Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Sung tấn công trầm ổn phi thường, quyền cước mãnh liệt trầm trọng, phát ra những tiếng vù vù trong không khí.
So với Vương Sung, cách tấn công của Nhạc Phàm có vẻ vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói là tầm thường. Trừ việc không ngừng né tránh, còn thỉnh thoảng hắn mới bất ngờ xuất một quyền, đá một cước, căn bản không có gì có thể gọi là chiêu thức được.
Dù vậy nhưng trong lòng Vương Sung lại vô cùng kinh ngạc: "Ta đã toàn lực công kích mà không thể đánh trúng Lý Nhạc Phàm dù chỉ một đòn, hơn nữa mỗi lần muốn đánh trúng hắn, nhìn hắn chỉ đơn giản xuất ra một quyền một cước, nhưng đều nhằm vào những chỗ yếu hại, làm ta vừa tới lại không đánh được. Mẹ nó, thật là bực mình mà." Đầu suy nghĩ, nhưng tay chân tịnh không chậm lại, hắn điên cuồng nhắm Nhạc Phàm mà công tới.
Nhạc Phàm lúc này cũng không có cách nào khác, nếu cầm đao trong tay, hắn tự tin chỉ cần hai ba nhát có thể giải quyết Vương Sung. Nhưng công phu quyền cước của hắn chỉ đơn giản là đánh đấm, cho nên hắn quyết định chăm chú quan sát mỗi chiêu mỗi thức của Vương Sung, cảm nhận so sánh với bản thân, trong đầu liên tục kiểm chứng.
Nhạc Phàm trước giờ chưa học võ theo hệ thống, có thể nói hắn một chiêu nửa thức cũng không biết, đối địch hoàn toàn chỉ là dựa vào nhiều năm kinh nghiệm săn thú, chủ yếu nhờ vào phản ứng linh mẫn và tốc độ mà chiến đấu, thỉnh thoảng lại sử dụng chiêu thức cơ bản đã tu luyện nhiều năm, tìm cơ hội mà tấn công Vương Sung.
Trong ngày đầu năm mới, hai người cứ đấu như thế trong màn tuyết trắng suốt hai thời thần.
Bởi vì Vương Sung có một cơ sở nội công nhất định, mà thể lực Nhạc Phàm lại càng khác thường, cho nên hai thời thần đã qua, hai người thủ cước vẫn không hề chậm lại, đã qua lại hơn ba trăm chiêu rồi.
Nhạc Phàm tuy có thể điều động hồng sắc nguyên khí trong nội thể gia tăng khả năng công kích của bản thân, nhưng hắn quyết định không sử dụng. Đây thật là một dịp may hiếm gặp, những năm tháng tu luyện một mình quả thật quá yên bình, không có thực chiến, cho nên hiện tại mới bị chậm lại. Sau khi tự tìm hiểu, Nhạc Phàm ngộ ra rằng chỉ có tu luyện võ công mới có thể đột phá, đang lo không có ai chỉ giáo thì Vương Sung lại đến, hơn nữa công phu cũng khá, đặc biệt là chiêu thức đã gợi ý cho Nhạc Phàm rất nhiều.
Căn cứ vào chiêu thức công kích của Vương Sung, Nhạc Phàm không ngừng thầm ghi nhớ các chiêu thức, với sự cảm ngộ của ''thiên đạo chi cảnh'', những chiêu thức này chỉ liếc mắt qua là hiểu được, chỉ cần có thực chiến và rèn luyện là được.Lúc đầu chỉ có thể tránh né, hiện tại lại có thể đối lại vài chiêu với Vương Sung, điều này khiến Nhạc Phàm trong lòng phấn chấn, càng đánh càng thuận tay.
Vương Sung lúc này trong lòng vô cùng buồn bực: "Lão tử khổ rồi! Sao lại gặp một tên biến thái như này chứ. Rõ ràng không có lấy một chút công phu, mà tốc độ phản ứng lại nhanh đến phát sợ". Đá ra hai cước mà không trúng, lại còn bị phản đòn, hắn thấy khó nhọc: "Hơn nữa rõ ràng vừa rồi võ công chiêu thức cái gì cũng không biết, nhưng giờ mọi chiêu thức võ công của ta đều đã học hết, quả thực gần như thành thục bằng ta rồi."
Từ khi bọn hắn mới bắt đầu, Lý Đàm đã sớm ra xem, an nhàn ngồi trên chiếc ghế đặt trước nhà, hết sức hứng thú theo dõi cuộc tỉ võ. Ông vừa gật đầu vừa lẩm bẩm: ''Lâu rồi chưa xem tỷ võ, cũng đã hai mươi năm rồi". Ánh mắt ông dần mơ màng, không khỏi nhớ lại hai mươi năm trước. Khi đó chính ông cũng là một thiếu niên, cũng vào một ngày tuyết bay đầy trời, đang lúc săn bắn trong khu vực tuyết rơi thì chứng kiến một trận kinh thiên chi chiến.
Hai người đàn ông bốn năm mươi tuổi, phục một đen một trắng, một khí phách, một phiêu dật, tại nơi tuyết địa đã đánh một ngày một đêm, phi sa tẩu thạch (cát bay đá vỡ), kinh thiên động địa, cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc này hắc y nhân nói: "Ta thua rồi." Thanh âm có chút buồn bã. Nói xong thân người nhoáng cái đã biến mất. Bạch y nhân thở dài nói: ''Ngươi tự nhận thôi!" Nói xong lão quay người nhìn đến chỗ Lý Đàm đang nấp, cười nói: "Tiểu huynh đệ, ra đây đi."
Lý Đàm lúc ấy trong lòng cả kinh, nhưng vẫn bình tĩnh đi ra ngoài, có chút ngập ngừng hỏi: "Đại thúc là người giang hồ à?"
"Đại thúc? Ha ha…" Bạch y nhân sững người, cười một trận thật lớn, thấy Lý Đàm nhíu mày thì chỉ mỉm cười nói: "Ngươi gọi ta là đại thúc, không sai, ta đúng là người giang hồ. Vừa rồi cũng là chuyện giang hồ, ngươi không phải là người giang hồ cho nên chuyện xảy ra hôm nay tốt nhất không nên nói với người khác, tránh gặp phải phiền phức".
Lý Đàm gật đầu.
"Đại thúc à, trời lạnh như vậy, chi bằng đến nhà ta, cũng không xa nơi này". Thấy bạch y nhân áo thủng vài chỗ, Lý Đàm nhịn không được nói.
Bạch y nhân thấy Lý Đàm rất quan tâm đến mình, cho nên cười nói: "Làm phiền tiểu huynh đệ vậy."
"Cha mẹ ta đã sớm qua đời, trong nhà chỉ có mình ta, mời đại thúc vào trong". Lý Đàm dẫn bạch y nhân vào trong nhà.
Bạch y nhân nhìn gian nhà cỏ thô lậu, gật đầu nói: "Tốt, sống mạnh mẽ, đàn ông phải luôn biết tự cường."
Lý Đàm trong lòng không khỏi rùng mình mãnh liệt, kích động nói: "Đa tạ đại thúc." Nói xong liền bưng cho bạch y nhân một bát cháo nóng.
Đêm khuya......
Hai người trò chuyện hết sức vui vẻ, Lý Đàm không ngừng được mở rộng kiến văn, cũng hiểu được trận kinh thiên chi chiến vừa rồi nguyên lai có quan hệ tới vận mệnh của võ lâm Trung Nguyên.
Hắc y nhân kia chính là giáo chủ Ma giáo Tây Vực Hầu Quân Lâu, còn bạch y nhân đích xác là đại biểu võ lâm Trung Nguyên Hiên Viên Bạch.
Lúc bấy giờ ngoại tộc muốn xâm lấn Trung Nguyên, tất nhiên phải đả kích khí thế của võ lâm Trung Nguyên, Hầu Quân Lâu theo đó mà khiêu chiến, liên tiếp đánh bại vô số các cao thủ, thanh thế đạt đến đỉnh cao. Khi ấy võ lâm Trung Nguyên chính tà lưỡng đạo hơn bảy trăm môn phái không ai dám động đến nhân vật đỉnh cao này.
Lúc này một trong thiên hạ thập đại cao thủ Hiên Viên Bạch đứng ra khiêu chiến Hầu Quân Lâu, cuối cùng lực vãn cuồng lan (ngăn được cơn sóng dữ), chẳng những giành lại sinh cơ cho võ lâm Trung Nguyên, mà còn phá hỏng kế hoạch xâm chiếm của ngoại tộc.
Hiên Viên Bạch tuy nói rất bình thản, nhưng nghe xong Lý Đàm trong lòng cũng kích động, đồng thời đối với Hiên Viên Bạch lại càng kính nể không thôi. Vì nước vì dân mới là người đại hiệp.
"Vì sao các cao thủ khác không đến ngăn cản?" Lý Đàm tò mò hỏi.
"Ha ha, không phải là ta đến sao? Trong giang hồ có những chuyện ngươi cũng không cần truy vấn kỹ làm gì. Kỳ thật Hầu Quân Lâu cũng là một kẻ đáng thương!" Hiên Viên Bạch lắc đầu thở dài nói.
Hôm sau, vốn là Hiên Viên Bạch rất muốn thu Lý Đàm làm đồ đệ, nhưng Lý Đàm lại cự tuyệt. Tuy ông rất muốn theo Hiên Viên Bạch, cũng muốn hành tẩu giang hồ, nhưng ông còn người yêu thương ở đây, cho nên không muốn bỏ đi.
Hiên Viên Bạch cũng hiểu được nhi nữ tình trường, hơn nữa giang hồ hiểm ác, không bằng làm lão bách tính bình thường được bình thản tự nhiên tự tại, cho nên nhẹ thở dài một tiếng nói: "Duyên phận thì không thể cưỡng cầu! Ôi…" Lão bước ra khỏi gian nhà, dừng lại nói: "Tiểu huynh đệ, nếu có dịp ta sẽ trở lại thăm ngươi." Nói xong lão đạp nhẹ song cước rồi biến mất trong làn tuyết trắng mênh mông.
Lý Đàm hồi phục lại tinh thần, nhìn Nhạc Phàm chiến đấu với Vương Sung, trong mắt tràn đầy tiếu ý. "So với trận chiến giữa Hầu Quân Lâu và Hiên Viên Bạch, đây chỉ là hai tiểu hài tử đánh nhau mà thôi". Ông thầm so sánh.
Thêm một thời thần trôi qua, Nhạc Phàm lúc này chiêu thức động tác càng lúc càng liên tục thuần thục, thỉnh thoảng xuất ra vài kì chiêu đánh cho Vương Sung không còn lực để hoàn thủ, chỉ có thể liên tục phòng thủ.
Vương Sung hiện tại buồn bực đến phát khóc, nhìn Nhạc Phàm sử dụng chính chiêu thức của mình mà công kích mình, hơn nữa lại hoàn toàn bị áp đảo, chỉ có thể phòng thủ mới có thể duy trì đến bây giờ, tâm lý càng trở nên khó chịu, đúng là khi đấu với sư phụ cũng chưa xuất hiện tình huống này. Hơn nữa thể lực tiêu hao quá lớn, hiện tại đã không còn nhanh như lúc đầu. Lại nhìn Nhạc Phàm, thấy hắn thở mạnh cũng không có, thật sự là tức giận muốn hộc máu.
Nhạc Phàm nhận ra hiện tại cũng không sai khác nhiều, học cũng đã học hết rồi, thử cũng đã thử cả rồi, cho nên cũng không cần dây dưa thêm nữa, đột nhiên gia tăng tốc độ, phóng đến vung ra một quyền vào mặt Vương Sung.
Vương Sung đang ở cố gắng chống đỡ, nhưng Nhạc Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt, cho nên bản năng muốn giơ tay đỡ đòn, nhưng vì thể lực giảm sút, động tác phản ứng trở nên chậm chạp, chưa kịp giơ tay. "Phanh!" một tiếng. Hắn bị đánh trúng ngay mặt, cả người ngã xuống mặt tuyết, mắt thấy đầy sao bay.
"Thế nào? Đánh nữa không?" Nhạc Phàm nói nhạt.
Vương Sung đứng dậy, lắc mạnh đầu. "A!" Gầm lên một tiếng, hắn lại xông tới Nhạc Phàm.
Thấy Vương Sung xông tới như thế, Nhạc Phàm tâm linh sáng suốt hai tay khéo léo xoay thành một vòng tròn.
"Phanh!" một tiếng, Vương Sung tự tay đánh vào ngực mình, tiếp đó bị Nhạc Phàm làm cho quay cuồng, tức thì nằm lăn trên mặt đất. Hắn sử chiêu ''Cầm nã thập bát đả'' tá lực đả lực, quả thực kì diệu vô cùng.
"Hay! Chiêu này sử ra hay lắm." Thấy Nhạc Phàm sử dụng chiêu thức đẹp mắt như vậy, Lý Đàm nhịn không được đứng lên cổ vũ.
Nhạc Phàm quay ra cười với phụ thân, đoạn quay đầu hướng về phía Vương Sung nói: "Nữa không?"
"A!" Vương Sung lại xông tới như lúc trước, "Phanh!" lại ngã xuống đất.
"A!"…… "Phanh!"
Vương Sung cứ ngã xuống rồi đứng lên, đứng lên rồi ngã xuống, lên lên xuống xuống cả hơn mười lần...
"Cha nói đúng, loại người như hắn không phải là xấu xa quá mức". Nhạc Phàm trong lòng rất khâm phục.
"Phanh!" Vương Sung lại nằm dài trên mặt đất, vừa muốn đứng dậy nhưng đột nhiên lại nằm xuống , "A … tay của ta!" Tay phải đã bị trật khớp, cho nên hắn nằm dài trên mặt đất mở to miệng thở hổn hển.
Lý Đàm đi đến bên cạnh Nhạc Phàm nói: "Thế nào, không sai chứ?"
Nhạc Phàm nhẹ nhàng gật đầu nói: "Dạ." Tiếp đó bước tới.
Vương Sung không còn thở hổn hển nữa, thấy Nhạc Phàm đang tới gần, vội vàng ngồi dậy kinh hãi nói: "Ngươi định làm gì?"
Nhạc Phàm chậm rãi đi đến bên cạnh Vương Sung kéo cánh tay phải của hắn. Vương Sung thấy Nhạc Phàm hướng tới vết thương của hắn, vội giơ tay trái đẩy hắn ra.
Nhạc Phàm dừng tay, lạnh lùng nói: "Đừng có nghĩ tới việc loạn động" Thanh âm lạnh lẽo , khiến cho Vương Sung sững sờ.
"A..." Một cơn đau đớn vô cùng khiến Vương Sung tỉnh lại, đang muốn báo thù, nhưng phát hiện cánh tay phải của mình có thể cử động, vì thế cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Nhạc Phàm. Nhưng bản thân không thích địch nhân cứu giúp, Vương Sung trong lòng không khỏi có một chút tư vị, do dự một chút rồi cũng nói: "Đa tạ!"
"Không có gì." Nhạc Phàm không thèm để ý nói.
"Hừ! Lý Nhạc Phàm, tuy ngươi giúp ta, nhưng ta căm ghét ngươi, chờ ta quay về luyện công phu cho tốt rồi lại đến tìm ngươi, lão tử không đập bẹp ngươi không được mà. Oa a a ..." Cuối cùng hắn điên cuồng hét lên chạy xuống núi.
Thấy Vương Sung chạy xuống chân núi , Lý Đàm lắc đầu nói: "Xem ra từ nay con sẽ gặp không ít phiền phức à."
"Dạ, đúng là có chút phiền phức". Nhạc Phàm nhún vai, thờ ơ nói: "Đôi khi buồn chán có kẻ bồi tiếp cũng tốt vậy". Trong mắt hắn chợt lóe ngân quang.