Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giờ tị...
Trận tuyết đã tan, bên trong căn nhà cỏ, Lý Đàm vừa chuẩn bị gói đồ vừa nói: "Hôm nay đến thăm Tô lão, mấy năm nay con đều bận rộn tu luyện, giờ có thời gian nên đến ông ấy". Chuẩn bị xong, ông đưa gói đồ cho Nhạc Phàm.
"Dạ, con biết rồi". Khẽ cười, Nhạc Phàm nhận lấy gói đồ rồi bước ra ngoài.
Dưới chân núi, tiểu thôn khoác lên mình một màu trắng xóa, nhìn xa thấy toát lên vẻ yên bình. Nhìn về căn nhà cỏ ở cuối thôn, Nhạc Phàm thầm nhủ: "Dù sao cũng phải vào thành, đến hỏi Vạn gia gia xem họ cần gì không". Nghĩ xong hắn liền đi vào tiểu thôn.
"Vạn gia gia, con sắp vào thành, gia gia có cần gì không?" Nhạc Phàm bái chào xong rồi hỏi.
Vạn tiên sinh suy nghĩ rồi nói: "Đúng rồi, con giúp ta mua một cái lò thuốc loại tốt. Ta muốn luyện đan, những thứ khác đều có rồi, không cần thêm nữa".
Tiểu Nhã bên cạnh đột nhiên bước đến giơ tay ra hiệu: "Con còn chưa nói gì, hai người lại không hỏi con, thật là phân biệt quá đáng mà!" Tiểu Nhã vừa ra hiệu vừa biểu lộ vẻ mặt tủi thân.
Nhạc Phàm đưa tay vuốt búi tóc của Tiểu Nhã, cười nói: "Thế Tiểu Nhã muốn gì nào?"
Tiểu Nhã lúc này mới cười ngọt ngào, giơ tay làm hiệu: "Cám ơn đại ca, muội muốn ăn kẹo quế hoa".
Nhạc Phàm nhẹ nhàng vuốt mũi cô bé, cười: "Thật đúng là con heo tham ăn mà".
Tiểu Nhã nhăn mũi, ra hiệu: "Đại ca mới là con heo nhỏ, muội đã lâu không ăn kẹo quế hoa, lại không muốn mua cho muội, đúng là nhỏ nhen mà".
Nhìn thấy hai đứa bé cười đùa ồn ào, Vạn tiên sinh bất giác nở nụ cười. Đối với một lão nhân đã từng này tuổi, cần nhất là một gia đình ấm áp, thấy cảnh vui vẻ này trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong Trữ Huyền thành ngựa xe như nước, nhân dịp mừng năm mới, lão bách tính đều ra khỏi nhà đi đi lại lại. Trên đại nhai đầy tiếng mời mua hàng, có tạp kĩ mại nghệ, vũ sư múa lân, rồi tiếng pháo nổ khắp nơi. Ngôi miếu bên ngoài thành lại càng tấp nập người qua lại, ngay cả cánh cổng cũng nhanh chóng đổ ngã do chen lấn. Không khí vui tươi ngập tràn tạm khỏa lấp sự bất an do chiến hỏa gây ra.
Tô Kí trà lâu vẫn náo nhiệt không kém trước, người thích cố sự, rảnh rang rỗi việc, trong lòng tò mò đều thích đến đây nghe chuyện. Nơi đây thuyết thư tiên sinh chẳng những ăn nói trôi chảy, hơn nữa lại như biết hết mọi sự, cơ hồ mỗi ngày đều kể một chuyện khác nhau. Có chuyện vui, chuyện buồn, cảm động, nguy hiểm, bí mật, giang hồ cố sự truyền kì, nên mọi người căn bản là không cảm thấy nhàm chán.
"Nghe nói hôm nay Tô lão gia nói về đại sự gần đây trên giang hồ!" Ngồi ở một góc trà lâu, một nam tử đang nói với người bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh nhướn mi nói: "Hắc hắc, vậy là chưa biết gì rồi". Hắc đắc ý nói tiếp: "Thúc thúc của lão bà của huynh đệ ta vài hôm rồi có qua lại giang hồ, nghe nói giang hồ gần đây có xuất hiện bảo tàng, chuyện này đã lan truyền trên giang hồ rồi". Càng nói hắn càng kiêu ngạo, thanh âm cũng to hơn, tựa như mọi chuyện ảo diệu hắn đều biết hết.
"Ồ, đại ca có bằng hữu qua lại giang hồ à, thật là thất kính, ta vẫn thật sự chưa nghe nói về bảo tàng, huynh có thể nói cho ta biết không?"
Người nọ rùng mình, ậm ừ nói: "Ách! Ta nói không được hay ho rõ ràng, ngươi nghe Tô lão gia kể thì biết". Nói vừa dứt liền nhận được những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, làm hắn muốn kiếm chỗ mà trốn mất.
Đợi mọi người chen đông nghẹt trà lâu, Tô Phóng Hào mới tay cầm quạt xếp, từ từ chậm rãi đi vào giữa phòng. Đi đến trước nơi kể chuyện, hạ tay gõ "Coong!" một tiếng, cả khu trà lâu huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh.
Đợi mọi người tập trung vào mình, Tô Phóng Hào mới nói: "Hôm nay cho mọi người biết, ta sẽ nói về chuyện mới nhất trong giang hồ, đã quan hệ đến rất nhiều chuyện cừu sát tranh giành, đó là Võ tàng trong Hán Vương bảo tàng". Câu cuối cùng làm cho người ta nghe xong tim đập không ngừng.
Nhìn quanh một lúc, lão nói tiếp: "Vì không liên quan đến chuyện chính trị, ở đây ta chỉ nói chuyện giang hồ. Ta biết cũng có người nghe nói về chuyện bảo tàng, nhưng câu chuyện dài ngắn không rõ ràng, giờ nghe ta kể cho rõ này.
Ba trăm năm trước, Trần Hữu Lượng khởi nghĩa tự xưng là Hán Vương, khi đánh trận đến thành nào cũng bóc lột bách tính, thu vén tiền tài, trở thành giàu có nhất phương. Nhưng mạnh được không lâu, lại không được lòng dân, muốn nắm giữ thiên hạ là rất khó, nên cuối cùng cũng bị Minh Thái Tổ hoàng đế đánh bại.
Nhưng Hán Vương trước khi chết đã chia tài sản thành hai phần mà cất giấu, thời khắc cuối cùng đem nơi giấu bảo tàng nói cho hai thuộc hạ thân cận nhất, để bọn họ đem con trai duy nhất của mình đào tẩu, mưu đồ khởi nghĩa ở Đông Sơn.
"Hán Vương bảo tàng" này một phần là vàng bạc châu báu và vật phẩm quý trọng, nghe nói tìm được phần bảo tàng này có thể mua hết binh sĩ trong thiên hạ. Phần còn lại chính là tuyệt học giang hồ đã thất truyền, võ lâm mật truyền, thần binh lợi khí và vô số linh đan diệu dược. Người tìm được phần bảo tàng này, nhất thống giang hồ, xưng bá thiên hạ quả thực dễ dàng, phần bảo tàng đó ngôn truyền là Võ tàng". Nói một hơi xong đoạn này, lão dừng lại, ung dung nhấp một ngụm trà.
Mọi người phía dưới thật sự kích động, bảo tàng lớn như thế, cho dù không lấy được, nghe thôi cũng quá thỏa mãn rồi. Vì vậy ai cũng nín thở, chăm chú lắng nghe, chỉ sợ để mất một chi tiết nào đó.
Lúc này Tô Phóng Hào vẻ mặt có vẻ hài lòng, buông tách trả xuống nói tiếp: "Có bảo tàng là có thiên hạ, người trong giang hồ nghe nói Võ tàng xuất thế tại Cửu Hoa nên vội vã kéo đến. Chính tà lưỡng đạo tổng cộng hơn bốn trăm môn phái, hơn tám vạn đệ tử tụ tập trên núi Cửu Hoa, do tranh đoạt Võ tàng mà đánh nhau sống chết hai ngày đêm, tử thương hơn ba vạn người. Lúc này thật sự là máu chảy thành sông, thây chất khắp nơi, trường tàn sát này quả thật chết rất nhiều người". Nói đến đây khuôn mặt lão lộ rõ vẻ bi thảm, ngay cả người ngồi nghe đều sởn hết tóc gáy.
"Đến ba ngày sau, chính đạo cửu đại môn phái, hắc đạo lục môn, Thiên Hạ Hội, Võ Lâm Minh... các đại thế lực giang hồ mới đến nơi. Phát hiện đó vốn là một âm mưu nên các môn phái toàn lực truy tìm hung phạm, tạo ra một làn truy tìm vô cùng náo nhiệt, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.
Vốn tưởng sự việc này đã kết thúc, nhưng ai rằng biết ba tháng sau, Bích Huyết Sơn Trang toàn bộ hơn hai trăm tám mươi người, trong một đêm toàn trang bị giết, cơ hồ không một ai may mắn thoát được. Nhị vị trang chủ Lăng Cực Vân, Lăng Cực Phong cũng chiến tử tại phòng khách. Chỉ có con gái và con trai nhờ họ liều chết yểm hộ, được quản gia Tiêu Cần dẫn trốn may mắn mà thoát nạn.
Tiêu Cần vốn định mang theo hai đứa bé nhờ các đại môn phái chủ trì công đạo, nhưng ngay lúc này, giang hồ truyền ra tin tức - Bích Huyết Sơn Trang có tàng bảo đồ của Võ tàng, cho nên các đại môn phái không ai cứu giúp bọn họ, ngược lại còn nói tàng bảo đồ là sở hữu chung của giang hồ, nên bức họ phải giao ra tàng bảo đồ, rồi phát lệnh truy nã trên giang hồ. Vì để bảo vệ hai đứa bé, Tiêu Cần đành phải mai danh ẩn tính, mang theo hai đứa bé mồ côi chạy trốn nơi chân trời góc bể".
"Thế sao không nhờ bằng hữu giúp đỡ? Giết người loạn như thế, chẳng lẽ không có vương pháp sao?" Đột nhiên có một người phẫn nộ bất bình nói.
Tô Phóng Hào giơ tay nói: "Giang hồ là giang hồ, vương pháp trong mắt những người này chẳng là gì cả. Họ không phải không nhờ bằng hữu, nhưng với lợi ích trước mắt, có chút tình cảm cũng không vượt qua được cám dỗ. Cho nên họ đều bị bằng hữu bán đứng, thiếu chút nữa là tất cả đều chết. Ôi..."
Lão thở dài rồi nói tiếp: "Giang hồ mãi không phải là một nơi yên bình, không bao lâu, giang hồ truyền ra một tin, Võ tàng tàng bảo đồ bị chia thành bốn phần, khiến cho giang hồ càng chém giết hỗn loạn không ngừng..." Lão thao thao bất tuyệt về chuyện cừu sát, tựa như tận mắt nhìn thấy.
"Trải qua Huyết án gia bảo, nội chiến Thanh Long bang, Huyết Đao môn bị diệt, Thiên Ưng bang giải tán là nhiều chuyện giang hồ chém giết, báo thù, cuối cùng có ba phần bản đồ về tay Đông Phương thế gia, Công Tôn thế gia, Mộ Dung thế gia. Còn phần bản đồ cuối cùng do Lâu Thượng lâu đoạt được, và được rao bán đấu giá công khai ở Lâu Thượng lâu".
"Cái này cũng có thể bán đấu giá sao?" Một người hiếu kì hỏi.
Lâu Thượng lâu là một tổ chức rất thần bí, bọn họ rất cường đại, chủ yếu là mua bán tin tức tình báo, liên lạc sát thủ để kiếm tiền, là một tổ chức môi giới rất mạnh. Cho nên bán bảo tàng đồ cũng không có gì kì quái".
"Chuyện mua bán này, người tham gia đều là kẻ quyền thế, Trung Nguyên tứ đại tài thần, giang hồ cửu phái lục môn, tứ đại thế gia, Thiên Hạ Hội, Võ Lâm Minh... các bang phái đại thế lực tham gia, ngay cả triều đình cũng phái người tham gia lần mua bán này".
"Cái gì? Ngay cả triều đình cũng tham gia, làm sao mà trực tiếp mang đi được, chẳng lẽ không sợ đám giang hồ nhân sĩ?" Người vừa rồi hỏi tiếp. Mọi người xung quanh mặc dù không nói, nhưng cũng không khỏi gật đầu ra vẻ tán đồng.
Tô Phóng Hào cười nói: "Ta thấy bằng hữu này không hiểu hết về giang hồ, ta sẽ nói cho mọi người hay. Giang hồ tự nó là một thể, không phải triều đình có thể khống chế, mà nếu có xảy ra tranh chấp, cuối cùng đều lưỡng bại câu thương, cho nên chuyện đó các ngươi cũng không cần phải biết rõ.
Lần bán đấu giá này chỉ là có tài lực mới nói chuyện, đúng ra là các môn phái giang hồ chỉ đứng một bên mà nhìn, nhưng Lâu Thượng lâu tuyên bố chỉ cần có vật gì trân quý đều có thể ra giá, cho nên sau một hồi đấu giá, chẳng biết xuất hiện bao nhiêu là trân phẩm cổ tịch bí tịch võ học. Nào là tượng ngựa lưu li thủy phí, tượng Huyết ngọc quan âm nghìn tay, Cửu bảo long phượng trạc, nào là Huyền âm kinh, Vô hình kiếm chỉ, Đại la kiếm quyết, ngay cả Thái A, Ngư Trường hai bảo kiếm trong thập đại danh kiếm cũng xuất hiện. Trời ạ! Nếu như ai có được chỗ bảo vật này, quả đúng là không phát tài không được mà". Thấy vẻ mặt buồn tiếc của Tô Phóng Hào, mọi người phía dưới cười to một trận.
Lão lại lắc đầu buồn rầu nói: "Bất quá đối với Trung Nguyên tứ đại tài thần, giang hồ cứu phái lục môn, tứ đại thế gia, Thiên Hạ Hội, Võ Lâm Minh, triều đình, trước mặt các đại thế lực này mà dám chiếm đoạt, ta thấy kẻ như thế còn chưa ra đời! Ha ha..." Vẻ mặt này của lão lại làm phía dưới cười to lên.
"Ra giá trước tiên là người triều đình, bọn họ đưa ra tượng ngựa lưu li phỉ thúy, tượng Huyết ngọc quan âm nghìn tay, thiên niên nhân sâm, vạn niên linh chi. Ngựa lưu li phỉ thúy, Huyết ngọc quan âm nghìn tay mặc dù trân quý, nhưng trên giang hồ tính ra cũng chẳng là gì, bất quá thiên niên nhân sâm, vạn niên linh chi cũng là trăm năm khó thấy, trân quý vô cùng, cho nên ngay từ đầu đã tạo ra cách biệt vài bậc.
Thấy người đầu đã đưa giá cao như thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, còn những người khác trong lòng thầm hận không thôi. Nên biết là dùng tiền thì không thể mang bảo tàng đồ đi được, vì thế, tất cả đều dùng kì trân dị phẩm mà ra giá. Tiếp theo là các môn phái giang hồ bắt đầu ra giá..."
Tô Phóng Hào phát huy bản sự thao thao bất tuyệt của mình không ngừng giảng thuyết, tựa như chính mình tham gia vào đó, thỉnh thoảng cao hứng lại hoa tay múa chân, mọi người nghe chuyện đều thấy kích động.
..."Đến khi tứ đại tài thần lần lượt ra giá, cuối cùng, người đầu tứ đại tài thần Triệu Thiên Kim dùng Thái A, Ngư Trường hai trong thập đại danh kiếm cùng với Lạc Vũ kiếm pháp uy chấn giang hồ cả trăm năm trước, đổi lấy Võ tàng tàng bảo đồ..."
Đến lúc này, chuyện phong ba về giang hồ bảo tàng cũng dừng lại".
"Coong!" Một tiếng vang cả khu nhà, sau khi đã nói một hơi, Tô Phóng Hào nâng chung trà lên nhấp ngụm cuối cùng, rồi ung dung rời đi.
Mọi người cũng bắt đầu thảo luận, khoác lác, tán chuyện...