Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Lần nầy chủ soái quyết định phái duy nhất một người đi đánh `Tử Vong Lôi Đài`." Đông Vũ nghiêm túc nói.
Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi: "Cái gì là `Tử Vong Lôi Đài`?"
Đông Vũ lạnh lùng nói: "Ở trên lôi đài, một người chọi mười, không kể hơn thua, chỉ có sống chết."
Nhạc Phàm trầm ngâm một khắc rồi nói: "Nhân vì sợ ta đem thân vào vòng nguy hiểm nên mới tìm ta để nhắc nhở phải không?"
"Đúng vậy!"
"Ta có lựa chọn nào khác không ?"
"Không có!"
Nhạc Phàm đột nhiên phát ra một tràng cười đầy vẻ tự tin nói: "Ta nhất định sẽ còn mạng để quay trở về ."
Đi ra đến cửa doanh trướng, Nhạc Phàm đột nhiên ngừng bước, lưng vẫn xoay về phía Đông Vũ nói: "Đa tạ!"
O O O
Hồi tưởng lại lần đầu nói chuyện với Đông Vũ, trong lòng thấy nặng như chì, từ lúc gặp Đông Vũ về, hắn mới thật sự thấy cô đơn lạc lõng.
Xoa tay lên cổ rồi vổ vổ lên đầu mình, Nhạc Phàm kiên trì bước về phía trước …
Tuy nhiên nhờ biết trước nên có chuẩn bị, gã đi lại lôi đài để xem xét, trong lòng không chút e sợ: "Không phải nói là chỉ có mười người sao ? Sao đối phương lại có đến ba mươi người ? " Nghĩ đến đó chợt phát hiện một cổ sát khí mãnh liệt đang ập đến.
"Cao thủ!" Một ý niệm thoáng qua trong đầu Nhạc Phàm, hắn thầm nhủ: "Ba mươi ngừơi nầy toàn thân phát ra sát khí mãnh liệt, như thế cũng đủ thấy khí thế địch nhân cường đại đến cở nào …"
"Cái gì ? Thất Sát! Bọn chúng đang bày ra trận Thất Sát." Nhạt Phàm một phen kinh hãi. Lệ Vân đã từng nói qua, trong tất cả các trận pháp trên chiến trường, sát khí mạnh nhất, có sức công kích cường đại nhất là "Thất Sát Trận". Trận pháp nầy được chế ra dựa theo biến hóa của thất đẩu tinh tú, kết hợp cùng với biến hóa trên chiến trường mà thành, thất tinh muốn diệt, không gì không vỡ.
Nhìn thấy như vậy làm cho Nhạc Phàm trong lòng cười khổ nói: "Mẹ ơi, không ngờ hôm nay ta lại gặp Thất Sát trận, đúng là số con rệp!" Song lập tức chấn chỉnh tinh thần, cười lạnh nói: "Ha Ha …Nhạc Phàm ta tuyệt không phải là kẻ lâm trận thối lui ."
Không phải chỉ mình Nhạc Phàm mà cả Mạc Chinh nhìn từ xa cũng thất kinh sợ hãi. Bọn chúng trường kỳ chinh chiến nhiều năm, tự nhiên cũng nhìn ra là đối phương đang lập ra "thất sát trận".
Không thể tưởng được là đối phương lại lập ra "Thất Sát Trận", xem ra "Chiến Cuồng" gặp lành ít dữ nhiều rồi!" Trữ Viễn Kì than thở .
Mạc Chinh nhăn mặt nhíu mày, đôi chân mày hợp thành một đường dài, hai mắt đăm đăm nhìn về phía lôi đài .
Trầm Thiên Sách từ từ đi lại trên lôi đài, tuyên bố: "Vì để tiết kiệm thời gian, hai bên chủ soái quyết định một trận định thắng bại. Lôi đài chỉ có một quy tắc là không chết không ngưng …"
"Không ngưng!"
Bọn chúng nhất tề lên tiếng vang vọng khắp cả chiến trường.
Nhạc Phàm nhìn Trầm Thiên Sách nói: "Ta cần một cây cung!"
"Hả!" Mọi người xung quanh nhìn kinh ngạc!
Nhạc Phàm ngang nhiên đi giữa ba quân, nhìn xem mọi mặt không để ý đến ai .
"Cái tên bạch phát tiểu tử nầy có phải đang đùa không đây ? Trên mình không mang vài ba cây đao, lại muốn một cây cung, trong trùng vây lấy gì mà đánh với đấm?" Bọn chúng đồng cười hô hố. Ai cũng biết là quyết chiến trên lôi đài thì công kích từ xa là hoàn toàn vô phương để thi triển. Trong khoảng cách gần, chờ cho bắn được một mủi tên thì đã bị người ta chém thành trăm mảnh rồi.
Bất quá quy định trên đấu lôi đài hoàn toàn không cấm dùng cung, Mạc Chinh bèn sai người mang cho Nhạc Phàm một bộ cung tên.
….
"Chiến trận bắt đầu!" Trầm Thiên Sách hạ lệnh, Nhạc Phàm cùng ba mươi sĩ tử lập tức di động. Không đồng đều, ba mươi vũ sĩ `Phong Sa` sánh vai tiến về phía trước, còn Nhạc Phàm thì tự nhiên chuyển thân chạy nhanh về phía sau.
"Tên tiểu tử nầy chạy đâu cho thoát ?" Trong lúc bọn chúng tưởng Nhạc Phàm tìm đường tẩu thoát, trận pháp có phần thay đổi làm cho bọn chúng không thể cầm chân chàng …
Nhạc Phàm đã tính sẵn trong bụng: "Địch nhân nhất định giữ vững trận thế, tốc độ di chuyển tự nhiên là chậm chạp, chỉ cần ta không vào trận, dùng cung tiển công kích từ xa, được vậy cũng thêm vài phần ưu thế ."
Tốc độ vốn là sở trường của Nhạc Phàm, vừa chạy được bốn năm bước thì đã cách xa đến mười trượng ngoài. Hai chân lập tức điểm một cái, thân đã lên cao cách mặt đất đến năm sáu trượng .
Trên không trung, Nhạc Phàm thành thục đưa tay giương cung xuống đất, đặt tên lên cung, chờ thân thể đang di động trong không trung dừng lại trong nháy mắt, lập tức dùng lực chuyển hướng. Đối với cung tên chàng có một cảm giác thân thiết đặc thù, tuy nhiên đã qua một thời gian dài chưa dùng lại cung tên, nhưng cảm giác và kỉ năng vẫn còn y nguyên chưa hề thối bộ.
"Đi nè!" Nhạc Phàm cất tiếng hét lớn, một mũi tên cường mãnh bật ra khỏi dây …
"Thật là nhanh!" Mọi người la lớn.
Chỉ thấy kình tiễn như lưu tinh thiểm điện bật ra, vừa thấy chưa kịp nháy mắt là nó đã cắm vào yết hầu của một vũ sĩ "Phong Sa".
Những tưởng Nhạc Phàm sợ mà chạy trốn, ai lại nghỉ được là hắn lại có công phu có thể đưa một vũ sĩ vào tử địa. Điều đáng nói là chuyện xảy ra một cách đột nhiên, đơn giản như vậỵ Trong lúc nhất thời đa số chúng nhân không biết ứng phó ra sao, cả chiến trường chìm trong im lặng một cách dị thường, ai cũng giương mắt nhìn vào lôi đài …
"Thật là một mũi tên lợi hại!" Mạc Chinh cùng Trữ Viễn Kỳ nhìn nhau, trong mắt lộ rõ nỗi kinh dị .
Mạc Chinh lên tiếng nói: "Lần đầu tiên ta thấy `Chiến Cuồng` sử dụng cung tên, không thể tưởng đến uy lực như vậỵ Nếu đổi lại là ta, gặp tình huống như thế nầy, thật là không thể bắn ra một tên như vậy! Xem ra ta thật là coi thường hắn quá."
Trữ Viễn Kỳ tiếp lời: "Không phải chỉ là tiễn pháp. Chủ Soái hãy nhìn xem, mủi tên nầy của "Chiến Cuồng", bắn ra hạ sát đích thị là tinh chủ của "thất sát trận", Tuyền Ki Tinh."
Mạc Chinh một phen thất kinh, đăm đăm nhìn về phía lôi đài nhẹ giọng nói: "Quả nhiên là Tuyền Ki tinh vị, không phải xảo hợp đến như vậy chứ ."
"Dỉ nhiên là không phải tình cờ, `Chiến Cuồng` chọn cách dùng cung tên để viễn chiến, chỉ cần nhìn mủi tên đầu tiên gã bắn ra là thấy liền, chuyện nầy không phải đơn giản đâu ." Trữ Viễn Kì khẳng định.
Ở trên thành tường, Nhậm Hướng Quân cùng Trầm Thiên Sách cùng quan chiến mà trong lòng thất kinh, cả hai đều cùng thấy mủi tên ấy rời dây phát xuất. Bọn họ đương nhiên là biết điều kỳ ảo của "Thất Sát Trận" nằm ở vị trí chủ tinh, vậy mà một mủi tên đã lấy mạng đương trường, khó nói là chuyện tình cờ xảo hợp."
Nhậm Hướng Quân nhíu mày nói: "Coi chừng phải xem lại chuyện nầy mới được."
….
Nhạc Phàm biết rỏ, lần nầy đối thủ vỏ công vô cùng cao cường, nếu là một phát tên bình thường, tự nhiên là chẳng thể nào làm đả thương địch nhân được, nên mới máy động trong lòng, đem toàn bộ chân nguyên dồn lên đầu mủi tên rồi mới bắn ra ."
Những thành viên của "Phong Sa` đội không một ai không phải là vũ sĩ ưu tú, bọn chúng trên chiến trường đã từng kinh lịch qua vô số lần đối diện với sinh tử, tự nhiên là không bao giờ xem thường một địch nhân nào, cho dù là hài tử. Bất quá bọn chúng chưa hề thấy qua chàng thiếu niên nầy, nên trong lòng có chút lơ là. Chỉ là một mủi tên của Nhạc Phàm đắc thủ quá nhanh, quá mạnh, căn bản là không để cho bọn chúng có chút cơ hội nào để phản ứng.
Một vũ sĩ "Phong Sa " ngã xuống, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tốc độ di chuyển của những người còn lại, trong mắt phủ lên một màng tử khí mang mang, không màng sống chết.
Nguy hiểm càng lúc càng tăng …