Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ thấy dung mạo lộ ra dưới chiếc mũ , bất quá tầm mười bốn mười lăm tuổi, nhiều ít còn có nét ngây thơ , thực sự có sắc đẹp tuyệt mỹ của tuổi trẻ, mặt mày lại có đôi chút tương tự như Trình Tranh, đúng là một giai nhân tuổi mới lớn.
Cô gái kia cười nói:“Nhị ca.”
Trình Tranh thấy thân sinh muội muội duy nhất của mình, trong lòng khiếp sợ, nào có chút sắc mặt vui mừng nào , khẽ vươn tay giữ chặt cổ tay của nàng, kéo vào trong phòng, bịch một tiếng, nhanh chóng đóng cửa lại. Thần sắc vừa hoảng sợ lại mang theo vài phần tức giận, ngón tay đã run nhè nhẹ. Quay đầu lại trừng mắt nhìn Trình Ngọc, giống như muốn ăn thịt nàng, cắn răng nói:“Trình Ngọc -- làm sao ngươi lại tới đây ? Ngươi điên rồi sao?”
Trình Ngọc ngược lại phảng phất giống như không có việc gì, cười hì hì giãy ra khỏi tay của Trình Tranh, nói:“Nhị ca, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a.”
Trình Tranh chỉ cảm thấy trong đầu rối tung , trầm thấp quát:“Ai bảo ngươi tới đây ? Phụ thân nói gì ngươi đã quên rồi sao ? Vô luận có việc gì, tuyệt đối không thể tới tìm chúng ta. Bất kể là phụ thân hay là ta chết đi, ngươi cũng không được lộ diện, ngươi lúc ấy đã đáp ứng chuyện đó ? Hôm nay địa ngục không cửa, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết cùng một chỗ?”
Trình Ngọc thấy thần sắc hắn nghiêm khắc, chính mình vẫn lộ tiếu dung, nói:“Nhị ca, nếu không chết cùng một chỗ, ta chẳng lẽ một mình một người chết ở bên ngoài ?” Nàng thu tay lại , đốt sáng lên một ngọn nến, nói:“Bên ngoài khắp nơi đều là người tìm ta , Thượng Dương Quận cũng không có chỗ để ta dung thân. Nếu không phải là ta cơ cảnh, thời điểm ở chỗ trốn không biết đã chết bảy hay tám lần rồi. Hôm nay ta đã cùng đường , còn không bằng trở lại bên người nhị ca. Nếu chết, chúng ta cũng chết tại một chỗ.”
Trình Tranh nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cười khổ nói:“Ngươi cũng đã trở về . Ta còn có thể làm như thế nào? Cùng chết thì cùng chết a.” Nói rồi quay đầu đốt sáng lên một ngọn nến khác. Ánh nến lập lòe, chiếu thần sắc hắn mặt sáng mặt tối khó tả, có chút ảm đạm nói:“Ta vốn đã hiểu rõ chuyện trọng yếu nhất trong lòng, vốn đã buông tay buông chân. Ngươi lại tới đây bức ta, để ta làm như thế nào cho phải? Ngươi nào biết rằng Bàn Thành hiện nay nguy hiểm tới mức nào. Hôm nay đại sự đã xong, ta đang muốn cùng bọn họ liều chết chu toàn, ngươi lại tới đúng lúc này, quả thực là......”
Trình Ngọc cười hì hì nói:“Nhị ca, ta đói bụng, ngươi ở nơi này có gì ăn hay không?“
Trình Tranh ngơ ngẩn, không biết nên nói hay không nói tiếp, thở dài:“Ngươi nha đầu kia...... nên để ngươi chết đói.” Quay đầu theo từ trong bầu lấy ra một chén nước, từ trong tủ chén xuất ra hộp điểm tâm, bày ra mấy thứ điểm tâm đặt lên bàn, nói:“Ăn xong rồi thừa dịp ban đêm ra khỏi thành đi. Khuya hôm nay coi như thái bình, ngươi từ trước đến giờ vốn lanh lợi, bọn họ lại không để ý phòng bị ngươi, trang phục cẩn thận một chút, chắc cũng không sao.”
Trình Ngọc lấy khăn tay lau tay, cầm lấy điểm tâm, cũng không tiện ăn, nâng chung trà lên trước, nói:“Nhị ca, ngươi uống trà hay không?”
Trình Tranh tiếp nhận chén nhỏ trà đặt tại trong tay, nói:“Cũng không cần , ta không cần ăn cái gì.”
Trình Ngọc cắn một miếng điểm tâm, nói:“Nhị ca, ngươi gầy đi rất nhiều.”
Trình Tranh hời hợt nói:“Phải không -- vì phụ thân giữ đạo hiếu, cũng không ẩm thực, lại có chút ít vất vả, hao gầy cũng là chuyện bingf thường.”
Trình Ngọc nói:“Là do những người kia bức ngươi a? Ta hôm nay thấy được tang lễ của phụ thân , loạn thành như vậy. Bọn họ quả là quá phận.”
Trình Tranh nhíu mày, nói:“Ngươi cũng tới tang lễ? Đúng vậy a, đã đến đây, cũng coi như tống phụ thân một đoạn đường.” Hắn đứng lên, tiếu dung nói:“Bất quá những chuyện kia đều là việc nhỏ, cũng không tính cái gì. Ngươi hôm nay cũng tới tang lễ, có lẽ cũng thấy uy phong của nhị ca , Trình Khâm bị ta đánh cho thành đầu heo. Hắn nếu dám quấy rối, ta lập tức giết hắn. Ngươi từ nhỏ đi theo ta ra ngoài đánh nhau, chẳng lẽ không biết bản lãnh của ta?”
Trình Ngọc cười nói:“Ta biết rõ bổn sự của nhị ca . Ta từ nhỏ sùng bái nhất chính là phụ thân, sùng bái thứ hai đúng là ca ca.” Nàng đứng dậy, tháo xuống mũ che trên mặt, đã thấy trên đầu nàng búi tóc, ăn mặc theo kiểu nam trang. Cười nói:“Ta lúc nhỏ thường thường giả thành nam trang, chính là vì cách ăn mặc giống như nhị ca. Bất quá lúc nhỏ nam hài nữ hài thoạt nhìn không có gì khác nhau . Không biết được lớn lên sánh vai, lại không hề giống?” Nói rồi nhẽ nhướng lông mi , mắt phượng nghiêng nghiêng, lộ ra vài phần anh khí.
Trình Tranh nhìn kỹ nàng, nói:“Ừ, ngươi giả trang như vậy, thật là có vài phần bộ dáng. Bất quá nếu ngươi sắm vai đại ca, thì càng giống .”
Trình Ngọc ngạc nhiên, nói:“Đại ca, bộ dáng đại ca như thế nào? Ta chưa thấy qua, nhị ca ngươi đã từng gặp hay sao?”
Trình Tranh trong chốc lát thất thần, nói:“Ta lúc còn bé đã gặp, nhưng giờ đã quên mất. Bất quá có một ngày ta ở linh đường bất tỉnh, có một giấc mộng, trong mộng rốt cục rành mạch hiện ra tướng mạo đại ca . Ta nghĩ nếu như đại ca còn sống, chính là bộ dáng như vậy. Hắn tựa như bộ dáng của ngươi hiện tại, cao hơn một ít, khí độ xuất trần một ít.”
Trình Ngọc cười hì hì nói:“Nhị ca, ngươi đang giễu cợt ta tục khí sao?” Cười tủm tỉm nói:“Ta ngay cả nhị ca cũng không so được, sao có thể so với đại ca . Bất quá nếu giống được ba phần tài năng thì tốt, chỉ giống bộ dáng, thì có tác dụng gì.”
Trình Tranh khẽ giật mình, nói:“Có làm được cái gì?” Vừa dứt lời, leng keng một tiếng, chén trà nhỏ trong tay rơi xuống đất, thân thể mềm nhũn, nhìn chằm chằm vào Trình Ngọc nói:“Ngươi --”
Trình Ngọc đứng lên, nói:“Nhị ca, một chút mê dược mà thôi, không có bất kỳ hại. Nhị ca nghỉ một lát thôi a, xong ngay đây.”
Trình Tranh nhìn chằm chằm vào nàng, đột nhiên há miệng khẽ cắn, cắn nát đầu lưỡi, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, ánh mắt nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, nói:“Trình Ngọc, ngươi nói rõ ràng xem.” Nói rồi tay vịn chiếc bàn đứng lên.
Trình Ngọc thấy hắn quả quyết như thế, chịu đau đớn cắn nát đầu lưỡi chính mình, tạm thời tránh khỏi hôn mê, lui một bước, nói:“Nhị ca, ngươi làm vậy cũng là vô dụng , tốt nhất là ngủ đi . Ai có thể không ngủ được chứ? Ngươi mệt mỏi, không bằng hiện tại nằm ngủ a, ngủ đi.” Thanh âm nhẹ nhàng từ đàng xa truyền đến, phảng phất nói mê.
Trình Tranh lấy tay ôm trán, nói:“Ngươi muốn làm gì? Còn giả dạng thành bộ dáng của ta? Ngươi muốn dùng thân phận của ta để làm gì?”
Trình Ngọc theo dõi hắn, nói:“Ngươi đừng cố gắng nữa. Đúng vậy a, ta muốn làm cái gì đâu? Ta muốn làm một kiện đại sự oanh oanh liệt liệt , ta muốn mang theo bọn họ cùng đi chết.”
Trình Tranh vụt đứng lên, lại lay động một hồi, cả giận nói:“Ngươi nổi điên muốn làm gì......”
Trình Ngọc đột nhiên cười khẽ, tiếp theo biến thành cười ha ha, trong tiếng cười tràn đầy ý điên cuồng, nói:“Nhị ca, bọn họ khi dễ ngươi nhiều thời gian như vậy, ngươi không tức giận sao? Ngươi không tức giận ? Người nhà chúng ta vốn kiêu ngạo tới bậc nào, cơn tức trong lòng ngươi cũng đến đỉnh điểm a. Nhất định quyết định, muốn cùng bọn họ ngọc thạch câu phần đi?”
Trình Tranh một câu cũng không nói được, nhìn Trình Ngọc đang cười to , chậm rãi ngã ngồi.
Trình Ngọc càng nói càng hưng phấn, trong mắt mang theo một tia huyết hồng, nói:“Nhị ca, nếu bàn về kiêu ngạo, ngươi cũng không chịu thua bất cứ người nào, lưng gãy cũng quyết không chịu khom mình a, như thế nào chịu sống tạm bợ đến hôm nay? Ngươi không chịu đồng quy vu tận, là vì cố kỵ người bên ngoài có phải không? Đúng vậy a, thân nam nhi không thể chịu nhục , ngươi không hề có lý do để chết . Không có vấn đề gì, ta có thể thay thế ngươi. Ta chết cũng không hối tiếc, nhưng để bọn hắn biết rõ, khi dễ con gái của Trình Chiết , nên để mạng lại đổi.”
Trình Tranh ru giọng nói:“Ngươi tính toán làm như thế nào?”
Trình Ngọc nói:“ Dược hiệu vừa rồi không sai là không phải? Ngươi là nhị ca của ta , ta có thể bắt ngươi như thế nào? Vừa rồi ta chỉ dùng một tia hương dược, khiến cho ngươi mê man. Ngày mai bọn họ sẽ đến đây, có phải không? Tụ tập dưới một mái nhà, vừa vặn ra tay. Ta muốn đem dược hiệu tăng thêm gấp mười! Chính là Trình Bạc lão nhân có tu vi Trúc Cơ , chắc hẳn cũng muốn trúng chiêu. Đến lúc đó ta liền cho một mồi lửa, đem Trình phủ đốt thành tro tàn, ta muốn làm cho tất cả mọi người chết theo phụ thân!”
Trình Tranh chậm rãi nhắm mắt lại, Trình Ngọc nói:“Nhị ca, chuyện về sau, liền giao cho ngươi. Ta đây một mồi lửa, đốt hết sài lang trên thế gian. Ngươi hảo hảo tu luyện, tương lai ngoại trừ vì phụ thân báo thù ra, còn muốn đến Thượng Dương Quận thành, muốn đem Trình gia, Mục gia, Nghiêm gia giết sạch sẽ. Khi đó chúng ta một nhà, có thể ở trên trời đoàn viên .” Nàng một mặt nói, một mặt chuyển động ở trong phòng, sắc mặt nổi lên trận trận ửng hồng, có vẻ kích động cực kỳ.
Trình Tranh chậm rãi mở mắt ra, nói:“Ngọc nhi -- ngươi tính tình quá mức cương liệt , tương lai sợ là ảnh hưởng tới hôn nhân của ngươi.”
Trình Ngọc cười to nói:“Nhị ca, chuyện cho tới bây giờ, làm gì còn có tương lai? Trên thế giới này ngoại trừ chúng ta , còn có người nào là có thể tin sao ? Nếu như tương lai gả cho ngoại nhân, ta tình nguyện ngày mai vùi thân trong liệt hỏa cũng được.” Nàng bước đi đến trước mặt Trình Tranh, vịn lấy hắn nói:“Nhị ca, lúc này để cho ta đi trước a.”
Trình Tranh lắc đầu, nói:“Không nên như vậy. Ngọc nhi, bản thân mình tín có chút qua.” Đột nhiên khẽ đảo tay, chế trụ mạch môn của nàng, đem nàng kéo về phía sau.
Trình Ngọc chấn động, ứng biến lại kỳ nhanh chóng, cúi đầu há miệng cắn vào mu bàn tay của Trình Tranh . Trình Tranh bị đau, ngón tay buông lỏng, Trình Ngọc từ dưới nách hắn xuyên qua, đứng ở bên kia.
Huynh muội hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau , phảng phất như cừu địch bình thường, Trình Tranh ánh mắt thanh minh, nào có nửa phần trầm mê? Một lát sau, Trình Ngọc nói:“Tốt, nhị ca cũng giả vờ . Ngược lại là tiểu muội khinh địch .”
Trình Tranh nói:“Đừng quên, hai người chúng ta đều do cha dạy dỗ, thủ đoạn của ngươi, ta sao có thể không biết? Từ lúc ngươi tiến đến nơi này sờ sờ cây nến, ta đã biết rõ ngươi muốn điều gì. Bởi vậy thời điểm ta đốt một cây nến khác, đã đem giải dược đốt lên . Chỉ là ta không nghĩ ngươi cả gan làm loạn đến nước này.”
Trình Ngọc không cười nữa, thường thường nói:“Ta vốn nghĩ im lặng tráo đổi thân phận, không nghĩ tới lại để ngươi phát hiện. Vậy được rồi, nhuyễn là không được , đành phải mạnh bạo . Ta hôm nay vào phủ, không có ý định đi ra ngoài. Nhị ca ngươi muốn ngăn trở ta, đành dựa vào thực lực đi a.” Nói rồi xoạt một tiếng, đem phi kiếm rút ra.
Trình Tranh khí cười nói:“Ngọc nhi trưởng thành , càng ngày càng có tiền đồ, dám rút kiếm động thủ với ta . Ngươi nguyện ý sử dụng kiếm chỉa vào người của ta, vậy cũng tùy ngươi. Ta sẽ không cầm phi kiếm chỉ vào muội muội của mình . Cho dù không cần phi kiếm, cũng có thể giáo huấn ngươi.” Nói rồi ngón tay vừa bấm, một đạo pháp quyết đảo mắt hình thành.
Hai người ngưng trọng giằng co, nhưng cũng không ai động thủ trước. Bầu không khí trong phòng nhất thời cứng lại.
Đột nhiên, pằng một tiếng, đại môn mở ra. Một bóng người đi đến.
Hai người cùng một lúc xoay đầu lại, nhìn thấy người tới, Trình Tranh kêu lên:“Nghi Chân?”
Nguyên lai người nọ một thân áo trắng, duyên dáng yêu kiều, đúng là Phùng Nghi Chân. Nàng vào phòng, đánh giá tình hình chung quanh một chút, quay đầu nhìn nhìn hai người, nói:“Làm sao vậy, bên ngoài không có chuyện gì, trong nhà lại náo loạn lên hay sao? Huynh muội hai người trong đêm luận bàn pháp thuật, lại dung kiếm thật ? Người nào thắng rồi?” Nói rồi ôm bả vai, một bộ xem kịch vui bộ dạng.
Trình Ngọc đột nhiên nói:“Phùng tỷ tỷ, ngươi đứng ở phe nào?”
Trình Tranh không khỏi buồn cười nói:“Ngươi hỏi cái gì vậy? Nghi Chân làm sao có thể đứng về phía ngươi chứ?“
Trình Ngọc nói:“Phùng tỷ tỷ, ngươi nên quyết định rõ ràng. Đứng về phe ta, nhị ca có thể sống. Đứng ở phía hắn , tương lai ngươi chung thân không cần trông cậy. Ngươi nếu muốn nhị ca sống tốt, cũng biết rõ lựa chọn như thế nào.“
Trình Tranh giận dữ, nói:“Trình Ngọc, ngươi câm miệng cho ta.”
Phùng Nghi Chân nghiêng đầu nhìn xem bọn họ, đột nhiên cười nói:“Ta cũng không đứng về phe nào hết. Việc nhà ta người khác, ta là ngoại nhân làm sao có thể nhúng tay? Huynh muội các ngươi đều hồ đồ, tự nhiên có người quản các ngươi. Ta đến để dẫn các ngươi đi gặp một người.”
Nói rồi mở cửa, một người áo trắng cất bước tiến đến, như một hồi gió mát đập vào mặt, trong sát na mang đến một tia cảm giác mát, mục quang lạnh lùng, quan sát hai người.
Trình Tranh vừa thấy dung mạo của hắn, đột nhiên thốt ra nói:“Đại ca?”