Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy là chiến đấu đã chấm dứt, nhưng hai người không dám có chút thư giãn, phân biệt chỉ huy quân đội trong thành tiến hành tìm tòi tra xét, muốn trong thời gian ngắn nhất đem những Khải Tác nhân còn sót lại tìm ra toàn bộ. Đó là một công việc phải cố hết sức đạt được, nếu hành động quá chậm, hoàng đế bệ hạ tôn quý đang ở ngoài thành đợi đến không nhịn được, vậy bọn họ sẽ bị vị chí tôn này trách mắng. Nhưng nếu chỉ tìm qua một lần, làm cho dư nghiệt của Khải Tác nhân quấy rầy thánh giá, vậy công lao của bọn họ coi như là uổng phí, ngược lại còn bị rơi vào tội danh hành sự bất lực.
Từ chỗ này có thể nhìn ra Phương, Hứa kinh nghiệm chênh lệch, Hứa Hải Phong tại cửa thành chọn một địa phương, từ nơi này bắt đầu hướng bốn phía chậm rãi tra tìm. Mà Phương Hướng Minh lại mệnh lệnh quân sĩ nhanh chóng thanh lý những gian nhà không chủ, cam đoan mỗi phòng đều lưu lại ba tên sĩ tốt. Theo sau hắn chạy tới nội thành, đem mấy đình viện lớn sửa sang lại sạch sẽ, tỉ mỉ sưu tầm từng góc, thẳng đến sau khi xác định an toàn tuyệt đối, mới mệnh lệnh binh lính đem địa phương này trong ngoài ba lớp vây quanh, đừng nói là người, cho dù là một con ruồi muốn bay vào cũng khó.
Làm xong hết thảy, Phương Hướng Minh đi tìm Hứa Hải Phong, đến lúc này, Hứa Hải Phong mới lục soát đến căn nhà thứ ba mươi.
" Lão đệ, chúng ta cũng nên đi nghênh đón thánh giá vào thành." Phương Hướng Minh kéo đầu ngựa Hứa Hải Phong hướng ngoài cửa thành phóng đi.
Hứa Hải Phong thất kinh, vội vàng nói: " Đại ca, ngài đều tìm xong rồi?"
Phương Hướng Minh ha ha cười nói: " Tiểu đệ, đừng choáng váng. Ai có bản lãnh cao như vậy mà có thể tìm hết, ta chỉ là sửa sang lại nơi nghỉ cho hoàng thượng, bố trí cảnh giới dọc đường một chút."
" Như vậy cũng được?" Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi.
" Dưới tình huống bình thường thì không được, nhưng hiện tại là ngự giá thân chinh, không thể gộp chung mà nói. Chỉ cần có thể xác nhận bệ hạ an toàn, coi như đại công cáo thành."
Hứa Hải Phong như có điều suy nghĩ gật đầu, theo Phương Hướng Minh đi ra khỏi thành.
Vốn với quan chức hai người bọn họ, là không cách nào chủ trì công việc này, nhưng tòa thành này lại do hai người đánh hạ, tình huống bất đồng, trong thành có không ít tướng lãnh đồng cấp hoặc cao cấp hơn Hứa Hải Phong, nhìn thấy vị thiên tướng này cũng có chút cung kính, không dám có nơi nào thất lễ. Nguyên nhân nếu không có hắn, chính là vì những tướng sĩ dưới trướng của hắn biểu hiện trong tràng chiến dịch này vô cùng xuất sắc, quân nhân luôn kính trọng anh hùng, làm trưởng quan cao nhất của đệ ngũ túng đội, nên hắn được lễ ngộ cao hơn cả Phương Hướng Minh.
" Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, Lâm An thành đã công hạ, thỉnh bệ hạ vào thành nghiệm thu." Hai người đi tới trước sườn núi, xuống ngựa quỳ bái.
" Bình thân, Phương ái khanh, vị này…chính là Hứa ái khanh sao?" Hán Hiền đế vừa rồi nhìn thấy hết toàn bộ trận đánh, tự nhiên biết có thể chiếm được tòa thành này, hoàn toàn là công lao của đệ ngũ túng đội của Hứa Hải Phong, đối với một tướng lãnh có thể trong ba tháng đem một đám nô lệ biến thành cường hãn như thế, hắn thật đúng là cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, có lẽ bên trong còn có một tia kính sợ, nhưng vì hắn tuyệt không chịu thừa nhận mà thôi.
" Đúng là vi thần, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Hứa Hải Phong dập đầu nói.
" Hứa ái khanh, mới rồi trẫm xem dưới trướng ngươi có ba dũng sĩ, cùng có sức lực vạn người bất địch, sao không để bọn họ cùng tiến lên, trẫm đều có phong thưởng."
" Thần tuân chỉ." Hứa Hải Phong vừa mới tiếp chỉ, liền ngơ ngẩn. Hắn không phải ngu ngốc, đương nhiên biết hoàng đế ám chỉ trong ba gã dũng sĩ nhất định là có Triết Biệt cùng Tần Dũng, nhưng người còn lại là ai? Hắn thật hoàn toàn còn chưa biết. Biểu hiện của những người khác ở trên chiến trường đều là tám lạng nửa cân, thật đúng là nghĩ không ra là ai có biểu hiện đột xuất, có lẽ chiến trường quá lớn, hắn không thấy rõ cũng bình thường, nhưng hiện tại hoàng đế đang cao hứng, đột nhiên muốn gặp người đó, không có đầu mối gì, muốn tìm ra người này, đó chính là có chém đầu Hứa Hải Phong hắn cũng làm không được a.
" Hứa ái khanh, sao ngươi không đi truyền lệnh?" Hán Hiền đế nhìn thấy Hứa Hải Phong đáp ứng một tiếng, liền quỳ trên mặt đất vẻ mặt như khó khăn, trong lòng không vui, dò hỏi. Nếu thay đổi là một vi thiên tướng nho nhỏ khác, hắn đã sớm hạ lệnh lôi ra ngoài đánh một trận, nếu gặp phải lão nhân gia ông ta tâm tình không tốt, cho dù ngay tại chỗ giết chết cũng là không lạ.
" Không dám giấu diếm hoàng thượng, dưới trướng vi thần đích xác có hai tên tướng dũng, biểu hiện hôm nay của bọn họ cũng không thẹn là dũng vũ, nhưng hạ thần quả thực nhớ không nổi vị dũng sĩ thứ ba là ai?" Hứa Hải Phong ngạnh đầu hồi đáp. truyện được lấy tại mTruyen.net
" Nguyên lai như thế, trẫm nói dũng sĩ thứ ba chính là người đã lớn tiếng kêu trên đỉnh tháp xe đẩy."
" Vi thần đã hiểu, sẽ mệnh lệnh cho hắn đến đây ra mắt hoàng thượng." Hứa Hải Phong vội vàng lĩnh chỉ, liền muốn rời đi tìm người.
" Hứa tướng quân chậm đã." Phương Hướng Minh đột nhiên nói: " Bệ hạ, bây giờ trời đã sắp tối, thần đã chuẩn bị hành cung tạm thời trong thành cho bệ hạ, còn thỉnh bệ hạ dời giá."
" Ân, cũng tốt, trẫm cũng mệt mỏi, liền vào thành đi."
Chúng đại thần hộ tống hoàng đế bệ hạ, chậm rãi tiến vào Lâm An thành. Đến lúc này có thể nhìn ra khả năng dự đoán của Phương Hướng Minh, trong Lâm An thành đề phòng sâm nghiêm, ba bước một trạm, năm bước một đội, bố trí thật chu đáo, chim bay khó lọt.
Nơi này vốn chính là thủ đô của Thổ Phiên quốc, kiến trúc trong thành đều là dựa theo quy mô kích thước của hoàng thất mà kiến tạo, tuy xa không sánh kịp Đại Hán quốc hoành vĩ tinh xảo, nhưng làm hành cung tạm thời cũng là đã đủ.
Đi tới đại điện, hoàng đế ban chỗ ngồi, chúng đại thần đều ngồi xuống, Phương Hướng Minh cho người dâng lên thanh trà, khiến cho Hán Hiền đế mặt rồng mừng rỡ. Mà Hứa Hải Phong ở trên đường đã truyền lệnh cho ba người Tần Dũng đi đến, nghe lời Phương Hướng Minh đi vào gặp Hán Hiền đế.
" Khải tấu hoàng thượng, thần đã dẫn ba gã thuộc hạ thiên trưởng phu đến." Hứa Hải Phong quỳ tấu.
" Nga, tuyên bọn họ tiến vào." Hán Hiền đế hăng hái nói.
" Dạ, hoàng thượng có chỉ, truyền Tần Dũng, Triết Biệt, Lâm Trường Không diện thánh." Một tiểu thái giám đứng trước bậc thang lớn tiếng hô to.
" Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…" Ba người đồng thanh nói.
" Bình thân." Hán Hiền đế nhìn ba người bọn họ, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc nói: " Triết Biệt, hắn không phải là người Hán chúng ta."
" Hồi bẩm hoàng thượng, Triết Biệt là dũng sĩ thần phát hiện ngoài ý muốn trong nô lệ doanh, hắn nguyên lai là Hung Nô nhân." Hứa Hải Phong trộm nhìn, sắc mặt lão hoàng đế tựa hồ xem không tốt lắm, lập tức nghĩ đến Hung Nô chính là thế cừu trăm năm của Đại Hán, nhưng hắn là tiểu nhân vật cũng chưa từng bị Hung Nô nhân khi dễ, cho nên ấn tượng không sâu đối với việc này. Nhưng lão hoàng đế ở ngôi cao đã lâu, đương nhiên đối với người Hung Nô không hề hảo cảm, một khi để cho hắn đố kỵ Hung Nô nhân còn có cung tiễn thủ biến thái như vậy tồn tại, chỉ sợ ngay cả chính mình cũng giữ không được Triết Biệt. Bèn vội vàng nói: " Chẳng qua sau khi vi thần đưa hắn rời khởi nô lệ doanh, Triết Biệt đã bỏ tối đầu sáng, nguyện ý vì Đại Hán ra sức khuyển mã, thỉnh hoàng thượng minh giám."
" Ân, đã như vậy, Hứa khanh gia cũng tự xem cẩn thận mà làm." Hán Hiền đế rốt cục quyết định không hề truy cứu việc này, dù sao ở lúc này lại đi tru sát công thần, chỉ sợ sẽ lập tức làm rét lạnh lòng dân khắp thiên hạ. Loại chuyện hại người hại mình thế này Hán Hiền đế dĩ nhiên không làm, cẩn thận đánh giá hai người khác, Hán Hiền đế nói: " Nhị vị dũng sĩ này là…"
" Vị này là thiên nhân trưởng Tần Dũng thuộc hạ của vi thần, thuở nhỏ thần lực hơn người, gia truyền thập tam thái bảo khổ luyện, đã đạt tới cảnh giới tầng thứ mười ba."
Lời vừa nói ra, đại điện những người có kiến thức đều chấn động, ánh mắt nhìn Tần Dũng tựa như đang nhìn con quái vật. Thập tam thái bảo khổ luyện là môn công phu ngoại môn đơn giản nhất trên giang hồ, nhưng cũng là công phu khó luyện nhất. Loại công phu này bảy tầng đầu cũng không khó luyện, chỉ cần có nhẫn nại, trong hai mươi năm đại đa số mọi người có thể luyện thành. Nhưng vấn đề bắt đầu từ tầng thứ tám, thời gian hao phí của nó tựa hồ là gia tăng càng cao, sau mỗi tầng, lại càng hao nhiều gấp đôi.
Đương nhiên, từ tầng thứ tám bắt đầu, uy lực chân thật của nó mới từ từ thể hiện ra đến, có thể không sợ hãi đao kiếm bình thường chém đánh, mỗi cao một tầng, uy lực của nó cũng tương đối đề cao. Nếu có người có thể hưởng được cao linh năm trăm năm, vậy có thể luyện đến tầng mười ba, trong truyền thuyết, thập tam thái bảo khổ luyện tới tầng mười ba có thể nói sẽ có thân bất tử, cho dù là lưỡi đao thần binh sắc bén cũng không cách nào tổn thương, lợi hại hơn chính là, từ nay về sau nước lửa bất xâm, bách độc không sợ hãi. Được xưng là đệ nhất công pháp phòng thủ trên đời.
Trước Tần Dũng, ghi chép cao nhất là một vị phật môn đệ tử luyện đến tầng thứ mười một, hắn chỉ bằng tầng mười một khổ luyện công phu đã chen chân vào vị trí nhất lưu cao thủ đương thời.
Nghĩ không ra hôm nay Tần Dũng càng tiến lên một bước, đã luyện tới đỉnh núi, trách không được ở trên chiến trường đấu đá lung tung, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thập tam thái bảo khổ luyện tầng thứ mười ba là một cảnh giới thế nào, không ai biết được, có lẽ chỉ có tông sư cấp cao thủ đương thời có thể cùng hắn đánh một trận.
" Vị này cũng là thuộc hạ vi thần từ nô lệ doanh đề bạt đi ra, hắn gọi Lâm Trường Không." Hứa Hải Phong tiếp tục giới thiệu, hắn đến bây giờ còn chưa nghĩ ra, Lâm Trường Không rõ ràng không có rat ay, hoàng đế lão nhi vì sao biết hắn có sức lực vạn người bất địch.
Chẳng qua, nghe xong Hứa Hải Phong giới thiệu, trong lòng mọi người buồn bực không thôi. Như thế nào vận khí Hứa Hải Phong tốt như vậy, tùy tiện vào nô lệ doanh tìm tìm là có thể tìm ra được hai quái thai lợi hại như thế. Mà người lợi hại như thế vì sao lại khuất thân ở trong nô lệ doanh? Với thân thủ của bọn họ muốn rời đi cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
" Được, ba vị ái khanh quả nhiên anh dũng bất phàm, trẫm thật là vui mừng." Hán Hiền đế cổ vũ, lại ban cho nhiều tiền thưởng, lúc này mới để cho bọn họ rời đi. Chẳng qua nghe giọng nói của Hán Hiền đế, hiển nhiên là đối với Tần Dũng vài phần kính trọng, mặc dù trong lễ vật không có gì đặc biệt hơn người, nhưng lời nói quan tâm, cuối cùng còn hỏi hắn có nguyện ý đến nhậm chức tại cấm quân hay không. Nếu thay đổi là người khác, dù là không đáp ứng, nhưng ít nhất cũng phải vạn phần cảm kích. Nhưng Tần Dũng căn bản không hề để ý tới lão đầu trên đài cao này nói gì, chỉ đem con mắt nhìn Hứa Hải Phong chờ hắn định chủ ý.
Muốn Hứa Hải Phong đồng ý, đó là chuyện không có khả năng, Hứa Hải Phong lập tức uyển chuyển cự tuyệt, kỳ thật cho dù hắn muốn đáp ứng cũng không được, bởi vì hắn căn bản là không cách nào giải thích chuyện về huyết tửu.
Về phần hai người khác, Hán Hiền Đế có vẻ hứng thú không cao, cũng phải, trong hoàng cung dạng cao thủ nào hắn không phát hiện qua, cũng không có bao nhiêu hứng thú với Lâm Trường Không, về phần Triết Biệt, dù sao cũng là một người Hung Nô, không phải cùng dân tộc, dĩ nhiên nghi ngờ. Không có tại chỗ giết chết, đã là hoàng thượng khai ân.