Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thương Thiên Phách Huyết
  3. Chương 407: Ly quốc
Trước /413 Sau

Thương Thiên Phách Huyết

Chương 407: Ly quốc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đông Hải, vô số con thuyền đang từ từ hội tụ.

Những con thuyền này cũng không phải lâu thuyền đi lại trên Trường Giang, mà là hải thuyền có thể đi trên biển rộng.

Trên thuyền, tiếng người ồn ào, mười vạn đệ tử binh của Kỳ Lân quân đoàn, nguyện ý đi theo Lưu Chính Khải, hoặc là nói nguyện ý đi theo cha con Đàm Hoành Đạt đi đến Đông Doanh, cũng có hơn bảy vạn người.

Bọn họ mang theo truy trọng cần thiết, lúc này đã chỉnh quân chờ phân phó.

" Điện hạ, chúng ta thật sự phải rời khỏi sao?" Lưu Hoa Lương nhẹ giọng hỏi.

Tuy đã sớm biết, đây là một chuyện không còn cách nào cứu vãn, nhưng trước khi ra đi, vị thủ lĩnh hộ vệ trước sau vẫn làm bạn bên mình thái tử điện hạ, cùng hắn đi ra từ phủ thái tử, vẫn không tự chủ được mà hỏi lên.

Ở bên người Lưu Chính Khải, Cao Thừa Vĩ yên lặng đưa mắt nhìn đám người đang bận rộn trên bờ, trong mắt của hắn có trận trận mê mang.

Từ bây giờ, bọn họ lại muốn rời xa Đại Hán, rời đi vùng đất đã sinh trưởng dưỡng dục bọn họ.

Vào giờ khắc này, trong lòng bọn họ lại bàng hoàng như thế nào.

" Phải." Một tiếng hừ nhẹ đơn giản mà tràn ngập lực lượng từ trong cổ họng Lưu Chính Khải phát ra, cũng hoàn toàn tiêu diệt một tia ảo tưởng còn sót lại trong lòng Lưu Hoa Lương.

" Nhưng tại sao chúng ta lại phải làm như vậy?"

" Vì sống sót, vì một đường sinh cơ cuối cùng." Lưu Chính Khải chậm rãi nói, tuy hắn nhìn Lưu Hoa Lương để nói, nhưng cũng là hướng chính mình giải thích.

" Điện hạ, chúng ta vẫn còn sức lực đánh một trận."

" Sức lực đánh một trận? Hắc hắc…" Tiếng cười của Lưu Chính Khải mang theo một tia khổ sáp làm người khác khó có thể phát hiện: " Chúng ta thật sự có lực đánh một trận sao?"

Lưu Hoa Lương há mồm cứng lưỡi hồi lâu, rốt cục ngậm chặt miệng.

Nếu như không có Tương Khổng Minh, không có khả năng hô mưa gọi gió, là yêu đạo có thể thao túng khí trời.

Bọn họ thật sự sẽ có khả năng đánh một trận.

" Điện hạ…" Cao Thừa Vĩ rốt cục mở miệng. Từ sau khi đi tới Kỳ Lân quân đoàn, vị phụng cung tiền triều này liền từ từ trở nên trầm mặc ít nói, ngoại trừ đi theo bên cạnh Lưu Chính Khải, trên cơ bản hắn cũng không hề tới lui với ai. Chỉ là lúc sắp rời khỏi Đại Hán, hắn rốt cục mở miệng: " Nếu rời đi, còn muốn trở về, thật sự khó khăn."

" Ta rõ ràng, chỉ có thể rời đi, chúng ta mới có khả năng trở về, dù là…" Thanh âm Lưu Chính Khải trầm thấp: " Dù là ngày trở về, chỉ là con cháu của chúng ta."

" Điện hạ…" Tựa hồ nghe ra sự thương tâm của hắn, Lưu Hoa Lương vội vàng khuyên giải.

Lưu Chính Khải bình ổn lại tâm tư một chút, đột nhiên nói: " Tương Khổng Minh không phải tầm thường, ta có thể nhìn ra, ở trong mắt của hắn có dã tâm."

" Dã tâm?"

" Đúng vậy, ở trong mắt của hắn, ta phát hiện một loại dục vọng, đó là một khát vọng cực độ đối với một sự việc. Mà lấy địa vị lúc này của Tương Khổng Minh, ngươi cho rằng còn có thứ gì đáng giá cho hắn đi nỗ lực?"

" Ngôi vị hoàng đế?" Lưu Hoa Lương kinh ngạc kêu lên.

" Không sai, Trung Nguyên sẽ có náo nhiệt, chúng ta ở tại Đông Doanh, sẽ chờ đợi xem kịch vui đi. Chỉ mong…" Hắn cũng không nói ra đăm chiêu trong lòng, có lẽ trong lòng hắn, không khỏi không tồn tại một tia ảo tưởng như thế.

" Đô…"

Tiếng tù và xuất phát vang lên truyền khắp cả cảng khẩu, Lưu Chính Khải dừng lại, nhìn phương bắc một lần cuối cùng, phảng phất như muốn đem hết thảy ấn nhập vào trong mắt của mình, hắn cắn chặt hàm răng, nhẹ nhàng phun ra một chữ: " Đi."

&&&&

Đại doanh thủy quân Giang Đông.

Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh hai người sóng vai đi trên đại đạo.

" Bọn họ đi rồi sao?"

" Đúng vậy, tin tức truyền đến, bọn họ đã ra biển."

" Quân sư đại nhân, nghĩ không ra, cuối cùng chúng ta lại tha cho Lưu Chính Khải." Hứa Hải Phong thở dài một tiếng, thanh âm của hắn tựa hồ mang theo chút u buồn, lại ẩn một tia lo lắng.

" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh mỉm cười nói: " Hải quân của chúng ta, cũng cần phải có một địch nhân."

" Cái gì?"

Tương Khổng Minh lắc đầu, cười híp mắt nhìn hắn, đột nhiên hỏi: " Lưu Tuấn Thư từ kinh sư đến, từng mang đến thư nhà của Đình công chúa, không biết Đình công chúa có từng thỉnh cầu chủ công, lưu cho hắn một con đường sống?"

" Không có." Hứa Hải Phong như đinh chém sắt nói.

" Không có." Tương Khổng Minh nghi hoặc cau chặt mày, thanh âm của hắn mang theo vẻ không tin tưởng, hỏi tới: " Thật sự không có."

" Đúng vậy." Hứa Hải Phong nghiêm mặt nói: " Đình nhi chỉ khuyên ta, phương nam màu mỡ, nếu bị hủy bởi đao binh, chẳng phải đáng tiếc. Hơn nữa, bao năm chinh chiến, lại càng không phải là phúc của quốc gia, nếu có thể lưu cho người một đường lui…"

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Học sinh rõ ràng, Đình công chúa quả thật chưa từng khuyên qua."

Hứa Hải Phong mỉm cười, cũng không giải thích, tuy Lưu Đình không nói rõ, nhưng ý tứ của nàng hắn làm sao không rõ.

" Chẳng qua, ngày sau chủ công trở về kinh sư, chỉ cần nói rõ chi tiết, Đình công chúa tất nhiên sẽ vô cùng cảm ân." Tương Khổng Minh cười ha ha nói.

Hứa Hải Phong trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ không nhắc tới việc này, mà là ngược lại dò hỏi: " Quân sư đại nhân, chiếu thư chuẩn bị rồi sao?"

" Dĩ nhiên đã chuẩn bị thỏa đáng toàn bộ, chỉ đợi chủ công ra lệnh một tiếng, có thể toàn bộ phát ra, chỉ nửa năm, sẽ truyền khắp thiên hạ. Đến lúc đó thiên hạ sĩ tử đều biết, tiên thái tử Lưu Chính Khải bị Đàm Hoành Đạt của Kỳ Lân quân đoàn uy hiếp, đành phải đi xa ra biển, sau này không còn tin tức." Tương Khổng Minh mang theo vẻ đắc ý, nhẹ phe phẩy quạt lông trong tay, nói tiếp: " Chỉ cần Đại Hán có được ba năm yên ổn, học sinh có thể đảm bảo, thiên hạ sĩ tử, tám chín phần mười, sẽ thuộc về chủ công sử dụng."

" Ba năm sao?"

" Đúng vậy, ba năm sau, chỉ cần chủ công mở khoa cử, sẽ có thiên hạ anh tài, được chủ công thu vào trong túi." Tương Khổng Minh cao giọng nói.

Yên lặng đi về phía trước vài bước, Hứa Hải Phong đột nhiên hỏi: " Quân sư đại nhân, ngươi nói Đông Doanh kia, đến tột cùng là địa phương nào?"

" Là một đảo quốc ở phía mặt đông Đại Hán, hôm nay nhìn vào, thật chẳng đáng nhét kẽ răng." Tương Khổng Minh giải thích rõ chi tiết: " Nhưng hai ngàn năm sau, nó sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của người Hán chúng ta."

" Hai ngàn năm?" Trên mặt Hứa Hải Phong lộ ra thần sắc dở khóc dở cười: " Quân sư đại nhân, thuật bói toán của ngài, cũng không tránh khỏi làm cho người ta sợ hãi khi nghe nói."

Tương Khổng Minh lắc đầu liên tục, nói: " Không phải học sinh bói toán, mà là lịch sử chân chính giáo huấn."

Hứa Hải Phong thu liễm tươi cười, nhìn hắn rốt cục hỏi: " Cho nên, quân sư đại nhân đã cố ý tống đi đám người Lưu Chính Khải, đi đến Đông Doanh?"

" Đúng vậy." Tương Khổng Minh không hề có chút kiêng kỵ, trực tiếp nói: " Nếu không có học sinh cung cấp dẫn đường cùng Trình gia đưa cho những hải thuyền lớn, Lưu Chính Khải cũng chưa chắc có lòng tin tưởng vượt biển."

Hắn dừng một chút, nói: " Trong vòng mười năm, Đại Hán chúng ta có thể tu dưỡng lại, không có khả năng dụng binh ra ngoài. Đã như vậy, không ngại để cho Lưu Chính Khải bọn họ đi chạm vận khí, chủ công cũng thuận thế được danh nhân từ. Việc hoàn mỹ đôi bên như thế, làm sao không vui vẻ mà làm?"

Đột nhiên dừng chân lại, Hứa Hải Phong hỏi: " Đường xá xa xôi, quân sư đại nhân, ngươi nói bọn họ có thể bình an tới nơi sao?"

" Không biết."

" Không…biết?"

" Đúng vậy, học sinh chỉ cung cấp hết thảy điều kiện tiện lợi, nếu bọn họ có thể bình an đi tới dĩ nhiên là chuyện tốt, nếu trên nửa đường gặp biến cố gì, phải khiến cho hắn táng thân trong bụng cá, đây cũng do Lưu gia làm bậy quá nhiều, gặp nguy hiểm hay trời phạt, không quan hệ gì tới chúng ta." Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói, phảng phất như việc này không phải do một tay hắn thúc đẩy.

" Tướng quân."

Một tiếng hét lớn từ xa xa truyền đến, Hứa Lịch Hổ đang đi nhanh tới, hắn vội vã hướng hai người hành lễ, nói: " Tướng quân, quân sư đại nhân, kinh sư truyền đến cấp tín, thảo nguyên các tộc phương bắc phái ra sứ giả, đã lên đường đi tới kinh sư."

" Ách? Nhanh như vậy?" Tương Khổng Minh ngoài ý muốn nói một câu.

" Đúng vậy, quân sư đại nhân, không chỉ như thế, còn có…" Hứa Lịch Hổ hưng phấn kêu lên, trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ sát khí. Nguồn tại http://Truyện FULL

" Còn có gì?" Hứa Hải Phong khó được nổi lên lòng tò mò.

" Khải Tát nhân?"

Không đợi Hứa Lịch Hổ nói chuyện, Tương Khổng Minh đã giành nói trước.

" Oa…" Hứa Lịch Hổ kinh hãi kêu lên: " Quân sư đại nhân, ngài thật sự là thần tiên hạ phàm, dù là điều này ngài cũng đoán được."

Tương Khổng Minh khinh thường liếc mắt nhìn hắn, nói: " Tiểu tử ngươi, có thể làm cho ngươi lật đật chạy đến báo tin, hừ hừ…khẳng định là có liên quan tới Khải Tát nhân.

Hứa Lịch Hổ ngây ngốc gật đầu, tựa hồ điều này đúng là đương nhiên.

Hứa Hải Phong quay mặt chỗ khác, Tương Khổng Minh này lại đang dùng thuật đọc tâm.

Chẳng qua đụng phải Nhị Hổ, vốn đang đối với hắn bội phục tới sát đất, đương nhiên không có ý nghĩ gì khác.

" Chủ công, cần phải trở về." Tương Khổng Minh không hề để ý tới Hứa Lịch Hổ, ngược lại nhìn Hứa Hải Phong nói.

" Đúng vậy, cần phải trở về." Hứa Hải Phong thở dài nói: " Phương nam, cứ như vậy trả lại cho Trình gia sao?"

" Đương nhiên là không."

" Vậy…"

" Chuyện gì cũng sẽ chậm rãi tới, chậm rãi đến…"

Gió êm sóng lặng.

Một chiếc thuyền lớn xuất hiện từ xa xa phía chân trời.

Ngay bờ đảo, một ít người đánh cá thò cổ nhìn xa phía trước.

Chiếc thứ hai, chiếc thứ ba…

Dần dần, ở trước mặt bọn họ, bày ra vô số chiến hạm lớn nhỏ.

Người trên đảo kinh hô lên, tay chân bọn họ lúng túng, không biết đây là quân đội từ nơi nào tới.

Ở chỗ này đều là những người đánh cá bình thường, tay không tấc sắt, đối mặt đại quân thình lình xuất hiện trên biển, lựa chọn duy nhất của họ đó là lớn tiếng kêu gọi dù không chút tác dụng.

Chỉ là những tiếng kêu hỗn độn tới cực điểm này, ngoại trừ gia tăng thêm sự khủng hoảng, cũng thấy không có tác dụng gì.

Trên chiến thuyền, Lưu Chính Khải đầy mặt uể oải tự mình tọa trấn, hắn nhìn Đông Doanh mà phải trải qua thiên tân vạn khổ mới đến nơi, trong lòng trăm mối cảm xúc.

Tay hắn chậm rãi phất qua, đột nhiên đứng dậy: " Truyền lệnh…"

Thanh âm của hắn lạnh băng vô tình, vị thái tử mất nước ở ngay hôm nay, rốt cục hoàn toàn lột xác.

" Lên bờ…"

Quảng cáo
Trước /413 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net