Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau mưa ngừng, trời vẫn chưa quang.
Hôm qua Thái thị đã bị răn dạy, sáng nay liền cáo bệnh không dậy nổi. Ban đêm La Mục cũng ngủ không ngon giấc, sau khi dùng qua đồ ăn sáng, nghe hạ nhân đến bẩm báo Thái Vực đã đưa cho hắn thiếp mời hắn đi dự cuộc.
La Mục nhận thiếp mời, hiểu rõ trong lòng dụng ý Thái Vực hôm nay mời mình. Hắn lau tay, cả áo choàng cũng không thay, dứt khoát nói: “Chuẩn bị kiệu đi, ta qua ngay đây, không nên để cho huynh trưởng chờ lâu.”
Thái Vực là đại phỉ Trà Châu. Nhan Hà Như của Hà Châu gọi lão là “A gia”, xưa nay lão ra tay xa hoa, thích giúp đỡ giặc cỏ các nơi, bởi vậy trên đường rất có hiền danh trượng nghĩa. Thế nhưng lão cùng Lạc Sơn Lôi Thường Minh không hợp nhau, người bên cạnh không biết nguyên nhân ở trong, chỉ biết là trước khi Lôi Thường Minh chưa chết, hai người này trong hội yến quần hùng thổ phỉ cũng không đối đáp với nhau.
Lúc La Mục đến Thái phủ, Thái Vực đã bắt chuyện người uống được một tuần* rồi. Phủ viện Thái Vực xây xa hoa hơn hẳn so với toà trạch của La Mục, bên trong bố trí tôi tớ hơn ngàn người, nhưng chính lão lại là người không nói lễ nghi phiền phức, lui tới qua lại phần lớn là giặc cỏ trộm cướp, cho nên thiết yến cũng đều là yến rượu thịt, thịt nướng rượu mạnh không thiếu thứ gì.
*tuần rượu
Thái Vực vừa thấy La Mục liền ngửa thân ra cười, ngoắc tay nói: “Mộng Chính đến trễ rồi, phạt rượu ba chén, mau ngồi xuống.”
La Mục trước mặt Thái Vực xưa nay đều là cúi đầu nghe theo, hắn tới vị trí ngồi, thấy đang ngồi đều là mấy người xa lạ quần áo kỳ dị, cũng không hỏi nhiều. Thái Vực đợi La Mục uống rượu xong mới nói: “Nghe nói hôm qua muội tử làm phiền ngươi?”
La Mục lộ vẻ hoảng sợ, nói: “Huynh trưởng —— “
“Dạy bảo nó là nên!” Thái Vực nhấn cánh tay La Mục, cười nói, “Ngươi là phu quân của nó, nam nhân quản tiền đường, rất nhiều việc quả thực không nên để cho nó quơ tay múa chân. Nó ở nhà kiêu căng quen rồi, gả đi cũng không biết người trên kẻ dưới. Ngươi ngày sau ấy à, cần dạy bảo gì thì cứ dạy bảo là được rồi, không cần kiêng kỵ mặt mũi của ta, chiều chuộng khiến nó càng ngày càng không quy củ.”
Chuyện phát sinh nơi nội trạch* La Mục, Thái Vực đều rõ tất cả trong lòng bàn tay. Lực đạo hắn nhấn La Mục không nặng, nhưng chính bởi vì không nặng mới lộ ra dễ xơi như ăn cháo. Hắn bảo La Mục đi bên trái, La Mục cũng không dám đi bên phải. La Mục là chính kinh thi vào Khuất Đô, lại từng qua Đô sát quan chức bên ngoài, nhưng vậy thì đã làm sao? Đến Trà Châu, La Mục chính là cháu chắt. Trời thì cao hoàng đế thì xa, thời Vĩnh Nghi nạn trộm cướp Trung Bác rất nghiêm trọng. Trước khi Trung Bác binh bại, bọn họ không đặt Kiến Hưng vương Thẩm Vệ vào mắt. Sau khi Trung Bác binh bại, bọn họ càng không đặt Khuất Đô vào mắt.
*nội trạch: nhà trong (nơi ở cho phụ nữ)
Trán La Mục rịn ra giọt mồ hôi nhỏ.
Thái Vực nhìn, trong lòng thoả mãn mới thu tay lại, cười nói: “Nói đến thực sự là kỳ lạ, nửa tháng trước ta nghe nói Khuất Đô phải thay người ngồi triều đình, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Hàn Thừa gấp đến độ vò đầu bứt tai, đặc biệt chạy về nhà, tìm ra được một đứa nhóc đảm nhiệm hoàng tự, ai ngờ Hải các lão không đồng ý, đập đầu chết ở trên điện, máu me hoa não bắn toé một thân Hàn Thừa, doạ Hàn Thừa hắn tiểu ngay tại chỗ.”
Bọn họ cùng cười to lên. Trong tin tức truyền miệng nơi đây, Hàn Thừa đã sớm bị nói thành tiểu nhân luồn cúi cử chỉ hèn mọn rồi.
Thái Vực cười xong mới thở dài một tiếng, nói: “Thế nhưng chúng ta vào rừng làm cướp chuyển hàng, cũng phải để ý trung thành và nhân ái, các lão như vậy, chúng ta kính nể! Thường nói văn chết khuyên can, võ chết chiến trận, nhưng Đại Chu trải qua ba triều thay đổi rồi, hoàng đế chết từng đợt một, trọng thần cương liệt như vậy lại đã ít lại càng ít.”
La Mục lắng nghe, chẳng hề xen miệng, cũng không ngẩng đầu lên. Hắn dường như một lòng một dạ chú ý vào việc ăn, đũa chỉ dám kiếm đồ trước mắt.
Người tuy rằng tướng mạo đường đường, nhưng trước sau đều có loại cảm giác mềm yếu rụt rè.
Thái Vực không nhìn La Mục nữa, nói tới cao hứng: “Chỉ là e rằng các lão cũng không nghĩ tới, nhóc nhà Hàn thị không ngồi lên triều đình, bây giờ lại phải dọn ra cho một nữ tử. Ta thấy Đại Chu khai quốc đến nay chưa từng có chuyện như vậy, đây không phải là vi phạm thiên lý, âm dương điên đảo sao? Đây chính là dấu hiệu Đại Chu vỡ cương! Ta thà rằng nghe trẻ con hồ đồ nói chuyện, chứ không nguyện ý nghe nữ nhân sai phái. Nam nhi đỉnh thiên lập địa, bái một nữ nhân thì thành cái dạng gì? Khải Đông ra một Thích Trúc Âm, ta thấy cũng là mưu lợi bất chính thôi, ả đang gặp thời điểm đẹp thái hậu cầm quyền, nếu không thì sao có thể điều ả làm đại soái? Khuất Đô giờ lại ngoi ra cái nữ hoàng đế, hừ, lộn xộn bát nháo”
Xung quanh phụ họa, một người râu quai nón vỗ bàn, nói: “Thái lão nói có lý, đây là chuyện gì chứ, nữ hoàng đế này là trò hề gì đây? Mấy người trước đó đúng là không ổn, nhưng nam nhân chủ chánh chính là thiên lý mà tiên sinh của lão tử dạy, ta cũng không phục. Nếu văn võ cả triều kia quỳ xuống, hành đại lễ quân thần với ả ta, đó chính là một đám phế vậy nhát gan, không trách chúng ta bị Biên Sa mười hai bộ đánh nhiều năm như vậy.”
“Tiểu nữ mà, nghi thất nghi gia, lấy chồng là bản phận. Nếu như thương yêu nàng, thì nuôi nuông chiều chút, vậy cũng không sao cả, thế nhưng để cho các nàng đi đánh giặc chủ chánh, đó nhất định là chuyện dở.” Thái Vực nói đến chỗ này, cảm khái nói, “Nghe nói bên trong bọn học sinh Khuất Đô cũng rất tình nguyện, ta thấy chính là đọc sách đến phế đến ngu rồi! Không biết nhận rõ tốt xấu.”
Bọn họ từ chính sự Khuất Đô nói tới quân vụ Khải Đông, lại từ quân vụ Khải Đông nói tới chiến sự Ly Bắc, cuối cùng rơi trên người Lôi Thường Minh.
Người râu quai nón kia nói: “Lôi Thường Minh cũng là mưu lợi, trúng được vận may, gặp đúng lúc Nhan công tử lâm cảnh khó khăn, bắt tay một cái mới có thể dậy lên. Thế nhưng hắn không kéo dài được, bá đạo cực kì, muốn xây quân chính quy tại Lạc Sơn, rồi thì sao? Gặp Cấm quân, không phải lập tức biến mất sao?”
Thái Vực hừ lạnh một tiếng.
Người bên cạnh liền nói: “Thái lão cùng Lôi Thường Minh xem như là song hùng Trung Bác, nhưng hắn nào xứng được? Kém quá xa!”
Thái Vực không bị loại nịnh hót này đánh động, lão mở rộng cánh tay, thoải mái lún trong ghế tựa, nói: “Các ngươi biết vì sao ta coi thường Lôi Thường Minh không? Vì ta cảm thấy hắn bẩn.” Lão nhấn một chữ cuối đến nặng nề, thị nữ tới hầu tẩu thuốc phiện. Thái Vực rít hai hơi, nói tiếp, “Lôi Thường Minh trước kia là kẻ vận chuyển, việc này các ngươi đều biết rồi, nhưng sau đó tại sao hắn không đi tiếp? Người ta nói là vì hắn đem muội muội gả cho Đoan Châu Chu thị, muốn hưởng phúc, không chịu làm công việc này nữa. Lời này giả rồi. Hắn ấy mà, có một cái ham mê.”
La Mục không biết từ khi nào đã đặt đũa.
Thái Vực trong lúc nuốt mây nhả khói nhớ lại, nói: “Ban đầu ta làm nghề này, lúc phải xuất sư, sư phụ ta nói rằng làm giặc cỏ trộm cướp cũng phải để ý nhân nghĩa, có vài thứ không đụng vào được, cũng không làm đươc, đó đều là tổn hại âm đức. Trà Châu nhiều năm như vậy, thương lữ lui tới mang theo người nhà, thế nhưng thật sự gặp cô nhi quả phụ, ta tuyệt đối không động vào. Nhưng Lôi Thường Minh không giống thế, hắn trước đây áp tải cũng chở gia quyến, có một lần nọ là tiêu khách Đăng Châu, đưa một nửa đường thì nam tử đương gia đã chết, còn lại cô nhi quả phụ hết đường xoay sở, chi phí vận chuyển đều không trả nổi, đến được Đăng Châu, nhà chồng thoạt đầu chỉ cần đứa cháu, không cần người vợ. Nữ tử kia không chịu tách khỏi con mình, cùng đường mạt lộ rồi, muốn đi tìm cái chết, Lôi Thường Minh nhận mẹ con bọn họ về, nói là muốn nuôi họ.”
“Ta lúc đó còn làm đạo tặc tại Trà Châu, nghe chuyện như vậy thì coi Lôi Thường Minh là người…cảm thấy hắn cùng ta không giống nhau, mà là hiệp khách trong lời sư phụ giảng. Trong lòng ta bội phục hắn, lúc ra ngoài làm việc liền lưu ý hắn, muốn tìm một cơ hội cùng hắn bái kết nghĩa. Nhưng sau đó ta đi Đăng Châu, nghe nói hắn không hề đảm nhiệm chuyện kia, một đường tìm tới nơi mới biết nữ nhân kia và con nàng đã chết cả rồi. Chết như thế nào ư? Hắn say rượu thi bạo, ra tay với đứa trẻ năm, sáu tuổi đó, nữ nhân không chịu, bị hắn đánh chết tươi, đứa trẻ không sống được mấy ngày, bị dày vò không ra hình người, cũng chết rồi.”
Thái Vực đẩy đám khói ra, cau mày sai thị nữ mang tẩu thuốc phiện đi.
“Hắn đi tới Đoan Châu, ham mê này cũng không đổi. Người này rất thích tiếng tăm, chưa bao giờ dám quang minh chính đại làm cái kia. Lúc Lôi Thường Minh cứu Nhan công tử, công tử còn nhỏ, ta lúc đó và ông Nhan cũng xem là bằng hữu, được Nhan gia trợ giúp, mặc dù chưa từng gặp công tử, lại coi công tử như tâm can rồi. Ta nghe nói việc này liền lên ngựa truy theo, liên tục chạy bốn ngày bốn đêm mới đuổi tới Lạc Sơn đưa công tử trở về được. Công tử lúc đó mang một khuyên tai minh ngọc, mài từ bột phấn ngọc, rất thông minh, vừa thấy ta liền gọi A gia, không kể lể nhiều lại khiến người đau lòng hơn. Ta thấy công tử không sao mới không tính toán với Lôi Thường Minh.”
Sau đó Lôi Thường Minh gặp lại Thái Vực đều tự giác thấp hơn một đầu. Thái Vực coi thường hắn, hắn cũng không nể mặt Thái Vực, mỗi người chiếm giữ một bên.
“Công tử là đứa trẻ ngoan, rất cảm kích ân cứu mạng của Lôi Thường Minh, vì thế đã nhiều lần cứu viện thổ phỉ Lạc Sơn.” Thái Vực hôm nay vốn muốn dò hỏi La Mục có liên quan Khổng Lĩnh không, thế nhưng bị mấy chuyện cũ dẫn hứng thú nói chuyện, đợi đến khi nhớ ra thì La Mục đã đi rồi.
* * *
La Mục lên kiệu, đi không bao xa liền đổi đường hướng tới tiệm bột nước*, muốn mua chút son phấn thịnh hành ở Khuất Đô về dỗ dành Thái thị. Tiệm bột nước lớn nhất Trà Châu mở bởi thương nhân Quyết Tây. La Mục là khách hàng cũ, kiệu hắn vừa đến là có quản sự tới đón tiếp ngay, bưng trà phụng nước làm một mạch, cuối cùng khom lưng nói với La Mục: “Xin lỗi La đại nhân, hôm nay không đúng lúc rồi, tiệm thiếu hàng, thứ tốt đều dự trữ trong tiệm phía đông, còn chưa chuyển đến chỗ chúng ta. Ngài xem, ngày mai chúng ta đưa đến phủ có được hay không?”
*bột nước: đồ để bôi thoa trang điểm hóa trang ngày xưa
La Mục gật đầu, nhấc chân muốn đi, lại nhớ về bộ dạng Thái Vực vừa mới nhấn chính mình, không khỏi cải biến chủ ý, quay đầu lại hỏi: “Tiệm nào phía đông?”
Quản sự gọi tới một người hầu, hắn tự mình dẫn đường cho La Mục.
La Mục đến nơi, nhìn cửa hàng diện tích không lớn, nhưng quả thực sát bên đường cái, thuận tiện cho việc dỡ hàng. Hắn vào cửa, thấy bên trong cũng ít người. Người hầu dẫn hắn vào bên trong, phía sau có một cái viện, nói hắn dùng trà chờ chốc lát.
La Mục ngồi giây lát, mành kia hất lên, người tiến vào lại là Khổng Lĩnh.
“Huynh sao lại…” La Mục kinh ngạc.
Thế nhưng Khổng Lĩnh không trả lời, vén mành tránh thân ra, phía sau một bạch y hơi cong eo tiến vào. Thẩm Trạch Xuyên vừa ngẩng đầu lên, La Mục liền đứng dậy.
Thẩm Trạch Xuyên ngồi kiệu qua đây, không bị dính nước. Y nhìn về phía La Mục, ra hiệu cho La Mục ngồi. Kiều Thiên Nhai phía sau tiến vào thay trà, hâm nóng một chút rồi đưa đến tay Thẩm Trạch Xuyên.
Khổng Lĩnh thấy La Mục còn đứng, liền nói: “Mộng Chính, vị này chính là… “
“Đồng tri đại nhân, ” La Mục cung kính hành lễ, nói, “nghe hiền tên của Đồng tri đã lâu, học sinh La Mộng Chính cung kính cúi nghe dạy bảo.”
“Sớm nghe Thành Phong tiên sinh khen La đại nhân là người cẩn thận, nhãn lực hơn người, hôm nay gặp mặt quả thực không sai.” Thẩm Trạch Xuyên khẽ mỉm cười, “Ta hiện giờ không làm Cẩm y vệ Đồng tri nữa rồi, miễn yêu bài, không có chức quan, chỉ là bạch y tầm thường thôi, nên là ta hành lễ với đại nhân.”
La Mục sao dám nhận, cận thần thiên tử Thẩm Trạch Xuyên, chỉ riêng chức bắc Trấn phủ Cẩm y vệ cũng đủ khiến Châu phủ địa phương sợ hãi rồi. Trước đây Cẩm y vệ liên hợp ba bên Hình bộ, đại lý tự, Đô sát viện làm việc bên ngoài, phải đi xuống địa phương kiểm toán thẩm tra thành tích. Thẩm Trạch Xuyên lại giao hảo cùng Sầm Dũ của Đô sát viện, Khổng Thu của Hình bộ. La Mục đối với y đâu chỉ là có nghe thấy. Bọn họ loại quan chức bên ngoài địa phương này, vốn chủ yếu là trau dồi kinh nghiệm, chờ đợi xuất hiện chính tích, xem xét cân nhắc tư lịch là có thể đề bạt tới Khuất Đô, có thể làm đô quan. Thứ Thẩm Trạch Xuyên nắm trong tay chính là nhận xét Đô sát về bọn họ, còn có cả tính mạng dòng dõi của bọn họ.
Mấu chốt trong đó, từ việc La Mục tự xưng “học sinh” liền có thể thấy được nhiều thứ.
Thẩm Trạch Xuyên lại không giống Trấn phủ Đồng tri trước đó, xuất thân của y không “chính*”, cha đẻ là Trung Bác binh bại Kiến Hưng vương Thẩm Vệ. Năm đó đi vào đô là bị Cẩm y vệ kéo từ trong tay thiết kỵ Ly Bắc qua, nghe đồn phải hành hình. Nhưng y không chỉ còn sống, còn khiến cho Thiên Sâm đế nhiều lần đặc cách đề bạt, chức bắc Trấn phủ liên quan đến hai phái Khuất Đô, đến Hải Lương Nghi cũng chịu gật đầu, người này tuổi tác càng ít, càng khiến người ta kiêng dè.
*chính: sạch sẽ, chính tông chính phái
Lúc này La Mục mới hiểu, Khổng Lĩnh nói chắc chắn, không phải trên danh nghĩa, mà là thật sự đã nắm chắc.
Cũng may Thẩm Trạch Xuyên chỉ nói mà thôi, không đứng dậy bái thật. La Mục thoáng bình phục nỗi lòng, không dám ngồi nữa, chắp tay đứng trước mặt Khổng Lĩnh nói: “Đại nhân đích thân tới Trà Châu, học sinh không từ xa tiếp đón được, lập tức phái người…”
“Ta hộ tống Định đô hầu ra đô, đã là phản tặc Khuất Đô rồi, đại nhân thực sự không cần khách khí.” Thẩm Trạch Xuyên uống trà nóng vào, cổ họng liền thoải mái hơn được chút, y nói tiếp, “Ta đến Trung Bác thời gian không ngắn, đã sớm muốn gặp La đại nhân, hôm nay may mà có Thành Phong tiên sinh tiếp khách.”
Khổng Lĩnh nhìn về phía La Mục, cười lên, nói: “Mộng Chính, không cần câu nệ. Đồng tri hôm nay là tâm phúc* của Tì Châu, lần này cũng là vì giải quyết nạn trộm cướp Trà Châu mà đến, đều là người mình rồi.”
*tâm phúc: người đáng tin cậy
La Mục nhìn hắn, ánh mắt không rõ ràng như hôm qua, thận trọng nói: “Làm sao huynh biết ta nhất định sẽ đến?”
“Trà Châu lớn như vậy, rất nhiều chuyện hơi hỏi thăm là biết được thôi. Vị thiếp thất phòng mười bốn của đệ kia lai lịch không nhỏ, tính khí cũng không ‘nhỏ’, lại thích bột nước Khuất Đô. Đệ xưa nay được người yêu thích, muốn dỗ cho phu nhân vui vẻ, dĩ nhiên sẽ tự mình đi một chuyến rồi.” Khổng Lĩnh cười lắc đầu với Thẩm Trạch Xuyên, “Đồng tri biết không, lúc Mộng Chính còn ở thư viện cũng rất được các cô nương ưu ái. Người này phong lưu cực kỳ, trước khi đi vào làm quan cũng hiểu những thứ này lắm.”
La Mục nghe Khổng Lĩnh nói đến thư viện mới thoáng thả lỏng, nói: “Lúc ta đọc sách rất quy củ, cả ngày đều cùng với huynh, sao mà tới hai chữ phong lưu được? Ngược lại là huynh, kết giao vô số, cùng ai cũng có thể xưng huynh gọi đệ.”
Bọn họ vừa nói như thế, bầu không khí liền hòa hoãn chút, Khổng Lĩnh dẫn La Mục vào chỗ.
Thẩm Trạch Xuyên chiếm ghế trên, nói chuyện cũng không hùng hổ doạ người như La Mục dự liệu. Y nói: “Mục đích lần này chúng ta đến, chắc chắn Thành Phong tiên sinh đã nói với đại nhân rồi. Hôm qua không tiện nói chuyện, đại nhân lo lắng là không thể tránh được, hôm nay xin mời nói năng thoải mái. Gặp khó xử, có thể thương lượng.”
Thẩm Trạch Xuyên nói chuyện ôn hòa, thần sắc tự nhiên, thế nhưng câu cuối cùng hiển nhiên không có khoảng “thương lượng”. Dưới thái độ dường như ôn hoà kia là khẳng định không thể xoay chuyển, La Mục chỉ nghe một câu nói này, liền hiểu ý của Thẩm Trạch Xuyên.
Gặp khó xử, có thể thương lượng. Dụng ý thương lượng là cái gì? Là vì để càng hành động nhanh hơn. Thẩm Trạch Xuyên căn bản không cho La Mục cơ hội cự tuyệt, y vừa mở miệng liền khiến La Mục không còn lựa chọn nào khác.
Lúc La Mục lại ngẩng đầu lên, rụt rè đã bị quét đi sach sành sanh, hắn nói: “Nếu như Đồng tri có thể bình ổn nạn trộm cướp Trà Châu, ta liền tình nguyện làm theo Đồng tri. Thế nhưng Thái Vực không phải Lôi Thường Minh, Đồng tri cũng không có hai vạn cường binh của Hầu gia, dựa vào sức lực của một người thực sự khó thực hiện.”
Thẩm Trạch Xuyên ung dung nói: “Hôm nay ngươi và ta gặp gỡ, liền thay thế được trăm vạn cường binh.”