Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm nay Liễu thị tới trấn trên là vì chuyện thành thân của tiểu đệ.
Đệ đệ nàng ta nổi danh là Hỗn Thế Ma Vương* ở trấn trên, các cô nương trong trấn không một ai dám gả cho hắn, Liễu phu nhân không còn biện pháp nào khác chỉ còn cách chọn một cô nương ở dưới thôn.
[*Hỗn Thế Ma Vương: là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là một hình ảnh ẩn dụ cho những người làm xáo trộn thế giới và mang lại tai họa nghiêm trọng cho con người khác.]
Tuy nói đã chọn rồi nhưng Liễu phu nhân cảm thấy ủy khuất cho nhi tử mình, vì thế bà đã nói với bà mối nhân dịp hôm nay hợp chợ để cô nương kia đến đây bà nhìn thử nàng từ xa xem, nếu tướng mạo không đẹp, không xứng với con bà thì hôn sự này sẽ huỷ bỏ.
Liễu thị cũng bị nương nàng ta kêu về để cùng bà xem đệ muội tương lai kia thế nào. Vừa rồi nàng ta đã gặp rồi, lớn lên khá nhìn chỉ là nhìn không được thông minh cho lắm, nếu gả về không sợ nàng không ngoan mà chỉ sợ nàng không thu thập được tiểu đệ mình.
Nàng ta thở dài trong lòng, nàng ta vẫn cảm thấy Ngọc Tú là người thích hợp nhất, người lớn lên xinh đẹp, khéo tay, tính tình có chút dịu dàng ngoan ngoãn nhưng nàng rất có khí phách. Người như vậy mới xứng với tiểu đệ nàng ta. Chỉ tiếc nàng không phúc khí đó, nàng chịu danh quả phụ nên không vào cửa nhà họ Liễu được, hiện giờ lại gả đi cho người miền núi thô tục, tương lai không biết sẽ ra sao.
Nàng ta đang thở dài thì thấy phía trước có bóng người quen quen, nhìn kĩ thì thấy đó là Ngọc Tú, thấy Ngọc Tú đi vào cửa tiệm đồ ăn trong lòng nàng ta có chút tò mò.
Theo như nàng ta biết, đồ ăn của cửa tiệm này không hề rẻ chút nào, trước đây nàng ta thường kêu người hầu đến đây mua đồ cho mình, sau khi được gả đi tiền tiêu mỗi tháng không có nhiều nếu có dành dụm được một ít tiền thì cũng không nỡ mua về ăn.
Người trong trấn thỉnh thoảng sẽ có đến mua một ít, nếu một trăm người trong thôn tới thì có một trăm người không dám vào nơi này.
Ngọc Tú gả cho một người miền núi, lẽ ra gia cảnh sẽ không tốt bằng lúc trước chứ, hôm nay nàng vào tiệm này liệu có mua đồ ăn trong đây nổi không? Không có gì lạ khi Liễu thị nghĩ như vậy, nàng ta ở Lý gia mương từ trước cho đến nay luôn không ra khởi cửa nên không có bạn bè, quan hệ với mẹ chồng Trần thị cũng rất bình thường. Năm trước nàng ta nghe nói Ngọc Tú sẽ gả cho một người miền núi, trong lòng cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng thầm mừng vì Ngọc Tú không gả cho Lý nhị kẻo về uy h.i.ế.p địa vị mình ở nhà chồng. Đến nỗi chuyện mai mối của Ngọc Tú nàng ta cũng không biết gì.
Trong lòng nàng ta rất tò mò, lúc này mới theo đi vào.
Khi Ngọc Tú quay mặt lại, ánh mắt Liễu thị dính lên người Ngọc Tú, nàng ta có thể thấy hôm nay Ngọc Tú có trang điểm.
Nàng ta biết Ngọc Tú lớn lên dễ nhìn,
nhưng lúc trước chỉ thấy nàng mặc bộ quần áo cũ màu, trên đầu cài một cây trâm gỗ, nhìn không được đẹp lắm.
Trước mắt là một người đang mặc váy dài hồng, gương mặt trắng trẻo hồng hào có chút phấn cùng với đôi môi mỏng manh như đoá hoa. Liễu thị không phải người không biết nhìn đồ, khi còn ở nhà mẹ đẻ nàng ta thường đến mấy cửa tiệm son phấn trong huyện thành nên nhìn ra được phấn trên mặt của Ngọc Tú có giá rất đắt.
Nàng ta kinh ngạc trong lòng, nhìn trang sức trên người Ngọc Tú thấy trên đầu nàng đang cài một cây trâm vàng, trên lỗ tai có một đôi hoa tai tinh xảo, trên tay một đôi vòng tay bạc. Mấy loại trang sức này đừng nói đến những phụ nhân trong thôn mà ngay cả nàng ta cũng không thể so sánh nổi.
Trâm bạc Liễu thị tất nhiên cũng có, chỉ là ngày thường nàng ta tiếc không dám mang chỉ dám đeo vòng vàng nhỏ thôi, nếu có ra cửa tới trấn trên thì cũng chỉ mang cây trâm mạ vàng. Huống hồ nàng ta biết, đồ trang sức có giá trị cũng không đơn giản chỉ đo trọng lượng thôi, có đôi khi tay nghề giỏi còn đáng giá hơn vòng bạc kia. Hiện giờ trên đầu Ngọc Tú đã có những thứ đó, nhìn trông rất nhỏ nhắn tinh xảo, tay nghề giỏi sinh động như con bướm thật, chúng đủ đem những món đồ của nàng ta quăng đi.
Liễu thị thầm tức giận, Lý Ngọc Tú lấy đâu ra bạc đặt mua nhiều thứ như thế? Nếu là Hạ Tri Hà cho thì nàng ta không tin, nữ nhi đã gả đi không phải do bà sinh ra sao bà hào phóng được, với lại nàng ta cũng không nghĩ Hạ Tri Hà có nhiều tiền bạc như vậy.
Chẳng lẽ là do nhà chồng cho nàng? Những người miền núi kia có nhiều tiền bạc như vậy sao? Lại còn hào phóng như vậy?
Nàng ta vừa nhấc mắt thì thấy có một nam nhân đang đứng phía sau Ngọc Tú.
Xưa nay khi mọi người nghe đến hai chữ người miền núi (山民) liền cảm thấy họ nhất định là người ăn mặc rách rưới, thô tục bất kham. Nhưng nam nhân trước mắt này cả người đang mặc bộ quần áo màu chàm mới tinh tràn đầy dũng mãnh. Vóc dáng rất cao mà nhìn không quá vạm vỡ, vai rộng chân dài rất mạnh mẽ. Hiện giờ trong tay hắn có đầy đồ vậy mà hắn không sốt ruột một chút nào, đôi mắt chỉ nhìn Ngọc Tú.
Liễu thị nhìn qua tay Ngọc Tú quả nhiên nó trống trơn, không hề cầm một thứ gì. Liễu thị thấy có chút không biết nói gì, nàng ta nghĩ đến Lý Sơn, ở nhà cũng coi như là ân cần săn sóc nàng ta nhưng khi ra cửa đừng nói giúp nàng ta xách đồ mà chỉ đi dạo trên phố thôi đã không chịu rồi, cảm thấy đi theo phía sau nương tử sẽ bị mất mặt.
Nàng ta miễn cưỡng nở một nụ cười tươi, nói với Ngọc Tú: "Hôm nay ta về nhà mẹ đẻ, nương ta nói muốn ăn điểm tâm cửa tiệm này nên ta đang định mua một ít mang về rồi trùng hợp gặp ngươi ở đây, ngươi cũng tới trấn trên họp chợ sao?"
Ngọc Tú nói: "Trong nhà đang thiếu nhiều thứ nên hôm nay tới trấn trên mua."
Liễu thị nhìn tiểu nhị đang gói đồ, thấy để giá 18 và 28 văn thì cười nói: "Ta thấy ngươi mua cũng không ít đồ. Ngọc Tú ngươi không thường tới đây mua nên không biết, cửa tiệm này bán điểm tâm rất đắt khách, nói đến là sẽ nhớ tới bánh củ mài mứt táo[1], củ mài mềm mại, mứt táo thơm ngọt, quan trọng nhất chính là giá cũng không rẻ đâu tận 38 văn một cân đấy, mỗi lần ta tới trấn trên đều phải mua một ít."
Nói xong nàng ta nói với tiểu nhị: "Cho ta một cân."
Cố Diệp Phi
Ngọc Tú không quan tâm đến những lời nói gai góc này, chỉ cười nói: "Thím từng ở trấn trên nên nhất định sẽ biết quán này. Lần đầu tiên con tới đây không biết cái gì tốt cái gì không tốt, chỉ chọn món có tên dễ nghe chứ không để ý giá cả."
Liễu thị nói: "Một số đồ tuy rẻ nhưng không ngon, không bằng bỏ thêm mấy văn tiền mua đồ ngon một chút."
Nàng ta cúi đầu nhìn viên đường nho nhỏ làm thành hoa hồng, vân vê bỏ một viên vào miệng, nói: "Vị hoa hồng lộ [2]vẫn vậy nha." Tính nói mua một cân nhưng nhìn giá 58 văn thì lập tức từ bỏ, chỉ nói: "Hoa hồng lộ này gói cho ta nửa cân."
Rồi nói với Ngọc Tú: "Trước kia khi còn nhà ta thích cái này nhất, chỉ là đường nhiều quá sợ hư răng, hiện giờ chỉ dám ăn ít ít thôi. Nhưng hoa hồng lộ này có công dụng làm đẹp da, ngươi không ngại thì cũng mua một ít đi, tuy giá hơi cao nhưng chúng ta là nữ nhân nên đối xử với bản thân tốt một chút."
Ngọc Tú cười lắc đầu, đang muốn nói thì Lâm Tiềm cúi đầu đi tới nói ở bên tai nàng: "Mua đi, nàng ta nói ăn rất tốt nên nàng cũng thử xem."
Ngọc Tú cũng thấp giọng nói: "Đắt lắm, nó cũng không phải đồ ăn cần thiết gì, mua về phí tiền lắm."
Lâm Tiềm nói: "Không đủ sao?"
Ngọc Tú lắc đầu, "Bạc đủ chứ, nhưng không cần thiết phung phí như vậy."
Lâm Tiềm liền nói: "Ta muốn mua nó cho nàng, bạc hết thì ta đi kiếm."
Ngọc Tú nghe xong lời này, cảm thấy tuy chưa từng ăn qua hoa hồng lộ kia nhưng trong lòng cũng đã thấy ngọt lắm rồi.
Hai người nói chuyện với giọng điệu không lớn nhưng Liễu thị ly ở gần đương nhiên nghe thấy hết. Sắc mặt nàng ta khẽ thay đổi, không ngờ người nam nhân này lại yêu thương Lý Ngọc Tú như vậy. Nàng ta nhìn tiểu nhị đang gói hoa hồng lộ cho mình, thứ này lấy về để cho Lý Sơn thấy đừng nói chủ động mua cho nàng ta, không nói nàng ta phung phí tiền bạc là tốt lắm rồi.
Ngọc Tú không đành phụ tấm lòng của Lâm Tiềm, đỏ mặt nói với tiểu nhị: "Cũng cho ta nửa cân hoa hồng lộ đi."
Lâm Tiềm lại nói: "Một cân đi."
Ngọc Tú vội nói: "Một cân thì nhiều quá, một mình thiếp ăn không hết đâu." Nàng thấy Lâm Tiềm còn muốn nói nữa vội đánh gãy lời hắn, nói: "Hay mua thêm nửa cân khác đi, vậy sẽ thành một cân ăn, ăn hai loại cũng không thấy chán."
Lâm Tiềm lúc này mới chịu gật đầu.
Ngọc Tú đi xem món khác, có một loại tên là tiểu quả kim quất lớn bằng ngón tay cái làm thành hình quả cam tròn tròn, mặt trên là một cái cánh trong suốt nhìn thấy rõ bên trong là đường màu cam còn bên ngoài rất nhiều quả cam nhìn trông rất đáng yêu, vừa thấy giá 48 văn một cân, nó còn đắt hơn hoa hồng lộ, Ngọc Tú chỉ vào cái này nói: "Cho ta nửa cân này."
Tiểu nhị liên tục đáp lại, đem đồ của Liễu thị đưa cho nàng ta rồi vội vàng đi cân kẹo.
Liễu thị nhận đồ, nụ cười miễn cưỡng rồi nói: "Nam nhân này đúng là đối xử tốt với ngươi."
Ngọc Tú xấu hổ cười cười.
Mua đồ làm Lâm Tiềm như có thêm tinh thần, hắn nhìn một vòng trong tiệm rồi chỉ vào bánh củ mài mứt táo Liễu thị vừa mua, nói: "Cái này 3 cân, chia làm 3 bao."
Ngọc Tú hoảng sợ, vội nói: "Chàng mua nhiều như vậy làm gì?"
Lâm Tiềm nói: "Nàng một bao, nương một bao, nhạc mẫu một bao."
Ngọc Tú hơi há miệng, đang muốn nói không cần thì Lâm Tiềm chỉ vào kẹo đậu phộng[3], hạnh nhân mật[4], chè hạt sen[5], thược dược cuốn, nói: "Mỗi thứ một phần."
Mặt tiểu nhị cười đến nở hoa, liên tục nói: "Được được được, ngài chờ ta một lát."
Ngọc Tú ngây người chớp mắt một cái mới kịp phản ứng lại, túm túm ống tay áo hắn, nói: "Mua nhiều như vậy làm cái gì?"
Lâm Tiềm nói: "Cho nàng ăn."
Ngọc Tú dở khóc dở cười, nàng tính nói không cần nhưng tiểu nhị tay chân lanh lẹ đã gói xong hết rồi không để nàng có cơ hội nói.
Lâm Tiềm thấy nàng như vậy, đoán nàng đang đau lòng vì dùng bạc nhiều, liền nói: "Ta sẽ kiếm thật nhiều bạc, nàng đừng lo."
Trong hai mươi mấy năm qua hắn cảm thấy bạc không có gì quan trọng nên không thèm để ý, có bạc thì dùng không có thì vẫn sống được, đôi khi có bạc trong tay ném đi đâu cũng không biết. Nửa năm qua, hắn mới hiểu được bạc quan trọng đến mức nào, trong lòng hạ quyết tâm về sau sẽ không làm ăn không công nữa, những huynh đệ kia nếu có việc tới nhờ hắn thì phải có ngân phiếu hắn mới đồng ý.
Hiện giờ hắn muốn nuôi gia đình mình.
Ngọc Tú khẽ thở dài, chỉ phải để tùy hắn.
Kẹo đậu phộng, hạnh nhân mật cùng chè hạt sen là 38 văn, thược dược cuốn thế mà 68 văn một cân, tính toán lại cũng phải hết 423 văn.
Tiểu nhị không lấy tiền lẻ mà tặng thêm một bao đồ ăn trong tiệm cười tủm tỉm.
Lâm Tiềm nhận đồ cầm trong tay, Ngọc Tú thanh toán tiền cười nói với Liễu thị: "Trong nhà còn rất nhiều chuyện không thể nói chuyện với thím nữa, hẹn thím khi khác vậy."
Nụ cười trên mặt Liễu thị sớm đã không còn, đứng ở tại chỗ nhìn người miền kia ôm bao lớn bao nhỏ che chở Lý Ngọc Tú đi vào trong đám người kia.
Nàng ta cúi đầu nhìn hai bao nhỏ trong tay mình, ngây người nghĩ, thược dược cuốn kia lúc trước nàng ta cũng rất thích, thỉnh thoảng có tiền dư sẽ mua ăn nhưng hiện giờ lại không dám mua nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");