Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
  3. Chương 211: Tinh cầu hỗn huyết
Trước /298 Sau

Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 211: Tinh cầu hỗn huyết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chuyện này bọn họ đều ăn ý không nói cho Tần nguyên soái biết, nếu nói cho ông, chỉ sợ Tần nguyên soái sẽ bảo Tần Vũ lập tức gọi Tần Thường trở về.

Tần nguyên soái rất coi trọng gia phong, quyết không cho phép người  Tần gia đứng ngang hàng với một kẻ phản bội, nếu ông biết việc của Ellen, sau này chắc chắn sẽ không để cho Tần Thường ở bên cậu ta, kiên định không đổi mà ngăn cản bọn họ.

Rốt cuộc thì Tần Thường đến nơi nào tìm Ellen, bọn họ không biết, ban đầu Tần Vũ còn có thể liên lạc với cô, sau đó cả liên lạc cũng không được.

Cũng không phải do cô đã xảy ra chuyện, dựa vào năng lực của mình, chỉ cần không phải việc đặc biệt phiền toái thì đều có thể xử lý được, không liên hệ được khả năng lớn nhất là cô chủ động cắt đứt phương thức liên lạc.

Đôi khi Lộ Lê lại hỏi Tần Vũ, nghe được đáp án không có việc gì một lần nữa, bọn họ cũng không có vẻ gì là lo lắng, sau đó y mới không hỏi nữa.

Mỗi người đều có duyên phận của chính mình.

Có lẽ đây chỉ là một trở ngại trêи đường ở bên nhau của Tần Thường và Ellen, có thể khắc phục hay không phải xem bản thân họ.

Buổi tối, Lộ Lê làm xong chương trình dạy hôm sau, đột nhiên nhớ tới một việc, chờ Tần Vũ tắm rửa xong đi ra, liền nói chuyện Tần nguyên soái bảo y suy xét việc gia nhập bộ chế tạo cơ giáp quân bộ.

“Em muốn đi không?”

“Nói thật, em không muốn đến quân bộ, nhưng lại không dám cự tuyệt phụ thân.” Lộ Lê một bên lau tóc cho hắn, một bên nói lời chân tâm.

“Vậy không cần đi.” Tần Vũ không để bụng.

Lộ Lê dừng động tác lại, “Nhưng mà cứ trực tiếp cự tuyệt như vậy được à?”

Tần Vũ lấy khăn lông trêи tay y, đứng lên, “Anh sẽ nói.”

Lộ Lê cười rộ lên, những gì y muốn chính là những lời này.

Tần Vũ lau xong tóc, kéo khăn lông lớn bên hông xuống, chui vào trong chăn, kéo y vào trong lòng ngực, trực tiếp để y cảm nhận ɖu͙ƈ vọng hơn một tháng không được giải tỏa.

Thật ra Lộ Lê cũng hơi nhớ, tùy ý để hắn lột sạch quần áo trêи người, hai tay đặt lên cổ Tần Vũ, sắc mặt càng ngày càng ửng hồng.

Giường lớn như đang kháng nghị dưới thanh âm va chạm tinh tế của họ.

Hai người tiến hành một lần lăn giường vui sướиɠ nóng bỏng.

Một tiếng rưỡi sau, hai bắp đùi Lộ Lê trượt xuống hông hắn, y nghĩ rằng Tần Vũ sẽ ra ngoài, không ngờ chỉ trong chốc lát lại lớn thêm, thân thể bị lật lại quỳ gối trêи giường, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy hình ảnh đáng xấu hổ, y muốn thay đổi tư thế, Tần Vũ lại không cho.

Giường lớn vang cót két một đêm, ngày hôm sau y không xuống giường nổi nữa.

Khi Lộ Lê tỉnh lại đã là buổi chiều, mơ mơ màng màng nằm một lúc mới nhớ ra sáng nay mình còn có tiết, thấy đã lỡ giờ, nằm thêm mười phút mới vào phòng tắm.

Tần Vũ đi lên xem y, hắn đã mặc chỉnh tề, giống kẻ mặt người dạ thú.

Lộ Lê chỉ mặc một chiếc qυầи ɭót, đang mặc sơmi vào, vừa vặn che khuất ʍôиɠ, lộ ra cặp chân trắng nõn thẳng tắp, giống như không mặc quần vậy.

Màu mắt Tần Vũ tối lại, đi thẳng tới trừng trừng quan sát nửa người dưới của y.

Lộ Lê không để ý đến hắn, cầm lấy quần đang muốn đưa lưng về phía hắn mặc vào, đột nhiên phát hiện tư thế không đúng lắm, lại quay lại đứng trước mặt hắn mặc vào.

Tần Vũ không thể không thất vọng thu hồi tầm mắt.

“Nơi cha vợ sinh ra đã tìm được rồi.” Trêи thực tế trong khoảng thời gian trước đã nhận được tin tức, tuy nhiên khi đó hắn còn ở biên giới đánh với quân đội đế quốc Solo, nếu nói cho Lộ Lê, lo y sẽ tự mình hành động, cho nên vẫn chưa nói ra.

“Thật sao?” Lộ Lê buông bàn tay vừa bắt lấy cánh tay hắn, quần vừa nhấc lên suýt nữa rơi xuống, vội vàng dùng một tay giữ lại.

“Em mặc đồ xong đã, đi xuống ăn cơm anh nói tiếp.”

Lộ Lê lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, xuống dưới lầu xong gấp gáp hỏi hắn.

Tần Vũ bảo y ăn cơm trước.

Lộ Lê dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời xử xong bữa sáng mà thật ra là cơm trưa, lôi kéo hắn đến phòng khách, bảo hắn nói tiếp.

“Cha vợ bị bắt cóc ở một hành tinh hỗn huyết, hành tinh hỗn huyết kia là chính là nơi ông ấy sinh ra.”

Sau khi biết cha là con lai, Lộ Lê đã đoán được hơn phân nửa cha đến từ hành tinh hỗn huyết.

Hành tinh hỗn huyết nghĩa ở ngay tên chính là tinh cầu có rất nhiều con lai sinh sống, nó cũng gọi là hành tinh lưu đày, trêи tinh cầu cư trú rất nhiều con lai bị vứt bỏ hoặc không có nhà để về.

“Cha bị bắt ở hành tinh hỗn huyết nào?” Lộ Lê hỏi, hành tinh hỗn huyết có rất nhiều, theo khoa học kỹ thuật và thời đại phát triển, giữa tinh hệ và đế quốc khác nhau, càng ngày càng có nhiều người kết hợp, con cái bọn họ sinh ra có hai dòng máu trở lên, có người được chấp nhận, có người không.

Con lai không được chấp nhận càng ngày càng nhiều, hành tinh hỗn huyết  cũng dần dần gia tăng, tuy nhiên vì những người này không được chấp nhận, cho nên tuy hành tinh hỗn huyết nhiều thì cũng ở tương đối xa, kinh tế và khoa học kỹ thuật đều không phát triển.

“Hành tinh Vala, vị trí bên lề của Vôi tinh hệ, gần sát với R tinh hệ, là hành tinh hỗn huyết lớn nhất của Vôi tinh hệ.”

Vôi tinh hệ, còn không phải địa bàn của đế quốc Solo sao.

Lộ Lê suy tư một phen, “Em muốn đến hành tinh Vala xem thế nào.”

Nếu cha sinh ra ở nơi đó, người nhà của cha chắc chắn cũng ở nơi đó, tuy đã qua vài thập niên, không xác định được người nhà của cha còn ở đây không, nhưng vạn nhất là vậy, vạn nhất họ còn sống, người nhà của cha nhất định vẫn sẽ nhớ tới ông.

“Anh sẽ sắp xếp.” Tần Vũ nói thẳng.

“Có thể muộn mấy ngày được không.” Lộ Lê đột nhiên nói.

Tần Vũ nhướng mày.

Lộ Lê giải thích: “Em đã đáp ứng lão sư giúp Nhậm sư huynh dạy học, hai tháng còn chưa hết, lần này đến hành tinh Vala, chắc chắn sẽ mất rất nhiều ngày, chờ tới khi trở về, thời gian cũng đã qua, em phải an bài một chút đã.”

Buổi chiều Lộ Lê đi tìm phó viện trưởng hệ chế tạo cơ giáp, nói với ông chuyện này.

Phó viện trưởng rất luyến tiếc, từ khi hệ chế tạo cơ giáp có y, tổng thể thành tích của học sinh tăng lên không ít, dường như đổi mới lịch sử hệ chế tạo cơ giáp học viện thánh Florence.

Ban đầu còn nghĩ trước hai tháng, tìm cơ hội thuyết phục y ở lại, cho dù là trêи danh nghĩa cũng được, không ngờ thời gian còn chưa tới, người ta đã muốn rời đi trước.

“Thật sự không thể suy xét lại một chút sao?” Phó viện trưởng biết một khi đã đáp ứng, sau này cũng đừng mong gặp lại người ta nữa, nên không dám nhả ra.

“Xin lỗi, phó viện trưởng, lần này tôi rời đi là để tìm kiếm người thân, thật sự không có biện pháp nào.” Lộ Lê xin lỗi nói.

“Vậy cũng không phải rời khỏi học viện, như vậy đi, tôi đồng ý cho cậu xin nghỉ, còn việc sau này, chờ cậu trở về bàn lại cũng không muộn.” Phó viện trưởng lui một bước, thật sự không đành lòng buông tha nhân tài tốt như vậy.

Lộ Lê do dự một chút gật đầu, “Vậy cũng được.”

Phó viện trưởng vui vẻ, “Cứ quyết định như vậy đi.”

Vì qua hai ngày nữa phải đi đến hành tinh Vala, Lộ Lê cảm thấy đây có thể là lần cuối dạy học cho học sinh, sợ bọn họ không quen giáo viên mới, cho nên tận lực hết khả năng chuẩn bị nội dung dạy học.

Học sinh lớp A và lớp F vẫn chưa biết, thẳng đến cuối buổi nghe y nói có thể đây là ngày cuối cùng, tức khắc ồ lên.

Mọi người đều muốn mời y tiếp tục dạy bọn họ, chỉ nề hà Lộ Lê tâm ý đã quyết.

Vừa tan học, mấy người Eddie liền xông tới.

“Ly Lục ca, sao đột nhiên không tới học viện dạy học cho bọn em nữa?” Eddie cau mày, cậu ta đặc biệt thích nghe Ly Lục ca dạy học.

“Bởi vì có chuyện quan trọng, phải đến tinh cầu khá xa, cả đi cả về, đến lúc đó phó giáo sư Nhậm hẳn đã trở lại, tôi biết các cậu đang lo lắng cái gì, thật ra không cần lo lắng đâu, năng lực của phó giáo sư Nhậm giỏi hơn tôi nhiều.”

“Nhưng bọn em đều luyến tiếc anh.” Bốn người do Eddie dẫn đầu, cảm thấy mất mát.

“Cũng không phải về sau không gặp mặt nữa, nói không chừng sau này tôi sẽ thường xuyên trở về dạy các cậu một tiết.” Lộ Lê dở khóc dở cười, nói giống như là y đi không trở về nữa vậy.

Nghe được lời này, bốn người lại vui vẻ.

Trấn an bọn họ xong, Lộ Lê rời khỏi học viện.

Thời gian qua rất nhanh, Tần Vũ đã an bài mọi việc.

Lần này đến hành tinh Vala, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, dù sao đó là địa bàn đế quốc Solo, cho dù chỉ là bên lề, cũng có nguy hiểm nhất định, cho nên Lộ Lê không tính mang bọn nhỏ cùng đi, tuy nhiên trước khi rời đi, y còn phải nói chuyện này cho con trai lớn.

“Soái Soái, nửa tháng tới cha không thể qua thăm con được.” Lộ Lê gọi vào số của con trai, từ khi nó trộm trốn ra, Tần nguyên soái đã cho nó một cái máy truyền tin, như vậy có chuyện gì cũng có thể liên hệ.

“Vì sao ạ?” Soái Soái không vui chu miệng, mỗi tuần nó đều chờ mong cha tới thăm nó.

“Bởi vì cha muốn cùng phụ thân con đi xa nhà, không thể lập tức trở về được.” Lộ Lê cũng không muốn, nhưng y cần phải đến hành tinh Vara.

“Con cũng muốn đi.” Soái Soái lập tức nói.

“Cái này thì, nơi đó có khả năng sẽ có nguy hiểm.”

Soái Soái nói: “Con không sợ, con đã mạnh hơn rồi.”

Nói xong còn triển lãm ‘ cơ bắp ’ trêи tay của mình, trông hơi buồn cười.

Mới hơn một tháng, cánh tay trắng nõn nào có cơ bắp gì, tuy nhiên sức lực của con trai lớn đúng là đã mạnh hơn.

“Cha ơi, con muốn ở cùng cha.” Soái Soái thấy cha mình do dự, phồng mặt bánh bao để triển khai công kϊƈɦ bằng tình thân.

Nhìn khuôn mặt hồng hào mũm mĩm của con trai, trái tim kiên định của Lộ Lê lại buông lỏng, y hơi đau đầu nhìn về phía Tần Vũ, “Nếu không, mang Soái Soái cùng đi, hơn một tháng gần đây, em thấy huấn luyện ở chỗ phụ thân, vẫn còn rất vất vả.”

Thật ra Lộ Lê đã sớm muốn đón con trai lớn trở về, nề hà Tần nguyên soái nghiêm khắc, cảm thấy trẻ con không thể quá nuông chiều, nên vẫn chưa nói ra, khiến y càng ngày càng hối hận lúc trước đáp ứng đưa Soái Soái đến trang viên, lúc trước y còn nghĩ là phương pháp giải tỏa căng thẳng, nào biết đâu rằng Tần nguyên soái nghiêm khắc đến mức mấy ngày mới có thể liên lạc một lần.

“Tùy em.” Tần Vũ ngắn gọn trước sau như một.

Lộ Lê vui vẻ, “Vậy phụ thân bên kia thì sao?”

“Để anh nói.”

Lộ Lê vừa lòng, trực tiếp giao chuyện này cho Tần Vũ.

Tần nguyên soái vừa nghe hắn muốn đón cháu trai về, phản ứng đầu tiên là phản đối, Tần Vũ căn bản cũng không phải dò hỏi ý kiến của ông, nói buổi chiều sẽ đến đón người, giây tiếp theo cắt đứt thông tin liên lạc, Tần nguyên soái chỉ có thể trừng mắt nhìn hình ảnh biến mất trêи không trung.

Buổi chiều, Lộ Lê và Tần Vũ cùng đến trang viên đón con trai lớn.

Soái Soái tự biết cha và phụ thân sẽ đến đón mình, hưng phấn một giây cũng không dừng được, vừa gọi cho nó xong, nó đã cất bước muốn chạy ra bên ngoài.

“Soái Soái, cháu đi đâu vậy?” Tần phu nhân quay người lại phát hiện cháu trai đang chạy, vội vàng đuổi theo, tốc độ bà sao có thể nhanh như Soái Soái, chưa đến mấy phút đã không nhìn thấy bóng người.

“Phu nhân, ngài đừng lo lắng, tiểu thiếu gia đi ra ngoài chờ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, cửa cũng có binh lính trông coi, sẽ không có việc gì.” Người hầu vội vàng giải thích.

Vừa nghe thấy Tần Vũ và Lộ Lê muốn tới, Tần phu nhân bỗng nhiên dừng lại, hơi giật mình.

“Phu nhân, ngài không ra sao?” Người hầu hỏi.

“Thôi, ta không ra đâu.” Tần phu nhân phất tay, xoay người trở về.

Quảng cáo
Trước /298 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bệnh Không Nặng, Thật Đấy

Copyright © 2022 - MTruyện.net