Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc Cảnh hỏi: “Bối Giang lão mà các người nói đến, có thể dự đoán thiên cơ?”
Giang Hàn trả lời: “Đúng vậy, Bối Giang lão nhân từng là người lớn tuổi nhất nơi đây, cũng là lão nhân có tiếng nói trong tộc, là người phản đối cách làm của Cố Yên.”
Mặc Cảnh cất tiếng: “Chúng ta có thể gặp người này được không?”
Trên mặt Thiết Ảnh thoáng nét đau buồn, hắn trả lời: “Tiên đoán về Vọng Nguyệt Ước của Bối Giang không chỉ bàn về việc bốn người sẽ đến đưa Vọng Nguyệt ước đi, mà còn về việc Mật Ngư Nhĩ sẽ thay đổi chế độ, lúc Vọng Nguyệt Ước trao đi cũng là lúc Mật Ngư Nhĩ sẽ trở thành thường tộc du mục như bao bộ tộc khác tại Dục Lạc. Khi lời tiên tri đến tai Cố Yên, hắn vô cùng tức giận, cho người giết hại Bối Giang nhằm bưng bít thông tin.”
Giang Hàn nói: “Bối Giang là người có công với ta, ta bất lực không cứu được người, trong lòng vẫn luôn áy náy.”
Thuỵ Miên nói: “Quả thật là đáng tiếc.”
Giang Hàn gật đầu: “Người của phe chúng ta trong bộ tộc tuy không nhiều, nhưng toàn là người thiện chiến lại một lòng kiên trung. Nhất định chúng ta sẽ hết mình trợ giúp các người.”
Mặc Cảnh lúc này chậm rãi hỏi: “Chúng ta bị dính độc của Cố Yên, ta và Đắc Di đã mất hết võ lực, không biết các người có biết đó là độc gì và có cách nào chữa khỏi?”
“Hai người bị mất hết võ lực, chính là do đã dính Hoại Tản, độc này do chính Cố Yên tạo ra. Người trong bộ tộc Mật Ngư Nhĩ đều miễn nhiễm với độc này. Độc chỉ được sử dụng với người ngoài, vậy nên Cố Yên không chế tạo thuốc giải.” Thiết Ảnh trả lời.
Giang Hàn như vừa nghĩ ra điều gì nói: “Tuy nhiên, cũng không hẳn là vô phương cứu chữa. Ta nghe nói, trong tộc Nhân Ngư có người tinh thông dược y, bách bệnh đều có thể chữa được.”
“Vậy thì làm thế nào để tìm được người này?” Mặc Cảnh hỏi.
Giang Hàn lắc đầu: “Bộ tộc Nhân Ngư bí ẩn lại sống dưới hồ Dục Ngư, ngoài lời đồn đại nghe được, ta không rõ thêm diều gì khác.”
“Bộ tộc nhân ngư dưới Dục Ngư hồ? Công tử biết gì về tộc này?” Đắc Di nói.
Thiết Ảnh trả lời: “Bảo vật Vọng Nguyệt Ước là được tạo thành từ muôn ngàn nỗi đau của muôn ngàn số phận con người. Ta nghe nói, có người oan khúc trầm mình, có người lại bị xử phạt dìm dưới đáy nước, lại cũng có người gặp hiểm nguy mà mất mạng. Chính vì nhiều oan tình uẩn khúc của các hương hồn không thể siêu thoát, viên ngọc hội tu tâm ý mà được sinh ra, được Đông Hải Long Vương giao cho tộc Nhân Ngư cất giữ. Ta nghe kể năm xưa tộc Nhân Ngư phản bội Đông Hải Long Vương, mang theo Vọng Nguyệt Ước trốn khỏi đáy biển. Họ chạy về Dục Ngư, định cư tại đây từ đó. Bí mật nơi họ ở, chỉ có chúng ta là bộ tộc Mật Ngư Nhĩ biết đến, tin tức gần như không bị lộ ra ngoài.
Dưới Dục Ngư là lãnh thổ của Nhân Ngư, là cổ tộc mà Mật Ngư Nhĩ thuần phục. Cố Yên bảo vệ Dục ngư và bảo vật Vọng Nguyệt Ước do Nhân Ngư canh giữ, bù lại, tộc Nhân Ngư dùng sức mạnh của Vọng Nguyệt Ước và phép thần của mình, mang đến cho chúng ta sự trường sinh bất tử, đi ngược lại với quy luật tự nhiên.
Chính vì sự tham lam trường thọ này mà Mật ngư Nhĩ đã làm bao nhiêu tội ác, kết quả như các ngươi đã biết, chúng ta phải chịu trừng phạt không thể có hậu thế. Cổ tộc Nhân Ngư được cai trị bởi Nhuận Kỳ, hắn tàn độc lại háo thắng hơn nhiều lần Cố Yên. Cứ mỗi năm đến ngày rằm, Cố Yên đều phải cống nạp hiến tế cho Nhuận Kỳ. Chúng ta đã từng cố cứu nhiều người rơi vào tay Cố Yên, nhưng bọn họ nếu không bị hiến tế cũng là lạc đường không ra được khỏi Dục Ngư, cuối cùng cũng vẫn là bị Cố Yên bắt lại. Kết cục quanh co cũng chỉ có một: mất thân bỏ mạng.
Ngay cả bản thân chúng ta, dù có muốn thoát ra, nhưng cũng không thể. Cố Yên được Nhuận Kỳ ban sức mạnh vô song, hắn không những thi hành hình phạt bạo tàn, còn cấm đoán người trong bộ tộc rời khỏi nơi này. Hắn đã đặt ám ký lên tất cả mọi người trong tộc. Chỉ cần bước chân rời khỏi đây, chúng ta tự khắc sẽ đầu óc mê muội, đi đường nào cuối cùng cũng sẽ quay lại đây.
Chính vì ta và các huynh đệ luôn cẩn trọng, cố gắng ẩn mình nên đến giờ này, Cố Yên mới để bọn ta được yên, tuy không ít lần nghi hoặc chèn ép.
Muốn lấy Vọng Nguyệt Ước, các người phải đi xuống Hoàng Cung nhân ngư để thu lấy bảo vật. Ngư vương nằm sâu dưới đáy hồ Dục Ngư, bảo vật được cất giữ ở đây, lại được tộc nhân ngư bảo quản nghiêm ngặt.”
Thuỵ Miên có điều băn khoăn, quay sang hỏi Đắc Di và Mặc Cảnh: “Bửu Toại đã từng có lần nói với ta, bảo vật chỉ có thể dùng bởi phàm nhân, bộ tộc Nhân Ngư sao lại có thể sử dụng nó mà ban bất tử cho Cố Yên và tộc Mật Ngư Nhĩ?”
Mặc Cảnh trả lời: “Bộ tộc nhân ngư chính là có một phần phàm nhân, lại là bộ tộc đầu tiên có công bảo quản Viên Ngọc. Chẳng phải đồ vật cũng có tâm tư? Có thể viên ngọc cũng biết mà báo ân, để tộc Nhân Ngư sử dụng một phần sức mạnh của nó?”
Thuỵ Miên gật đầu suy nghĩ, đồ vật còn hữu ý, bảo sao phàm nhân phải hữu tình.
Đắc Di nghe vậy liền hỏi Giang Hàn: “Công tử và mọi người đã có kế sách gì đối phó với Cố Yên chưa? Có thể chia sẻ được không?”
Giang Hàn gật đầu nói: “Vào ngày rằm hàng năm, Cố Yên sẽ cúng tế hiến phẩm cho bộ tộc Nhân Ngư. Cố Yên là phàm nhân duy nhất biết con đường bí mật xuống thuỷ nhân cung. Ngoài hắn ra, trong tộc chưa từng có người nào xuống được đến đáy hồ Dục Ngư, nên đường đi lại cũng như việc Vọng nguyệt ước được giữ ở đâu, chỉ có hắn biết rõ.”
“Vậy muốn biết đường đi xuống Dục Ngư hồ phải qua Cố Yên? Nhưng chẳng phải hắn có sức mạnh vô song hay sao? Làm sao chúng ta có thể khống chế được hắn để bắt hắn khai ra đường xuống thuỷ cung?” Thụy Miên lo lắng hỏi.
Thiết Ảnh trả lời: “Một điều thuận lợi cho chúng ta là cứ đến ngày trăng rằm tháng mười, bộ tộc Mật Ngư Nhĩ sẽ trở nên suy yếu, nghĩ là sức mạnh vô song của Cố Yên trong ngày này sẽ tạm thời biến mất. Hắn gặp Nhuận Kỳ sẽ chỉ mang thân phận và sức mạnh phàm nhân yếu kém như bao người khác.”
Giang Hàn tiếp lời: “Ta cho rằng đây chính là chủ ý của Nhuận Kỳ. Nhuận Kỳ là người đứng đầu Hoàng tộc nhân ngư, luôn coi mình là thần, là chủ tử của tộc Mật Ngư Nhĩ. Cố Yên, trước sau, chỉ là quân cờ để hắn sai khiến mà thôi.
Xuất kỳ chế thắng (1), chúng ta muốn tận dụng ngày rằm này, tức là ngay đêm nay, để bắt giữ Cố Yên, ép hắn nói ra đường đi đến Ngư Vương, tìm cách lấy được Vọng Nguyệt Ước. Chỉ khi lấy được viên ngọc, chúng ta mới có thể lật đổ Cố Yên, gỡ bỏ mọi ám thuật và giải phóng bộ tộc Mật Ngư Nhĩ.”
(1) Xuất kỳ chế thắng: lấy bất ngờ làm lợi thế để chiến thắng
“Lúc nào thì mọi người tính sẽ bắt đầu?” Đắc Di hỏi.
“Thiết Ảnh và một số người trong tộc sẽ đợi đến khi trăng lên, là lúc Cố Yên suy yếu nhất, để bắt đầu kế hoạch. Các người hiện đang bị mất công lực, tốt nhất nên ở đây chờ đợi, có đi cùng cũng không giúp được gì. Hãy đợi đến khi chúng ta nắm được cách xuống Ngư Vương, các người có thể theo xuống tìm giải độc.” Giang Hàn kết luận.
“Ngư Vương theo như ngươi nói nằm sâu dưới hồ Dục Ngư, vậy làm cách nào chúng ta có thể tiếp cận được thuỷ cung, nhất là phải ở trong nước lâu như thế?” Đắc Di hỏi ra vấn đề mấu chốt.
Thiết Ảnh trả lời: “Cố Yên vẫn luôn có đan dược trong túi nhỏ đem theo bên người, phòng trường hợp Nhuận Kỳ có việc cử hắn xuống Ngư Vương cần gặp. Ta đã từng chứng kiến hắn dùng đan dược này trước khi xuống hồ Dục Ngư. Đêm nay khi hành sự, ta và mọi người sẽ để ý tìm kiếm.”
Mặc Cảnh lúc này mới nói: “Hoặc sử dụng cỏ mang cá. Cỏ này sẽ giúp chúng ta có thể thoải mái ở dưới nước trong một thời gian nhất định.”
Thuỵ Miên ngạc nhiên, hỏi: “Cỏ mang cá?”
Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên giải thích: “Cỏ này ta đã thấy gần hồ Dục Ngư trên đường đến đây. Chẳng phải Phó Kiện Đàm đã tặng ngươi quyển Đồ Y Thuật mà hắn vô cùng trân quý hay sao? Trong đó có ghi lại khá nhiều phương thuốc và độc dược bí truyền hắn đã tích cóp khi du ngoạn tam quốc. Công dụng của có mang cá cũng là do chính hắn phát hiện ra, ta tin là người sẽ tìm thấy trong cuốn sách.”
Thuỵ Miên nhớ lại quyển Đồ Y Thuật, trên đó ghi chép mấy vần thơ say rượu vớ vẩn của Phó Kiện Đàm. Nàng không ngờ quyển sách lại có nhiều thông tin hữu ích như vậy, tiếc nuối nói: “Ta không biết quyển sách lại chứa nhiều huyền cơ đến thế. Thật đáng tiếc, ta đã để nó lại tại Bửu gia rồi, không mang theo.”
“Có phải là quyển sách mà đại sư Phó Kiện Đàm tặng tỷ khi nhận tỷ làm đồ đệ phải không?”, Thuý Như bất ngờ hỏi: “Ta cũng không biết quyển sách đó có gì đặc biệt, nhưng nghĩ đến là sách của Đàm đại sư, lúc đóng đồ liền tiện tay mang theo, hy vọng mai sau sẽ có chỗ dùng. Quyển sách ở đây này.” Thuý Như vừa nói vừa lục trong tay nải đưa ra cho Thuỵ Miên một quyển sách cũ kỹ đã sờn gáy.
Thuỵ Miên cầm lấy quyển Đồ Y Thuật, vui mừng ninh nọt với Thuý Như: “Muội đúng là nữ tử dự liệu như thần, ta không có muội, chẳng biết sẽ ra sao.”
Thuý Như ngây thơ cười sung sướng.
Giang Hàn nói: “Hiện giờ có lẽ Cố Yên đã phát hiện ra việc các người đã bỏ đi. Đêm nay hắn bị mất năng lực, giờ lại không còn vật hiến tế, chắc chắn đang điên loạn cho người đi tìm kiếm. Chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn bị Cố Yên nghi kị, nên tốt nhất các người không nên ở đây thêm nữa, tránh việc có người đến lục xét phát hiện ra. Thiết Ảnh sẽ đưa các người đi trú tạm nơi khác. Đợi đến tối khi chúng ta chế ngự được Cố Yên, có được tin tức, sẽ cùng xuống thuỷ nhân cung.”
Đắc Di, Mặc Cảnh, Thụy Miên và Thúy Như bái biệt Giang Hàn rồi theo Thiết Ảnh đến nấp tạm tại một hốc đá lớn không xa hồ Dục Ngư.
Trước khi Thiết Ảnh rời đi, Thụy Miên hỏi: “Trong trường hợp không có vật hiến tế, việc gì sẽ xảy ra?”
Thiết Ảnh trả lời: “Mấy năm trước, khi vật hiến tế trốn mất, bản thân Cố Yên đã chịu mọi thịnh nộ của Nhuận Kỳ. Hắn ra tay tàn độc, rút đi mấy chục năm tuổi của Cố Yên. Chính vì lí do này mà gương mặt của Cố Yên so với những người còn lại trong tộc mới già hơn vài phần. Cố Yên cũng không để những người liên quan được yên, hắn áp dụng hình phạt hà khắc, huỷ dung diệt sức.
Dân trong bộ tộc dù đã sống qua mấy trăm năm, nhưng sức lực không lại được hắn, vô cùng khiếp sợ. Cố Yên khi bắt lại được vật hiến tế trốn thoát, đã dùng cực hình tra tấn, khiến người bị bắt sống không bằng chết. Vậy nên, các người tuyệt không được đi lang thang, tránh việc cũ tái diễn, phải hết sức kiên nhẫn, ở đây chịu khó chờ đợi.”
Không nằm ngoài dự đoán của Giang Hàn, cả bộ tộc Mật Ngư Nhĩ náo loạn sục sôi tìm người. Ngay lúc tin tức bốn tế phẩm đã trốn thoát truyền ra, một đám nam nhân đã xông vào lều của Giang Hàn tìm người. Chúng rà soát khắp nơi, lục tung các ngóc ngách, nhưng không thấy gì khả nghi, đành dùng dằng rời đi.
Trước khi đi khỏi, tay sai của Cố Yên còn dọa nạt: “Nếu các ngươi cố tình chứa chấp cống vật, số phận người đừng mong khá khẩm hơn. Biết mà không báo, cũng đừng mong thoát khỏi liên luỵ.”