Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những ngày tiếp theo cũng diễn ra vô cùng bình thường như thế. Thiệu Dương cũng không tỏ ra bỏ cuộc hay buồn bã. Trên bàn Thư Giao mỗi ngày cũng đều có một ba hoa cùng một phần ăn sáng. Thư Giao cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cô tự hỏi tại sao Thiệu Dương lại cố chấp như vậy. Không chỉ cô cảm thấy khó chịu mà Lan Thy cũng không nhịn được mà kêu ca. Cách theo đuổi như vậy cũng quá khoa trương rồi.
Lúc trước có một Đỗ Hoàng cũng như thế dọa Thư Giao sợ hãi không dứt, đến hiện tại lại có thêm một Thiệu Dương còn khoa trương gấp mấy lần. Cái hình ảnh này cũng trở thành tâm điểm để bàn luận của toàn trường. Mỗi ngày trước cửa lớp Thư Giao đều xuất hiện rất nhiều chuyện bát quái. Còn có một số bạn nữ lớp khác mượn cớ sang mượn vở, hỏi bài đơn giản chỉ để nhìn Thiệu Dương. Thư Giao cảm thấy có một loại áp lực không nói nên lời vì cô cũng nhận được đủ loại ánh mắt, là hâm mộ, là ghen tị, là thích xem náo nhiệt,…Tóm lại cô không thích cảm giác bị nhòm ngó.
Thiệu Dương lại cảm thấy vô cùng bình thường giống như chuyện xảy ra xung quanh với cậu ta một chút cũng không liên quan. Cậu ta luôn dùng nụ cười chân thành như từ trước đến giờ vẫn làm. Thế nhưng Thư Giao cảm thấy Thiệu Dương rất xa lạ.
Mấy tuần trôi qua, ngày thi tốt nghiệp phổ thông cùng đại học cũng đến gần. Thư Giao cũng cuốn mình vào vòng chiến đấu cùng những kiến thức cũng không còn tâm tư đi lo mấy chuyện linh tinh kia nữa. Về những bó hoa mà Thiệu Dương tặng cô cũng chưa bao giờ nhận. Bó hoa trên bàn học mỗi ngày là một bó mới, cô cũng không biết những bó hoa cũ là ai đã thu dọn. Mặc dù cô cảm thấy rất lãng phí nhưng cô không có quyền cấm Thiệu Dương làm theo ý cậu ta, cô lại càng không thể nhận. Đùa gì đấy, nếu nhận chẳng khác nào cô chấp nhận cho cậu ta theo đuổi. Mỗi lần thấy cô không nhận hoa Thiệu Dương cũng không biểu hiện buồn bực chỉ là đáy mắt lộ vẻ thất vọng vô cùng. Thư Giao biết nhưng cô có thể làm gì đây. Nếu đã không có hi vọng hay là dứt khoát đập vỡ nó ngay từ khi chưa thành hình.
Thư Giao tích cực chuẩn bị vượt qua kì thi đại học. Kì thi tốt nghiệp phổ thông đối với cô rất dễ dàng không tổn hao bao nhiêu sức lực cho nên cũng không có lo lắng. Đến khi thi đại học thì lại khác, kì thi đại học không chỉ đòi hỏi kiến thức rộng cùng sâu mà còn phải tuyệt đối thi điểm càng cao càng tốt mới mong vượt qua được người khác để đỗ vào ngành và trường mình yêu thích. Thư Giao thích làm cảnh sát. Thế nhưng mẹ cô đã không đồng ý kể từ khi cô bàn về chuyện này cho nên lúc nộp hồ sơ dự thi đại học mẹ cô càng quan sát chặt chẽ. Bà Hạnh rất sợ cô lại lén lút giấu bà nộp hồ sơ thi vào trường cảnh sát. Thư Giao rất bất đắc dĩ, cô luôn nghe lời mẹ lại không muốn làm bà buồn cho nên cô chấp nhận từ bỏ ước mơ ấy. Thư Giao rất muốn nhìn thấy ba, nếu ba còn sống nhất định mẹ cô sẽ không có thành kiến với ngành cảnh sát mà mẹ cô nhất định cũng sẽ ủng hộ cô. Nói đi nói lại vẫn là vì cái chết do tai nạn nghề nghiệp của ba làm mẹ cô sinh ra cảnh giác, mẹ cô sợ cô xảy ra chuyện chung quy cũng vì lo cho an toàn của cô thôi. Chính vì thế dù rất thất vọng nhưng Thư Giao vẫn thông cảm cho suy nghĩ của mẹ cô. Chỉ còn hai mẹ con nương tựa nhau mà sống cô càng không thể để bà buồn lòng.
Dù rất đắn đo suy nghĩ rốt cuộc Thư Giao chọn ngành y. Cô chính là vì xã hội mà chọn ngành cảnh sát thì chọn ngành y cũng vì lí do này. Ngành y không phải cũng có thể cứu người sao như vậy rất tốt mặc dù nó vốn không nằm trong dự liệu của cô nhưng ngành này ít ra cũng thỏa mãn được một phần ước mơ của cô. Vả lại bà Hạnh cũng không phản đối cho nên cô cảm thấy lựa chọn của mình không sai.
Lan Thy cũng chuẩn bị tinh thần để bước vào kì thi đại học. So với Thư Giao thì Lan Thy thoải mái hơn nhiều, cô muốn chọn ngành gì ba mẹ đều không phản đối. Lan Thy lại không phải người mặn mà gì với ước mơ cao xa cho nên cô rất lúng túng cho việc thi ngành gì. Thế nhưng cô vẫn đưa ra quyết định ình với ngành luật - quản trị. Nói ra quyết định này cũng chẳng có gì kì quái. Từ nhỏ dù không phải đam mê ngành luật nhưng vì suốt ngày bám theo Lâm Tường cũng nhìn qua vô số sách luật cho nên cũng sinh ra hứng thú. Còn một lí do khác đó là làm cùng ngành với Lâm Tường sẽ có cơ hội tiếp xúc cùng anh. Mà cái lí do này được Thư Giao xác nhận là chính đáng nhất.
Thiệu Dương lại bị ép buộc thi vào ngành quản trị kinh doanh. Rất đơn giản cậu ta sau này sẽ phải quản lí cơ nghiệp gia đình cho nên chính là không có cách nào từ bỏ. Nếu được chọn cậu ta ắt hẳn là chọn thi cùng ngành với Thư Giao. Tính ra ngành mà Thiệu Dương và Lan Thy chọn đều có liên quan đến kinh tế cho nên hai người họ thi vào cùng trường Đại Học Kinh Tế. Mà Thư Giao sẽ thi vào trường Đại Học Y Dược. Điều này cũng định rõ kéo ra một khoảng cách giữa Thư Giao và Thiệu Dương.
Ngày thi tốt nghiệp qua đi trong thuận lợi, Thư Giao cũng vùi đầu học bài tận khuya để ôn thi đại học. Bà Hạnh rất lo lắng, bà vẫn hay khuyên cô đừng cố gắng nên chú ý sức khỏe nhưng cô chỉ cười lấy lệ bảo bản thân không sao. Cô luôn cho rằng bản thân mạnh mẽ có thể vượt qua tất cả nhưng bà Hạnh lại không nghĩ thế. Trong mắt bà cô vẫn là đứa con bé bỏng cần bà bảo vệ, cần bà chăm sóc đến từng miếng ăn giấc ngủ. Chỉ cần thấy cô gầy đi một chút thì đã đau lòng.
Hôm nay cũng vậy Thư Giao học bài và đọc sách đến khuya cơ hồ không biết “mệt mỏi” viết như thế nào. Bà Hạnh nấu cho cô một tô mì mang vào liền lắc đầu thở dài không thôi. Con của bà chính là con mọt sách bà cũng không có cách nào khác là chuẩn bị cho cô bữa ăn khuya vậy.
- Con đến đây ăn đi rồi học tiếp. Con cứ học khuya mãi như thế còn vài ngày nữa thi lỡ không cẩn thận thiếu ngủ mà mắc bệnh lại khổ.
Thư Giao nhẹ đẩy gọng kính nở nụ cười vẫn là có chút đói bụng cho nên rất nhanh hướng tô mì thơm phức mà đi đến.
- Mẹ cũng không cần thức khuya như vậy cùng con. Con có thể tự nấu mì được.
- Mẹ không phải nghĩ con nấu mì không được mà là mê học đến nỗi lười nấu.
Thư Giao nheo mắt cười hì hì, quả thật không ai hiểu con bằng mẹ. Cô đúng là rất lười. Ai bảo cô có một người mẹ tốt như thế đây, cho nên cô toàn ỷ lại vào bà thôi.
- Được rồi con sau này sẽ chú ý. Cảm ơn mẹ! Mì mẹ nấu là nhất rồi, thật thơm nhìn là không nhịn được.
Bà Hạnh liếc cô một cái mỉm cười:
- Cha cô! Lại chỉ biết dẻo miệng.
- Con nói thật, nào có dẻo miệng.
Bà Hạnh cũng không nói gì chỉ mỉm cười ngồi nhìn Thư Giao ăn xong tô mì. Thư Giao ngẩng mặt nhìn bà cười cười:
- Sao mỗi lần mẹ chỉ nấu ỗi mình con, mẹ không đói à? Hay là cùng con dùng đi.
- Không cần mẹ không đói. Con ăn ngon là tốt rồi, ăn đi còn học rồi ngủ sớm đừng nhiều lời nữa.
- Hay là dùng một chút đi, a…
Thư Giao rất nhiệt tình gấp lên sợi mì há miệng muốn đút ẹ. Bà Hạnh buồn cười nhìn cô vẫn là há miệng một cái ăn lấy lệ. Thư Giao hài lòng cười vẫn muốn tiếp túc cùng mẹ ăn nhưng bà từ chối cô cũng không ép bà nữa.
- Con bé này mau ăn đi!
- Dạ!
Thư Giao gật đầu rồi cúi đầu ăn cũng không nói gì nữa. Cô được mẹ thương yêu dĩ nhiên vui vẻ rồi. Thư Giao ăn xong bát mì cũng đã là hơn mười một giờ khuya. Bà Hạnh thu dọn xong cũng đi ngủ, Thư Giao lại lần nữa quay trở về bàn học.
Sương đêm xuống lạnh, Thư Giao rùng mình một cái mới đi tìm áo khoác vào. Đang lúc lấy áo khoác ra cô vô tình làm chạm vào một cái hộp. Thư Giao nhất thời ngẩn người cầm lấy cái hộp cầm trên tay suy nghĩ cũng trở nên mơ màng. Cô chợt nhớ đến cái ngày cô mở hộp này ra là của một tuần trước.
Ngày đó cô đến quán Trúc Đào, cô vừa đến Trúc Đào liền tươi cười chào đón trong tay lại hướng cô đưa một hộp quà. Cô cảm thấy rất kinh ngạc không biết là dịp gì lại nhận được quà. Trúc Đào cười đến thần bí. Cô chớp mắt nhìn không ngừng Trúc Đào rồi nhìn hộp quà cũng chẳng hiểu gì.
- Chị làm gì mà tặng quà cho em thế?
- Đây không phải quà của chị. Là một chàng trai lạ mặt nói rằng chúc mừng em đậu đầu bảng tốt nghiệp, chúc em thi đại học cho nên tặng em.
Trúc Đào cười càng bí hiểm, Thư Giao càng ngu ngơ:
- Chàng trai? Là ai? Hình dáng như thế nào? Chị cũng không quen à?
- Là ai chị cũng không biết nhưng bộ dạng rất đẹp trai, nụ cười thì ôn hòa nhưng rất xa cách nhưng mà người này chị đã gặp rồi.
Thư Giao càng nghe Trúc Đào nói càng thêm mơ hồ không rõ là người nào lại thần bí như vậy.
- Chị nói xem rốt cuộc là người nào?
- Là anh chàng lần trước đến quán cà phê đối diện đấy. Người chạy chiếc Ferrari nổi bật đấy.
Trên tay Thư Giao cầm hộp quà mà run rẩy. Cô suýt chút ngồi không vững mà té nhào xuống đất. Cô trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến người đó lại là Trí Hi. Từ ngày anh bị thương vì cô cũng không có xuất hiện qua một lần nay lại tặng quà nhưng cũng không tặng tận tay đây là ý gì?
- Anh…anh ấy tại sao biết chị cùng em quen biết?
- Không biết. Chị cũng không hiểu nổi tại sao anh ta không tặng tận tay cho em. Theo chị để ý thì số lần anh ta dạo này đến quán cà phê đối diện hơi nhiều. Chị còn cảm thấy giống như mình bị theo dõi vậy.
- A…không phải anh ấy để ý chị chứ?_Thư Giao đột nhiên nghĩ đến khả năng này rất có thể xảy ra.
Trúc Đào trợn mắt gõ trán cô một cái:
- Toàn ăn nói linh tinh, có ai ở trước mặt cô gái mà mình để ý đi tặng quà ột cô gái khác chứ như vậy chẳng khác nào lấy đá tự đập vào chân mình. Chị thấy anh ấy để ý em thì đúng hơn, hơn nữa còn bất bình thường giống như là có một loại mâu thuẫn nào đó.
- Anh ấy không có nói gì nữa à?
- Anh ta nói em nợ anh ta một ân tình cho nên chỉ được nhận không được trả.
Hửm? Như vậy cũng được sao? Cô đúng là có ý định mang đi trả anh đã đánh đòn phủ đầu rồi. Cô nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong. Thư Giao cảm thấy rất uể oải. Một người so với một người càng kì quái hơn. Đại Vũ, Thiệu Dương bây giờ lại Trí Hi bọn họ muốn trêu chọc cô đến khi nào đây?
Thư Giao giật mình nhớ đến ngày đó, hiện tại nhìn lại cái hộp trên tay có cảm giác rất khác lạ. Cái hộp được làm rất đẹp, cô nghĩ nó cũng sẽ rất đắc tiền. Bên trong chính là một quả cầu tuyết. Cô thừa nhận cô rất thích những thứ trong suốt như thủy tinh này nhưng lại không nghĩ đến Trí Hi tặng đúng thứ cô yêu thích. Ngày đó chạm mặt tại cửa hàng bán mấy thứ này…chẳng lẽ chỉ vì cái nhìn đó mà anh nghĩ đến sở thích của cô? Thư Giao không tài nào giải thích được. Thư Giao muốn tìm Trí Hi hỏi rõ nhưng cũng không có cách nào gặp được anh.
Thư Giao trở lại bàn học, lấy ra quả cầu tuyết cầm trên tay có cảm giác rất đặc biệt. Thủy tinh lạnh như băng nhưng cô lại không cảm thấy như thế. Thư Giao lặng ngắm quả cầu tuyết trong tay, đảo qua đảo lại để thấy tuyết rơi bao phủ lấy cô bé bên trong quả cầu. Cô bé ấy là tượng trưng cô à? Thư Giao tự hỏi lại tự mỉm cười. Dù rất thích quả cầu này nhưng cô vẫn phải tìm Trí Hi trả lại. Cô lại nghĩ nếu là Đại Vũ tặng cô có trả lại hay không?
---------------------------------------
Nghĩ là phải trả lại cho Trí Hi quả cầu tuyết cho nên ngày hôm sau sau khi tan học buổi luyện thi, Thư Giao tìm cách đến nơi làm việc của Trí Hi. Cô không có số điện thoại của anh cho nên không có cách nào liên lạc cả, cho nên đành tự thân đi tìm vậy. Cô lại không rành đường cho nên cô đã bảo Lan Thy cùng đi. Dù biết chuyện Trí Hi tặng quà không nên để cho người khác biết nhưng Lan Thy cũng không phải người ngoài cho nên đặc biệt nói toàn bộ. Thư Giao vừa nói ra chuyện này Lan Thy thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất.
- Chị…chị nói anh Trí Hi tặng quà chúc chị thi tốt đại học?
- Thì…chính chị Trúc Đào nói như vậy mà.
Thư Giao cảm thấy rất quái dị làm sao mà Lan Thy lại phản ứng kịch liệt như vậy? Lan Thy sờ cằm đi một vòng quan sát Thư Giao rồi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
- A, em biết tại sao thấy kiểu mắt kính của chị rất quen rồi là cùng loại với anh Trí Hi. Chẳng qua là độ cận khác nhau mà thôi. Nhìn sao vẫn giống như đồ cặp ấy. Không lẽ…cái kính này là anh ấy tặng?
Mí mắt Thư Giao giật giật, khóe miệng cũng co rút không ngừng. Tại sao cô lại không nhận ra như thế nhỉ? Chẳng qua là cô càng nghĩ thì càng cảm thấy đây nhất định không phải trùng hợp cho nên cô càng muốn gặp mặt Trí Hi để hỏi cho rõ.
- Đừng nói linh tinh, cái kính này là…Đại Vũ nhờ người đưa đến.
- Ồ có thật không?
- Đừng nói nhảm nữa mau đi thôi!
Chính vì thế mà Lan Thy cùng Thư Giao gọi một chiếc taxi đi đến một tòa nhà cao tầng cũng là nơi làm việc của Trí Hi. Trước mắt cô là mấy chữ to đùng “Tập đoàn Vũ Đại”. Thư Giao ngẩn người cả buổi trời trước tòa nhà cũng không biết nên làm thế nào. Lan Thy lại cảm thấy rất hưng phấn. Lan Thy nhanh chóng lôi kéo Thư Giao đi vào nhưng đến quầy tiếp tân thì dĩ nhiên không thể thuận lợi như vậy rồi. Quầy lễ tân có một cô gái xinh đẹp đứng đó mỉm cười:
- Hai em cần gặp ai?
Cô gái không ngừng nhìn Thư Giao cùng Lan Thy trong bộ áo dài trắng nhìn sao cũng cảm thấy ngây thơ, đơn thuần đúng chất của học sinh phổ thông. Có điều lạ là hai cô bé này đến tập đoàn Vũ Đại làm gì.
- Chị…chị cho em hỏi hôm nay anh Trí Hi có đến làm việc không ạ?
Thư Giao khó khăn cười gượng nói ra tên người muốn gặp. Lan Thy lại ngó xung quanh nhìn nhân viên trong tập đoàn hối hả đi lên đi xuống làm việc mà cũng đã đến giờ tan ca rồi, cho nên cũng có người đi xuống nhà ăn.Cũng có một số người hiếu kì liếc mắt về phía hai người.
Cô gái quầy lễ tân ngây ngẩn cả người, cô đang suy nghĩ hai cô bé này tìm ai. Ai ngờ lại trực tiếp tìm người đứng đầu của tập đoàn tổng giám đốc điều hành Vũ Trí Hi.
- Em muốn gặp tổng giám đốc có hẹn trước hay không?
- À…không có ạ.
Thư Giao cảm thấy rất thất bại, hiện tại cô bỗng nhiên mất hết can đảm rồi.
- Vậy thật xin lỗi nếu không có hẹn trước thì không thể gặp được. Quy tắc của tổng giám đốc là nếu không có hẹn trước thì ai cũng không thể quấy rầy.
Lan Thy cảm thấy rất phiền phức cho nên mở miệng:
- Chị có thể gọi điện thoại một chút hay không?
- Chuyện này…để chị thử xem.
Cô gái cảm thấy rất bất đắc dĩ, hai cô bé này mặc dù không có hẹn trước nhưng xem cách xưng hô kia hẳn là em gái. Nếu có quan hệ thân thiết cùng tổng giám đốc nếu như vậy cô đắc tội cũng không được.
Cô gái vừa nhấc điện thoại lên muốn kết nối điện thoại nội bộ thì thang máy chuyên dụng liền mở ra lộ ra ba thân ảnh. Mắt cô gái tỏa sáng rồi quay sang Thư Giao mỉm cười.
- Chị nghĩ không cần rồi, tổng giám đốc xuống rồi em tự nói với anh ấy đi.
Thư Giao nghe đến “tổng giám đốc xuống rồi” cảm thấy rất áp lực, tay đang cầm túi đồ muốn đem trả liền run lên. Lan Thy thì khác lộ ra vẻ mặt vui mừng nhìn về phía thang máy. Chỉ thấy ba thân ảnh cao ngất nổi bật hơn người chỉ nhìn một cái cũng không quên được. Ba người đang nói chuyện đưa mắt về quầy lễ tân cũng thấy hai người đứng đó nhất thời cũng sửng sốt một lúc nhưng rồi lộ ra nụ cười. Chỉ có người đi trước nụ cười mờ nhạt không dễ nhìn thấy mà đáy mắt cũng vô cùng phức tạp bị cặp kính che đi.
- Có chuyện gì?_Trí Hi đưa mắt nhìn cô gái tiếp tân.
- Thưa tổng giám đốc, hai cô bé này muốn gặp anh nhưng không có hẹn trước cho nên…
Trí Hi gật đầu một cái đã hiểu bây giờ mới nhìn về phía Thư Giao lại nhìn đến túi đồ trong tay lại có chút kinh ngạc.
- Em tìm tôi có chuyện gì?
Thư Giao bỗng cảm thấy ánh mắt Tri Hi rất lạnh, khi vừa thấy cô rõ ràng còn có ý cười mà tại sao vừa nhìn đến túi đồ trong tay cô lại biến đổi thành như vậy rồi. Thư Giao lấy hết can đảm đưa túi đồ đến trước mặt Trí Hi.
- Em…em muốn trả lại cho anh…cái này.
Ánh mắt Trí Hi gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Thư Giao nhìn đến cặp kính trong mắt lại đột nhiên có ý cười lan tràn. Thế nhưng ai cũng không thể nhìn thấy.
Khương Hàn cùng Lâm Tường nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn đến tình cảnh hiện tại liền đưa mắt nhìn nhau rất là khó hiểu. Lan Thy nhìn Thư Giao lại nhìn Trí Hi, cô đúng là không nhớ lầm cái kính là cùng một đôi. Không lẽ cái kính của Thư Giao là do Trí Hi tặng chứ không phải Đại Vũ?
- Anh Tường em rất đói bụng anh cùng em đi ăn có được không?_Lan Thy ra sức nháy mắt mấy cái.
Lâm Tường nhướng mày nở nụ cười cũng không có phản đối.
- Được anh đưa em đi. Hàn mày có đi hay không?
- Đương nhiên đi.
Khương Hàn ho khan một tiếng liền đi trước, Lâm Tường cùng Lan Thy cũng đi theo sau.
- Anh hai em đi trước.
Trí Hi chỉ gật đầu không nói, anh cùng Thư Giao giống như là bị đóng băng vậy vì câu nói của Thư Giao mà có chút không bình thường. Thư Giao vì chờ đợi đáp án của anh mà không để ý mình đã bị bỏ rơi.
Cô gái ở quầy lễ tân cũng kinh ngạc nhìn một màn ba người kia thân thiết rời đi lại nhìn hai người ở lại nhìn nhau chằm chằm. Sao ánh mắt hai người này giống như tình nhân nhìn nhau vậy?
- Em đi theo tôi.
Trí Hi vừa động một cái liền kéo theo Thư Giao rời đi đại sảnh. Thư Giao nhất thời không phản ứng mặc cho anh kéo đi. Thang máy lúc này lại lần nữa mở ra, đi ra là một cô gái. Ánh mắt cô gái đúng lúc nhìn thấy một màn lôi kéo cùng với sự xuất hiện của Thư Giao nhất thời ngây ngốc mà cũng có loại phẫn nộ không nói nên lời. Đây là tại sao? Tại sao Thư Giao một mực bám theo Trí Hi?
- Chị Thiệu My!_cô gái lễ tân mỉm cười chào hỏi.
Thiệu My hồi phục tinh thần, cười gượng một tiếng:
- Cô bé đó đến đây làm gì?
- Dạ em cũng không rõ nhưng nghe mang máng là trả đồ gì đấy.
- Được rồi, chị về trước.
- Dạ chào chị!
Thiệu My rời đi theo sau hai người. Cô gái quầy lễ tân nhìn sắc mặt Thiệu My không khỏi thở dài một tiếng. Sắc mặt của Thiệu My rõ ràng là không có hảo cảm với cô bé kính cận kia. Như vậy rốt cuộc cô bé kính cận kia có quan hệ như thế nào với tổng giám đốc đây? Ai mà không biết Thiệu My là người có khả năng trở thành vợ tương lai của Trí Hi cho nên bất cứ ai cũng không dám có chủ ý với anh. Cho dù là thầm ngưỡng mộ cũng chỉ có thể để ở trong lòng. Cũng chưa từng thấy anh đối xử đặc biệt với bất kì cô gái nào, kể cả Thiệu My cũng chỉ tốt hơn một chút xíu mà thôi. Mà cô bé kia được anh nắm tay thân thiết như vậy xem ra rất không bình thường.