Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ vừa được cho nghỉ phép, Tống Tử Kỳ đã vội vàng thu dọn đồ đạc về nhà.
Thử hỏi làm sao mà không nôn nóng ngay khi họa hoằn lắm mới được dịp về nhà, huống hồ gì suốt ngày chỉ ở cùng một đám đàn ông, hết đánh rồi lại bắn.
Về đến nhà, anh liền khẽ chân bước đến chỗ Dao đang ngồi với đóng tài liệu y khoa chất cao như núi, đột nhiên ôm chầm từ phía sau, anh muốn cô giật mình.
Không như anh tưởng tượng, cứ ngỡ rằng khi gặp anh thì Dịch Dao sẽ vui mừng khôn xiết rồi ôm anh chặt cứng, nhưng nào ngờ cô lại bất chợt tung chiêu khiến anh xém nữa đỡ không kịp.
- Nè, là anh, là Tống Tử Kỳ của em đây.
Nheo mắt nhìn anh, cô thu tay về, Tống Tử Kỳ tiến thêm vài bước, thật sự ôm cô vào lòng, dùng cái ôm để thỏa nỗi nhung nhớ.
- Tránh ra đi, người của anh dơ quá đó, mau đi tắm đi.
Đẩy Tống Tử Kỳ ra xa, rồi cô vội trở lại bàn học.
Nhìn bộ dạng hụt hẫng của anh, cô cố nhịn cười rồi lên tiếng cằn nhằn: Anh không nên mặc cả đồng phục chứ, còn nữa, không được chạm vào em khi cơ thể đổ mồ hôi
Mang theo đồ vào nhà tắm, anh giận lẫy đẩy mạnh cửa.
Phì cười nhìn anh, Dịch Dao liền đặt bút xuống, rồi lọ mò ở trong bếp.
Đến khi xong chuyện, khi thức ăn đã bày sẵn ra bàn, cô liền đứng trước nhà tắm đợi anh.
Ngay khi bước ra, ngay khi nhìn thấy cô, anh liền cố nén nụ cười hạnh phúc: Ánh mắt đó của em là có ý gì?
Trong nháy mắt cô đã nhảy lên người, bấu víu anh chặt cứng: Bây giờ thì có thể ôm rồi.
Là sinh viên y, Dịch Dao vốn rất bận rộn, là cảnh sát, Tống Tử Kỳ không chỉ tốn trí mà còn tốn sức, tuy ở chung một nhà nhưng mỗi tháng họ gặp nhau nhiều nhất cũng chỉ năm ngày, nên mỗi lần gặp mặt họ điều quấn lấy nhau.
Kéo anh đến bàn ăn, hôm nay cô toàn nấu món mà anh thích.
Khi bữa tối kết thúc, Tử Kỳ tuân lệnh rửa chén, còn Dịch Dao thì tiếp tục học bài.
Căn nhà nhỏ có vỏn vẹn hai phòng, khi đêm về, ánh đèn chỗ cô vẫn sáng mãi, có hôm nhiều đêm không ngủ, cô ngồi mãi trên bàn học đến tận 3 giờ sáng, ấy vậy mà qua ngày hôm sau vẫn có tinh thần lên lớp.
Kể từ khi yêu đương với Tử Kỳ, nỗi câm hận trong cô cũng được chính cô giấu nhẹm đi, Dao chính là không có thời gian nghĩ đến, bởi thì giờ nghiên cứu, học tập cũng khiến cô bận bịu cả ngày lẫn đêm, huống hồ gì sắp tới cô còn phải thi bác sĩ nội trú.
Quá nửa đêm, dời mắt từ sách sang Tống Tử Kỳ đang đứng ngoài cửa, cô tròn mắt nhìn anh.
- Không phải anh nói ở cơ quan ngủ không thoải mái à? giờ này đứng đó làm gì? về phòng đi.
- Em học để chết à? ngủ mới là quan trọng.
Bế cô về phòng mình, anh mạnh chân đá vào cửa khiến nó khép chặt trong nháy mắt, vốn không muốn cô rời đi, nên anh liền ôm chặt cô trên giường: Hôm nay về....có lẽ lâu lắm anh mới có thể về nhà
Nghe lời anh thỏ thẻ bên tai, cô thôi cựa quậy rồi xoay người, đưa mắt nhìn anh, hãy còn nằm trọn trong lòng anh, ngay cả hơi thở của anh cô cũng quá quen thuộc, đến độ cô có thể bắt nhịp và đánh hơi được nó.
Vòng tay qua người cô, anh tiếp tục: Học viên khóa 7 sắp tốt nghiệp rồi, lần này cấp trên giao nhiệm vụ, anh cũng nằm trong số đó nên từ ngày mai phải đi nằm vùng.
- Là nhiệm vụ gì? có nguy hiểm không?
- Bà cô à, em nghĩ xem?
Ngay khi anh vừa dứt lời, cô liền gồng mình cố trốn khỏi anh, nhưng cô vốn không làm lại sức đàn ông, Tống Tử Kỳ liền choàng tay ngang eo, kéo cô gần sát người mình: Em nằm yên đi, anh muốn ngủ.
Người nói muốn chợp mắt là anh, người không để cô ngủ yên cũng là họ Tống nhà anh.
Anh ghì đầu vào cổ cô, tư thế này quả thật vừa khít, từng hơi thở của anh điều khiến Dao thấy nóng ran người, lát sau, anh nghiêm túc lên tiếng: Đợi khi em hoàn thành khóa nội trú, chúng ta kết hôn đi.
- .....
- Hửm?
- Ai nói muốn kết hôn với anh?
- Còn ai thích hợp hơn anh? Trên đời này, chỉ có mỗi Tống Tử Kỳ mới có thể yêu em, và chiều chuộng em, giọng anh khe khẽ rót vào tai cô.
Tống Tử Kỳ liền xoay người cô đối diện thân mình, nhìn cô, anh vừa cười mãn nguyện vừa nói: Khi đó chúng ta sẽ có con, chồng em là cảnh sát, sẽ giúp em dọn hết những thứ cặn bã ở xã hội, em không cần lo về Tống gia, con của chúng ta sẽ không liên quan đến họ.
Một nửa trái tim anh là của em, Mộng Lý Dịch Dao...!em biết điều đó mà.
- Vậy một nửa còn lại thì sao?
- Anh dành cho Tổ Quốc..