Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gương mặt mềm mại của nàng áp vào vòng tay ấm áp của Mạc Lâm, hai người đều giống như bị điện giật, trong chớp mắt đều bấtđộng.
Tần Tu Dao ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Mạc Lâm. Hắn vốn đã vừa gầy vừa cao, sống mũi cao thẳng cùng gương mặt tuấn dật gần ngay trước mắt làm cho hô hấp của nàng ngừng một nhịp.
Còn Mạc Lâm thì khác gì?
Hắn thấy cô nương trong ngực có đôi mắt hạnh lấp lánh ánh xuân, hơn nữa còn lộ ra một vẻ ngây thơ đáng yêu thì trái tim nhất thời đập điên cuồng không ngừng. Một lát sau, Mạc Lâm phản ứng lại, sắc mặt đỏ lên, hắn chỉ chỉ phía sau rồi nói: “Giá đỡ đèn! Giá đỡ đèn sắp rơi xuống!”
Tần Tu Dao sửng sốt rồi quay đầu lại nhìn, giờ phút này khung đèn kia như không nể mặt, sau khi lay động một chút lại không có động tĩnh gì mà vẫn treo trên tường. Mạc Lâm vô cùng xấu hổ, hắn nói: “Là thật! Mới vừa rồi bị gió thổi lung lay, ta cho rằng nó sẽ đập trúng nàng…”
Hắn càng nói càng loạn, ngượng ngùng như một thiếu niên mới lớn, tất cả làm cho hắn mặt đỏ tai hồng. Mặt Tần Tu Dao cũng nóng lên, thấp giọng đáp: “Vậy huynh buông ta ra trước…”
Mạc Lâm nghe thấy vậy thì lập tức buông tay nàng ra, nói: “Tần tiểu thư, mạo phạm rồi…”
Tần Tu Dao thu cổ tay lại, nhưng nhiệt độ cơ thể của hắn giống như vẫn còn ở trên đó, tự nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng thấp giọng nói: “Không phải nói rồi sao, đừng gọi ta là Tần tiểu thư nữa…”
Mạc Lâm hơi sững sờ, hắn đỏ mặt cười cười, sửa lại: “A Dao.”
Tần Tu Dao mím môi cười, nàng cũng nói: “Ừm… Một lát nữa ta kêu người đến gia cố một chút, tránh cho nó thật sự rơi xuống.”
Dứt lời, nàng đi tìm thợ tới. Nàng lại nói với Mạc Lâm và Mạc Bá: “Hai vị, lầu một còn đang tu sửa, nhưng lầu hai đã thu dọn xong, hay là hai người lên lầu hai ngồi đi?”
Mạc Lâm gật gật đầu, nói: “Vị này là quản gia của ta, Mạc Bá.”
Tần Tu Dao cười cười, nói: “Mạc bá, cũng cùng lên đi? Nếm thử điểm tâm của quán chúng ta.”
Mạc Bá gật đầu cười, hắn thầm nghĩ, Tần tiểu thư xuất thân cao quý, nhưng lại bình dị gần gũi như thế, thật sự là khó có được.
Tần Tu Dao đảo mắt dẫn bọn họ đến nhã gian lầu hai. Trong nhã gian có đặt một cái bàn vuông nhỏ, mọi người ngồi xuống thảm bên cạnh. Tần Tu Dao bưng một hộp thức ăn rồi nhẹ nhàng mở ra, nói: “Mạc Lâm, Mạc Bá, đây là món ăn vặt đầu tiên của chúng ta sau khi khai trương cửa hàng.”
Mạc Lâm thấy trong hộp này có không ít loại bánh thì ánh mắt nhất thời sáng ngời. Tần Tu Dao chỉ chỉ vào mấy lát bánh mỏng màu trắng, nói: “Đây là bánh phồng tôm*, huynh nếm thử xem?”
Dứt lời, nàng chủ động bưng hộp thức ăn lên, mời bọn họ thưởng thức. Mạc Lâm cười cười rồi cầm một miếng, mà Mạc bá thì có chút ngượng ngùng, hắn liên tục nói đa tạ. Tần Tu Dao nói: “Mạc bá không cần câu lệ, nếu như người thích thì ăn nhiều hơn một chút.”
Mạc bá thụ sủng nhược kinh gật gật đầu, miếng tôm chiên phồng này thoạt nhìn vừa to vừa mỏng, giống như một cái tai lớn, Mạc bá chưa từng ăn món ăn nào như vậy, hắn do dự một chút, sau đó đưa miếng tôm vào trong miệng… “ọp ẹp” một tiếng, miếng phồng tôm vỡ thành mấy miếng, trong miếng phồng tôm giòn tan, thấm nhuyễn hương thơm của tôm như có như không, còn giữ vài phần mặn tươi, nhai thêm một chút, miếng tôm đã nhanh chóng mềm nhũn ra.
Sau khi Mạc bá nuốt một miếng phồng tôm, còn cảm thấy chưa thỏa mãn, nhưng lúc này Mạc Lâm và Tần Tu Dao đang nói chuyện phiếm, hắn ngồi ở phía sau, lại ngượng ngùng không dám đi lấy…
Mạc Lâm và Tần Tu Dao trò chuyện bao lâu, thì Mạc bá nhìn bấy lâu, thẳng đến khi Tần Tu Dao phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trên bàn, nàng mới phản ứng lại. Lúc Mạc Lâm và Mạc bá rời đi, Tần Tu Dao đưa bọn họ một phần bánh phồng tôm, lúc này Mạc bá mới vui vẻ nhận lấy!
Trở lại cửa hàng của mình. Mạc Lâm hỏi: “Mạc Bá… Người cảm thấy…”
Mạc Bá không cần suy nghĩ đã đáp: “Được! Tốt lắm!”
Mạc Lâm nghi hoặc nói: “Ta còn chưa hỏi?”
Mạc bá cười cười, bộ dáng nắm chắc mười phần, nói: “Không phải là công tử muốn hỏi, Tần tiểu thư thế nào sao?”
Mạc Lâm bị chọc trúng tâm sự, thoáng cái đỏ mặt. Mạc bá hiểu rõ nói: “Tần tiểu thư là người khiêm tốn thân thiện, lại xuất thân danh môn, cùng công tử là lang tài nữ mạo! Công tử ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ Tần tiểu thư!”
Nếu công tử bỏ lỡ, thì hắn sẽ không có bánh phồng tôm để ăn nữa!
Mạc Lâm lại nói: “Nhưng chẳng qua ta chỉ là một quan viên ngũ phẩm, ở Lễ Bộ không tính là chức quan trọng…”
Tuy rằng Mạc gia là gia tộc giàu có ở một phương, nhưng ở Đại Minh, thương nhân vẫn không thể so sánh với quan lại. Mạc Bá cũng trầm tư trong chớp mắt, nói: “Lão nô luôn cảm thấy, Tần tiểu thư hẳn không phải loại người coi trọng đến quan phẩm…”
Mạc Lâm miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Hiện tại nói những thứ này còn quá sớm… Nàng, e là nàng không biết lòng ta.”
Mạc bá liếc hắn một cái, nói: “Công tử, người phải nắm chặt, Tần tiểu thư là một cô nương tốt như vậy, nếu người không cố gắng, còn có rất nhiều người chờ tiểu thư!”
Mạc Lâm mím môi, hắn đỏ mặt nói: “Được rồi… Ta biết…”
……
Phủ Tả tướng.
Hoàng hôn nặng nề buông xuống.
“Công tử.” Lưu Kỳ ở bên ngoài thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong thư phòng yên tĩnh, không ai trả lời. Trên mặt Lưu Kỳ có chút thấp thỏm, hắn sầu lo lại gõ gõ, nói: “Công tử? Người ngủ chưa?”
Lưu Kỳ càng ngày càng lo lắng, hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng hắn hoàn toàn mất kiên nhẫn, nói: “Công tử, tiểu nhân vào được không?”
Dứt lời, hắn dùng sức đẩy một cái, cửa thư phòng bị đẩy ra. Mùi rượu trong phòng khiến người ta vô cùng khó chịu. Lưu Kỳ đi về phía trước hai bước, chỉ thấy một chai rượu từ từ lăn tới. Hắn nhíu mày, đi theo tiếng động. Nhìn thấy Lưu Thư Mặc ngồi ở góc thư phòng, y phục hắn buông lỏng, tóc dài chưa búi lên, sắc mặt tái nhợt đã bị rượu nhuộm hồng hồng. Hắn ngước mắt nhìn về phía Lưu Kỳ, hai mắt đỏ bừng, cúi đầu mở miệng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Lưu Kỳ không đành lòng, nói: “Đại công tử, người cần gì phải chà đạp mình như thế?”
Lưu Thư Mặc lẩm bẩm nói: “Chà đạp?” Dừng một chút, hắn sụp xuống nói: “Chà đạp là như thế nào?”
Sắc mặt Lưu Kỳ cứng đờ. Lưu Thư Mặc cười khổ nói: “Phụ thân vào ngục, đệ đệ chạy trốn, phủ Tả tướng cũng sẽ bị nhanh chóng niêm phong… Từ giờ trở đi ta từ đám mây cao rơi vào vũng bùn, không còn khả năng trở lại.”
Hắn bị tước chức quan, mỗi ngày ở nhà uống rượu sống qua ngày, tựa hồ đang chờ đợi thời khắc cuối cùng. Lưu Thư Mặc thống khổ cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm. Lưu Kỳ nghe xong, trong lòng tức giận, hắn bước lên hai bước một tay đoạt lấy bầu rượu của Lưu Thư Mặc, nói: “Đại công tử sao có thể chán chường đến như vậy! Nhớ năm đó, tướng gia khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, gian nan cỡ nào! Ngài ấy chịu đựng bao nhiêu năm mới có công danh, hiện giờ gặp phải khó khăn, đại công tử còn chưa từng cố gắng đã muốn chấp nhận số mệnh hay sao?”
Lưu Thư Mặc nhìn về phía Lưu Kỳ, trên mặt có chút bi phẫn, nói: “Vậy ta có thể làm gì đây? Hiện giờ nửa bước khó đi, trong tay lại không có quan quyền, ngày ngày bị nhốt trong tướng phủ, ngay cả khi phụ thân lên pháp trường ta cũng không thể đi cứu người!”
Lưu Kỳ nghe xong, trong lòng có chút thất vọng, nói: “Đại công tử, vì sao người chỉ có thể chờ tướng gia lên pháp trường, lại không nghĩ cách đi cứu ngài ấy!”
Môi Lưu Thư Mặc tái nhợt, hắn nói: “Làm sao ta lại không muốn, nhưng phụ thân quả thật đã phạm sai lầm lớn… Nếu ta đi cứu người thì chính là bất trung, nhưng nếu không cứu, vậy thì chính là bất hiếu!”
Mỗi lần hắn vừa đến cửa ải lựa chọn, hắn luôn phải nhìn trước ngó sau, không đủ quả quyết và dũng cảm.
Lưu Kỳ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Đại công tử, người mà ngươi cần trung thành là ai? Hoàng thượng sao? Nhưng hắn đã đá người ra khỏi danh sách quan viên, không có khả năng vào triều làm quan nữa!” Hắn nhìn Lưu Thư Mặc, nói: “Người như vậy là ngu trung! Không có ý nghĩa gì cả! Còn không bằng người nghĩ xem làm sao để cứu tướng gia, mấy năm nay tướng gia nuôi một nhóm tử sĩ, hiện giờ đã đến thời điểm có ích, nếu lúc này người còn do dự không quyết định, chẳng lẽ thật sự muốn chờ tướng gia đi chết sao?”
Lưu Kỳ trợn tròn mắt, hắn đã khuyên Lưu Thư Mặc hai ngày, nhưng đại công tử vẫn luôn trốn tránh, do dự, vẫn không hạ được quyết tâm. Giống như trong hơn hai mươi năm đọc sách thánh hiền đã khóa chặt tư tưởng cùng quan niệm của hắn lại, mà bây giờ một loạt biến hóa này làm cho hắn trở tay không kịp.
Lưu Kỳ thấy hắn vẫn mím môi không nói, tức giận nắm lấy hai tay hắn, nói: “Đại công tử! Đừng tiếp tục như thế này nữa!” Hắn nôn nóng không vui, nói: “Đại công tử, nếu lúc trước người quả quyết một chút, trực tiếp dẫn Đường tiểu thư đi thì nàng cũng không trở thành tướng quân phu nhân! Mất đi nàng, người trầm mặc lâu như vậy, mà bây giờ tướng gia gặp phải nguy nan, người lại do dự như thế, chẳng lẽ phải đợi đến khi tướng gia đi rồi, người mới biết hối hận sao!”
Thân thể Lưu Thư Mặc khẽ run, hắn ngẩng đầu lên. Không đề cập đến Đường Nguyễn Nguyễn thì thôi, nhưng một khi đã nhắc tới nàng, thì đó chính là nỗi đau vĩnh viễn lưu lại trong lòng hắn.
Lưu Thư Mặc nhìn vào ánh mắt Lưu Kỳ, sắc mặt Lưu Kỳ cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, hy vọng có thể đánh thức trạng thái đần độn này của Lưu Thư Mặc.
Trong ánh mắt đã tan rã của Lưu Thư Mặc lại dần dần tập trung lại. Phải, nếu lúc trước hắn có thể hạ quyết tâm bỏ lại tất cả mà dẫn nàng đi, thì có lẽ hai người sẽ không bị bỏ lỡ. Bây giờ, lại giống như vậy, hắn rơi vào tình cảnh trung hiếu lưỡng nan, khó có thể lựa chọn. Nhưng nếu hắn không lựa chọn, vậy thì nhất định sẽ bị vận mệnh đẩy đi theo dòng nước chảy, sẽ dần dần rơi xuống hạ lưu của sinh mệnh, cho đến khi biến mất. Chẳng lẽ cả đời này, hắn nhất định phải trải qua trong hoang lối, phải mất đi tình yêu chân thành sao?
Không!
Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn xuất hiện một tia lạnh lẽo, đây là giãy dụa khi sắp rơi ở bên vách núi, không cam lòng chịu chết mà cố gắng chống cự. Hắn đứng dậy trong im lặng. Lưu Kỳ thấp hơn hắn nửa cái đầu, hiện giờ chỉ có thể ngước mắt nhìn hắn. Lưu Thư Mặc lạnh lùng nói: “Lưu thúc, gọi thủ lĩnh tử sĩ đến gặp ta.”
Lưu Kỳ vừa nghe, nhất thời kích động không thôi, hắn nhanh chóng đáp lại: “Vâng! Đại công tử!”
……
Ngày mùng năm tháng năm là tiết đoan ngọ, cũng là một ngày thích hợp để khai trương. Mặt tiền lớn nhất đường Nam Nhất, rốt cục cũng đã được sửa chữa xong, tấm biển treo cao trước cửa được một tấm vải đỏ che lấp, cửa được dùng vải đỏ trang trí, khiến cho dân chúng đi ngang qua không khỏi ghé mắt mà nhìn xem. Mọi người bảy miệng tám lưỡi, đoán không ngừng…
“Đây là cửa hàng gì?”
“Không biết, nghe nói là cửa hàng của nhà một đại quan…”
“Lúc trước ta thấy bên trong có rất nhiều ô vuông nhỏ, có lẽ là cửa hàng thuốc!”
“Không! Nghe nói là phủ Trấn Quốc tướng quân mở ra! Chủ sự là người đứng đầu Mỹ Thực Lệnh, Tần phu nhân.”
“Thật sao? Chẳng lẽ thường dân như chúng ta còn có cơ hội ăn được mỹ thực mà tướng quân phu nhân làm?”
“Sai rồi, hiện giờ là Phu nhân Trấn Quốc Công!”
Mọi người thấy có người từ trong cửa hàng đi ra, có chút tò mò. Trong đó có một cô nương xinh đẹp, tự nhiên hào phóng hướng về phía mọi người nói: “Các vị, hôm nay cửa hàng điểm tâm của chúng ta khai trương, lại là Tết Đoan Ngọ nên mỗi vị khách đến thăm đều có thể nhận được một phần bánh chưng, chúc mọi người hòa thuận, vạn sự thuận lợi!”
Minh Sương vốn đã rất đáng yêu, lời nói lại khiến người ta thoải mái, mọi người càng sinh ra vài phần hảo cảm. Sau đó, chỉ thấy nàng lớn tiếng tuyên bố: “Thời gian tốt đã đến, cửa hàng điểm tâm, khai trương!”
Nàng nhanh chóng kéo vải đỏ trên biển xuống!
Ba chữ “Đồ ăn vặt” nhảy vọt hiện ra trước mắt, mọi người nhao nhao vỗ tay khen ngợi!
Minh Sương lại cười tủm tỉm cao giọng nói: “Hoan nghênh mọi người vào cửa hàng đồ ăn vặt tham quan, chúng ta có rất nhiều đồ ăn vặt ngon, hôm nay mọi người cũng có thể ăn thử!”
Dân chúng vây quanh một bên ghé tai nhau bàn tán…
“Sao, còn có thể ăn thử?”
“Còn không mau đi!”
“Đi thôi! Không ăn lại hết bây giờ”.
Mọi người tranh nhau đi vào, cửa hàng đồ ăn vặt lập tức vang lên tiếng người huyên náo, nối tiếp nhau mà đi. Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở một bên, dù sao các nàng cũng là nữ quyến của phủ Trấn Quốc tướng quân, cho nên không tiện xuất đầu lộ diện, hôm nay trà trộn trong dân chúng, cũng tới hiện trường xem náo nhiệt. Tần Tu Dao cười hì hì nói: “Tẩu tẩu, tẩu dùng chiêu này thật sự rất hữu dụng!”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng cười cười, nói: “Ta biết có tác dụng, nhưng không biết có tác dụng lớn như vậy!” Dừng một chút, nàng nói: “Chỉ là không biết… Bọn họ ăn thử xong có mua hay không…”
Tần Tu Dao tràn đầy tự tin mà nói: “Nhất định sẽ mua!”
Nàng vừa nghĩ vừa đếm kỹ: “Tẩu thấy đấy, hôm nay chúng ta mở cửa để cho mọi người thử, có khoai tây chiên, phồng tôm, rượu đậu phộng, hạt dưa rang bơ… Tất cả đều là những thứ đã ăn là không thể dừng lại được! Phần thử món ăn là có hạn, ai có thể ăn xong hai lát khoai tây chiên thì dừng lại đây? Dù sao muội cũng không thể làm được điều đó.”
Tần Tu Dao đang nói thì thấy hai thiếu phụ, một người xách một túi hạt dưa rang bơ đi ra. Một trong số họ nói với vẻ mặt mong đợi: “Nếu ta mang về, nhất định mẫu thân ta sẽ thích ăn món này!”
Một nữ nhân khác cũng vui vẻ cười nói: “Hạt dưa rang bơ này quả thật rất ngon, chỉ sợ còn chưa về nhà, đã bị chúng ta ăn hết!”
Hai người vừa nói vừa cười rời đi, khiến Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao phấn chấn. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên có thêm sự tự tin, nói: “Nhìn thấy ai cũng thích ăn điểm tâm của chúng ta như vậy, ta thực sự rất hạnh phúc!”
Hai người đang tán gẫu thì lại nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc…
“Nguyễn Nguyễn!” Ngôn Chi Tâm và mẫu thân nàng, còn có Trương phu nhân, Lý phu nhân cùng đến. Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ nghênh đón, nói: “Chi Tâm tỷ tỷ! Các vị phu nhân!”
Song phương đáp lễ, Lý phu nhân nói: “Nghe nói hôm nay cửa hàng đồ ăn vặt khai trương cho nên chúng ta cố ý tới cổ vũ.”
Trương phu nhân nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta nhìn qua một lượt, bên trong thật sự là quá nhiều món! Thoạt nhìn làm ăn rất thuận lợi…”
Đường Nguyễn Nguyễn khiêm tốn đáp lại: “Hôm nay mọi người đều đến xem náo nhiệt, còn không biết thế nào… Mời mấy vị đi vào dạo chơi, nếu cảm thấy ngon có thể thỏa ý ăn uống, trực tiếp mang đi là được, ghi vào sổ sách tính tên ta là xong rồi.”
Mấy vị phu nhân vội vàng nói: “Làm sao có thể thế được?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Làm sao không được? Đa tạ các vị đã đến cổ vũ!” Dứt lời, nàng gọi Thải Vi từ trong cửa hàng tới, nói: “Thải Vi, ngươi dẫn Chi Tâm tỷ tỷ cùng mấy vị phu nhân đi dạo, chọn chút đồ ăn ngon cho các nàng, tuyệt đối không được chậm trễ!”
Thải Vi hành lễ rồi dẫn một đám phụ nhân đi vào cửa hàng đồ ăn vặt. Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới an bài xong các nàng, thì lúc này trước cửa có đôi mẫu tử, hai người mặc y phục tả tơi, mẫu thân cầm bát ăn xin, đang muốn đi về phía trước, mà hài tử rụt rè kéo nàng lại, nói: “A Nương! Con nghe nói rằng cửa hàng này có thể cho phép mọi người ăn thử, không tốn tiền!”
Người mẫu thân gầy gò ốm yếu nhìn thoáng qua cửa hàng đồ ăn vặt lộng lẫy này, nói: “Hài tử… Nương không có tiền, cho dù chúng ta đi vào, cũng sẽ bị đuổi ra ngoài!”
Đôi mắt của hài tử ửng đỏ, tích tụ một ít nước mắt, hắn nói: “Nhưng nương, con thấy những hài tử khác cũng đi vào, bọn họ cũng có thể không có tiền nhưng vì sao bọn họ có thể đi vào mà chúng ta lại không thể?”
“Cái này…” Vị mẫu thân kia khó xử, đành phải thở dài. Thấy tình huống này, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng tiến lên, nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ một chút.”
Dứt lời, nàng chạy vào trong tiệm. Tần Tu Dao đi cùng hai mẫu tử hắn, nàng ngồi xuống, hỏi hài tử gầy gò, nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Hài tử trốn sau lưng người mẫu thân, không dám lên tiếng. Mẫu thân hành lễ, nói: “Hài tử năm nay sáu tuổi, chỉ bởi vì ăn không đủ no… Nên lớn lên gầy nhỏ một chút…”
Tần Tu Dao nhớ tới Minh Hiên cũng hơn bảy tuổi ở trong nhà, lẩm bẩm nói: “Nhưng hắn cũng quá gầy rồi.”
Nàng có vài phần thương tiếc hài tử này, vì thế lấy ra một nắm bạc, nói: “Vị phu nhân này, người cất đi để mua chút đồ ăn cho hài tử.”
Nữ nhân kia sửng sốt, vội vàng từ chối nói: “Đa tạ ý tốt của tiểu thư… Cái này, quá nhiều!”
Tần Tu Dao cười cười, nói: “Không sao, đừng để hài tử đói nữa.”
Đúng lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn cũng cầm theo túi giấy, đựng một túi thức ăn đi ra ngoài. Nàng nhìn thấy Tần Tu Dao nhét bạc vào tay nữ nhân kia, cũng mỉm cười, nói: “Những đồ ăn này, các ngươi cầm lấy đi.”
Vẻ mặt nữ nhân kia kinh ngạc, không biết hôm nay mình đã gặp vận may gì. Hài tử trốn sau lưng nàng nhìn thấy túi giấy thì ngay lập tức thò đầu ra, nói: “Thẩm thẩm, đây là gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nàng mở túi giấy ra cho hắn xem: “Ngươi nhìn xem, đây là Chocolate, cái này là bánh hấp, còn món này là thịt bò khô…”
Rất nhiều, rất nhiều món ăn ngon, hài tử chưa bao giờ nhìn thấy, hắn nhìn không rời mắt!
Hắn lẩm bẩm: “Những thử này… Tất cả đều cho con sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn chạm lên đầu hắn, nói: “Đúng vậy, đều là cho các ngươi.”
Đứa bé cao hứng ôm túi giấy, vẻ mặt hạnh phúc nói với mẫu thân: “Mẫu thân! Chúng ta có thể ăn ngon rồi! Hôm nay không phải chịu đói!”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Phu nhân, nếu sau này còn có khó khăn thì cứ đến chỗ chúng ta.”
Trong mắt nữ nhân kia đầy nước mắt, liên tục nói đa tạ: “Phu nhân quả là người tốt bụng… Đa tạ phu nhân, đa tạ tiểu thư!”
Nàng đưa hài tử đi với lòng biết ơn. Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nhau cười. Tần Tu Dao hỏi: “Tẩu tẩu, sao hôm nay tam ca lại không tới?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vốn là chàng cũng muốn tới, nhưng tạm thời được Hoàng thượng triệu vào trong cung, cũng không biết là vì sao.”
Tần Tu Dao nhún nhún vai, nói: “Dù sao huynh ấy cũng thường xuyên vào cung, chắc là không có chuyện gì lớn đâu.”
Từ sau khi Lưu Thực ngã xuống đài, trên triều đình uy vọng của Tần Tu Viễn càng cao, các văn thần lại càng không dám chống lại hắn, nhưng Tần Tu Viễn cũng không ỷ thế hiếp người, đối với bất cứ chuyện gì đều bình thản xử lý, nhận được không ít lời khen ngợi. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Bây giờ cửa hàng đồ ăn vặt cũng khai trương, thực sự hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ, gia đình bình an.”
Tần Tu Dao cười cười, nói: “Chắc chắn sẽ vậy, tẩu tẩu.”
Lúc này nàng lại nghe thấy giọng nam nhân gọi nàng sau lưng: “A Dao!”
Tần Tu Dao nhìn lại, thì ra là Mạc Lâm. Trong tay Mạc Lâm cầm một cái hộp gấm, đứng ở trước mặt nàng, cười đến vô cùng thanh lãng. Tần Tu Dao cũng cười ra tiếng, nói: “Mạc Lâm, sao huynh lại tới đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thần sắc hai người này, biết là mình đứng đây cũng hơi dư thừa, liền nói: “Hôm nay tiệm đồ ăn vặt khai trương, còn có rất nhiều việc phải làm, ta đi trước, A Dao muội ở lại nói chuyện với Mạc đại nhân đi.”
Tần Tu Dao đỏ mặt, gật đầu. Mạc Lâm mỉm cười đưa hộp gấm trong tay cho Tần Tu Dao, nói: “Đây là lễ vật chúc mừng, nàng mở ra đi.”
Tần Tu Dao nghiêng đầu mỉm cười, nói: “Đây là cái gì vậy?”
Mạc Lâm nói: “Đây là một gốc san hô ngọc đỏ tươi, có thể đặt trong cửa hàng, tượng trưng cho sự kinh doanh thuận buồm xuôi gió, hồng phát rực rỡ.”
Tần Tu Dao nghe xong thì bật cười một tiếng. Vốn nàng cũng cảm thấy mở cửa hàng đồ ăn vặt cũng không trông cậy là kiếm được bao nhiêu bạc, hôm nay nghe hắn nghiêm túc nói như vậy, ngược lại cảm thấy bản thân không đủ chín chắn. Mạc Lâm thấy nàng nở nụ cười, hỏi: “Nàng cười cái gì vậy?”
Tần Tu Dao yên lặng nhận lấy ngọc san hô trong tay hắn, nói: “Huynh tặng ta lễ vật này, ta rất vui mừng…”
Ánh mắt nàng trong trẻo, ý cười trong suốt, không chút che dấu sự thưởng thức cùng cảm tạ của mình đối với hắn, ngược lại làm cho sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên. Mạc Lâm ho nhẹ một tiếng, nói: “Nàng… Ngày mai nàng rảnh không…”
Tần Tu Dao sửng sốt, nói: “Sao vậy?”
Mạc Lâm che dấu sắc mặt mình một chút, hắn nói: “Ta nghe nói phố ăn vặt ở Nam thành náo nhiệt, không biết nàng đã từng đến chưa? Nếu chưa từng đi đến… Chúng ta đi cùng nhau, ta đã đến đây lâu như vậy, nhưng cũng chỉ mới nghe nói về nó, chưa từng được đến.”
Tần Tu Dao nhìn hắn, tinh nghịch nháy mắt, nói: “Nhưng mà, ta đã đi rồi…”
Sắc mặt Mạc Lâm cứng đờ, lẩm bẩm nói: “Vậy… Vậy là ta đường đột rồi.”
Tần Tu Dao mím môi cười, nói: “Ta đã đi, thì vừa đúng lúc có thể dẫn đường cho huynh, cái gì ngon, cái gì không ngon, ta đều biết, ta sẽ dẫn huynh đi ăn…”
Mạc Lâm sửng sốt, sắc mặt lập tức giãn ra, hắn chưa từng thấy qua cô nương nào đáng yêu lại thẳng thắn như vậy, hắn đỏ mặt, nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”
Hắn lại ngượng ngùng nhìn Tần Tu Dao, Tần Tu Dao ôm ngọc san hô nheo mắt cười. Mạc Lâm nói: “Ta giúp nàng cầm vào được không?”
Tần Tu Dao gật đầu một cái, nói: “Được…”
Trong lòng Mạc Lâm mừng thầm, Mạc bá nói, nếu cô nương nhà người ta tiếp nhận ý tốt của hắn thì chính là bước đầu tiên tiếp nhận hắn rồi!
Hai người đang chuẩn bị bước vào cửa hàng đồ ăn vặt thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vó ngựa chạy tới. Tần Tu Dao nhìn lại mới phát hiện người tới là Tần Trung, vẻ mặt hắn lạnh lùng, đánh ngựa vội vàng chạy tới. Tần Tu Dao cảm thấy có chút kỳ quái nên dừng bước, chờ hắn chạy tới cửa hàng đồ ăn vặt, con ngựa còn chưa kịp đứng vững, hắn nhanh chóng nhảy xuống ngựa, đi thẳng về phía Tần Tu Dao…
“Tứ tiểu thư, Tam phu nhân có ở trong cửa hàng không?”
Trên trán hắn đầy mồ hôi, không kịp lau đi. Tần Tu Dao gật đầu một cái, trả lời: “Tẩu tẩu ở bên trong giúp đỡ, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngươi lại lo lắng thế này?”
Mạc Lâm đứng ở một bên yên lặng không nói. Tần Trung thở hổn hển, nói: “Hôm nay tướng quân tiến cung… Vừa rồi, nhận được tin tức không tốt…”
“Tin tức gì?” Đường Nguyễn Nguyễn ở trong cửa hàng nghe được giọng nói của Tần Trung, vội vàng cất bước đi ra.
Sắc mặt Tần Trung hơi cứng đờ, nói: “Cái này… Phu nhân, tướng quân đã trở về trước, ngài ấy kêu thuộc hạ mời người lập tức hồi phủ, có việc muốn chính miệng thương nghị với người…”
*Bánh phồng tôm (虾片): Bánh phồng tôm là một loại bánh thường dùng để ăn nhẹ phổ biến tại các nước Đông Nam Á. Bánh đã chiên có độ giòn, xốp, béo ngậy, thơm mùi hải sản. Tại Việt Nam, bánh phồng tôm, được xem là đặc sản của miền Tây Nam Bộ, thường được bán dưới dạng chưa chiên, phải chiên lên trước khi sử dụng.