Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một tiếng gọi này đã kéo ý chí lung lay sắp đổ của Đường Doanh Doanh trở lại vài phần, nàng ta giống như tìm được rơm cứu mạng, trong lòng đã dấy lên hy vọng!
Nàng ta bất chấp trên mặt bị lưỡi dao sắc bén uy hiếp, không biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy nam nhân trên người ra, cất tiếng hô to: “Ta đang ở đây! Cứu ta!”
Văn Kiên bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất, chuỷ thủ xẹt qua khuôn mặt nàng ta nhưng Đường Doanh Doanh bất chấp đau đớn, nàng ta ra sức đứng lên, từ trong hang động u ám xông ra ngoài: “Tỷ tỷ! Cứu muội!”
Nhìn thấy lại ánh sáng, nàng ta dứt khoát chạy như điên, giống như phía sau có ác quỷ truy đuổi, như sau một khắc muốn ăn nàng ta thật sạch sẽ. Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt Đường Doanh Doanh hoảng sợ từ phía sau núi giả chạy ra, trên mặt nàng còn có một vết máu, ngoại sam đã bị xé rách toàn bộ. Chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ dính đầy bụi bặm, da thịt trắng như tuyết lộ ra dưới ánh mặt trời, nhưng trên mặt nàng ta lại không có nửa phần ngượng ngùng mà chỉ có khát vọng thoát khỏi bóng tối vô tận. Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc không thôi, nàng mở miệng hỏi: “Ngươi bị sao vậy? Sao lại chật vật như thế này?”
Lời còn chưa dứt, phía sau lại xuất hiện một nam nhân lao ra túm lấy tóc Đường Doanh Doanh, hắn bạo lực túm lấy nàng ta về phía trước người: “Nữ nhân thối tha này, không biết sống chết là gì sao!”
Đường Doanh Doanh đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, nàng ta lại vội vàng nói: “Cứu ta! Hắn là trưởng tử của Tây Bá Hầu, hắn muốn làm nhục ta! Hắn, hắn còn muốn giết tướng quân!”
Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi giật mình!
Văn Kiên dùng chuỷ thủ ghìm cổ Đường Doanh Doanh vào, hung hăng nói: “Đừng lại đây! Nếu không ta sẽ giết nàng ta!”
Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi cũng vô cùng hoảng sợ, Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, nơi này hẻo lánh, lúc này đại đa số mọi người đều ở tiền sảnh bên kia, nghĩ đến xung quanh không có ai có thể đến hỗ trợ nên nàng bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Văn Kiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu muốn nàng ta sống sót thì hãy đưa ta ra khỏi Đế Đô!”
Thải Vi thấy thần sắc hắn điên cuồng thì muốn lén chạy ra ngoài báo tin, ai ngờ Văn Kiên cực kỳ nhanh nhẹn quát lên: “Nếu ngươi chạy đi gọi người thì ta lập tức giết nàng ta!”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút bối rối, tuy rằng bất hòa với Đường Doanh Doanh nhưng rốt cuộc cũng là tỷ muội nhà mình, lỡ như xảy ra chuyện gì thì lòng nàng cũng thấy bất an. Đường Nguyễn Nguyễn suy tư một lát, sau đó thăm dò mở miệng: “Muốn bắt ta sao? Vậy thì e là ngươi đã bắt nhầm người.”
Trên mặt nàng mang theo một tia khinh miệt, dường như không thèm để ý đến sinh tử của Đường Doanh Doanh. Văn Kiên có chút nghi ngờ, nói: “Ý ngươi là sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn thở dài, chậm rãi nói: “Ngươi vừa bắt đường Doanh Doanh, nếu ngươi ra ngoài hỏi người khác thì sẽ biết ngay, Đường Nguyễn Nguyễn ta và nàng luôn bất hòa, ngươi còn muốn dùng tính mạng của nàng ta để bắt ta sao, tính toán này đúng là sơ suất.”
Sắc mặt Đường Doanh Doanh trắng bệch, nàng ta oán hận lên tiếng: “Đường Nguyễn Nguyễn! Ngươi… Ngươi lại bỏ đá xuống giếng!” Nhưng nàng ta cũng biết những hành vi của mình đã làm ra, dưới loại tình huống này, nếu Đường Nguyễn Nguyễn thấy chết không cứu thì cũng có khả năng. Nàng ta căm giận bất bình mà nói: “Đường Nguyễn Nguyễn, tốt xấu gì ta cũng là muội muội của ngươi! Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Muội muội? Ngươi coi ta là tỷ tỷ sao?” Nàng vừa dứt lời đã bất động thanh sắc tiến lên, lạnh lùng nói: “Từ nhỏ đến lớn, ngươi chẳng những khi dễ ta khắp nơi, còn ác nhân cáo trạng trước làm hại phụ thân không thích ta, ngươi đã quên hết rồi sao?”
Đường Doanh Doanh có chút giật mình, nàng ta nói: “Đã đến nước này rồi, ngươi còn nói những chuyện đó làm cái gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn không để ý tới nàng ta mà lại tiến lên một bước, nói: “Hôm nay nhìn ngươi chật vật như vậy, ta thật sự rất cao hứng, kết quả ta đường đường tướng quân phu nhân mà danh dự của ngươi lại mất hết, đầu mình hai nơi! Cuối cùng thì ngươi cũng không bằng ta!”
Văn Kiên vừa nghe thấy mấy lời này, từng chữ của nàng như có lực, dường như nàng đang ước gì Đường Doanh Doanh lập tức chết đi thì trong lòng không khỏi chột dạ, nếu đối phương thật sự không bị uy hiếp, vậy phải làm sao bây giờ? Hắn đã cưỡi hổ khó xuống. Trên mặt Đường Doanh Doanh không chút huyết sắc, đến tình cảnh như thế này, còn ai không tưởng tượng những chuyện tiếp theo đây?
Nàng ta bật khóc nức nở: “Đường Nguyễn Nguyễn, ta hận ngươi, ta vô cùng hận ngươi!”
Văn Kiên đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng! Đường Nguyễn Nguyễn bất tri bất giác đã đến gần hắn, hắn vội vàng nói: “Ngươi làm gì vậy! Ngươi, ngươi đừng đến đây!”
Dứt lời, chủy thủ của hắn lại ấn chặt vào mặt Đường Doanh Doanh càng chặt!
Đường Nguyễn Nguyễn dường như bị hắn làm cho hoảng sợ, nàng hợp tình hợp lý quát lớn: “Ngươi khẩn trương cái gì? Ta và ngươi không có cừu oán, hiện giờ chúng ta là người trên một con thuyền đó!”
Văn Kiên nghe được lời đó thì nói năng hồ đồ: “Ngươi nói cái gì vậy?” Rõ ràng hắn muốn giết phu quân Tần Tu Viễn của nàng mà bây giờ còn khống chế muội muội của nàng nữa, Đường Nguyễn Nguyễn này chẳng lẽ đầu óc có bệnh hay sao?
Đường Nguyễn Nguyễn cười với hắn, nàng nói: “Mặc dù ta không thích Đường Doanh Doanh nhưng không thể giết nàng, nếu không sẽ làm tổn thương quan hệ giữa ta và nhà mẫu thân, nhưng nếu nàng chết trong tay ngươi thì khác. Như vậy đi, ngươi giúp ta giết nàng, ta đưa ngươi ra khỏi thành, như thế nào?”
Văn Kiên có phần không thể tin được, “Làm sao ngươi lại dễ dàng đồng ý như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười khẽ một tiếng: “Sao ta không chịu chứ? Chỉ cần ngươi không đến Đế Đô uy hiếp an toàn của phu quân ta thì ta cũng không rảnh để ý đến sống chết của ngươi.”
Văn Kiên buông lỏng cảnh giác mà nói: “Ngươi muốn lợi dụng ta sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn bình tĩnh tự nhiên nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng vì bây giờ ngươi vẫn còn có giá trị bị lợi dụng.”
Văn Kiên tự biết náo loạn đến bây giờ, nhất định là không có cơ hội tiếp cận Tần Tu Viễn báo thù nữa. Hắn vốn là người sợ chết, nhưng vì đến báo thù nên cũng cảm thấy không còn cơ hội sống tiếp, hiện giờ bị Đường Nguyễn Nguyễn tác động như vậy, hắn lại do dự. Hắn suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói, “Được, thành giao. Ngay bây giờ ta sẽ rời khỏi Đế Đô! Sau đó, ta đưa nàng ta ra ngoài thành rồi mới xử lý.”
Đường Doanh Doanh hoảng sợ vô cùng, nàng ta giãy dụa khóc lóc: “Ngươi buông ta ra! Cứu ta! Cứu ta!”
Văn Kiên bị nàng ta làm cho ầm ĩ đến phiền phức, hắn hung tợn nói: “Nếu ngươi hét lên lần nữa, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!”
Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Trước khi ra khỏi thành, ta còn phải tự tay làm một việc.”
Ánh mắt Văn Kiên híp lại, chờ đợi hành động kế tiếp của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn cười không có ý tốt mà nói: “Ta muốn tự tay hủy hoại mặt nàng, như vậy mới có thể giải được hận thù trong lòng!”
Trong lòng Đường Doanh Doanh vô cùng căng thẳng: “Ngươi nói cái gì? Tiện nữ độc ác!”
Văn Kiên lại cười nhạo một tiếng: “Quả thật, độc nhất là lòng dạ nữ nhân.”
Đường Doanh Doanh tuyệt vọng khóc thành tiếng, nàng ta nhìn Đường Nguyễn Nguyễn dùng một tay rút trâm cài tóc của mình ra, trâm cài vô cùng bén nhọn, dưới ánh mặt trời lộ ra ánh vàng rực rỡ, Đường Nguyễn Nguyễn cũng không thèm nhìn Văn Kiên mà nói với Đường Doanh Doanh: “Ngươi có nhớ cây trâm này không?”
Cả người Đường Doanh doanh run rẩy, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói: “Lần trước suýt nữa ngươi đã dùng trâm để lấy tính mạng của ta! Hôm nay, rốt cục ngươi cũng rơi vào trong tay ta, ta muốn rạch nát mặt ngươi, để khi ngươi xuống cửu tuyền cũng không thể gặp mặt người khác!”
Văn Kiên đứng bên cạnh Đường Doanh Doanh, hứng thú xem kịch. Hắn trơ mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn giơ tay lên, sau đó hướng về phía vị trí trên mặt Đường Doanh Doanh, hung hăng đâm xuống!
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết làm cho con chim trong vườn sợ hãi bay thật xa!
Thế nhưng tiếng kêu này cũng không phải do Đường Doanh Doanh phát ra, vừa rồi nàng ta sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn cây trâm kia, kết quả lại bị một bàn tay dịu dàng kéo ra khỏi vòng tay ác ma. Đường Doanh Doanh kinh hồn chưa kịp mở mắt ra thì đập vào mắt là gương mặt khẩn trương lại kiên định của Đường Nguyễn Nguyễn, nàng ta theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy bàn tay của Văn Kiên vừa rồi còn nắm lấy tay nàng ta thì bây giờ đã bị trâm vàng bén nhọn đâm trúng, Đường Nguyễn Nguyễn dùng tất cả khí lực, trâm vàng từ mu bàn tay hắn còn xuyên qua bàn tay. Con dao găm trong tay hắn rơi xuống đất, đau đớn cầm tay phải bị thương, gào thét: “Đường Nguyễn Nguyễn! Ta sẽ giết ngươi!”
Gương mặt của hắn vặn vẹo, ánh mắt đỏ đến nhỏ máu, nhặt chủy thủ trên mặt đất lên rồi nhanh chân xông tới, cùng các nàng đồng quy vu tận*!
Đường Nguyễn Nguyễn và Đường Doanh Doanh né tránh không kịp, hai người sợ tới mức ôm lấy nhau… Lúc này, dường như có thứ gì lướt qua, sau đó nghe được một tiếng trầm đục!
Nam nhân ngoan độc mãnh liệt kia đột nhiên an tĩnh lại. Đường Nguyễn Nguyễn mở to mắt, đã thấy trước ngực Văn Kiên trúng một mũi tên!
Máu tươi theo miệng vết thương chảy ra, sau đó hai chân hắn vô lực quỳ xuống, chết không chớp mắt, cả người hắn cũng suy sụp ngã xuống đất. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn về phía mũi tên bắn ra. Tần Tu Viễn đứng ở tường cao bên ngoài hoa viên, y bào tung bay, sắc mặt hắn ngưng trọng, sát ý hiện ra lẫm liệt. Vừa rồi, chính là một mũi tên quả quyết chuẩn xác của hắn đã chấm dứt tất cả ác mộng của nàng. Ánh mắt hắn chuyển hướng về phía Đường Nguyễn Nguyễn, trong đó có vài phần lo lắng, Đường Nguyễn Nguyễn cũng kinh ngạc nhìn hắn, giữa hai người có loại tình cảm không nói ra lời. Đường Doanh Doanh dựa vào Đường Nguyễn Nguyễn, lúc này cũng lấy hết dũng khí nhìn về phía Văn Kiên, hắn trợn tròn mắt đang ngã trên mặt đất, dường như chết không nhắm mắt. Liếc mắt một cái như vậy cũng khiến nàng ta kinh hồn bạt vía.
Đường Doanh Doanh mới mười bảy tuổi, nàng ta thấy hắn đã chết, cảm xúc ẩn nhẫn hồi lâu rốt cục cũng bộc phát nên lúc này bắt đầu cất tiếng khóc lớn. Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng cởi áo ngoài ra, khoác cho nàng ta, sau đó nói: “Ngươi không sao chứ?”
Giờ phút này Đường Doanh Doanh mới hiểu được, vừa rồi vì cứu mình nên Đường Nguyễn Nguyễn mới nói những lời kia, trong khoảng thời gian ngắn, cũng cảm thấy trăm loại cảm xúc đan xen. Nàng ta không nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Nàng có bị thương không?” Tần Tu Viễn chạy tới trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn, Thải Vi đỡ Lấy Đường Doanh Doanh đứng lên. Tần Tu Viễn tỉ mỉ quan sát Đường Nguyễn Nguyễn từ trên xuống dưới, hắn vội vàng nói: “Vừa rồi lúc hắn bắt cóc muội muội nàng, hai người cách nhau quá gần, ta sợ ngộ thương muội muội nàng nên không dám bắn cung. Ai ngờ nàng lại lớn mật như vậy! Kẻ liều mạng như hắn mà nàng cũng dám qua mặt sao? Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, ta…”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn còn có chút sợ hãi nhưng lúc này có thể thấy được bộ dạng quan tâm của hắn thì không khỏi thả lỏng vài phần, khóe miệng nàng hơi nhếch lên: “Chàng làm sao? Nói thiếp nghe.”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, hắn nói: “Không có gì hết… Dù sao, sau này nàng không thể mạo hiểm như vậy!”
Đường Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn gật đáp lại: “Được, thiếp biết rồi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Trung đã dẫn theo vài người kéo thi thể Văn Kiên đi, sau đó lại vào trong sơn động điều tra một phen.
“Tướng quân!” Sắc mặt Tần Trung nghiêm nghị, hai tay dâng lên rồi nói: “Tìm được cái này trong sơn động!”
Mọi người nhìn kỹ, lại là Hổ Phù!
Đường Doanh Doanh liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy lưng có chút lạnh lẽo, vừa rồi bị Văn Kiên dọa sợ nên đã quên hết chuyện này!
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Hổ Phù… Sao lại ở đây?” Nàng nhìn về phía Đường Doanh Doanh.
Đường Doanh Doanh có chút chột dạ, trên mặt ra vẻ trấn định, nói: “Sao ta biết được?” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Đúng rồi, nhất định là Văn Kiên trộm được! Tỷ phu, hắn nói hắn cùng huynh có cừu oán, Hổ Phù này nhất định là hắn trộm!”
Sắc mặt nàng ta ửng đỏ, Tần Tu Viễn quay mặt nhìn nàng ta, mặt hắn lạnh như hầm băng: “Ngươi xác định như vậy sao?”
Đường Doanh Doanh thấp giọng: “Ta… Ta không biết, ta cũng đoán thôi.”
Tim nàng ta đập thình thịch.
Nàng ta đã từng thấy qua sức uy hiếp của Tần Tu Viễn, mỗi lần nhìn thấy hắn đều vô cùng khiếp đảm. Tần Tu Viễn nhìn nàng ta một lát rồi mới nói: “Tần Trung.”
Tần Trung chắp tay: “Xin tướng quân phân phó.”
Tần Tu Viễn nói: “Hổ Phù này… Ném đi.”
Tần Trung sửng sốt, Đường Doanh Doanh cũng cả kinh, nàng há miệng, lại không biết nên nói cái gì. Thấy vẻ mặt bọn họ kinh ngạc, Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng: “Hổ Phù này là giả, cũng chỉ là mồi nhử mà thôi.”
Hắn bình tĩnh nhìn Đường Doanh Doanh, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên, giống như muốn đóng đinh nàng ta tại chỗ, hắn nói: “Không nghĩ tới cá mắc câu, lại nhiều như vậy.”
Đường Doanh Doanh cảm thấy mình có chút không thở nổi, nàng ta không khỏi lui về phía sau một bước, mím môi không nói, trong lòng lại đang thấp thỏm.
Nhìn chằm chằm trong chốc lát, Tần Tu Viễn dường như buông tha Đường Doanh Doanh nhưng lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Chính sảnh còn có khách chưa rời khỏi tiệc, ta đi chào hỏi trước một chút, hai người nghỉ ngơi ở hậu viện đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại có chút lo lắng: “Chỗ phụ thân…”
Tần Tu Viễn vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên bả vai nàng rồi nói: “Ta sẽ nói với nhạc phụ đại nhân, lát nữa để người đến đón Doanh Doanh.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, trải qua một lần như vậy nàng cũng có chút mệt mỏi, hoàn toàn không còn tâm tư đi đến tiền sảnh xem náo nhiệt….
…..
Đường Nguyễn Nguyễn đưa Đường Doanh Doanh đến phòng khách sau đó lại bảo Thải Vi chuẩn bị nước tắm cho nàng ta. Đường Doanh Doanh lo lắng ngồi ở trong phòng, trên người còn khoác áo ngoài mà Đường Nguyễn Nguyễn tạm thời đưa cho nàng ta. Nàng ta vội vàng tìm gương đồng, sau khi thấy mặt mình có vết thương thì không khỏi hít một hơi lạnh. Nàng ta ngã ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, hô hấp dần dần dồn dập, co rút mà khóc lớn… Cô nương trong gương đồng kia, trên gương mặt trắng nõn đã bị dao găm rạch ra vết thương sâu đến một tấc, rõ ràng trên gò má hồng phấn. Đường Nguyễn Nguyễn bưng dụng cụ sơ cứu đến cạnh bàn, thấy tình trạng của nàng ta như vậy thì nói: “Nếu ngươi còn khóc nữa, vết thương dính nước, nhất định sẽ bị viêm mà để lại sẹo.”
Đường Doanh Doanh nghe thấy lời này thì giơ tay lau mắt: “Để lại sẹo cũng là chuyện của ta…”
Đường Nguyễn Nguyễn không để ý tới nàng ta nữa mà tự mình lấy thuốc, chấm lên tăm bông rồi nói: “Ngươi lại đây.”
Đường Doanh Doanh liếc nàng một cái, biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi, ngươi định làm gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười: “Ta định hạ độc ngươi, để vết thương của ngươi mưng mủ mà chết.”
Đường Doanh Doanh nghe xong cũng có chút hậm hực, nhớ tới vừa rồi nàng còn cứu mình… Cho nên cũng không tiện lạnh lùng đối đãi với người khác. Nàng lặng lẽ ngồi đối diện Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn chọn một ít thuốc rồi nhẹ nhàng đắp lên mặt Đường Doanh Doanh, vừa làm nàng vừa nói: “Thuốc này bôi trên mặt có thể hơi đau, nhưng hiệu quả lại rất tốt, lúc trước tướng quân ở chiến trường bị đao đâm trọng thương còn dùng cái này chữa khỏi, nhưng ta cũng không biết có để lại sẹo hay không, tốt nhất ngươi nên trở về tìm đại phu xem một chút.”
Hai người cách rất gần, Đường Doanh Doanh không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng ta rũ mắt nói: “Ngươi… Sao ngươi lại cứu ta?”
Đường Nguyễn Nguyễn sững sờ, nói: “Như ngươi đã nói, bởi vì ngươi là muội muội ta.”
Đường Doanh Doanh thấp giọng: “Không phải là ngươi rất chán ghét ta sao? Lần trước ta… Ta suýt nữa đã làm tổn thương đến ngươi.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Ta chỉ là không thích ngươi.” Trên tay nàng vẫn đang nhẹ nhàng bôi thuốc cho Đường Doanh Doanh, nàng nói: “Nhưng cũng không thể nhìn ngươi đi vào chỗ chết.”
Đường Doanh Doanh mím môi, không nói gì nữa. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng ta một cái, lại nói: “Có một chuyện, từ rất lâu ta đã muốn hỏi ngươi.”
Đường Doanh Doanh ngước mắt lên: “Chuyện gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Rốt cuộc tại sao ngươi lại luôn khi dễ ta? Hình như ngươi không thích khi dễ người khác lắm, nhưng nhất định phải đối nghịch với ta, nguyên nhân là gì?”
Đường Doanh Doanh ngẩn ra, đúng vậy, nguyên nhân là gì?
Đường Nguyễn Nguyễn là đích xuất, mà bản thân nàng ta là thứ xuất, nhưng ở nhà vẫn là nàng ta khi dễ tỷ tỷ. Nàng ta mím môi không nói, dường như cố ý lảng tránh đề tài này. Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng ta không nói lời nào thì lên tiếng: “Để ta đoán xem…” Nàng tiếp tục nói: “Ngươi thật sự không ghét ta, có lẽ là ngươi ghen tị với ta.”
Thần sắc của Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên, không có ý tứ khiêu khích, nàng vô cùng bình tĩnh. Còn sắc mặt Đường Doanh Doanh thì cứng đờ, nàng ta ngửa đầu ra sau tránh thuốc của nàng rồi nói: “Ai ghen tị với ngươi?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Chính là ngươi ghen tị, nếu ngươi không ghen tị với ta thì vì sao cái gì cũng phải tranh giành với ta?”
Đường Doanh Doanh sửng sốt. Lời này, nếu là bình thường thì hai người nhất định sẽ tranh chấp. Nhưng hai người bọn họ vừa mới cùng nhau tránh thoát khỏi cửa chết, hiện tại lại ngồi cạnh nhau bôi thuốc chữa thương, hai người vốn đối chọi gay gắt nhưng giờ phút này lại có chút thân mật kỳ quái. Đường Doanh Doanh phá lệ nói một câu: “Còn không phải bởi vì, đồ của ngươi tốt sao?”
Từ nhỏ đến lớn, Đường Nguyễn Nguyễn đã vô cùng ôn nhu, Đường Doanh Doanh lại có tính tình sống động hoạt bát, trong nhà có thứ gì tốt, Đường Nguyễn Nguyễn không lên tiếng thì cũng sẽ có người đưa đến trước mặt nàng, mà Đường Doanh Doanh nhất định phải dùng toàn lực thì mới có thể đạt được. Vả lại mấy năm trước Như phu nhân còn chưa được sủng ái cho nên thường xuyên cảnh cáo Đường Doanh Doanh không thể đắc tội tỷ tỷ đích xuất, vì thế nàng ta liền cảm thấy mình thấp hơn Đường Nguyễn Nguyễn một bậc. Về sau hai người lớn lên một chút, đã quen biết hai vị công tử của Tả tướng gia thì Lưu Thư Mặc cũng chỉ thích Đường Nguyễn Nguyễn, mà Đường Doanh Doanh lại cảm thấy mình giống như một gánh nặng, làm người khác không thích. Mãi cho đến khi Đường phu nhân dần dần thất sủng, hậu viện do Như phu nhân nắm giữ thì Đường Doanh Doanh mới hoàn toàn cảm thấy mình có cơ hội xoay người, rốt cục cũng đạt được cảm giác ưu việt mà nàng ta đã chờ đợi từ lâu, lúc đó mới bắt đầu diễu võ dương oai. Nhưng không bao lâu sau, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đế Đô lại rơi vào người Đường Nguyễn Nguyễn thì trong lòng Đường Doanh Doanh càng thêm bất bình. Dần dà, hiềm khích ngày càng lớn lên, cho đến lần trước ở phủ Học sĩ, hai người trực tiếp bùng nổ xung đột…
Đường Doanh Doanh đột nhiên nói: “Bệnh của mẫu thân ngươi, không liên quan gì đến ta.”
Nàng ta không biết tại sao nàng lại giải thích điều này. Đường Nguyễn Nguyễn im lặng gật đầu, lập tức khẽ trách mắng: “Lại đây một chút.”
Đường Doanh Doanh bị nàng nói đến sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn dựa vào gần hơn, tiếp tục bôi thuốc. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đồ của ta, dễ có như vậy thì sao?” Nàng lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ, mặc dù là nữ nhi đích xuất nhưng phụ thân chưa bao giờ để ý đến ta, còn yêu thương ngươi nhiều hơn.”
Đường Doanh Doanh yên lặng lắng nghe. Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói: “Từ nhỏ ta đã cùng Thư Mặc ca ca vô tư như vậy, nhưng cuối cùng, không phải là chia tay rồi sao? Cho dù là tình thân hay là tình yêu thì mỗi người đều có duyên của người đó, không có gì để so sánh hết. Ngươi luôn nhắm vào ta, như vậy thì bản thân ngươi có tốt hơn được không?”
Đồng tử Đường Doanh Doanh co rút, nàng ta nói: “Bản thân ta sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngưng thần mà nói: “Không sai, rốt cuộc ngươi thích cái gì? Ngươi muốn gì?”
Câu hỏi này tất nhiên không có câu trả lời. Đường Nguyễn Nguyễn thu tăm bông: “Thuốc đã được rồi, đợi lát nữa ăn chút gì đó rồi hãy tắm rửa, cẩn thận không được dính nước.”
Đường Doanh Doanh nhìn gương, vết thương của mình đã được dán một lớp thuốc mỡ mỏng, trải qua cảm giác đau đớn thì có chút sảng khoái mát lạnh. Lúc này, Thải Vi bưng một mâm thức ăn đi vào, nàng nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Tiểu thư, nô tỳ từ bên kia phòng bếp lấy chút thức ăn đến, người lót bụng trước đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Được, ngươi đặt xuống đây.”
Thải Vi thấy Đường Doanh Doanh chật vật như vậy thì nhớ tới bình thường nàng ta khi dễ tiểu thư cũng như thế, liền cảm thấy có chút hả giận, nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi suýt nữa nàng ta đã mất mạng thì lại cảm thấy có chút đáng thương, nhất thời tâm tình phức tạp. Đường Doanh Doanh cảm nhận được ánh mắt của nàng nhưng cũng không ngang ngược răn dạy như thường lệ mà liếc mắt nhìn mấy món ăn kia… Bên trong đĩa có hai miếng được bọc trong lá sen, cũng không biết là món gì. Nàng nhíu nhíu mày, hỏi: “Đây là cái gì? Tại sao bọc trong lá?”
Thải Vi đáp: “Đây là xôi gà lá sen.” Dừng một chút, nàng nói: “Ta nhớ Nhị tiểu thư thích ăn điểm tâm ngọt, mà xôi gà lá sen này là vị mặn, nghĩ đến Nhị tiểu thư cũng không thích ăn, nếu không ta lại đi lấy mấy món ngọt?”
Mặc dù Thải Vi không thích Đường Doanh Doanh nhưng lại là một nha đầu an phận thủ thường. Nhưng nàng nói không sai, Đường Doanh Doanh thích ăn đồ ngọt, khi còn nhỏ ở phủ Học sĩ, mỗi lần dâng món tráng miệng gì đó, Đường Nguyễn Nguyễn vừa muốn động thủ thì Đường Doanh Doanh lại muốn một mình ôm đi, hết lần này tới lần khác không lưu lại chút nào. Dần dà, mọi người đều nghĩ vì Đường Doanh Doanh thích ăn điểm tâm ngọt, hơn nữa bá đạo không cho phép chia sẻ với ai. Khóe miệng Đường Doanh Doanh khẽ giật giật, nàng ta không nói gì. Từ sáng sớm nàng ta ra khỏi cửa, lăn qua lăn lại đến giữa trưa mà chưa có hạt cơm nào vào bụng, hiện giờ rốt cục cũng được thả lỏng, lúc này mới cảm thấy trong bụng trống rỗng. Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nàng nói: “Món này mặn mà đậm đà, ngươi có ăn hay không?”
Đường Doanh Doanh sửng sốt, thấp giọng đáp: “Ta… Ta thực sự là thích ăn món mặn hơn.”
Đường Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt cười cười, đưa tay cởi bỏ sợi dây của xôi gà lá sen, sau đó xoay nó lại, tháo lá sen đã hấp mềm xuống. Mùi lá sen thơm ngát phả vào mặt khiến cổ họng Đường Doanh Doanh nuốt một hồi. Đường Nguyễn Nguyễn lại lau tay rồi mới lột một lớp lá sen còn lại, nàng cẩn thận bóc ra, giống như cánh hoa trải ra trên đĩa, xôi gà bó lá sen đã hiện ra trước mắt. Nhìn qua đầy dầu mỡ nhưng ngửi ngửi lại thấy mùi hương thơm ngát, Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi cầm đũa lên, đưa tới trước mặt Đường Doanh Doanh rồi nói: “Cho ngươi.”
Sắc mặt Đường Doanh Doanh có chút mất tự nhiên, nàng ta hạ ý thức muốn từ chối nhưng lại sợ Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình làm bộ, vì thế nàng cũng cố gắng kiên trì nhận lấy đũa, dùng thanh âm không thể nghe thấy mà nói một câu: “Đa tạ.”
Sau đó, nàng ta nhẹ nhàng gắp một miếng xôi gà lá sen lên, nhìn chằm chằm vào một lúc lâu, và sau đó mới từ từ đưa vào miệng. Thói quen ăn cơm của nàng là nhai kỹ nuốt chậm, đây là một miếng rất nhỏ, nhưng đầu lưỡi vừa mới nếm đến vị mặn mà tươi tắn này đã có cảm giác khẩn trương muốn nhai luôn, gạo nếp mềm còn có chút dính răng, trong miệng có thể nếm ra sơn hào tươi ngon đậm đà, cùng với lá sen thanh mát tự nhiên, dư vị kéo dài. Nàng tựa hồ mở ra thế giới mới nhưng lại khơi dậy hương thơm của miếng thịt gà, vội vàng nhét vào trong miệng, thậm chí còn xem nhẹ lễ cả nghi dùng bữa. Thịt gà mang theo hương thơm độc đáo của gạo nếp, hai loại nguyên liệu nấu ăn thông qua quá trình hầm lâu, ở bên nhau nên đã biến thành người một nhà, hương vị đã sớm không thể phân biệt được. Miếng gà này non mềm không tốn sức nhai nhưng lại ẩn chứa hương thơm thuần hậu, sau khi ăn xong có cảm giác vô cùng phong phú!
Đường Doanh Doanh không hay không biết mà đã ăn hết nửa miếng. Nàng ta không thể không tán thưởng: “Đây là… Ngươi nấu sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Đây là những món ta đã dạy họ.”
Đường Doanh Doanh nói: “Trước kia sao ta lại không biết ngươi còn có bản lĩnh này?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Bây giờ thì ngươi biết cũng không muộn. Ăn được không?”
Đường Doanh Doanh lau miệng, nói: “Ngon lắm.”
Thanh âm này tựa như hàm chứa một tia áy náy. Đường Nguyễn Nguyễn nói đúng, nàng ta quả thật thích ăn điểm tâm mặn, nhưng lại luôn thích cướp của tỷ tỷ, giả vờ lâu nên cũng quên mất khẩu vị trước kia của mình. Trong lòng Đường Doanh Doanh cảm thấy ngũ vị tạp trần*, hiện tại y phục của nàng ta đã bị xé rách, cả người bẩn thỉu. Mà mặt còn được Đường Nguyễn Nguyễn bôi thuốc, miệng ăn đầy thức ăn nàng cho, trên người còn khoác y phục của nàng… Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng ta không thể hận Đường Nguyễn Nguyễn nổi. Tuy rằng trong lòng nàng ta bắt đầu rung động nhưng vẫn vùi đầu ăn như trước, không nói một lời. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên lên tiếng: “Ta có một điều muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi trả lời trung thực.”
Đường Doanh Doanh ngước mắt lên, nói: “Chuyện gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Hổ Phù kia, là như thế nào?”
Sắc mặt Đường Doanh Doanh cứng đờ, vừa rồi trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lại bị đè xuống, nàng ta tránh ánh mắt rồi nói: “Ta đã nói rồi, ta không biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn thở dài: “Ngươi không cần lừa gạt ta, ta đã hỏi qua Tần Trung, Hổ Phù kia là tìm được trong ống tay áo ngươi bị xé rách, tất nhiên là ngươi lấy nó ra.”
Trong lòng Đường Doanh Doanh đột nhiên khẩn trương lên, nếu Đường Nguyễn Nguyễn biết, vậy Tần Tu Viễn cũng sẽ biết sao? Hắn sẽ để hắn yên cho mình chứ?
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng mà nói: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không nói thật sao? Ta không tin là ngươi tự mình đến trộm Hổ Phù, rốt cuộc là ai bảo ngươi làm như vậy?”
Đường Doanh Doanh không nói lời nào. Nàng ta không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Đường Nguyễn Nguyễn nhẫn nại, thăm dò: “Chẳng lẽ, là phụ thân?”
Nhưng bây giờ quan hệ giữa cha và Tần Tu Viễn vẫn còn tốt, hẳn là không có lý do gì để làm chuyện này. Tuy Đường Doanh Doanh một lòng muốn gả vào phủ Tể tướng nhưng cũng không muốn liên lụy đến phụ thân, nàng ta liền nói: “Không phải phụ thân, người không biết chuyện này.”
Đường Nguyễn Nguyễn truy hỏi: “Vậy thì là ai?”
Đường Doanh Doanh buông đũa xuống, nàng ta nói: “Ta không thể nói ra.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút tức giận: “Vì sao đến bây giờ ngươi còn không nói thật? Ngươi biết không, hôm nay ngươi đã suýt chết!”
Đường Doanh Doanh thấy thần sắc nàng trở nên lạnh lẽo thì không khỏi có chút tức giận: “Không sai, Hổ Phù kia là ta trộm, nếu không phải Văn Kiên đi ra cản đường thì ta đã sớm đắc thủ rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười khẽ: “Ngươi có thể tự mình thực hiện được sao? Chưa kể Hổ Phù kia là giả, cho dù là thật, hay là không gặp được Văn Kiên thì ngươi cũng không có khả năng lấy nó ra ngoài!”
Đường Doanh Doanh hồ nghi hỏi: “Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ phủ Trấn Quốc tướng quân này là phố phường đường lớn, muốn vào là có thể vào sao?” Nàng cân nhắc nói: “Ngươi nghĩ bản thân có thể không gặp trở ngại tiến vào Phi Hiên Các là bởi vì vận khí tốt? Hay là bởi vì ngươi thông minh hơn người? Những thứ này đều là tướng quân cố ý bày ra, chẳng qua đây chỉ là bố cục đã được thiết kế sẵn.”
Nàng không nói ra chuyện hôm nay Xuân Nhật Yến có hơn mười vị quan viên tới, có văn thần cũng có võ tướng. Tần Tu Viễn cố ý rút người trong nội viện đi chính là vì thăm dò trong này có người muốn thừa cơ mà vào hay không. Lại không nghĩ tới, Văn Kiên và Đường Doanh Doanh tự mình sa vào lưới. Sắc mặt Đường Doanh Doanh trắng bệch, nếu hôm nay không gặp được Văn Kiên thì chỉ sợ mình đã mang Hổ Phù đến cửa phủ Trấn Quốc tướng quân, nếu thật sự bị bắt tại chỗ, chẳng những danh dự của mình bị hủy hết, còn có thể liên lụy đến danh quan của phụ thân, thậm chí cả phủ Học sĩ!
Nàng ta nhớ tới điều này thì sau lưng cảm giác lạnh lẽo. Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Người đó coi ngươi là tấm chăn mà ngươi vẫn bảo vệ hắn? Ngươi là một tiểu cô nương, an phận ở trong nhà không tốt sao? Vì sao phải dấn thân vào tranh chấp triều đình?”
Đường Doanh Doanh bị nàng nói như vậy thì cũng tự kiểm điểm một phen, nhưng vẫn không chịu tiết lộ tên người nọ, nàng ta chỉ nói: “Sau này ta sẽ không làm như vậy.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ngưng trọng: “Doanh Doanh, ngươi nghe ta khuyên một câu, chớ bị người khác lợi dụng nữa.”
Đường Doanh Doanh cúi đầu không nói, tâm tình nàng ta cũng vô cùng phức tạp, lúc này đã không nghe được gì nữa. Hai người đang giằng co một hồi, Thải Vi đột nhiên nói: “Đường Các Lão tới.”
Đường Doanh Doanh đứng lên: “Ta về phủ Học sĩ trước.”
Nàng ta đột nhiên không dám ở bên Đường Nguyễn Nguyễn, dường như nếu nàng ta ở lâu thì không biết bản thân có bị đóng băng hay không. Đường Nguyễn Nguyễn thì thầm: “Ngươi thay y phục rồi hãy đi, đừng để cha nhìn thấy sinh lo lắng.”
Đường Doanh Doanh yên lặng gật đầu….
…..
Rốt cục thì Xuân Nhật Yến cũng gần kết thúc, Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng là người cuối cùng rời đi. Tiền phó tướng uống hơi nhiều nên Vi phó tướng phải đỡ hắn, có chút ghét bỏ mà nói: “Vì sao ngươi ăn nhiều món như vậy mà còn có thể uống đến hôn mê như thế? Tửu lượng này cũng quá kém!”
Hắn không biết những gì đã xảy ra ở hậu viện cho nên tâm trạng của hắn lúc này rất tốt. Tiền phó tướng có chút say say, hắn nói: “Tướng quân! Xuân Nhật Yến hôm nay, thực sự là quá tốt! Ta thấy, ta thấy Lưu đại nhân còn cười đến không khép miệng lại được!”
Tần Tu Viễn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Đưa lão Tiền về nghỉ ngơi đi.”
Vi phó tướng lên tiếng đáp lại rồi dẫn Tiền phó tướng rời đi. Tần Trung lại đây nói với Tần Tu Viễn: “Tướng quân, Đường Các Lão vừa mới đi đón Nhị tiểu thư, lúc này đoán chừng đã đến cửa lớn, người có muốn đi tiễn một đoạn hay không?”
Tần Tu Viễn lắc đầu, nói: “Không đi, lúc này chỉ sợ nhạc phụ đại nhân không muốn gặp ta.”
…..
Giờ phút này Đường Các Lão tức giận đùng đùng dẫn Đường Doanh Doanh đi tới cửa chính của phủ Trấn Quốc tướng quân. Mới vừa rồi, hắn nghe nói mặt Đường Doanh Doanh bị thương nên lo lắng chạy tới, kết quả lại nghe nói chuyện Đường Doanh Doanh một mình tiến vào Phi Hiên Các, trộm Hổ Phù!
Trong lúc nhất thời, hắn tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi. Hắn bước đi thật nhanh, không có mặt mũi ở lại thêm một khắc nữa. Đi tới trước xe ngựa, Đường Các Lão thúc giục nói: “Mau lên xe!”
Đường Doanh Doanh tự biết bản thân mình đuối lý nên cũng ngoan ngoãn trèo lên xe ngựa. Đường Các Lão không đợi người đến đưa tiễn đã sai người lập tức đánh xe trở về phủ Học sĩ. Dọc theo đường đi, hai cha con ngồi trong không gian chật hẹp, bầu không khí vô cùng nặng nề. Sắc mặt Đường Các Lão xanh mét, dường như ông ta đang cực lực nhẫn nại. Đường Doanh Doanh thấp thỏm không thôi lui vào một góc xe, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Hai người một đường không có lời nào. Không bao lâu sau, xe ngựa đã chậm rãi dừng lại, xa phu nói: “Lão gia, đến rồi.”
Đường quản gia, Đường bá nhanh chân đi tới cửa nghênh đón. Đường Các Lão yên lặng vén rèm xe, nói với Đường Doanh Doanh một câu: “Ngươi theo ta.”
Đường Doanh Doanh im lặng đi theo phía sau, trong lòng biết chuyện hôm nay đã vượt ra ngoài phạm vi dự đoán của mình.
Một đường đi tới từ đường, Đường Các Lão nói với Đường Bá: “Để bọn hạ nhân phụ cận từ đường đi nghỉ ngơi đi, nếu không có việc gì thì đừng tới đây.”
Đường bá im lặng gật đầu. Đường Các Lão lại nói: “Lấy gia pháp.”
Đường bá có chút giật mình, nhìn thoáng qua Đường Doanh Doanh, hắn chỉ thấy thần sắc nàng ta buồn bã, trên mặt cũng bị thương, nghe xong lời này cũng không khóc nháo như bình thường. Đường bá lo sợ bất an lấy thước lớn, to gan nói: “Lão gia, cái này…”
Đường Các Lão cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ lấy thước mà nói: “Quỳ xuống đi, ngươi cũng lui ra.”
Trong từ đường rộng lớn, chỉ còn lại Đường Các Lão cùng Đường Doanh Doanh, không khí yên tĩnh dị thường. Đường Các Lão đưa lưng về phía Đường Doanh Doanh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bài vị tổ tông, hai tay hắn chắp sau lưng, thật lâu không nói lời nào. Đường Doanh Doanh thất vọng đứng sau lưng hắn, nàng ta vẫn im lặng. Đường Các Lão đột nhiên nói: “Doanh Doanh.”
Đường Doanh Doanh cúi đầu: “Vâng, phụ thân.”
Đường Các Lão nói: “Ngươi cũng biết, Đường gia ta trải qua mấy đời, có bao nhiêu người nỗ lực thì chúng ta mới đi tới vị trí hôm nay?”
Đường Doanh Doanh mím môi không dám nói chuyện. Đường Các Lão lại nói: “Ước chừng ba đời, tổng cộng một trăm ba mươi mốt người! Cha ông ta đọc sách, thi cử, làm quan, cả đời vô cùng cẩn thận, sống trong quan trường như đi trên băng mỏng. Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Chỉ mong để gia tộc hưng thịnh, thanh danh có thể kéo dài!”
Đường Doanh Doanh vùi đầu không dám nhìn về phía linh vị tổ tiên này. Đường Các Lão đột nhiên xoay người: “Nhưng ngươi, bởi vì tư lợi của bản thân mà thiếu chút nữa đã huỷ hoại nỗ lực của mấy thế hệ trong chốc lát!”
Hắn cầm lấy thước lớn, hạ nhẫn tâm, một tay rút lên lưng Đường Doanh Doanh!
“A!” Đường Doanh Doanh bị đánh quỳ rạp xuống đất, nàng ta đau đớn suy nhược mà khóc. Đường Các Lão nói: “Tốt nhất là ngươi nên nhớ kỹ nỗi đau này! Lần này, ta đánh ngươi vì thân là nữ nhi Đường gia mà không để ý đến danh dự của tổ tông, dồn toàn bộ Đường gia vào hiểm cảnh!”
Đường Doanh Doanh khóc nức nở: “Phụ thân, con biết sai rồi!”
Đường Các Lão hít sâu một hơi, hắn lại nâng thước lớn lên, “Đốp” một tiếng, lần nữa quất lên lưng nàng ta, đánh cho Đường Doanh Doanh suýt nữa quỳ không vững. Đường Các Lão dường như đã già đi rất nhiều, hắn nói: “Lần này là trừng phạt ngươi, vì tư lợi của bản thân mà dám động vào món đồ bảo hộ giang sơn xã tắc, lỡ như Hổ Phù này rơi vào trong tay người có dã tâm thì có thể sẽ khiến sinh linh đồ thán! Ngươi đang cố gắng để trở thành một tội nhân thiên cổ hay sao?”
Đồng tử Đường Doanh Doanh khẽ co rụt lại, trong lòng chấn động không thôi. Nàng ta run rẩy quỳ sụp xuống, khóc không thành tiếng, lúc này đang vô cùng sợ hãi. Mấy câu nói này của Đường Các Lão dường như rút cạn khí lực toàn thân nàng ta, hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ngươi có biết chuyện hôm nay không, nếu Tần Tu Viễn cáo trạng trước mặt Hoàng thượng thì chúng ta sẽ có kết quả gì không?”
Đường Doanh Doanh nhát gan nhìn hắn. Đường Các Lão tiến lên một bước, hắn kéo hai tay Đường Doanh Doanh, cưỡng chế nàng nhìn về phía mình: “Toàn bộ phủ Học sĩ của ta, bảy mươi tám người, phải cả nhà sẽ bị xử trảm! Cả nhà bị trảm đó!”
Đường Doanh Doanh bị kìm đến đau đớn, nàng ta nhìn thẳng vào mắt Đường Các Lão, trong lòng thất thượng bát hạ*. Nàng ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của phụ thân, trong ấn tượng từ nhỏ nàng ta làm chuyện gì thì chỉ cần làm nũng một chút là cuối cùng phụ thân sẽ tha thứ, ngay cả lần trước nàng ta cùng Đường Nguyễn Nguyễn xảy ra xung đột nghiêm trọng cũng chỉ bị cấm túc một thời gian. Mà lúc này đây không giống như vậy, nàng ta thấy được trong ánh mắt Đường Các Lão sự thất vọng cùng đau lòng thấu tim, tựa hồ vào giờ khắc này tình cảm yêu thương của phụ thân đối với nàng ta nhiều năm nay cũng sắp sụp đổ. Đường Doanh Doanh sợ hãi không thôi, chỉ biết nói: “Phụ thân!” Nàng khóc nức nở, “Con sai rồi! Con biết, con đã làm ra chuyện sai trái!”
Nàng ta gào khóc thành tiếng, Đường Doanh Doanh chưa bao giờ nghĩ tới hành động này của mình sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Tuy Đường Doanh Doanh muốn gả vào phủ Tể tướng nhưng nàng ta hiểu được, nhà mẫu thân mới là chỗ dựa cuối cùng của nàng ta, hiện giờ khiến phụ thân thương tâm là điều không nên nhất. Đường Các Lão buồn bã nói: “Ngươi có biết mình sai hay không cũng đã vô ích, việc này, tỷ phu ngươi cũng đã biết được.”
Đường Doanh Doanh ngước mắt lên, nước mắt tuôn rơi nhìn Đường Các Lão, nàng ta hỏi: “Hắn… Hắn sẽ đi cáo trạng sao?”
Đường Các Lão lắc đầu, hắn buồn bã nói: “Ta cũng không biết, cũng may ngươi không bị bắt trực tiếp cho nên hắn cũng không làm khó dễ, việc này còn có đường xoay chuyển.”
Đường Doanh Doanh có chút hoảng hốt, nàng ta lẩm bẩm hỏi: “Phụ thân, vậy con, vậy con nên làm gì bây giờ?”
Đường Các Lão trầm giọng nói: “Hiện tại hãy nói hết những gì ngươi biết, một năm một mười nói cho vi phụ nghe, chúng ta xem làm thế nào để hoá giải.”
Đường Doanh Doanh sửng sốt, lập tức tránh ánh mắt của hắn mà nói: “Con… Con không thể nói… ”
Đường Các Lão vừa rồi thật vất vả mới bình phục lửa giận, lúc này lại bị gợi lên: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn bao che cho ai?”
Thấy Đường Doanh Doanh mím môi không nói, ánh mắt hắn cũng híp lại, tức giận nói: “Là Lưu Thư Mặc? Có phải hắn không? Hắn vì muốn báo thù cướp thê tử của Tần Tu Viễn cho nên lợi dụng ngươi hay sao?”
Đường Doanh Doanh vội vàng đáp: “Không! Không phải Thư Mặc ca ca!” Nàng thấy thật sự giấu không được nên chỉ có thể nhận mệnh nói ra: “Là Lưu bá bá! Đó là Tả tướng!”
Đường Các Lão giật mình!
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch.
Sau đó, chuyện Đường Doanh Doanh tìm được Tả tướng như thế nào, mà Tả tướng thì làm sao để nàng ta trộm Hổ Phù và cách bàn giao ra. Đường Các Lão nghe xong, sắc mặt càng thêm xanh mét, hắn đánh một chưởng “bốp” vỗ về phía mặt bàn!
“Há lại có lý này!” Đường Các Lão nổi giận gầm lên một tiếng, hắn quát mắng: “Ngươi lại không biết liêm sỉ như thế sao! Đáng đời bị lợi dụng!”
Đường Doanh Doanh sợ tới mức chấn động, nàng ta lập tức nói: “Phụ thân, con sai rồi! Nhưng tất cả những gì con biết chỉ có như vậy… Còn những chuyện khác, nữ nhi thực sự không biết.”
Đường Các Lão cưỡng chế chính mình tỉnh táo lại, trong lòng tính toán một phen, hắn cảm thấy có chút không thích hợp. Có thể thuyết phục Đường Doanh Doanh mạo hiểm lớn như vậy đi trộm Hổ Phù thì nhất định là người có liên quan đến Lưu Thư Mặc, cho nên việc này là do Tả tướng gây ra, độ tin cậy vẫn rất cao. Nhưng tại sao hắn lại ăn cắp Hổ Phù chứ?
Có hai khả năng, thứ nhất là hắn muốn mượn chuyện Hổ Phù bị mất đi để Tần Tu Viễn từ quan bãi tước, diệt trừ chính địch. Giữa bọn họ vẫn bất hòa trên triều đình, hiện giờ náo loạn đến mức này rồi sao?
Còn có một loại khả năng khác đó chính là Tả tướng muốn trộm Hổ Phù để bản thân sử dụng, nhân cơ hội khống chế thế cục biên cương!
Trái tim Đường Các Lão đột nhiên thắt chặt, nếu thật sự là loại khả năng này, vậy việc này cũng liên lụy rất rộng!
Đường Các Lão ngưng thần hỏi: “Chuyện ngươi trộm binh phù, còn có ai biết không?”
Trong lúc hoảng sợ, Đường Doanh Doanh suy nghĩ một phen rồi nói: “Chỉ có tỷ tỷ cùng tỷ phu biết, vả lại con cũng không nói với bọn họ là ai sai khiến con đi trộm…” Sau đó, nàng ta lại nhớ tới chuyện gì nữa: “Lưu Thư Nhiễm cũng biết!”
Đường Các Lão hơi nhíu mày: “Lưu Thư Nhiễm cũng tham sự vào sao?”
Hài tử này…. Hắn cũng tận mắt chứng kiến từ nhỏ lớn lên, thoạt nhìn không tranh không đoạt, là người vô hại, kỳ thật tâm tư so với Lưu Thư Mặc còn kín đáo hơn nhiều. Hắn hỏi, “Hắn có nói gì với ngươi không?”
Hắn đột nhiên có chút lo lắng, lỡ như chuyện tương lai phát sinh thì bên kia Tả tướng có thể chối đẩy việc này sạch sẽ, toàn bộ sẽ dồn vào cửa Đường gia cùng Tần gia là được. Đường Doanh Doanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn… Hẳn không nói, hắn còn khuyên con không nên đi, chắc hẳn là không đến mức hại con.”
Rốt cục thì Đường Các Lão cũng buông lỏng hơn vài phần, hắn không nói gì nữa mà tỉ mỉ suy tư chuyện liên quan giữa Tả tướng và Tần Tu Viễn. Nếu nói đến ân oán của Tả tướng và Tần Tu Viễn thì chuyện năm đó ở Vô Nhân Cốc chính là nguồn gốc. Ba năm qua, hai người có tranh đấu gay gắt nhưng cũng chỉ là chuyện chính sự triều đình, chưa bao giờ nghe nói bọn họ tự mình xuống tay với đối phương. Thảm án ở Vô Nhân Cốc, tuy rằng kỳ lạ nhưng Tả tương có nói rõ sự trong sạch của mình nên cho dù người Tần gia không tin nhưng cũng không thể làm gì được. Vậy vì sao Tả tướng lại muốn xuống tay với Tần gia?
Chẳng lẽ việc này thật sự là do Tả tướng gây ra, hôm nay thấy Tần Tu Viễn dần dần thế lớn nên muốn trảm thảo trừ căn*?
* Đồng quy vu tận – 同归于尽 – tóng guī yú jìn: Cùng chết chung.
* Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
* Thất thượng bát hạ: Trên bảy, dưới tám. Chỉ chủ ý bất định.
*Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.