Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Tướng Quân
  3. Chương 19-21
Trước /79 Sau

Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Tướng Quân

Chương 19-21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 19: Thăm bệnh

Đường bá nói: “Lão nô cho rằng, như vậy còn hơn là không ăn được cái gì.”

Đường Nguyễn Nguyễn đồng ý gật đầu.

Vào Ngọc Quỳnh Uyển, nàng để Thải Vi cùng Thải Bình lại bên ngoài, một mình đi vào phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra, Đường Nguyễn Nguyễn liền ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng nặc. Cửa sổ phòng này đóng chặt, một chút gió cũng không xuyên qua được, còn ánh mặt trời cũng bị ngăn cách ở bên ngoài. Toàn bộ gian phòng dường như đặc biệt âm lãnh, rõ ràng là buổi trưa mà lại tựa như nửa đêm vậy.

“Mẫu thân?” Nàng cẩn thận lên tiếng. Xuyên qua hai lớp màn che, nàng mơ hồ nhìn thấy người nằm trên giường. Nàng nhẹ nhàng vén màn che lên mới thấy rõ…

Gương mặt trắng bệch, gầy đến nỗi hai má hóp lại, đầu tóc tán loạn trên gối, che hết nửa khuôn mặt, nhìn qua có vài phần đáng sợ. Trái tim của Đường Nguyễn Nguyễn giống như đang treo lơ lửng, tuy rằng trong lòng biết phụ nhân nằm trên giường là mẫu thân của nguyên thân, cũng biết rõ bà rất yêu thương mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng gầy trơ xương này, nàng có chút đồng tình cũng có chút sợ hãi. Người trên giường giống như cảm giác được có người tới, khó khăn mở mắt ra, suy yếu nói: “Nguyễn Nguyễn…? Là… Là con sao?”

Giọng nói yêu thương quen thuộc này khiến nỗi sợ hãi của Đường Nguyễn Nguyễn tan đi vài phần, nàng yên lặng ngồi bên giường, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, là con.”

Đường phu nhân chậm rãi vươn tay gầy gò ra, muốn sờ sờ mặt nữ nhi, phải cố hết sức, Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay tiếp nhận tay bà, nhẹ nhàng phủ lên mặt mình. Đường phu nhân chậm rãi mở miệng: “Nguyễn Nguyễn, hắn đối xử với con có tốt không?”

Đường phu nhân dứt lời, một giọt nước mắt rơi xuống. Nhìn thấy Đường phu nhân như vậy, Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy chua xót, nàng liền: “Chàng đối xử với con rất tốt, mẫu thân yên tâm.”

“Mẫu thân, người làm sao vậy? Vì sao bệnh trị lâu như vậy cũng không thấy tốt lên?” Nàng lo lắng hỏi.

Đường phu nhân suy yếu lắc đầu: “Ta ăn không được, mỗi ngày chỉ có thể miễn cưỡng uống mấy ngụm cháo trắng, nếu không phải vì uống thuốc thì ngay cả cháo cũng không muốn uống…”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, hỏi: “Mẫu thân như vậy bao lâu rồi?”

Đường phu nhân suy nghĩ một chút, gian nan trả lời: “Thật ra cũng là do thân thể suy nhược, thường xuyên phải uống thuốc trị bệnh… Hai tháng trước, đại phu có kê một phương thuốc mới, ban đầu thuốc này hiệu quả rất tốt, nhưng dần dần lại ăn không ngon…”

Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn biến đổi, trên mặt lại không có biểu hiện gì, nàng nói: “Vâng, nữ nhi đã biết… Mẫu thân cố gắng bảo trọng thân thể, nữ nhi đi xem có biện pháp nào khác giúp người điều trị một chút hay không…”

Đường phu nhân lắc đầu: “Không cần… Hiện giờ đã có người chiếu cố con, ta cũng yên tâm…”

Đường phu nhân có chút tuyệt vọng nói: “Dù sao ta còn hay không, đối với phụ thân con mà nói, cũng không có gì quan trọng. Sống như thế này… Còn không bằng sớm về miền cực lạc…”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mắt, nàng lên tiếng ngắt lời: “Mẫu thân đừng nói bậy!”

Đường phu nhân cười khổ một tiếng, không nói gì nữa. Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ lau nước mắt: “Mẫu thân đừng suy nghĩ lung tung, con nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu người.”

Tay Đường phu nhân run rẩy vuốt ve gương mặt mềm mại của nữ nhi, lẩm bẩm: “Hài tử ngốc…”

…..

Đường Nguyễn Nguyễn ra khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, Thải Vi và Thải Bình thấy mắt nàng sưng đỏ thì ân cần hỏi: “Lão phu nhân thế nào rồi?”

“Mẫu thân… Tinh thần tạm ổn, nhưng mà không ăn uống được, cứ như vậy chỉ sợ là sẽ không chống đỡ được bao lâu.”

Nha hoàn của Đường phu nhân, Thải Lan cùng Thải Cúc cũng đứng ở một bên trầm mặc không nói. Đường bá như muốn nói lại thôi, chỉ trong nháy mắt này đã bị Đường Nguyễn Nguyễn thấy được. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Đường bá, bá bá nói thật cho ta biết, bệnh của mẫu thân, có phải có người động tay động chân không?”

Đường bá có chút sợ hãi, nói: “Cái này… Lão nô không biết…”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn hơi lạnh, nàng đến gần một bước, nói: “Đường bá, ngươi là lão nhân phủ Học sĩ.”

Đường bá có chút chột dạ, không tự chủ được lui về phía sau một bước. Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nói: “Cả đời ngươi đều sống ở phủ Học Sĩ, trung thành tận tâm. Đến tuổi này rồi, ngươi cũng không muốn bản thân rơi vào cái kết cục bị buộc cho tội danh nối giáo cho giặc, đúng không?”

Đường bá vội vàng lên tiếng, nói: “Tiểu thư hiểu lầm rồi! Lão nô làm sao có thể đi hại phu nhân?”

Hắn chưa từng thấy qua Đường Nguyễn Nguyễn như vậy, trong ấn tượng của hắn, Đại tiểu thư ở trong phủ thở cũng không dám thở mạnh, làm cho hắn không ít lần phải quan tâm chiếu cố nàng. Đường Nguyễn Nguyễn gằn từng chữ nói: “Ngươi biết chuyện không báo thì chính là giúp đỡ bao che cho hung thủ, cái này không phải nối giáo cho giặc thì là cái gì?”

Đường bá cuống quít giải thích: “Tiểu thư thứ tội… Lão nô thật sự không biết cái gì… Chỉ là, chỉ là có chút hoài nghi mà thôi.”

Đường Nguyễn Nguyễn truy hỏi: “Nghi cái gì?”

Đường bá nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai nghe lén thì mới thấp giọng nói: “Lão nô cảm thấy, từ hai tháng trước bệnh tình của phu nhân đột nhiên trở nặng, có chút kỳ quặc.” Đường Nguyễn Nguyễn thu hồi giọng điệu bức bách, nàng trầm giọng hỏi: “Chuyện như thế nào?”

Đường Bá nói: “Trước kia phu nhân chỉ vì phiền muộn tích tụ cùng khí huyết hư tổn, cho nên thường xuyên mời đại phu đến bốc thuốc, nhưng mà cũng nhiều năm như vậy, chưa từng thấy chuyển biến xấu.”

Hắn dùng lại một chút, lại nói: “Không hiểu sao từ sao khi sau khi Hoàng thượng tứ hôn, thời điểm tiểu thư nghị thân thì bệnh nặng không dậy nổi? Những phương thuốc được kê trước đó hoàn toàn không còn tác dụng nữa, cho nên mới đổi thành loại có dược tính mạnh hơn, thoạt nhìn thì giống như bệnh tình có khởi sắc, nhưng trên thực tế phu nhân lại không có cảm giác thèm ăn, thân thể ngày một gầy đi không cản lại được.”

“Cứ không ăn uống được gì, cho dù thuốc tốt tới đâu, cũng không có khả năng kéo dài sinh mệnh!” Sắc mặt Đường bá ngưng trọng, thoạt nhìn không giống đang nói dối. Chuyện hậu viện này, đều là một tay Như phu nhân lo liệu, bà ta chính là nghi ngờ lớn nhất. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn đã có cân nhắc, nàng nói: “Đường bá, ta tin tưởng những gì ngươi nói là sự thật. Việc trước mắt là phải chữa khỏi bệnh của mẫu thân… Hơn nữa, nhất định phải tìm được chứng cứ để bắt được kẻ đứng phía sau.”

Ánh mắt nàng kiên định, nhìn Đường Bá: “Ngươi có nguyện ý giúp ta không?”

Đường bá có chút kinh ngạc, nếu là tiểu thư trước kia, nghe xong việc này phỏng chừng sẽ gấp đến độ khóc lên, còn tiểu thư trước mắt lại trấn định tự nhiên, dường như đã có ý định. Đường bá không chút do dự gật gật đầu: “Tiểu thư cứ việc phân phó.”

Thải Lan và Thải Cúc, cũng thấp giọng phụ họa nói: “Tiểu thư, có việc gì cần đến chúng nô tỳ, tiểu thư cứ việc phân phó.”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Đường bá đi tìm đại phu phụ trách chẩn bệnh cho mẫu thân trước, viết lại phương thuốc hiện tại của bà sau đó sai người đưa tới phủ Trấn Quốc tướng quân cho ta.”

“Thuốc mỗi ngày đưa tới, Thải Lan cùng Thải Cúc cứ tiếp nhận như cũ, nhưng đừng cho mẫu thân uống nữa, không cần rút dây động rừng… Ta sẽ mau chóng nghĩ cách ổn định bệnh tình của mẫu thân, các ngươi cứ chờ tin tức của ta là được.”

Đường bá hiểu ý gật gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc trời đã tối, nàng cũng không trì hoãn nữa mà dẫn Thải Vi cùng Thải Bình đi về phía chính sảnh, tính toán đi gặp Tần Tu Viễn hồi phủ. Dọc theo đường đi, bộ dáng của nàng như có điều suy nghĩ, làm cho hai nha hoàn đều có chút lo lắng.

“Tiểu thư…” Thải Bình nhìn sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn không tốt thì thấp giọng nói: “Người chớ lo lắng quá…”

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền hỏi: “Vừa rồi Đường Bá nói, là hai tháng trước mẫu thân bị bệnh nặng một hồi… Có phải chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó không?”

Thải Bình nói: “Tiểu thư, người quên rồi sao? Lúc đó Hoàng thượng tứ hôn nữ nhi thủ phụ Nội Các cho Trấn Quốc đại tướng quân, nhưng lại không chỉ rõ là người nào. Lão gia vốn định gả Nhị tiểu thư vào phủ Trấn Quốc tướng quân, còn sau đó sẽ nói đến hôn sự của người cùng Lưu công tử…”

Chương 20: Gặp lại

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra

Nguyên thân cùng Lưu Thư Mặc có hôn ước?

Thải Bình tiếp tục nói: “Nhưng sau đó Nhị tiểu thư không chịu gả cho tướng quân, Như phu nhân liền đến cầu xin lão gia, lão gia bất đắc dĩ chỉ đành cùng phu nhân thương lượng đổi thành tiểu thư gả đến phủ Trấn Quốc tướng quân… Nhưng trong lòng phu nhân biết người cùng Lưu công tử là tâm giao tri kỷ, cho nên không đồng ý…”

Thải Vi lên tiếng ngắt lời: “Cái gì mà tâm giao tri kỷ? Đừng nói bậy!” Nàng ấy cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, xác nhận không có ai mới yên lòng. Thải Bình cũng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng nói tới đoạn sau: “Đúng đúng đúng… Sau đó phu nhân cùng lão gia cãi nhau to một trận, phu nhân liền tức giận đến ngã bệnh…”

Thải Vi bổ sung: “Phu nhân bị bệnh, sau đó không có ai có thể ngăn cản lão gia, ngài ấy chịu không được Như phu nhân cứ ba lần bốn lượt cầu khẩn, lại sợ Nhị tiểu thư tuyệt thực sẽ thật sự xảy ra chuyện, cho nên người được chọn tứ hôn liền chỉ có thể đổi thành tiểu thư.”

Hóa ra là như vậy.

Thừa dịp mẫu thân phát bệnh mà thuận nước đẩy thuyền hạ dược làm cho bà ấy nằm trên giường không dậy nổi, sau đó còn gả nguyên thân ra ngoài, còn đối đãi với mẫu thân càng ngày càng thậm tệ hơn.

Tính toán thật là giỏi! Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Ba người bất tri bất giác đã đi tới bên ngoài chính sảnh. Đường các lão còn đang nói chuyện phiếm cùng Tần Tu Viễn, hai người vừa mới thảo luận đến phong tục tập quán vùng biên cương, Tần Tu Viễn nói những hiểu biết của hắn về Bắc Tề, Đường các lão liền nghe đến say sưa hứng thú.

“Đi thăm mẫu thân con chưa?”. Đường các lão thấy Đường Nguyễn Nguyễn trở lại, liền mở miệng hỏi.

“Dạ rồi.” Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn như thường, nàng cũng không nhiều lời nhưng ánh mắt lại không muốn nhìn ông ta nữa. Đường Các Lão vẫn chưa phát hiện nhưng Tần Tu Viễn lại phát hiện nàng khác thường. Đôi mắt nàng đỏ ửng, ánh mắt lạnh lùng, dừng lại ở chỗ cách xa bọn họ, tựa hồ không muốn nói thêm gì.

Tần Tu khẽ nhíu mày, nàng… Hình như vừa khóc?

Tần Tu Viễn im lặng, hồi sau mới mở lời: “Nhạc phụ đại nhân, con thấy cũng không còn sớm, không tiện ở lại làm phiền, ngày khác lại đến bái kiến ngài, được không?”

Lời này của hắn nói ra cũng đột ngột, Đường Các Lão hoàn toàn không ý thức được thời gian đã đến xế chiều, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra: “Lão phu cũng không chú ý tới, thì ra thời gian đã qua lâu như vậy!”

Hôm nay ông ta cùng Tần Tu Viễn mới gặp mà như quen biết đã lâu, từ thơ từ ca phú tới dân sinh triều cương, không khỏi cảm thán hậu sinh khả úy, càng thêm hài lòng với hôn sự này. Ông đứng dậy, nói: “Vậy các con nên nhanh chóng hồi phủ đi.” Sau đó lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Con phải hầu hạ phu quân cùng mẹ chồng thật tốt.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn hơi sững sờ, nàng chỉ đáp: “Vâng.”

Nàng lại ngước mắt nói: “Phụ thân, bệnh tình của mẫu thân không tốt lắm, xin người chiếu cố nhiều hơn.”

Đường Các Lão chỉ tùy ý “Ừ” một tiếng.

Sau khi cáo biệt Đường Các Lão, hai người cùng nhau đi về phía đại môn. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn có phiền muộn, bất tri bất giác đi nhanh hơn một chút, đầu gối lại đau lên, nhưng bản thân nàng cũng không để ý. Tần Tu Viễn nghi hoặc nhưng hắn không hỏi mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau. Mãi cho đến trước cửa phủ Học sĩ, Đường Nguyễn Nguyễn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa mới đột nhiên bị đau làm cho nàng lảo đảo một chút…

“Muội làm sao vậy?” Một đôi tay thon dài trắng nõn từ phía đối diện vươn tới, khó khăn lắm mới đỡ được nàng. Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc ngước mắt lên, chủ nhân của bàn tay này là một nam tử trẻ tuổi. Hắn mặc một bộ bạch y, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn anh tuấn, chỉ là không giấu được sự quan tâm.

“Tiểu thư? Người bị sao vậy?” Thải Vi thấy thế, vội vàng đỡ lấy Đường Nguyễn Nguyễn, sau đó nói: “Đa tạ Lưu công tử!”

Nàng ấy muốn lặng lẽ kéo khoảng cách giữa nam tử này cùng Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng nam tử còn chưa buông tay, giọng nói có chút run run: “Nguyễn Nguyễn, muội… Muội sống có tốt không?”

Ký ức của nguyên thân trong đầu Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng vọt tới, lòng nàng có chút khó chịu mà không rõ lý do… Hắn, hẳn là Thư Mặc ca ca của nguyên thân sao?

“Ta rất tốt, đa tạ công tử quan tâm!” Nàng hơi mỉm cười, thu hồi cánh tay của mình, nhưng Lưu Thư Mặc vẫn nắm thật chặt. Trong lòng Lưu Thư Mặc có vạn loại tình ý đang quanh quẩn, nhưng lời nói ra lại yếu ớt vô lực: “Ừm…Vậy là tốt rồi. Nguyễn Nguyễn, đều trách ta không tốt… Là ta không thể…”

“Không thể làm gì?” Phía sau Đường Nguyễn Nguyễn truyền đến tiếng trào phúng. Lưu Thư Mặc ngẩng đầu thấy nam nhân trước mắt thì sắc mặt hắn cứng đờ, tâm tình nhanh chóng thu liễm.

“Đại tướng quân, đã lâu không gặp.” Hắn lạnh lùng đáp.

“Ta đã từng gặp ngươi sao?” Tần Tu Viễn cười không cười nói, lập tức hai bước tiến lên, đứng bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn. Hắn vừa mới đứng sau lưng nàng, thấy Đường Nguyễn Nguyễn thiếu chút nữa ngã, còn chưa kịp ra tay mà đã bị người này nhanh chân lên trước. Lưu Thư Mặc cười lạnh một tiếng: “Đại tướng quân thật sự là quý nhân hay quên, năm ngoái trên bãi săn bắn, chúng ta còn gặp qua, hiện giờ lại không nhớ rõ?”

Tần Tu Viễn cười như không cười: “Cho tới bây giờ, bản tướng quân cũng không nhớ rõ bộ dáng của đám bại tướng dưới tay ta.”

“Ngươi! Ngươi dám vô lễ với công tử nhà ta!” Lưu Thanh ở một bên giận dữ quát ra tiếng. Lưu Thư Mặc ngăn cản Lưu Thanh, lại nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, nàng trầm mặc không nói, dường như đang cực lực nhẫn nại cái gì đó. Hắn liền thấp giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, có chuyện gì với muội vậy?”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn dần bình tĩnh: “Ta không sao, đa tạ… Lưu công tử quan tâm.”

Lưu công tử?

Lưu Thư Mặc cảm thấy giống như có một con dao sắt nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, trong lòng cười khổ, mấy ngày không gặp, Đường Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng “Thư Mặc ca ca” sao lại trở nên lạnh nhạt xa cách như vậy?

Tần Tu liếc mắt nhìn Lưu Thư Mặc còn kéo cánh tay nàng, thấy thế, hắn liền đưa tay ôm nàng đến trước người mình, nói: “Lưu công tử xin tự trọng, Nguyễn Nguyễn là khuê danh của phu nhân ta, nàng đã gả cho ta, còn mong ngài tôn kính gọi một tiếng Tần phu nhân mới phải.”

Lưu Thư Mặc oán hận nhìn Tần Tu Viễn, trong lòng đau muốn chảy máu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại tướng quân nhắc nhở rất đúng.”

Lúc này xe ngựa rốt cuộc cũng tới. Đầu gối Đường Nguyễn Nguyễn bị đau, trong lòng lại đang phiền muộn chuyện của mẫu thân, hai người trước mặt còn đấu khẩu không ngừng khiến nàng khó chịu đến cực điểm, liền nói: “Hai người từ từ trò chuyện, ta lên xe trước.”

Dù sao nàng cũng không phải nguyên thân, Lưu Thư Mặc đối với nàng mà nói, cũng chỉ là nửa người xa lạ. Nàng dứt lời liền không để ý tới hai người nữa, nhấc chân về hướng ghế đẩu lên xe ngựa.

“Ôi…” Lúc đây, đầu gối đau đến mức khiến nàng không khỏi kêu ra tiếng. Tần Tu Viễn nhướng mày, hắn lập tức tiến lên, một tay ôm lấy vai nàng, một tay khác liền dễ dàng bế cả người nàng lên.

“Tướng quân!” Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô một tiếng: “Thả ta xuống!”

Tần Tu Viễn mỉm cười: “Phu nhân bị thương ở chân khi nào vậy? Đợi lát nữa, vi phu giúp nàng kiểm tra xem sao.”

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức đỏ mặt: “Không, không cần! Không có gì đáng ngại… ”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc tái mét, hắn hận mình giờ phút này không có bất kỳ lý do gì có thể ở lại bên cạnh nàng, thậm chí ngay cả nói riêng một câu với nàng mà hắn cũng không làm được. Tần Tu Viễn quay đầu lại, nói với Lưu Thư Mặc: “Lưu công tử, nếu không có chuyện gì, phu thê chúng ta cáo từ hồi phủ trước.”

“Đúng rồi, kỳ thi Đình sẽ sớm bắt đầu sau kỳ thi Hội, ngài còn có thời gian tới đây ôm cây đợi thỏ, không bằng ở nhà dùi mài kinh sử chuẩn bị cho thật tốt.” Dứt lời, hắn còn khẽ cười một tiếng, ôm Đường Nguyễn Nguyễn lên xe.

Lưu Thư Mặc nắm chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt. Trong lòng hắn vẫn luôn tự hỏi, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Nguyễn Nguyễn lại gả cho nam nhân kia?

Tần Tu Viễn chỉ là một võ phu, chẳng qua là nhờ vào phong tước của tổ tiên để lại, sau đó kế thừa tước vị, lại gặp vận khí tốt đánh thắng mấy trận mà thôi. Trước kia Nguyễn Nguyễn chỉ dịu dàng thân mật với mình, bây giờ lại giống như người xa lạ, ngay cả ánh mắt nhìn mình cũng không có chút quyến luyến nào.

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi tầm nhìn của hắn, Lưu Thư Mặc thống khổ nhắm mắt lại, nàng nhất định là hận chính mình không thể ngăn cản thánh chỉ tứ hôn kia. Bởi vì hắn bất tài nên mới trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác.

Tâm Lưu Thư Mặc như chết lặng, hắn nhớ tới đêm hôm đó Hoàng thượng tứ hôn cho nữ nhi của phủ Học Sĩ, lòng hắn nóng như lửa đốt, lập tức tìm phụ thân thương nghị, muốn nhanh chóng định hôn ước của chính mình cùng Nguyễn Nguyễn.

Nhưng phụ thân lại không để ý lắm, trong lòng ông ta chỉ có chuyện triều đình, chỉ không có quan hệ gì tới đại nghiệp của ông ta thì cho tới bây giờ những chuyện khác, ông ta đều không để trong lòng. Thậm chí ông ta còn dặn dò hắn không được gây thêm chuyện đắc tội Hoàng thượng.

Nhưng không quá hai ngày sau đã truyền ra tin tức, nói người chuẩn bị gả chính là Đại tiểu thư đích xuất của phủ Học sĩ. Lưu Thư Mặc chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, hắn giống như kẻ điên xông tới phủ Học sĩ, lúc đó nghe hạ nhân bẩm báo, trước khi tiểu thư thành hôn không gặp bất luận kẻ nào, ngay cả Đường Các Lão cũng tránh mà không gặp hắn…

Cứ như vậy, Hoàng thượng tứ hôn, gả nàng thập lý hồng trang* đến phủ Trấn Quốc tướng quân, mối hôn sự này, đối với người khác là mỹ nhân xứng anh hùng trở thành giai thoại, còn với hắn thì chính là cực hình tàn khốc nhất thế gian. Trong lòng hắn giống như huyết khi dâng trào, vươn tay nện một quyền lên cây cột hành lang màu đỏ: “Mối thù đoạt thê, nỗi nhục hôm nay, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!”

*Thập lý hồng trang là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. Nhà bình thường gả con thì hồi môn vài trăm món, nhà quyền quý quan lại gả còn thì vài ngàn món. Năm 2008, loại hôn tục này được xếp vào Văn hóa di sản phi vật chất cấp quốc gia của Trung Quốc.

Chương 21: Kiểm tra vết thương

Xe ngựa chậm rãi chạy về Tần phủ, bên ngoài xe là cảnh xuân, nhưng bầu không khí trong xe lại có chút quái dị. Tần Tu Viễn vừa ôm Đường Nguyễn Nguyễn lên xe, lập tức ra lệnh cho xa phu xuất phát. Hắn chỉ muốn cách xa cái tên Lưu công tử đáng ghét này nhanh một chút. Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn tựa vào vách xe, nàng chỉ cảm thấy vừa mệt vừa đói. Nàng lăn qua lăn lại cả một ngày, hoa viên của phủ Học sĩ to như vậy cũng đi tới đi lui hai vòng, nhìn thấy mẫu thân bệnh nặng, lại được xem tiền nhiệm cùng đương nhiệm hơn thua… Nàng cảm thấy đau não vô cùng. Tần Tu Viễn nhìn nàng một cái, hai mắt nàng vô thần, yên lặng nhìn chăm chú về phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Chẳng lẽ nàng đang nghĩ đến tên tiểu tử nhãi ranh thô lỗ kia!

Tần Tu Viễn đột nhiên có chút không vui, mà nàng lại làm như không có chuyện gì xảy ra… Hắn nhịn không được đột nhiên vươn tay, chống lên vách xe bên cạnh nàng, nói: “Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn giật mình trước hành động của hắn, nàng thành thật nói: “Ta đang suy nghĩ… Tối nay muốn ăn gì?”

Tần Tu Viễn sửng sốt, trong đầu nữ nhân này, có phải là chỉ nghĩ đến ăn uống hay không? Hắn lập tức buột miệng nói: “Không phải nàng vừa bị thương sao? Còn muốn đứng lên nấu nướng?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ, không có ảnh hưởng gì…”

Trên mặt Tần Tu Viễn không chút biểu cảm nói: “Để ta nhìn xem!”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu nói: “Không cần, trở về tìm chút thuốc đắp một chút là được…”

Hai người ngồi đối diện, Tần Tu Viễn không cho nàng khước từ, hắn nắm lấy chân trái của nàng rồi cúi người xuống…

“Tướng quân!” Đường Nguyễn Nguyễn vừa xấu hổ vừa ngại ngùng: “Thật sự không cần xem!”

Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Thất lễ!”

Hắn duỗi tay vén tà váy cùng quần dài của nàng lên đến đầu gối. Bắp chân mảnh khảnh trắng như tuyết, mềm mại mịn màng như bạch ngọc, sáng ngời hiện ra trước mắt. Chỉ tiếc là trên đầu gối hiện ra một mảng thâm tím, nhìn còn dọa người hơn là mấy vết trầy. Tần Tu Viễn nhíu mày: “Ta kiểm tra vết thương một chút.”

Hắn nhìn kỹ, vươn tay nhẹ nhàng ấn vào bên cạnh vết thương: “Nơi này có đau không?”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Không đau!”

“Còn ở đây thì sao?”

“Không đau… ”

Quanh năm luyện võ, trên tay có vết chai thô dày, lúc giúp Đường Nguyễn Nguyễn kiểm tra vết thương, đầu ngón tay có vết chai nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng, đột nhiên phát sinh một loại cảm giác ngứa ngáy khó tả, khiến cho nàng mặt đỏ tai hồng. “Vậy, ở đây thì sao?”

“Ôi, đau!”

Đường Nguyễn Nguyễn nói lớn hơn một chút, Thải Vi cùng Thải Bình ngồi ở bên ngoài xe ngựa đều nghe được, hai người quay mặt nhìn nhau, đều không dám lên tiếng.

Vừa rồi, thiếu chút nữa nước mắt của nàng cũng trào ra theo cái ấn của hắn. Tần Tu Viễn ngẩng đầu, hắn nhìn thấy nàng đỏ mặt, bộ dáng hoa lê đái vũ*, làm cho trong lòng người ta không khỏi sinh ra mấy phần thương tiếc. Hắn lặng lẽ dừng tay, nói: “Hẳn là không tổn thương đến xương cốt, chỉ là va chạm có chút nghiêm trọng, mấy ngày nay nàng đừng đi lại nhiều, như vậy sẽ tốt hơn.”

Dừng một chút, hắn lại khẽ trách mắng: “Đã bị thương thành như vậy, sao nàng không lên tiếng?”

Đường Nguyễn Nguyễn uất ức, chỉ đành đáp: “Ta lên tiếng thì có thể như thế nào? Chuyện về thăm nhà cần làm thì nhất định phải làm cho xong…”

Tần Tu Viễn không nói gì: “…”

Ngay sau đó hắn lại nghĩ, hắn ít khi quan tâm đến nàng, hiện giờ nàng bị thương, bản thân cũng không có tư cách quở trách nàng. Cho nên cũng mềm giọng, nói: “Lần sau bị thương, phải nói cho ta biết sớm một chút.”

Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, nàng không dám nhìn hắn nữa, nói: “Vâng.”

Nàng yên lặng thu chân lại, ngồi dịch ra rồi mới tự mình sửa sang lại vạt áo. Tần Tu Viễn vừa mới lo lắng vết thương của nàng, không có chú ý nam nữ khác biệt, lúc này nhớ lại một chuỗi hành động của chính mình thì tức khắc có chút xấu hổ. Bắp chân của nàng vừa trắng vừa mềm, ngón tay của hắn phủ lên, xúc cảm da nàng như mỡ đông, khiến hắn không khỏi căng thẳng. Hắn vội vàng nhắm mắt lại, tựa vào vách xe, giả vờ dưỡng thần, tận lực không nghĩ đến tình cảnh lúc nãy.

…..Trên đường trở về thuận lợi hơn nhiều, rất nhanh đã trở lại phủ Trấn Quốc tướng quân.

“Tướng quân, phu nhân, đến rồi!” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thải Vi. Tần Tu Viễn xuống xe trước, nhưng cũng không đi thẳng về phía trước như thường lệ. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đứng trên xe ngựa đang cẩn thận chuẩn bị xuống.

Nàng chậm rãi co chân, đang muốn bước xuống… Tần Tu nhíu nhíu mày, hắn một bước tiến lên, ôm lấy eo nàng, trực tiếp ôm xuống.

“A…” Đường Nguyễn Nguyễn khẽ hô một tiếng: “Ta, ta tự đi!”

Gió xuân nhè nhẹ thổi qua cửa, lướt qua dây quấn tóc của hắn bay bay, hắn ôm Đường Nguyễn Nguyễn, sải bước bước vào phủ Trấn Quốc tướng quân. Thải Vi cùng Thải Bình đi theo phía sau, lén nhìn nhau, mím môi cười. Vào đến nội thất Phi Hiên Các, Tần Tu Viễn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, hắn nghiêm giọng dặn dò Thải Bình: “Để ý phu nhân, không cho phu nhân tùy ý đi lại.”

Lại quay sang nói với Thải Vi: “Ngươi đi tìm Tần Trung, nói hắn đi mời Mạnh thái y tới đây một chuyến.” Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế vội vàng ngăn lại: “Ta không sao, tùy tiện tìm đại phu xem một chút là được!”

Tần Tu Viễn quay đầu lại, mặt không biểu tình nói: “Phu nhân của bản tướng quân, giang hồ lang trung nào cũng có thể xem sao?” Dứt lời, hắn đã đi ra ngoài chỉ lưu lại bóng lưng. Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, hình như đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận thân phận của nàng… Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng tựa hồ dâng lên một niềm vui sướng?

Qua không bao lâu, Tần Trung đã dẫn Mạnh thái y tới.

“Phu nhân, Mạnh thái y đến rồi.” Tần Trung ở ngoài gõ cửa.

“Mời thái y vào.” Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi mở miệng. Mạnh thái y kiểm tra vết thương cho nàng, sau đó nghiêm túc nói: “Phu nhân chỉ bị chút thương tổn ngoài da, đợi lát nữa lão phu kê cho người ít thảo dược, đắp mấy ngày sẽ khỏi thôi.”

“Đa tạ Thái y.” Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu.

Mạnh thái y là danh y của Thái y viện, được Hoàng thượng an bài đến thăm khám cho phủ Trấn Quốc tướng quân, tất nhiên là đức cao vọng trọng. Vì vậy, Đường Nguyễn Nguyễn liền hỏi ra vướng bận trong lòng: “Mạnh thái y, ta có một việc thỉnh giáo.”

Mạnh thái y thu lấy hòm thuốc xong thì trả lời: “Không dám nhận, xin phu nhân cứ nói.”l

Đường Nguyễn Nguyễn trầm ngâm một lát mới nói ra: “Không biết là có loại dược nào sẽ làm cho người ta mất đi cảm giác thèm ăn không?”

Mạnh thái y suy nghĩ một chút, nói: “Cái này… Có một số loại dược rất đắng, nếu ăn quá nhiều, có thể làm cho bệnh nhân không thèm ăn bất cứ thứ gì.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc: “Mong Mạnh thái y chỉ giáo thêm?”

Mạnh Thái Y nói: “Có một số bệnh nhân thường xuyên dùng thuốc, miệng lưỡi khó cảm giác được vị, cho nên lâu dài không cảm thấy dược đắng, nhưng trên thực tế lại ảnh hưởng đến sự lá lách và dạ dày, dẫn đến biếng ăn, thậm chí buồn nôn, nôn mửa…”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rất rõ điều đó, bệnh của mẫu thân cùng phương thuốc đó, có người giở trò quỷ hay không còn chờ kiểm chứng, nhưng nếu thật sự là bệnh kén ăn, vậy việc cấp bách lúc này là có thể làm cho mẫu thân ăn được vài thứ.

“Mạnh thái y, nếu có bệnh nhân như vậy thì thích hợp ăn cái gì?” Đường Nguyễn Nguyễn hỏi.

Mạnh thái y vuốt vuốt chòm râu: “Thường thì vẫn ăn các món thanh đạm là chủ yếu, nhớ là phải cay. Nhưng nếu người bệnh thích ăn thêm thứ gì, thì có thể cho ăn nhiều một chút.” Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Đa tạ Mạnh thái y chỉ điểm.”

Nhưng nàng lại giống như nhớ tới cái gì đó, do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi ra…

“Mạnh thái y… Ngài biết tướng quân đang dùng thuốc gì không?”

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Quảng cáo
Trước /79 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Văn Ngu Chế Tạo Giả

Copyright © 2022 - MTruyện.net