Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[ Một tháng trước ]
Khách hàng ngồi trên chiếc ghế kim loại lạnh lẽo, xung quanh cũng không có vật dụng khác, chỉ có một cánh cửa, một cánh cửa sổ bị rèm nhung che khuất. Ngọn đèn gay mắt trên đỉnh đầu hắt xuống nền đất tối đen, soi sáng một khoảng mặt đất, hạt bụi nhảy múa không theo quy luật dưới ánh sáng mạnh mẽ.
Khách hàng yên lặng trên ghế, cánh cửa mở ra, một người phụ nữ từ ngoài đi vào. Mình mặc bộ quần áo liền thân màu xám tro mà công nhân sửa xe thường hay mặc, người gầy đến nỗi da bọc xương, mái tóc màu đỏ rực rối bời. Lúc bước đến bên dưới ánh đèn, bóng ngọn đèn để lại những mảng đen đậm trên gương mặt gầy đét.
Khách hàng dò xét ả, đôi bên không có vật cản, ngay cả cái bàn cũng không có, khoảng cách như vậy rất nguy hiểm, ánh sáng kiểu sân khấu sẽ làm con người có chút bất an, nhưng ả ta thì lại không có cảm giác khó chịu, tự nhiên thả lỏng, ánh mắt chằm chằm nhìn vị khách trong bóng tối. Đứng dưới ánh sáng nhìn cô ả trông như một que diêm chưa dùng tới.
“Xin chào.” Khách hàng nói.
“Xin chào ngài, người ủy thác.”
“Tôi không phải là người ủy thác.”
“Ồ đúng rồi, tôi đã nghe nói. Đây không phải là ủy thác bình thường, nghe nói ngài chỉ muốn nhìn thử tôi, có lẽ ngài còn chưa quyết định có muốn để tôi nhận nhiệm vụ này hay không, ngài muốn nhìn cái gì? Tôi không mang theo gì cả.”
Khách hàng dời tầm mắt, giống như không hứng khởi bắt chuyện với một người bạn không quá quen thuộc, nhưng lại không muốn thất lễ, bởi vậy chỉ có thể nhìn quanh quất, hỏi:
“Cô tên gì?”
Que diêm nói: “Tôi không có tên, bọn họ đều gọi tôi là Anna đỏ.”
Đổi lại là người khác, biểu hiện lúc này chắc hẳn phải rất kinh ngạc, dù sao trong cái giới bí ẩn này đây không phải là cái tên không chút danh tiếng. Nhưng mà phản ứng của vị khách kia cũng không mãnh liệt, chỉ khẽ gật đầu nói:
“Tôi muốn biết tại sao cô lại tới đây, bình thường người giống như cô đều không muốn đứng dưới ánh đèn.”
“Thông thường mà nói thì đúng là như vậy, thế nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ chứ.”
“Ví dụ xem nào?”
“Đây là bí mật giữa tôi và người trung gian.”
Đôi tay gầy tong teo đặt trước bộ ngực phẳng lì gầy gò, nhìn ả giống như một con nghiện, một người phụ nữ không làm cho người khác hứng phú, khẽ đẩy cũng dễ ngã. Nhưng khi đứng dưới ánh đèn, vị khách kia phát hiện đồng thời ả lại là một phụ nữ rất có sức mạnh. Anna đỏ không mang theo cái gì, trong người ả cất giấu rất nhiều đạo cụ không thể để người khác biết. Khách hàng ở trong phòng tối khẽ cười, tuy rằng không phát ra tiếng động, nhưng que diêm đỏ vẫn nghe thấy, ả nói:
“Chuyện này không dáng để cười.”
Vài phút sau, ả rời khỏi phòng.
Khách hàng bắt đầu chờ đợi người tiếp theo, những người này sẽ không đến đúng giờ, có khi hắn phải ở đây đợi mấy tiếng đồng hồ, thậm chí một hai ngày, có khi hắn cũng sẽ bỏ đi, phần lớn là ban ngày, lúc đi cũng ung dung nhẹ nhàng, đi xuống con gác nhỏ, băng qua đường cái, đi vào trong cửa tàu điện ngầm. Khách hàng mặc áo khoác xám tro, đội mũ thêu hình bồ câu xám, gương mặt đầy râu ria dài tới tận mang tai, bởi như vậy, sau khi hắn cạo râu sạch sẽ thì cũng không ai nhận ra hắn. Khách hàng thong thả đi xuống đường hầm dưới đất, cũng không ai biết hắn có thật sự lên tàu điện ngầm hay không, có lẽ chỉ ở trong này đợi một lát, thậm chí có thể ở trong toilet cá nhân nào đó thay đổi quần áo với thế thân khác. Đến buổi tối, khách hàng lại đúng giờ quay lại, tiếp tục chờ đợi trong căn phòng nhỏ kia.
Edison từ khi bước vào căn phòng này thì đều luôn làm cùng một việc, viên đạn Parabellum (*) di chuyển từ khe hở ngón cái và ngón trỏ đến giữa ngón vô danh và ngón út, rồi lại quay về, tuần hoàn lặp lại. Đây là mánh khóe của ảo thuật gia đường phố, khách hàng quan sát động tác ngón tay hắn, phát hiện những ngón tay này giống như máy móc không chút sai sót. Edison cũng không phải đang khoe khoang, đây là hình thức tiêu khiển giải sầu, bởi vì hắn thường xuyên ở mãi một chỗ trong thời gian dài.
(*) là loại đạn do Georg Luger thiết kế và được hãng chế tạo vũ khí của Đức Deutsche Waffen und Munitionsfabriken (DWM) giới thiệu vào năm 1902. Nó còn được gọi là đạn 9mm Luger hoặc đạn 9x19mm để phân biệt với hai loại đạn 9mm nổi tiếng khác là 9x18mm Makarov và 9x17mm Browning. Parabellum là viết tắt của câu ngạn ngữ Latinh Si vis pacem, para bellum (nghĩa là Nếu muốn có hòa bình, hãy chuẩn bị chiến tranh) mà DWM lấy làm khẩu hiệu và địa chỉ điện tín của mình.
Hắn có một đôi tay chắc chắn ổn định, gương mặt không chút cảm xúc. Lúc Edison đùa giỡn viên đạn trong tay thậm chí bản thân cũng không ý thức được mình đang làm chuyện vô nghĩa, khiến khách hàng nhớ tới cái máy phát giấy từng nhìn thấy trong nhà máy in, mỗi một linh kiện đều đang vận hành chính xác, ba cái hút giấy phối hợp trục xoay đưa giấy vào trục lăn, tiếng máy móc ầm ầm vang lên theo quy luật, làm người mê say. Cho dù trong không gian yên tĩnh như vậy, khách hàng vẫn có thể nghe thấy tiếng khớp xương răng rắc phát ra từ động tác giữa các ngón tay của Edison. Lần này bọn họ gần như không nói gì với nhau.
Lại một ngày nữa, Sam người Sói lại tới đây.
Sam là một người trẻ tuổi, dáng vẻ anh tuấn, mái tóc quăn dày màu nâu đậm, nụ cười hết sức mê người. Lúc hắn tới cũng như Anna đỏ không mang theo bất cứ thứ gì, nhưng trên sống mũi lại có thêm một cặp kính. Khách hàng đối với những kẻ đến đây đều đối xử như nhau, cũng không bởi vì thanh niên này đáng yêu mà chuẩn bị ghế ngồi. Dùng tư thế tùy tiện đặc trưng của thanh niên Mỹ đứng trước mặt khách hàng, sau đó bắt đầu đánh giá căn phòng trống rỗng này.
“Tôi là Sam Grey.”
Sam nói: “Anh có thể gọi tôi là Sam, cũng có thể giống như người gọi tôi là người Sói.”
“Bọn họ tại sao gọi anh là người Sói?”
Sam cười nhe răng:
“Trong quân đội mỗi người đều có biệt hiệu, thưa ngài.”
“Anh từng tham gia rất nhiều chiến dịch sao?”
“Phải.”
“Chiến dịch gì?”
“Chiến tranh vùng Vịnh, chiến tranh Somali còn có chiến tranh Bosnia.”
“Nhìn tuổi tác của anh thì không giống lắm.”
“Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ gọi tôi là người Sói.”
Dứt lời, Sam cúi đầu nhìn dưới chân, nhìn vòng sáng đèn trần vạch ra.
“Thế nhưng ngoài điểm này ra thì cũng không có nhiều nguyên nhân nào khác, tôi không phải người bị bệnh hoang tưởng hóa sói, tôi đến đây chỉ muốn kiếm một công việc, nghe nói ngài có thể cho tôi một công việc tốt.”
“Tôi không thể.”
Khách hàng vẫn trả lời cùng một câu với Sam như với Anna đỏ.
“Tôi chỉ đến xem thử thôi.”
“Hiểu rồi.”
Sam nói:
“Tôi có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh?”
“Tôi chỉ thể nói cho anh biết có rất nhiều, nhưng bọn họ chưa chắc là đối thủ cạnh tranh, có thể đều là cộng sự của anh.”
“Thưa ngài, thật ra giữa chúng tôi làm sao hòa hợp được, ngài thử nhốt các loài động vật khác nhau vào cùng một cái lồng xem, cuối cùng e rằng thương vong nặng nề.”
“Động vật khác nhau và con người có tính cách khác nhau là hai quần thể hoàn toàn khác biệt.”
Khách hàng nói:
“Thử nghĩ xem trong đám người có bao nhiêu câu chuyện. Ngoại trừ ghen ghét, đố kỵ và cấu xé lẫn nhau, thậm chí còn có thể có tình yêu.”
Sam mỉm cười nhìn hắn:
“Thưa ngài, theo như những gì ngài nói mà suy nghĩ, tôi đúng là khá kích động. Tôi làm sao để ra sức có được sự ưu ái của ngài?”
Khách hàng nhìn ánh mắt của hắn, Sam tháo cặp kính trên sống mũi xuống, khi hắn mỉm cười, gò má khách hàng nhói đau, huyết dịch dâng trào như tê dại khiến hắn rùng mình, đó là tác dụng của adrenalin, cảm giác làm cho người khác bất an —— mặc dù gian phòng kín như bưng, nhưng bản thân giống như lạc giữa nơi hoang vu đang bị sói đói như hổ rình mồi chằm chằm nhìn mình.
Sam đi ra, khách hàng chỉ ở lại trong phòng chừng nửa tiếng, dường như đang suy nghĩ từng người đã gặp trước đây, sau đó như mọi khi mở cửa bước xuống căn gác nhỏ. Khi đi đến cửa, ánh mắt quét nhìn hai bên đầu con phố, lúc này có thể nhìn thấy đường phố một màu xám xịt, cũng hệt như cái áo khoác của hắn, sắc trời đang dần tối, đèn đường được bật sáng từng ngọn, như là có người thắp đèn không thể nhìn thấy đang tuần tra con phố. Vài người đi đường ngược xuôi qua lại trên đường, đôi vợ chồng trẻ cãi nhau bên trong cửa sổ khu nhà đối diện, góc đường vài kẻ lang thang tụ tập quanh thùng xăng sưởi ấm.
Hắn đứng bên đường vài phút, rốt cuộc quyết định thả cước bộ đi về phía trước, đầu tiên tránh khỏi đám lang thang kia, sau đó đi đến trạm tàu điện ngầm ở đối diện. Đoạn đường này không dài, chỉ cần vài phút là có thể tới nơi, lúc hắn sắp đi ra khỏi con hẻm, một chiếc xe màu đen giống như âm hồn chợt xuất hiện.
Khách hàng cảm thấy chuyện không hay rồi, chiếc xe như hồn ma lặng lẽ khởi động, đột nhiên tăng tốc lao thẳng vào người hắn. Bên ngoài trời đang đổ mưa, mặt đường ướt sũng, bánh xe ma sát tạo ra tiếng ken két. Tất cả từ lúc bắt đầu đến kết thúc cũng chỉ có vài giây, chiếc xe như âm hồn đâm sầm vào hắn, hất tung hắn lên trời, đập vào bức tường khu nhà đối diện đằng xa. Đầu hắn đập vào rào chắn cửa thông gió tầng hầm, cốt sắt đâm xuyên cái mũ thêu phát ra một tiếng “phập”, não nở hoa rồi. Chiếc xe kia vẫn tiếp tục lao thẳng tới trước, tốc độ cực nhanh, đây đã là ngõ cụt, bánh xe cán qua thân mình khách hàng đầu đã phụt máu, phanh xe như mất thắng đâm sầm vào trên tường rồi mới dừng lại. Âm thanh tai nạn giống như gợn sóng lan truyền khắp bốn phương tám hướng, cũng may không quá chấn động tâm can.
Một kẻ lang thang nghe tiếng tò mò lại gần, trông thấy gã da đen mặc áo khoác bước xuống chiếc xe kia. Nhìn thấy gã bước đi lảo đảo, xung chấn vừa rồi cũng làm gã bị thương. Gã da đen liếc mắt nhìn người nằm dưới bánh xe, lập tức bỏ chạy vào đầu hẽm bên cạnh, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Kẻ lang thang chần chừ đi tới bên xác chiếc xe, nắp thùng xe nứt toát vì cú va chạm mãnh liệt ban nãy, bên trong trống rỗng, nhưng dưới đất rơi xuống một tờ tiền giấy.