Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Luppy trở lại quán bar trong hẻm nhỏ.
Lần này ngoài cửa không còn bọn lưu manh đáng nghi, nhưng y chỉ dừng lại vài giây, một gương mặt lạ lẫm chưa từng nhìn thấy lao ra.
“Nơi này ban ngày không mở cửa.” Tên lạ mặt kia nói.
“Tôi biết, đây là quy định mới.”
“Anh đã biết quy định mới, vậy tối hãy đến.”
Nhưng trên mặt tên kia lại viết: Tối đến cũng không cho mày vào.
Luppy chẳng màng chuyện hắn ta ngăn cản, tay trái vòng qua nắm tay đô con của gã, đẩy cánh cửa rỉ sắt. Tên gác cổng như cảm thấy uy phong của mình bị coi khinh, bàn tay chắn trước cửa xô mạnh vào bả vai y. Nhưng còn chưa xô ngã được Luppy, một cánh tay từ phía sau xông ra ghì chặt đầu gã vào trên cửa sắt, phát ra tiếng rầm vang dội.
Gác cổng chưa kịp kêu rên đã ngã xuống, Quentin tóm cổ gã, giống như nhân viên vệ sinh xử lý đống rác chất cao như núi bên đường dời sang một góc khác.
Oscar thở hắt một hơi, may mà cú đánh dữ dội kia không phải rơi xuống đầu mình. Luppy như không nghe thấy mọi chuyện xảy ra sau lưng, đẩy cánh cửa đóng kín. Cửa sắt thuận lợi mở ra, không khí chán chường khác biệt với thế giới bên ngoài đập vào mặt. Khắp nơi quán bar chật ních người, sương mù lượn lờ mùi rượi nồng nặc.
Luppy xuyên qua đám người, xung quanh chăm chăm nhìn y như đang nhìn động vật quý hiếm, nhưng y cũng không để ý những ánh mắt tràn đầy mục đích riêng đó, trực tiếp đi tới quầy bar, đứng dưới ánh đèn. Bartender trông thấy y, vẫn ra vẻ như không hay biết, cúi thấp đầu rót rượu cho vị khách khác. Luppy ném một đồng tiền xu xuống trước mặt hắn, bartender lắc đầu, Quentin lúc này cũng đã đi tới, Oscar biết kế tiếp xảy ra chuyện gì. Bartender bị Quentin một tay nhấc bổng, nửa người đặt trên quầy bar, hất đổ bình rượu, tiếng thủy tinh rơi vỡ vẫn đặc biệt chói tai trong khung cảnh huyên náo thế này.
Vài tên dáng vẻ bảo kê chen lấn xông ra, Quentin xoay người chuẩn bị liều một phen, xét theo nhân số gã cũng biết mình không chiếm thượng phong. Oscar bước ra, một phát súng bắn thẳng lên đỉnh đầu, đám bảo kê lập tức khựng lại, sau đó bọn họ nhìn thấy cảnh huy của cảnh sát.
“Tôi không muốn nổ súng lần hai.”
Oscar nói: “Theo như luật pháp, sau khi nổ súng phải tường trình báo cáo, nhưng mà nếu ai trong các người, khiến tôi cảm thấy có khả năng đánh lén cảnh sát, tôi cũng chẳng màng phải báo cáo thêm một hai tiếng đồng hồ đâu. Tất cả lùi ra sau, nơi đây không có chuyện của mấy người.”
Quả thật cũng không phải chuyện của bọn họ, ngoại trừ mấy tên bảo kê, đám người khác cũng tự lui về lãnh địa của mình, cảm xúc hiện tại bao hàm cả khinh thường, bất mãn, tức giận, khiêu khích và hả hê xem kịch vui nhiều hơn, tuy nhiên chúng đều không đủ để thôi thúc bọn họ gây sự với cánh sát vì chuyện người khác. Đợi đến khi Quentin thả bartender về lại đằng sau quầy bar, đám bảo kê cũng tản ra.
Luppy ném đồng xu đến trước mặt bartender lần nữa, đối phương lạnh lùng mở cửa cho y.
“Ông ta không muốn gặp anh.”
“Ông ta luôn bảo vậy, tôi tin lần này là thật.”
Luppy theo cánh cửa hông, đi qua cầu thang bước xuống sòng bài ngầm rực rỡ ánh sáng. Với việc để một cảnh sát đi vào căn cứ bí mật thế này làm dấy lên ý kiến phản đối của bartender và đám bảo kê, nhưng cuối cùng Oscar vẫn được phép đi vào. Theo như lời của Luppy, hình tượng Oscar hoàn toàn là một cảnh sát sa đọa, nói không chừng đang mượn quyền âm thầm giúp đỡ hắc đạo.
Bọn họ đi đến gặp mặt Billy, trong bảy năm Billy không hề có chút thay đổi hình tượng nào, vẫn như một người bọc sắt, mặt mày lạnh lùng, tàn nhang loang lổ.
“Xin chào, Billy.”
Gã nhận ra Luppy, rồi lại nhìn bảo kê và bảo tiêu đằng sau. Quentin không chút cảm xúc đứng bên trái, Oscar ở bên phải kiểm tra đạn trong súng ổ xoay. Bọn họ sắm vai hai nhân vật khác biệt ── bảo kê chủ động ra tay, bảo tiêu âm thầm theo dõi tình hình. Billy thức thời mở cánh cửa đằng sau.
Luppy quả thật khó tin nhìn thái độ hợp tác của gã.
Billy nhún vai nói: “Tôi chỉ là người quản lý, không phải gác cửa.” Gã dừng lại, rồi nói: “Hơn nữa tôi còn muốn bảo vệ chỗ hiểm của mình, đạn sắt không dịu dàng như đầu gối.”
Luppy như nghĩ tới chuyện cũ thú vị, khóe miệng hơi mỉm cười, một mình đi vào căn phòng bí mật sau cánh cửa.
Nơi này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bước qua giá sách xếp gọn gàng ngay ngắn, đi vào phòng sách của người cha trong truyền thuyết.
Angus Troisi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng bước chân của Luppy rất khẽ khàng, đi đến trước mặt ông ta, Angus nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống đi.” Giọng nói cực kỳ nhã nhặn, vào tai hệt như đang chờ đợi một người bạn tới thăm.
Giọng nói của Luppy cũng không mấy hữu hảo, cứng ngắc lạnh lùng hỏi: “Tại sao không muốn gặp tôi?”
Angus nói: “Con hi vọng ta nhìn thấy cái gì?”
“Tôi chân chính.”
“Đó không phải con chân chính.”
“Không, chẳng qua đó không phải tôi trong mắt ông. Trong lòng ông, tôi mãi mãi vẫn nên là một đứa trẻ sùng bái và tôn kính ông, ông thích tôi như vậy, cho nên ông vẫn không chịu chấp nhận tôi bây giờ.”
“Cho dù ta có chấp nhận hay không, con vẫn ở đó.”
“Ông biết tôi sẽ tới tìm ông.”
“Phải.”
“Hơn nữa ông biết tôi nhất định sẽ nghĩ mọi cách để gặp được ông.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ông vẫn ngăn cản đủ đường, thậm chí thay đổi quy tắc.”
“Cản không nổi con, chẳng qua chỉ là một chướng ngại nho nhỏ có thể dễ dàng vượt qua.”
“Ông cho rằng đây là một trò chơi thú vị?”
“Nếu nó là trò chơi, cũng không còn thú vị, nhưng nếu nó là một nhiệm vụ khó khăn vậy thì hoàn toàn khác rồi.”
“Tôi không muốn chơi chữ.”
“Vậy con muốn biết gì đây?”
“Tôi không cần ông nói điều gì, chỉ cần nhắm mắt nghe là được.”
Luppy nói: “Có một người ủy thác, thân phận hắn ta đặc biệt, tài lực đáng sợ, thậm chí có thể nắm vài quyền lực mà tôi không biết được. Xuất phát từ mục đích không thể công khai nào đó, hắn hi vọng tiến hành ủy thác ám kỳ, nhưng hắn không hiểu rõ sát thủ, cần một người thành thạo làm tai mắt cho hắn. Vậy nên hắn tìm đến ông, ông tìm kiếm Độ Điểu cho hắn, chọn lựa sát thủ hàng đầu cho hắn. Ông lợi dụng quan hệ mạng lưới tình báo ngầm của mình, vạch ra một kế hoạch hoàn mỹ tuyệt đối, nhưng kế hoạch vẫn tồn tại vài nhân tố không ổn định, ông phát hiện chúng tôi trong danh sách sát thủ.”
Angus vẫn giữ im lặng, chỉ lắng nghe, cũng không hỏi han hay giải thích.
“Ông cho rằng tôi nhất định sẽ phá hỏng kế hoạch này. Truyền đạt của người ủy thác thông qua Độ Điểu đã xác định danh sách sát thủ cuối cùng tham gia ủy thác ám kỳ, khi tất cả các Độ Điểu đều mất mạng, ông nhận ra đây thật ra là một danh sách tử vong, hoàn thành ủy thác, tất cả mọi người đều bị diệt khẩu. Bí mật này sẽ không lâu dài, tôi cũng sẽ nhanh chóng biết được, cũng nghĩ cách làm nó gián đoạn, bởi vì tôi không muốn mất người hợp tác.”
Luppy nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Angus, mong nhìn ra suy đoán trong lòng ông từ những nếp nhăn đuôi mắt. Nhưng về mặt thăm dò nội tâm của cha mình, trước nay y chưa từng đạt được thành quả nào. Trái tim Angus vẫn luôn đóng kín, phòng thủ kiên cố, không có lỗ hổng.
“Để ngăn cản tôi, ông giết người làm vườn, phá hủy mạng lưới tình báo.”
Im lặng.
Angus từ từ mở mắt, gương mặt của ông cũng dần già đi, dáng vẻ tái nhợt càng hiện rõ trong nơi không thấy ánh sáng mặt trời này, nhưng ông lại có đôi mắt trẻ tuổi màu xanh thăm thẳm.
“Đây là toàn bộ những gì con có thể nghĩ được?”
“Phải.”
Angus đánh giá y, từ trên cơ thể một người thoạt nhìn xa lạ tìm thấy vài ấn tượng đã qua, hai tay siết chặt giãn ra, trong lòng bàn tay cầm một chiếc gương nhỏ. Angus đẩy gương đến trước mặt y: “Nhìn bản thân mình đi.”
Luppy nhìn vào trong kính.
“Đây là con sao?”
“Phải.” Y khẳng định đáp: “Đây là tôi.”
“Đây không phải là con.”
Angus nói: “Đây chỉ là lớp áo giáp con dùng để đối phó cả thế giới, con cảm thấy an toàn trong chiếc áo giáp này, không ai có thể tổn thương con. Nhưng nó không phải vĩnh viễn, một khi mất đi thứ gì đó, nó sẽ xuất hiện vết nứt.”
“Vết nứt gì?”
“Hoảng hốt.” Angus nói: “Không có được tin tức, con đã bắt đầu đứng ngồi không yên, con nên biết ngoại trừ nội tâm của con, thứ gì cũng có thể rời bỏ con.”
Luppy không muốn thừa nhận bản thân từng hoảng hốt, nhưng lời nói của Angus giống như mũi tên quyết định thắng thua, xuyên qua chiến trường đẫm máu bắn trúng mục tiêu.
“Cho dù thế nào, tôi không mong người ngăn cản tôi là ông.”
“Con cho rằng thế nào là ngăn cản? Thế nào mới có thể ngăn cản? Là tạo chướng ngại cho con sao? Hay là hoàn toàn khiến con thất bại? Hay là giữa chúng ta có một cục diện tốt hơn, tiến hành một đợt đàm phán, đề nghị vài điều kiện với nhau, xem làm sao dùng phương thức kết thúc thỏa mãn đôi bên.”
Angus lắc đầu, gạt bỏ tất cả giả thiết, ông giống như quan tòa gõ vang chiếc búa kết luận vụ án trong không khí vô hình: “Con không biết cái gì là thỏa hiệp, cho nên giữa chúng ta chỉ cần một điểm khác biệt, là sẽ vĩnh viễn đối lập.”
“Đây không phải khác biệt.” Luppy nói: “Jade chết, nếu ông muốn ngăn cản tôi, có thể có biện pháp tốt hơn.”
“Không còn người làm vườn, không còn đám chim lắm mồm chi chi chít chít đó nữa, con không làm được gì rồi sao?”
“Ông biết ủy thác này sẽ chết rất nhiều người, nhưng vẫn muốn tiếp tục, vì sao?”
“Thế giới này mỗi ngày đều có người chết, từng giờ từng giây, mỗi một phút, lúc con đang hỏi ta vì sao, có 18 người chết, một phút có 106 người từ giã thế giới. Nhưng bọn họ không quan trọng với con, bởi vì con không biết bọn họ. Có người chết rồi, sẽ không làm cho bất kỳ ai chú ý, hắn ta không có tiếng tăm, bình thường nhỏ nhoi, có thể vì già yếu mà chết trên sofa, bởi vì đột ngột phát bệnh ngã sấp trong con ngõ nào đó, hoặc là kéo dài chút hơi tàn cuối cùng giải thoát trên giường bệnh trong bệnh viện. Nhưng có người một khi chết sẽ dẫn tới hiệu ứng bươm bướm, cái chết của bọn họ thường là vì một viên đạn, một quả bom, một bức thư, một âm mưu vạch sẵn từ lâu.”
Luppy nói: “Tôi không rõ ý của ông.”
Angus nhìn y, đối mặt hồi lâu rồi lắc đầu bảo: “Con đương nhiên hiểu, đừng dùng trò vặt vãnh như vậy, con có thể không cần tốn nhiều sức lực tìm được đáp án từ chỗ ta, nhưng phải ghi nhớ quy tắc của nhà Troisi.”
Phản ứng của Luppy bình tĩnh xa lạ, quan hệ huyết thống giữa y và Angus mong manh như sợi chỉ, thái độ đối với cha mình càng hệt như đang bàn chuyện làm ăn. Y nói: “Tôi hiểu, không có đáp án miễn phí.”
Y cũng không thất vọng, chuyện này nằm trong dự tính, ở trước mặt Angus, mọi kỹ xảo đều sẽ không có gì bất ngờ. Luppy nói: “Tôi sẽ tự mình tìm đáp án.”
Angus tán thành gật đầu, câu trả lời của ông cũng lạnh nhạt như vậy: “Ta cũng không muốn giữa chúng ta có quá nhiều giao dịch tiền bạc.”
“Nếu chúng ta không thể nào bàn bạc công việc với nhau, tại sao không nói đến những chuyện khác.”
“Ta rất sẵn lòng.”
Giọng điệu của Angus bỗng chốc thay đổi, thậm chí bộc lộ chút tình cảm nho nhỏ, khiến hình tượng của ông cũng thay đổi hẳn. Mặc dù vẫn không động đậy, hai tay đều đặt trên bàn, lại có phần như một người mệt mỏi về đến nhà vứt bỏ chiếc áo khoác nặng trịch, tháo mũ, bước đến sofa thoải mái, nhẹ nhõm khoan khoái, thậm chí trong đôi mắt màu lam còn hiện lên nét cười.
“Con muốn nói chuyện gì?”
“Nói chuyện Sarah.”
“Bà ấy dạo này khỏe không?”
“Ừm.” Luppy nói: “Hai tháng trước, bên mộ bia mọc một đóa hoa.”
“Hoa màu gì?”
“Màu hồng.”
Angus không hỏi giống hoa gì, một đóa hoa không biết tên khiến hình ảnh nguội lạnh trong ký ức bỗng chốc mờ ảo nhu hòa.
Luppy cũng đang tưởng tượng hình ảnh đó, khu mộ yên tĩnh, bia mộ lạnh lẽo, chim chóc, ngọn gió thổi qua bãi cỏ, một đóa hoa.
Giờ phút này suy nghĩ của y và Angus gần như là một, đây là kỳ tích đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra. Bọn họ cùng thưởng thức bức tranh, cùng hồi tưởng người phụ nữ từng yêu quý.
“Sau khi bà qua đời, ông còn thứ gì khác không muốn đánh mất nữa không?”
Angus nói: “Đương nhiên.”
Luppy đứng lên, dõi theo ông thật lâu, nói: “Tôi cũng vậy, hi vọng chúng ta đều có thể bảo vệ bọn họ càng lâu dài hơn như mong muốn.”
Lúc chuẩn bị rời khỏi y không cẩn thận đụng phải chiếc kính trên bàn, khiến nó rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
“Xin lỗi.” Y nói.
“Không sao.” Angus lại nắm chặt hai tay lần nữa, giống như chiếc kính vẫn còn nằm trong tay.
Luppy đi về sòng bài.
“Thế nào rồi?” Oscar hỏi.
“Tạm ổn.”
“Cái gì mà tạm ổn chứ?”
Oscar mơ hồ hỏi, hắn lo lắng không phải chỉ là cáo buộc lạm dụng chức quyền tùy tiện nổ súng, còn có người trung gian sát thủ không đoán được tâm tư này. Đương nhiên, Oscar cũng không cho rằng Luppy sẽ sảng khoái với mình, kính dâng tất cả mà không giữ lại bất cứ điều gì, hắn chỉ mong mình không phải chỉ là khẩu súng trong tay người khác.
“Tạm ổn chính là giống như những gì tôi đã nghĩ.”
“Những gì anh đã nghĩ là cái gì?”
“Đây là một chuyện lớn.”
“Còn gì nữa không?”
“Chưa đủ à? Chuyện lớn không phải là một vụ án lớn, chuyện gì mới được coi là chuyện lớn?”
“11/9.”
Luppy ngẫm nghĩ liếc nhìn hắn.
Oscar xác định y cũng không có tâm trạng nói đùa, đột nhiên cảm thấy khô khốc.
“Ý anh là khủng bố?’
“Có lẽ vậy.”
“Có chứng cứ không?”
“Không.”
Luppy nói: “Tôi nói rồi, mọi chuyện đều là phỏng đoán của tôi. Nhiệm vụ ủy thác cần nhiều sát thủ hành động cùng lúc như vậy, người nào trong bọn họ cũng đều là người nổi bật, tinh thông ám sát, tập kích, nắm chắc thời cơ hoàn mỹ, có vài người là diễn viên thiên tài, có vài người là cuồng ma khát máu, còn có vài người vẻ ngoài bình thường, thậm chí có thể là hàng xóm của anh, đôi bên chỉ cần lướt qua nhau cũng đủ để anh mất mạng. Trước khi tới đây tôi đã từng nói, đây không phải là vụ án giết người âm mưu từ lâu, tôi chỉ có thể nghĩ tới một chuyện có liên quan tới nó.”
Oscar cảm giác mình đoán được chuyện kia, nhưng hắn không muốn suy đoán, bởi vì đó là phiền phức vô cùng lớn.
“Chính trị.”
Luppy nhìn hắn: “Cảnh sát không thích điều tra bang phái đấu đá lẫn nhau, sát thủ cũng không thích tham gia đấu tranh chính trị, mặc dù nhiệm vụ như vậy thù lao rất hậu hĩnh, nhưng phiền phức kéo tới cuồn cuộn không dứt. Để giảm bớt băn khoăn của sát thủ, ủy thác ám kỳ là phương pháp tốt nhất, người ủy thác giấu diếm lai lịch, người chấp hành không hay biết gì, nhiệm vụ hoàn thành mỗi người đi một ngã.”
“Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của anh.”
“Phải, anh không thể dựa vào suy đoán để thuyết phục thủ trưởng triển khai điều tra chỉ vì một âm mưu đồn đại, cho nên tiếp theo còn cần chút thủ đoạn ngoài lề.”
Oscar đương nhiên hiểu rõ “thủ đoạn ngoài lề” là gì, hắn nói: “Đừng quên tôi vẫn là cảnh sát, nếu anh vượt khỏi phạm vi chấp nhận của tôi, hợp tác chẳng những lập tức hủy bỏ, hơn nữa đồng nghiệp của tôi ── chính là cái gã béo tự mình đến niêm phong cửa hàng đấy, gã ta lại có cơ hội lập công.”
Luppy nói: “Nhưng anh vẫn thích phương thức hợp tác này.”
“Vậy sao? Anh có thể nhìn thấu tâm tư của tôi à, anh biết tôi nghĩ gì sao?” Oscar đứng chắn trước mặt y, để y nhìn rõ mình hơn.
“Cảnh sát Samuel, anh là người nội tâm vững vàng, tuy rằng biểu hiện có vẻ bất cần đời đấy, nhưng sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định. Tôi cũng không thể nhìn thấu tâm tư anh, cũng không biết anh nghĩ cái gì, nhưng tôi biết anh giống tôi, chúng ta cần tiếp tục hợp tác.”
Luppy nói: “Nếu anh chỉ là một cảnh sát, thì không có bất kỳ ưu thế nào về mặt này. Anh không thể một mình điều tra, cái chết của Độ Điểu sẽ không có kết luận, cuối cùng có lẽ anh sẽ phát hiện hung thủ là một tên ất ơ nào đó, một tên du côn, sau đó sẽ chấm dứt như mọi vụ án nhàm chán khác. Còn tôi, cản trở trước mặt tôi là đối thủ tôi muốn thắng cả đời, chỉ có ông ta mới có thể làm tôi bó tay bó chân, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không chịu thua trước ông ta.”
Oscar nhìn vào ánh mắt y: “Tiếp theo anh muốn làm gì?”
“Tôi cần càng nhiều sự trợ giúp.”
Luppy suy nghĩ một lát: “Tôi còn cần một nơi rộng lớn.”
Một nơi rộng lớn, y muốn trồng một gốc cây mới.