Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bỗng gương mặt kiên định ấy biến mất mà thay vào đó là một gương mặt quyến rũ: “Này hay anh cho tôi đứng dậy đi, nằm như vậy mệt quá, mà mệt rồi thì làm sao chiều lòng được các anh đây.” Sở dĩ thay đổi nhanh như vậy là do, cô nhìn thấy một chiếc camera ở bên góc tối, xem ra là có kẻ muốn làm khổ cô rồi.
Nhưng mà cô không ngờ rằng đã lắp camera lại còn có người đến thăm cơ đấy.
“Chị, chị thấy người mà em chuẩn bị thế nào, hợp gu chị chứ?” Nụ cười ranh mãnh, giọng điệu châm chọc này cô đã quá quen còn ai ngoài Á Hiên – ả con cưng vừa được Nhạc gia nhận về.
“Vất vả cho em rồi, chọn cho tôi một đội hình như vậy chắc rất khổ ha? Hay em có muốn cùng tôi chơi cùng hay không?”
“Đang thất thế mà còn mạnh mồm, quả nhiên là hồ ly. Không biết sợ trời đất là gì hay sao?”
“Các em làm chuyện xấu cũng đâu có sợ đâu chứ? Mà kể cũng lạ kẻ làm sai lại muốn dạy bảo kẻ khác, đời vui à nha.” Chỉ Nhu cười khẩy đáp, sau đó cô quay qua nhìn mấy tên đàn em với ánh mắt mê hồn.
Giọng điệu ngọt ngào, pha lẫn chút quyến rũ, Chỉ Nhu như một con hồ ly nhỏ, dần dần để lộ cái đuôi yêu nghiệt. Lũ côn đồ ấy thấy cô như vậy liền cười lớn thỏa mãn, sau khi bọn chúng đỡ cô đứng dậy, cô nhanh chóng tháo dày ra khỏi chân mình, trước khi hành động còn cười một cách quyến rũ: “Nào trước khi chơi, hay các anh cởi dây cho tôi nhé để như vậy đau tay lắm, người ta không chịu nổi đâu.”
Á Hiên nghe vậy liền lên tiếng ngăn cản: “Không được ả ta rất nguy hiểm.”
Bọn chúng nghe vậy liền nói: “Không được nhỡ đâu cô lại chạy?”
“Nơi này có gần khu dân cư không?”
“…”
“Nếu không thì sao phải lo tôi chạy, dù gì thì cũng là con gái cũng biết sợ chứ?” Cô cố gắng để bản thân trở thành dáng vẻ lẳng lơ, yếu đuối hết mức. Còn diễn nữa là cô không chịu được đâu.
Thấy bọn chúng có chút lưỡng lự cô bồi thêm: “Các anh đông như thế còn lo không quản nổi cô gái nhỏ này hay sao? Tôi không chạy đâu.”
“Với lại là tôi phục vụ các anh hay cô ta, tôi thoải mái thì các anh mới thoải mái chứ đúng không?”
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, cũng phải nhìn cô mảnh mai như thế thì có thể làm gì cơ chứ, chỉ có phục vụ cho bọn chúng mà thôi. Nghĩ đoạn bọn chúng định tin lời nói đó mà mở trói cho cô.
Thế nhưng ông trời lại rất thích trêu ngươi cô, khi bọn chúng có ý định đó thì ả Ý Hiên lại lên tiếng: “Trước khi mở trói cho ả, sao chúng ta không dung một liều kích thích nhỉ?”
M.ẹ nó im im nãy giờ là do chưa muốn tung con át cuối hay sao? Chỉ Nhu thầm rủa nhưng bên ngoài lại tươi cười đáp: “Có vẻ cô Nhạc đây rất muốn thấy tôi bị sỉ nhục nhỉ? Là do tôi quá hiền nên các người khinh thường tôi, lại muốn ép người đến đường cùng đấy ư?”
Nghe cô nói vậy ả liền vênh mặt lên tỏ vẻ đắc thắng: “Đương nhiên rồi, nhìn thấy cô bị hủy hoại tôi càng vui, mà không những tôi còn có rất nhiều người vui lây nhé.” Á Hiên thật sự rất muốn biết, nếu ả ta ép cô đến đường cùng thì cô sẽ thế nào?
Ả nói thêm: “A đúng rồi, hay để tôi phát trực tiếp chuyện ăn chơi của cô lên mạng luôn nhỉ? Thế này thì mới vui chứ?” Cứ thế ả ung dung thò tay vào túi lấy chiếc điện thoại, lũ côn đồ thì máu nóng đã sớm trỗi dậy nên bọn chúng không chịu được nữa mà lao tới cô như hổ đói.
Vốn dĩ định nhờ bọn chúng cởi trói cho dễ đánh nhau vậy mà bây giờ lại bị dồn như vậy, thôi thì liều. Mà Trình Khiêm dạy cô phòng thân sao nhỉ? Đang khi cần lại quên thế này. Chỉ Nhu lắc đầu, chậc lưỡi một cái, sau đó đưa chân nhắm thẳng vào bộ hạ của tên cầm đầu mà đá một cước không thương tình.
“Bà mày im thì chúng mày nghĩ bà sợ à?”
“Mẹ kiếp con điên này, bắt lấy nó, đánh cho nó chừa.”
Cô cười khẩy: “Á Hiên, cô là lần đầu thuê côn đồ hay sao? Côn đồ mà như lũ nhóc ba tuổi.”
“Mày nói ai là nhóc ba tuổi hả? Muốn chết!”
Bọn chúng có gậy sẵn??? Không kịp né cô bị một ăn một gậy ngay đầu, sau cú đập đó đầu cô trở nên choáng váng.
Rồi không khí trở nêm im ắng lạ thường, máu từ trên đầu Chỉ Nhu cứ chảy không ngừng.
“Sao sợ rồi chứ?” Một tên lên tiếng. Nhưng đáp lại hắn là không khí im lặng đến đáng sợ.
“Này có phải chúng ta hơi nặng tay rồi không?” Hắn bắt đầu có chút hoảng sợ.
“Nếu người ch.ết rồi, thì đem xác ả đi vứt đi, dọn dẹp càng sạch sẽ càng tốt.” Á Hiên lên giọng, trong lời nói mang đầy sự tàn ác.
“Hahahaha…. Xem kìa em gái tốt của tôi, có lẽ là khiến em thất vọng rồi nhỉ? Em nói xem một gậy như thế thì có thể khiến tôi chết ư? Em ngốc quá!” Chỉ Nhu cười dại, ánh mắt cô như đang ẩn chứa một loài thú ăn thịt, đang dần dần lộ diện trong bóng đêm, từ từ vồ lấy con mồi yếu thế.
“Cô…cô… bắt đầu lên cơn điên dại đấy ư? Người đâu mau cản cô ta lại.”
“Em gái à, lại đây với tôi, chẳng phải trước đây em từng nói chúng ta là chị em tốt hay sao? Nào em muốn tôi chết, hay em chết cùng tôi đi, như vậy mới đúng chứ?”
Cô tiến, ả lùi, xung quanh không ai dám cản, bởi trước mắt chúng là một con người hoàn toàn khác, lũ nam nhân này thường nghe nói rằng khi phụ nữ bị dồn đến đường cùng thì họ có thể độc ác hơn bất kì ai, hoặc cũng có thể mềm yếu chịu chết. Nhưng nếu họ trở nên tàn ác hơn sẽ không ai có thể ngăn cản được sức mạnh, sự điên rồ mà họ có thể làm để thoát khỏi thế kìm hãm.
Phụ nữ họ không phải là một loài động vật yếu đuối, nhu nhược, họ có thể trở nên mạnh mẽ hơn bất kì ai tuy nhiên điều đó có thể xảy ra hay không lại dựa vào sự lựa chọn của họ.