Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phần 3: Nấm mộ gia đình
Dẫn truyện
Gần tới trung thu, thời tiết càng ngày càng lạnh. Cơn mưa phùn bất chợt khiến gió lạnh thấu tận vào xương. Hắn kéo chặt quần áo đang mặc, cúi đầu bước đi giữa bóng tối mờ mịt…
Hôm nay hắn quên mang ô, nhìn những đôi tình nhân bung ô ôm nhau thật ấm áp trên đường, hắn chạnh lòng quay đi. Bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn luôn lẻ loi một mình trong khi tất cả bạn bè xung quanh đều đã có bến đỗ. Đôi khi hắn còn hoài nghi liệu có phải Nguyệt Lão trên trời đã cắt đứt mất tơ nhân duyên của hắn rồi không mà tại sao nhiều năm như vậy, hắn vẫn không tìm được người phụ nữ định mệnh của đời mình?
Dưới màn mưa phùn, hắn bước nhanh hơn, muốn trở về nhà sớm một chút.
Con đường này hắn đã đi qua đi lại sáu năm rồi, đến mức hắn cảm thấy nó thực sự là một đoạn lộ trình buồn tẻ, vô vị.
Những khung cảnh sinh hoạt cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày trong suốt sáu năm, thậm chí hắn có thể đoán trước được hắn sẽ gặp ai trên đường từ chỗ làm về nhà.
Hắn thấy cụ già bán bánh rán sốt tương ngọt đang dọn hàng chuẩn bị về nhà ăn tối, lại thấy thiếu niên mới tan trường đi ngang sạp móc nốt mấy đồng tiền còn lại trong người mua bánh rồi vui vẻ chào tạm biệt cụ già.
Sau khi đi hết con phố ấy, không bao lâu sau, hắn dừng bước. Bên tai lại vang lên một giai điệu quen thuộc, hắn nhìn kẻ lang thang quần áo rách rưới đang kéo đàn nhị hồ cách đó không xa. Chiếc đàn nhị hồ đó đã rất cũ nhưng kẻ lang thang vẫn nhắm mắt, say sưa kéo đàn.
Hắn nhìn kẻ lang thang ngày nào cũng ngồi đây chẳng quản mưa gió, dường như mục đích của kẻ đó không phải xin tiền mà là đợi người. Có lẽ bị tiếng nhạc êm tai đó lôi kéo, hắn lần mò túi quần áo, lấy một đồng bạc ra đưa cho kẻ lang thang.
Kẻ lang thang mở mắt, nhìn hắn với nét cười khó đoán: “Tôi sẽ trả lại cho anh, hơn nữa còn trả nhiều gấp bội. Cứ tận hưởng tất cả những gì tôi tặng anh…”
Câu nói cực kỳ khó hiểu ấy khiến hắn bật cười: “Không, không cần trả lại.”
Hắn bị tật nói lắp nhẹ nên khá kiệm lời.
Nói xong câu đó, kẻ lang thang xách đàn nhị hồ rời đi. Hắn nhìn theo kẻ đó, chỉ cảm thấy đối phương thật kỳ quái.
Khi về đến nhà cũng vừa đúng lúc hắn trông thấy hàng xóm nhà mình đang ra ngoài đổ rác.
Tất cả những gì đã diễn ra đều chuẩn xác với dự kiến của hắn, lặp đi lặp lại mỗi ngày, không chút nào thay đổi, phẳng lặng không một gợn sóng.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn đẩy cửa ra, mùi cơm canh chợt xông vào mũi, hắn trợn tròn mắt.
Trong nhà của hắn, một cô gái tóc xõa ngang vai mặc váy dài màu hồng nhạt đang đứng. Nhất thời, đầu hắn không nghĩ ra nổi từ ngữ gì để hình dung về cô gái này. Nếu bắt buộc phải miêu tả, có lẽ hắn chỉ đưa ra được hai chữ “dịu dàng”. Một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng. Cô bưng thức ăn nóng hổi ra đặt trên bàn, mỉm cười với hắn: “Anh Thăng, anh về đấy ạ. Chắc anh đói rồi nhỉ?”
Cô gái này trông rất trẻ, có lẽ trẻ hơn hắn khoảng bốn, năm tuổi. Gương mặt cô trông cực kỳ xa lạ.
Hắn sửng sốt, cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
Dường như nhận ra sự đề phòng của hắn, nụ cười trên môi cô gái biến mất. Cô nghẹn ngào trả lời như tủi thân vì bị hắn quát, “Em là vợ của anh mà, sao anh lại không biết em.”
Trong khoảnh khắc đó, Tiết Lệnh Thăng cảm thấy đầu óc mình như biến thành một mớ nhão nhoét, hỗn độn.Chương 21
Tiệm cá Số 7 là một tiệm sách, diện tích không quá lớn, số lượng sách bên trong cũng không nhiều nhưng vô cùng quý. Hình Đình âu sầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Đợt mưa này đã kéo dài mấy ngày liền, sách trong phòng cũng sắp mốc đến nơi, cuối cùng hôm nay cũng tạnh. Hắn cẩn thận lấy từng cuốn sách xuống, đem ra phơi trên chiếc bàn gỗ cỡ lớn bên ngoài tiệm.
Một tiếng “meow” vang lên, chồng sách đổ sập, một con mèo đen tuyền lao ra từ giữa mớ sách. Đôi mắt nó có màu vàng, trông hệt như hai viên đá quý được khảm vào hốc mắt. Giờ phút này, trong hai viên đá quý màu vàng là sự tức giận như thể đang trách Hình Đình quấy rầy giấc mộng đẹp của nó.
Hình Đình ôm nó lên, đưa tay bóp nhẹ bàn chân nhỏ tí xíu. Trước kia, hắn là một người vừa sợ vừa ghét mèo. Từ khi Hà Phục đưa con mèo này từ phủ họ Trương về, Hình Đình còn cưng nó hơn cả Hà Phục. Hắn như hận không thể bế con mèo kia trên tay mà cung phụng mỗi ngày. Hắn dịu giọng dỗ dành: “Ông chủ bé, ngài biết ông chủ lớn của ngài đi đâu rồi không?”
Mèo đen miễn cưỡng “meow” một tiếng như đang trả lời: Ta không biết.
Ông chủ lớn là Hà Phục, y đã biến mất ba ngày, chẳng rõ đi đâu, bỏ lại tiệm cá Số 7 cho Hình Đình lo liệu.
Hình Đình vuốt lông cho mèo đen, “Đi đi. Ông chủ lớn không ở đây, bé cứ ăn hết mấy con cá y nuôi đi.”
Vừa nghe thấy được ăn cá trong bể, mèo lập tức hào hứng leo lên vai Hình Đình muốn dụi cổ hắn.
Hình Đình nhanh tay kéo nó xuống, “Đùa bé thôi. Bé mà ăn cá y nuôi, anh dám cam đoan đến bộ da bé cũng chẳng còn.”
Mèo uể oải nhìn hắn: Thật đáng ghét. Nuôi cá mà không cho mèo ăn thì nuôi làm quái gì.
Hình Đình ôm mèo đến gần bể cá. Hắn định bụng kéo một cái ghế lại đây nằm phơi nắng. Ngay khi hắn bước vào trong, chiếc chuông gió treo bên ngoài tiệm cá Số 7 chợt kêu leng keng.
“Tới đọc sách à?” Hình Đình quay lưng về phía người kia hỏi.
Sách trong tiệm cá Số 7 có thể đọc tại chỗ nhưng tuyệt đối không được mang đi, đây là quy tắc do Hà Phục đặt ra. Tuy vậy, có rất ít người tới đọc sách. Những người tới đây đa phần đều là học trò nghèo rớt mồng tơi, mỗi lần tới sẽ ngồi đọc nguyên cả một ngày. Hình Đình thấy rất lạ, hắn từng xem qua vài quyển sách ở đây, cảm thấy chẳng có gì hấp dẫn cho lắm, tại sao những người kia lại có thể đọc lâu tới vậy, hơn nữa còn chăm chú quên ăn quên uống.
Về sau hắn mới biết thực chất những người đó không phải người. Vì đánh mất ký ức làm người, không thể đầu thai, họ phải tới đây mượn sách để xem lại cuộc đời mình. Sau khi đọc xong cả cuộc đời, bọn họ mới có thể biến mất ngay từ trong tiệm.
Đó chính là nguyên nhân khiến hắn chỉ thấy người ta vào cửa mà lại không bao giờ thấy ai đi ra.
Hiện tại là ban ngày, hơn nữa còn là một ngày trời quang mây tạnh, bất chợt có người tới đọc sách, hắn cảm thấy khá bất ổn.
Dù đã ở trong tiệm cá Số 7 khá lâu nhưng hắn vẫn không quen nổi với việc hằng ngày phải đối diện với những “người” đó.
Hình Đình nấp phía sau giá sách. Hắn nhìn người kia đi vào trong phòng không nói không rằng tự ngồi xuống sô pha. Kỳ lạ là trên tay người này không hề có sách.
Chẳng lẽ đối phương không tới để đọc sách?
Vậy đó là khách thật hả?
“Meo~” Mèo đen lại kêu một tiếng như đang cười nhạo Hình Đình nhát gan.
Hình Đình trừng mắt với nói: Bé nói nhiều quá đó.
“Anh không tới đọc sách sao?” Hình Đình ôm mèo, chầm chậm bước ra từ phía sau giá sách. Hắn vẫn không dám đến gần người kia, ai biết được đó có phải người thật hay không?
Người đàn ông ngồi trên sô pha trông có vẻ khá uể oải. Hắn cúi đầu rất thấp, mắt cũng lim dim.
Ặc… Người này vừa vào tiệm đã ngủ rồi? Hắn coi tiệm cá Số 7 thành nhà nghỉ hay sao?
Hình Đình bước tới, gọi một câu: “Này anh, anh muốn đọc sách gì?”
Người đàn ông bị hắn đánh thức liền ngẩng phắt đầu lên, hoảng loạn nhìn Hình Đình, “Tôi… Tôi chưa từng kết hôn.”
Hình Đình ngẩn người. Hắn quen người đàn ông này. Trước kia, khi hắn cùng đường bí lối, chính người đàn ông này đã cho hắn vay tiền.
“Anh Tiết?” Hình Đình không thể tin được Tiết Lệnh Thăng phong độ ngời ngời giờ lại sa sút đến mức trông như già hẳn đi mười tuổi thế này.
Tiết Lệnh Thăng thấy Hình Đình hơi quen quen. Hắn dụi mắt nhìn cho kỹ, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười: “Tiểu Đình?”
Hình Đình thả con mèo xuống, cười he he: “Em đây, lần trước anh giúp em, em đã bảo phải báo đáp anh mà. Nếu hôm nay gặp nhau rồi, chi bằng anh ở lại ăn trưa luôn? Để em mời anh một bữa, nếm thử tay nghề của em.”
Tiết Lệnh Thăng cười rất miễn cưỡng: “Thôi, chút chuyện nhỏ ấy mà, không cần băn khoăn mãi như thế.”
Hình Đình cảm giác Tiết Lệnh Thăng vô cùng mệt mỏi. Sắc mặt đối phương tái nhợt như thể sẽ ngất xỉu ngay giây sau.
“Anh Tiết, anh bị ốm à? Mặt anh tái quá, bệnh nặng lắm hả?” Hình Đình hỏi.
“Bị bệnh, bác sĩ bảo tôi bị mất trí nhớ.” Tiết Lệnh Thăng cười chua chát. “Tôi chẳng nhớ được gì cả, có lẽ chẳng mấy nữa sẽ quên luôn cả bản thân mình.”
Hình Đình buồn bực: “Sao lại thế?”
“Tôi quên mất cả vợ mình…” Tiết Lệnh Thăng nói.
“Anh kết hôn rồi á?” Hình Đình khá mừng rỡ.
“Không, tôi không nhớ.” Tiết Lệnh Thăng vô cùng buồn rầu, “Tôi quên hết mọi thứ liên quan đến cô ấy, thậm chí không nhớ nổi mình đã cưới cô ấy khi nào.”
Trong nửa tiếng tiếp theo, Tiết Lệnh Thăng kể lại cho Hình Đình nghe những chuyện kỳ lạ hắn gặp phải gần đây.
Nửa tháng trước, Tiết Lệnh Thăng tan làm về nhà, phát hiện có một người lạ xuất hiện trong nhà mình. Lúc ấy, hắn tưởng đối phương là trộm thế nhưng người kia lại nói rằng cô là vợ Tiết Lệnh Thăng. Khi Tiết Lệnh Thăng cho rằng người phụ nữ đột nhập nhà hắn kia là một kẻ lừa đảo, cô ấy lại đưa ra hàng loạt chứng cứ xác đáng rằng hai người họ là vợ chồng.
Cô cực kỳ quen với căn nhà của Tiết Lệnh Thăng, nấu bữa tối cho Tiết Lệnh Thăng, đồng thời còn có thể kể ra rất nhiều chuyện liên quan đến Tiết Lệnh Thăng.
Tuy tất cả những điều này đều chứng minh rằng người phụ nữ tên Lương Ngẫu này chính là vợ Tiết Lệnh Thăng nhưng Tiết Lệnh Thăng lại cực kỳ chắc chắn rằng hắn chưa từng kết hôn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ từng yêu đương đúng một lần hồi còn đi học. Mối tình ấy chỉ kéo dài hơn một tháng đã kết thúc, nguyên nhân là bạn gái không chịu nổi sự nhàm chán của Tiết Lệnh Thăng, chê hắn không lãng mạn, không ga lăng. Tiết Lệnh Thăng cảm thấy rất buồn cười, thứ được gọi là lãng mạn chẳng qua chỉ là có tiền để tiêu xài mà thôi. Không phải hắn không biết lãng mạn, hắn chỉ không có tiền để lãng phí. Vậy nên sau khi chia tay, Tiết Lệnh Thăng càng nỗ lực hơn nữa, sau khi tốt nghiệp cũng cắm đầu vào công việc, không yêu đương với ai.
Khi những người xung quanh lần lượt có đôi có cặp, hắn vẫn là thằng đàn ông sắp đầu ba rồi mà vẫn cô đơn.
Thế nhưng trong một đêm mưa, hắn bỗng nhiên có được một cô vợ trẻ đẹp nhưng hắn lại hoàn toàn không có bất kỳ ký ức gì về người này.
Hắn tới bệnh viện, nói chuyện này với bác sĩ. Bác sĩ mặc áo blouse trắng cảm thấy khá buồn cười, “Ý anh là một ngày nọ, anh về đến nhà, phát hiện trong nhà mình có một người phụ nữ. Cô ấy đã chuẩn bị cho anh một bàn cơm thịnh soạn, nói rằng cô chính là vợ anh nhưng anh lại không quen cô ấy, đúng không?”
Bác sĩ nhìn Tiết Lệnh Thăng cúi gằm đầu, phải đánh tiếng đến lần thứ hai hắn mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn có vẻ khá phẫn uất, “Có phải anh cũng cho rằng tôi bị điên, toàn nói những điều nhảm nhí giống như những người khác không? Tôi đã đi ba bệnh viện rồi, ai cũng bảo tôi nên tới bệnh viện tâm thần!”
“Tôi đâu có nói vậy.” Vương Nhất Tranh bình tĩnh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn, “Tôi cho rằng điều anh nói là sự thật.”
Nghe thấy câu này, Tiết Lệnh Thăng như tóm được cọng rơm cứu mạng. Hắn kích động nhìn đối phương, “Anh thật sự tin tôi?”
Vương Nhất Tranh gật đầu, nói tiếp, “Nhưng tôi nghĩ trí nhớ của anh đã xảy ra sai lệch gì đó, có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân anh tới tìm tôi. Nhất định anh cho rằng anh bị mất trí nhớ đúng không?”
Tiết Lệnh Thăng gật đầu cảm kích.
Vương Nhất Tranh mỉm cười, “Anh mất trí nhớ, anh không nhớ được mọi chuyện giữa anh và cô ấy. Tôi nghĩ nguyên nhân của chuyện này có lẽ là do anh quá mệt mỏi với công việc nên não bộ đã tự động loại bỏ mọi thông tin khác bên ngoài chuyện công việc.” Anh ta đan tay vào nhau, chống lên bàn, lại điều chỉnh tư thế ngồi một chút rồi mới nói tiếp, “Anh thử suy nghĩ lại xem, ngoại trừ công việc, anh còn nhớ được điều gì khác không?”
Tiết Lệnh Thăng bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng. Trong trí nhớ của hắn chỉ có những ký ức ngày ngày đi làm rồi về nhà. Ngoại trừ điều này, dường như hắn thật sự không còn ký ức nào khác. Không ngờ hắn đã sống chẳng khác gì cái máy làm việc như vậy.
Hắn đau khổ nhắm mắt lại, “Tôi không nhớ…”
Vương Nhất Tranh mỉm cười, đây đúng là chuyện nằm trong dự kiến. Từ khi người đàn ông này bước vào, anh ta đã nhận ra đối phương là một người có gia đình. Áo sơ mi hắn mặc không có lấy một nếp nhăn, cách thắt cà vạt cũng thể hiện rất rõ rằng Tiết Lệnh Thăng có một cô vợ rất yêu chồng. Cô vợ này rất khéo léo chăm lo cho gia đình, có lẽ giờ này cô ấy đang ở nhà lo lắng chờ chồng về.
Thế nên Vương Nhất Tranh lại nói, “Cuộc sống của anh bị công việc chiếm trọn nên anh mới quên mất vợ mình. Nếu đã quên, vậy giờ làm quen lại từ đầu thôi.”
“Làm quen lại từ đầu?” Tiết Lệnh Thăng nhìn anh ta với vẻ chần chừ.
“Đúng thế, làm quen lại từ đầu, như kiểu làm quen một người lạ, sau đó thì chấp nhận rồi yêu đối phương.” Vương Nhất Tranh cười nói, “Kỳ thực, đối với chúng ta, thế giới này vốn xa lạ. Nhưng vì chúng ta tồn tại nên nó mới không còn xa lạ nữa.”
Mấy câu nói cuối cùng này, Tiết Lệnh Thăng chỉ nghe hiểu láng máng, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có lẽ bác sĩ Vương nói rất đúng. Đã quên rồi, vậy thì làm quen lại từ đầu.
Khi ra khỏi bệnh viện, hắn như cởi bỏ được nút thắt trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Hắn nhìn những người vội vàng lướt qua bên cạnh mình, chính hắn cũng từng là một trong số họ. Họ vì cuộc sống mà tất bật với công việc, cuối cùng lại quên mất cuộc sống. Có lẽ con người nên bước chậm lại, thử đón nhận nhiều điều hơn.
Nghe đến đây, Hình Đình bỗng hỏi: “Vậy tại sao anh lại thành như thế này?”
Sự sợ hãi tràn ngập trong ánh mắt Tiết Lệnh Thăng, hắn vươn tay tới giữ chặt lấy Hình Đình, “Tôi cảm giác cuộc đời tôi là một trò bịp bợm…”
“Trò bịp bợm?” Hình Đình hỏi lại, “Sao anh lại nghĩ thế?”
“Có bao giờ cậu bất chợt có cảm giác thế giới mà cậu đang sống đều là giả tạo, những người xung quanh cậu đều đang cấu kết với nhau lừa gạt cậu không. Khoảnh khắc ấy, cuộc sống của cậu sẽ biến thành một mớ bòng bong…”
“Cậu bắt đầu không phân biệt được rốt cuộc điều gì là thật, điều gì là giả, điều gì là mơ, điều gì là hiện thực.”
Hình Đình bị những lời Tiết Lệnh Thăng nói làm cho ong cả đầu. Hắn nhìn Tiết Lệnh Thăng, cảm thấy bệnh của người này không hề nhẹ. Mặc dù vậy, hắn vẫn hảo tâm an ủi, “Anh Tiết này, có thể là do anh lao lực quá thôi. Anh nên thả lỏng đi, đừng nghĩ nhiều như thế.”
Tiết Lệnh Thăng cười chua xót: “Cậu không hiểu được đâu. Cảm giác này thực sự đáng sợ lắm. Tất cả mọi thứ đều là giả, có khi ngay chính bản thân cũng là giả.”
“Ặc…” Hình Đình chợt không biết phải nói tiếp như thế nào.
Thật giả trên thế gian này đâu có dễ phân định như thế. Có thể sống vui vẻ thì cứ vui vẻ mà sống đi, việc gì phải cố chấp chuyện thật hay giả?
Tiết Lệnh Thăng đứng phắt dậy như đã nghĩ ra điều gì đó.
“Tôi biết rồi, chắc chắn là kẻ kia!”
“Ai?” Hình Đình hỏi.
“Kẻ lang thang kia. Lúc đó, tôi cho tên đó ít tiền, tên đó nói sẽ trả lại cho tôi để tôi tận hưởng.”
Câu nói trước khi bỏ đi của kẻ lưu lạc ngày hôm đó chính là: Tôi sẽ trả lại cho anh, hơn nữa còn trả nhiều gấp bội. Cứ tận hưởng tất cả những gì tôi tặng anh…
Tiết Lệnh Thăng vừa hét lớn những lời này, vừa chạy ra khỏi tiệm cá Số 7.
Hình Đình còn chưa kịp phản ứng. Đến khi hắn hoàn hồn đuổi theo, ngoài đường cái đã chẳng còn bóng dáng đối phương.
Chỉ thấy giữa đám đông, một thanh niên áo trắng cầm ô làm bằng trúc tía chậm rãi bước tới.
“Ái chà, ông chủ lớn, cuối cùng ngài cũng chịu về rồi đấy à?” Hình Đình tựa người vào cửa, ngữ điệu đến là ngứa đòn.
Thanh niên áo trắng hơi nâng ô lên cao, nhếch môi cười: “Cậu đang đợi tôi?”
“Ha, tự luyến! Ông đây tìm mèo.” Hình Đình vung tay, quay người bước vào trong ôm mèo đen lên cưng nựng.
“Ngây thơ.”