Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Trường An Mặc Sắc
Ông đang suy nghĩ tìm người giật dây bắt cầu, không ngờ người ta đã chủ động tới cửa.
Trong lòng Cát Vạn Thành thoải mái cực kỳ, hóa ra lúc nói chuyện ngày đó, mẫu thân Chu lão tam là Vương Kim Tú đã để ý khuê nữ nhà ông. Ông đã nói gì nhỉ, người tốt như Cát Tường, ai cưới được nàng là phúc phận trời ban.
"Chúng ta nói chuyện đi." Cát Vạn Thành cố nhịn cười, gương mặt vẫn không cảm xúc như cũ, nhưng lại vào trong phòng lấy cái ghế nhỏ cho bà mối Lưu ngồi.
Vừa thấy biểu hiện này của Cát Vạn Thành thì trong lòng bà mối Lưu vui vẻ hơn chút, bà cũng không khách sáo, nhận ghế ngồi xuống bên cạnh bắt đầu nói chuyện.
Mặc dù bà tự nhận mình làm mai rất trung thực, chưa bao giờ vì tiền thù lao mà nói lời trái lương tâm, nhưng việc làm mai này chung quy vẫn hướng tới việc mai mối thành công, nói chuyện thêm mắm thêm muối, tránh nặng tìm nhẹ. Qua cái miệng của bà mối Lưu, Chu lão tam toàn chỗ tốt, khuyết điểm trí mạng không biết làm nông cũng được bà nói ậm ờ vài câu rồi cho qua.
Cát Vạn Thành cũng không truy hỏi đến cùng, ông đã sớm hiểu tường tận về nhà họ Chu, chỉ là làm như không biết nghe bà mối Lưu tâng bốc mà thôi.
"Cát đại ca, chẳng qua là có một chuyện ta phải nhắc nhở ngươi, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, sau khi gả đi chính là người nhà chồng, nhà mẹ có việc thì có thể phụ một chút, nhưng cũng đừng chỉ dựa vào Cát Tường trợ cấp, bằng không nhà chồng cũng không đồng ý, có phải không?"
Nghe xong lời này, tâm trạng Cát Vạn Thành vừa lắng xuống trong nháy mắt lại bốc hỏa, nhíu mày nói, "Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi? Ta ghét nhất câu này! Dựa vào đâu khuê nữ ta nuôi nấng mười mấy hai mươi năm gả đi rồi thì không phải con ta nữa?!"
Bà mối Lưu nhanh chóng giảng hòa, "Ngươi gấp cái gì, câu tục ngữ này cũng không phải do ta sáng tác, ta chỉ nói lý thôi không phải sao?"
"Được rồi, hiểu ý ngươi." Cát Vạn Thành xua tay, "Cát Tường lấy chồng ta sẽ không đòi hỏi nàng trợ cấp nhà mẹ, nhà ta nghèo nhưng cũng không tới mức đi rúc rỉa con gái đã xuất giá, Cát Vạn Thành ta cũng không phải loại người hèn nhát này, điểm này cứ yên tâm!"
Bà mối Lưu ai u vài tiếng, "Ta thích nói chuyện với người nghĩ thoáng như ngươi, nói như vậy là ngươi cũng đồng ý mối hôn sự này?"
Cát Vạn Thành suy nghĩ, việc này ông có đề cập qua với mẫu thân của Cát Tường, bà ấy cũng cảm thấy không tồi, nhưng Cát Tường vẫn chưa biết. Tuy rằng việc hôn nhân từ xưa luôn theo lệnh của cha mẹ và lời người mai mối, nhưng muốn chung sống cả đời thì vẫn nên cho cặp vợ chồng son gặp mặt nhau trước đã, nhìn xem có hợp mắt không hẵng nói, bằng không, trưởng bối hai nhà thấy tốt nhưng tiểu bối lại như oan gia, cuối cùng cũng không hạnh phúc.
"Ừ, để ta suy nghĩ, bà mối Lưu, ngươi quay về cũng thuật lại gia cảnh nhà ta, còn có lời ta nói lúc nãy, Cát Tường gả qua đó nhà mẹ đẻ sẽ không liên lụy nàng, ngoài ra ta cũng đang cân nhắc cho hai đứa trẻ này gặp mặt trước một lần, bọn nhỏ hợp ý thì chúng ta bàn lại."
Bà mối Lưu gật đầu, "Được, vậy là ổn rồi."
......
Vương Kim Tú về đến nhà liền nóng lòng tìm Chu lão tam, bà vô cùng hào hứng đẩy cửa ra, "Tam nhi? Tam nhi à, mẹ có tin tốt muốn nói với con."
Nhưng trong sân yên tĩnh, không có chút âm thanh nào.
Chu lão tam và Chu Thiết Ngưu đi lên trấn xem xiếc, hai ca ca hẹn nhau ra đồng mò cá chạch, Chu Hổ Sinh tìm người chơi cờ tướng, còn lại hai người con dâu buổi sáng hái hồng dại xong thì về nhà ăn cơm trưa, sau đó dẫn con sang nhà hàng xóm uống trà nói chuyện.
"Mọi người đi đâu hết cả rồi." Vương Kim Tú vui vẻ lại tìm không ra người để chia sẻ, vừa nói thầm vừa nhìn lướt qua các phòng, sau khi xác định mọi người đều không ở nhà bèn tùy tiện đi xem chuồng gà vịt, nhưng vừa thấy đã hoảng hốt, gà vịt chạy tứ tung.
Vốn là nhà bà còn có cửa sau, cửa sau và cửa chuồng gà chưa đóng nên gà vịt đang tung cánh chạy phành phạch, đang nhảy nhót ở sườn núi bỏ hoang đằng sau cánh cửa.
Vương Kim Tú tức giận vừa cầm cây chổi vừa mắng, lùa gà vịt khắp sườn núi, miệng không ngừng "ku ku ku" "ku ku ku", chờ đến khi xong chuyện bà đã sớm mệt đến kiệt sức.
Những người lại trong nhà lục tục trở về đều bị bà mắng một trận.
"Hôm nay ai cho gà ăn? Cũng lớn gan quá nhỉ? Lỡ tụi nó chạy mất hoặc bị người ta bắt thì làm sao? Cả đám các ngươi có thể để tâm một chút được không hả?" Vương Kim Tú càng nói càng đau lòng, gà vịt là cục cưng của các hộ gia đình nhà nông, mất một con cũng đau lòng cả nửa năm.
"Mẹ, là con, con quên đóng cửa." Chu lão đại - Chu Hữu Vinh - có chút ngượng ngùng cất lời.
Bình thường gà vịt đều do nữ nhân trong nhà quản lý, hôm nay các nàng đều có việc vội nên hắn cho chúng ăn, trong lòng cứ nghĩ tới việc ra ngoài mò cá chạch nên sơ ý quên đóng cửa lại.
Vương Kim Tú trừng mắt nhìn con trai một cái, tính bà nóng nảy, lúc giận dữ mắng mỏ người khác cũng không khách sáo, mặc kệ Chu Hữu Vinh là người thành gia lập nghiệp có vợ con gì, mắng đến mức Chu Hữu Vinh không dám ngẩng đầu.
"Ngươi là lão đại, ngươi nhìn xem, lấy gì làm gương cho hai đệ đệ, chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, phục ngươi rồi, rõ là tổ tông của ta mà."
"Bây giờ còn có ta và cha ngươi ở đây, nói xúi quẩy đi, lỡ như sau này bọn ta không còn nữa thì ngươi làm sao? Ngươi có thể chống đỡ được cái nhà này không?"
Vương Kim Tú mắng Chu lão đại, vợ lão đại La Quyên Nhi cảm giác cũng như đang mắng mình, gương mặt tái nhợt.
Lúc này Chu lão tam từ trên trấn trở lại, hắn đưa một cân rượu gạo để Chu Thiết Ngưu mang về cho ông cố như đã hứa, làm cho ông lão cười ha hả một lúc, mới vừa về tới sân nhà mình, vừa nhìn thấy mẹ lại nổi cáu bèn nhanh chóng đi tới hoà giải.
Những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà này không có gì to tát cho nên Chu lão tam không cần dùng tới lý lẽ đã giải quyết êm đệp, chỉ cần an ủi cảm xúc của mẫu thân dỗ dành người vui vẻ, tự nhiên sẽ không mắng chửi người nữa.
"Mẹ, con về rồi." Chu lão tam cao giọng cười nói.
Vương Kim Tú còn đang nổi nóng, xoay người nhìn Chu lão tam một cái không vui, "Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng của ngươi, chạy đi đâu?"
"Cùng Thiết Ngưu đi lên trấn giải sầu, tản bộ một chút, cả ngày ở trong nhà nên hơi chán." Chu lão tam mặc kệ sắc mặt Vương Kim Tú đang đen thui, khoác tay dắt mẹ vào nhà rất tự nhiên, "Mẹ, đại ca cũng không cố ý, được rồi, bỏ qua chuyện này đi, chúng ta vào phòng sưởi ấm, bên ngoài lạnh, hôm nay lên trấn con được ăn khoai lang khô rất ngon, vừa ngọt vừa mềm, người nếm thử xem?"
Cứ như vậy, Chu lão tam vừa nói chuyện vừa dỗ dành Vương Kim Tú đi vào nhà chính.
Chu lão đại đang đứng trong sân ăn mắng thở phào nhẹ nhõm, khẽ cử động bả vai, quay đầu nói với La Quyên Nhi, "Cũng may tam đệ dỗ mẹ vui vẻ, không thì không biết hôm nay như thế nào nữa."
"Hừ." La Quyên Nhi hầm hừ trừng mắt nhìn trượng phu của mình, bực vì hắn cẩu thả, cũng tức hắn khờ khạo, cùng là con trai, nam nhân nhà nàng có ý tốt phụ giúp việc nhà lại bị mắng vì làm sai, lão tam chẳng những không làm, mới nói vài câu lời hay ý đẹp đã thành người có công?
Đây là đạo lý gì chứ.
......
"Mẹ, mẹ ăn thử." Vừa vào nhà Chu lão tam vội vàng lấy khoai lang khô ra cho Vương Kim Tú nếm thử. Sản lượng khoai lang cao nên nhà nào cũng trồng rất nhiều, trộn với bột mì và gạo ăn chung, ăn nhiều sẽ nóng trong người nên Vương Kim Tú không thích ăn cái này lắm, nhưng đây là chút tấm lòng của Chu lão tam, bà vẫn nhận lấy bỏ vào trong miệng.
Cát Tường làm việc tỉ mỉ, khoai lang được lựa chọn rất tốt, cẩn thận gọt vỏ, cắt thành từng sợi dài phơi nắng, mỗi một công đoạn đều được làm rất chỉnh chu, khoai lang này có màu vàng đẹp mắt, không cứng như những nhà khác làm, nhai rất mềm lại còn ngọt nữa.
Hầy, không tệ đấy chứ, ngay cả người không thích ăn khoai lang như Vương Kim Tú cũng không khỏi khen ngợi.
"Nhà Thiết Ngưu làm à?" Vương Kim Tú kéo con trai về phòng của mình, đang định nhỏ giọng nói chuyện liền thuận miệng hỏi một câu.
Chu lão tam lắc đầu, "Không phải."
Hắn vốn định kể chuyện hôm nay ở bờ sông gặp được cô nương kia, ngoài ra còn đuổi tên lưu manh cho mẹ nghe, nhưng tâm tư Vương Kim Tú không đặt ở đây, bà vội vã nói cho Chu lão tam biết bà đã nhắm được một người làm con dâu.
Đóng cửa lại, Vương Kim Tú kéo con trai ngồi ở mép giường, vui mừng phấn khởi nói, "Tam nhi, sáng nay mẹ đi tìm bà mối, con biết bà mối Lưu ở thôn bên cạnh không?"
Chu lão tam ngước mắt lên, "Tìm bà mối làm gì?"
"Đứa nhỏ này, ngốc quá, không phải hôm qua đã hỏi con rồi sao? Con thích kiểu cô nương gì, hiểu chuyện, dịu dàng, có thể cùng tâm sự! Mẹ đã tìm được một người như vậy cho con rồi, sáng sớm hôm nay ta đi tìm bà mối giúp con tới nhà dạm hỏi người ta." Vương Kim Tú cười đến không khép miệng được, nụ cười kia từ đầu đến cuối cũng chưa rớt khỏi gò má, nhìn bộ dáng kinh ngạc kia của Chu lão tam bà còn tưởng hắn đang vui mừng quá độ.
Chu lão tam nào có vui mừng, hắn chỉ sửng sốt, tuyệt đối không ngờ động tác của mẹ mình nhanh đến vậy, hôm qua vừa mới hỏi thích kiểu cô nương như thế nào hôm nay đã tìm bà mối nhờ làm mai.
Hơn nữa, Chu lão tam nắm chặt khoai lang khô Cát Tường đưa, trong lòng rất không thoải mái, "Mẹ, sao người không nói với con một tiếng."
"Nói gì? Chẳng phải hôm qua đã nói rồi sao?" Vương Kim Tú không cảm thấy có gì đó không đúng, đẩy con một cái, tiếp tục vui vẻ nói, "Cô nương kia tên Cát Tường, xinh đẹp, tính tình cũng rất dịu dàng, hai đứa chắc chắn có thể nói chuyện hợp ý, hôm kia ta đã gặp qua một lần, nàng còn cười gọi ta là thím đó, vừa nhìn đã biết là một cô nương ngoan ngoãn."
Chu Lão Tam không nói lời nào, Vương Kim Tú cũng không để ý, xong ưu điểm nói đến khuyết điểm, "Chẳng qua gia cảnh hơi khó khăn, nhưng không sao, gia thế trong sạch là được, còn nữa, cô nương này ăn uống hơi khá, nghe nói sức ăn lớn, một bữa có thể ăn lượng cơm của bốn năm người."
"Cái gì?" Chu Lão Tam yên lặng ăn khoai lang khô, vừa nghe lời này suýt chút nữa bị nghẹn, nếu cô nương này ăn giỏi như vậy, chắc hẳn người cũng cao lớn to khỏe, vả lại Vương Kim Tú hay khen những cô nương có tướng mạo bình thường là xinh đẹp, Chu lão tam không quá yên tâm với gu thẩm mỹ của mẹ mình, hắn cho rằng đây là một lời nói dối hoa mỹ.
"Mẹ, chuyện này không được đâu, nhà ta làm gì có nhiều lương thực như vậy cho người ta ăn, cái này giống như trong một lúc thêm năm nhân khẩu, là thêm năm phần thức ăn, không được, không được." Chu Lão Tam vốn đã không hài lòng chuyện Vương Kim Tú chưa thương lượng đã làm mai cho hắn, bây giờ đang tìm cớ từ chối.
Vương Kim Tú vội khuyên, "Đừng sợ, nhà mình có thể đáp ứng được, con cũng đừng nghĩ nhiều, lúc trước kêu con đọc sách là ý kiến của mẹ, con vì đọc sách mới không biết làm mấy việc nhà nông, chuyện này không trách con được, sau này con lập gia đình ta sẽ trợ cấp cho con, ta còn trẻ, chúng ta cùng nhau giúp đỡ con, ngàn vạn lần đừng thấy áp lực."
Chu lão tam nghe xong rất cảm động, thế nhưng, xúc động thì xúc động, hắn không thể buông cái cớ vừa tìm được.
"Mẹ, không được, con không thể dựa dẫm mọi người cả đời, cô nương này gả cho con con cũng không đối xử tốt với người ta được, con không muốn làm lỡ con gái nhà người ta, thôi bỏ đi."
Vương Kim Tú hết cách, từ nhỏ đến lớn Chu lão tam luôn ngoan ngoãn lại nghe lời, bà nói gì đứa nhỏ này liền làm cái đó, đây là lần đầu tiên không nghe theo sự sắp xếp của bà, dựa vào tính tình Vương Kim Tú xưa nay sớm đã nổi trận lôi đình, lão nương vì ngươi rầu thúi ruột còn không biết cảm kích, ngươi muốn lên trời hả?
Nhưng ở trước mặt bà là Chu lão tam, Chu lão tam cúi đầu cụp mắt, bà thấy thì đau lòng, "Được rồi, con về phòng trước đi, việc này nói sau."
Đêm nay Vương Kim Tú ngủ không ngon, Chu lão tam cũng không yên giấc, bao khoai lang khô Cát Tường tặng được đặt ở bên cửa sổ, hắn thỉnh thoảng nhìn một cái lại nghĩ tới dáng vẻ của nàng, hắn thích cô nương như vậy, nếu chưa lập gia đình thì may quá.
Nhưng mà, cô nương nhà người ta có lẽ không xem trọng hắn đâu?
Chu lão tam nghĩ ngợi lung tung hồi lâu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ngày hôm sau tỉnh dậy hai mắt thâm quầng. Lúc ăn sáng Vương Kim Tú nhìn thấy thì đau lòng, cũng nảy sinh ý định đi tìm bà nói Lưu, quên mối hôn sự này đi.
Nhưng sáng nay bà chưa kịp ra ngoài thì bà mối Lưu đã trước tới, nói chuyện Cát Vạn Thành muốn cho Chu lão tam và Cát Tường gặp một lần.
"Cho hai đứa nhỏ gặp mặt trước cũng tốt, mưa dầm thấm lâu, nhìn xem có hợp nhau không, ngươi thấy sao?" Bà mối Lưu hỏi.
Vương Kim Tú vừa thấp giọng nói chuyện với bà mối Lưu vừa nhìn Chu lão tam uể oải ỉu xìu trong sân, lòng đau như cắt, "Được rồi, chiều nay ta sẽ sai hắn đi lên trấn."
Trong lòng Chu lão tam cũng biết rõ Vương Kim Tú yêu thương hắn nên hôm nay cố ý ra vẻ mệt mỏi thất thần, cốt là để kích thích làm cho mẫu thân đang lạc đường biết quay đầu, bỏ cái suy nghĩ mai mối kia đi. Ngay cả bữa sáng cũng chỉ ăn có một nửa, diễn kịch phải diễn tròn vai, lúc này mới giống.
Vốn đang nghĩ xem nên giả bệnh gì, ai ngờ Vương Kim Tú gọi hắn đi lên trấn mua mười cân rượu, nói vị cô nương Cát Tường kia hôm nay phụ việc ở một quán rượu nhỏ, mặc áo bông màu hồng nhạt thêu hoa, bảo hắn nhìn xem có thích hay không.
Chu lão tam vốn không muốn đi, nhưng cân nhắc nếu lên trấn tiện đường sẽ đi qua căn nhà ven sông kia, nói không chừng sẽ gặp được cô nương hôm qua, hắn liền xúc động, không giả ốm cũng không muốn ra vẻ nữa, nhận tiền Vương Kim Tú đưa, cầm lấy hai bình rượu lớn rồi lên đường.
Với lại, gặp được cô nương Cát Tường mà nương thích hắn có thể nói mình không thích, như vậy nương cũng không thể ép buộc hắn nữa, quả thật là một công đôi việc.
Trước khi đi thấy trong sân đang phơi cá muối, Chu lão tam mím môi, nảy ra suy nghĩ, ngày hôm qua đã nhận lễ vật của người ta thì hôm nay cũng nên đáp lễ một chút, cũng coi như xã giao bình thường.
Hắn lấy cọng rơm buộc hai con lại, giấu sau lưng bình rượu mang đi.
Một lúc sau, Vương Kim Tú ra sân trở mặt cá, kinh ngạc la lên một tiếng, "Á, sao lại thiếu mất hai con? Chẳng lẽ vừa rồi trong sân có mèo, bị mèo tha đi mất rồi?"
"Không thể nào, mẹ, phơi cao như vậy, có chăng là mèo biết bay......"
Không giống như Chu lão tam biếng nhác không có kế hoạch, bề ngoài Cát Tường nhã nhặn nhưng lại là người có chủ kiến. Cát Vạn Thành để Đường Thúy nói với Cát Tường chuyện bà mối tới cửa cầu hôn. Cô nương mười tám tuổi da mặt mỏng, hai má đỏ au như tôm luộc, cúi đầu nghe mẫu thân nói chuyện.
Xấu hổ thì xấu hổ, Cát Tường rất có trật tự, nghe Đường Thúy nói rõ ràng điều kiện nhà trai xong thì bản thân cân nhắc một lúc, sớm muộn gì cũng phải kết hôn nên nàng cũng hy vọng được gả vào một gia đình tốt một chút, nghe thấy điều kiện Chu gia này không tồi, rất phù hợp, Cát Tường gật đầu.
"Được, mẹ, một lát nữa con ra quán rượu hỗ trợ, cũng mang Thụy ca nhi đi theo." Cát Tường e lệ ngượng ngùng nói.
Trấn Hoàng Sa có một quán rượu nhỏ danh tiếng không tệ, mỗi lần sản xuất rượu mới thì bên trong luôn bận rộn tất bật, họ sẽ gọi người hỗ trợ nấu ăn, giúp việc, tay nghề Cát Tường tốt nên thường xuyên được gọi đi hỗ trợ, xong việc có thể đóng gói rất nhiều thức ăn ngon mang về, bà chủ quán rượu còn hay cho ít quần áo cũ, bã rượu, hoặc chút tiền đồng gì đó.
Nhưng hôm nay Cát Tường cũng không phải đi hỗ trợ đơn giản như vậy, Đường Thúy nói hôm nay thanh niên họ Chu kia sẽ đến mua mười cân rượu, hắn tên là Chu Hữu Phú, mọi người đều gọi hắn Chu lão tam, thích mặc áo bông màu xanh, để Cát Tường lưu ý hơn một chút, vừa lòng mối hôn sự này thì đưa ra quyết định.
Cát Tường chải lại tóc, đi ra bờ sông soi mình trong nước, tâm trạng có chút kích động và thấp thỏm, lúc này Cát Thụy đi ra, hô to gọi nàng, "Đi thôi, tỷ, chúng ta xuất phát."
"Ừ, tới đây." Cát Tường giòn giọng đáp, cùng Cát Thụy đến quán rượu hỗ trợ. Truyện Bách Hợp
Lúc Chu lão tam đi tới bờ sông Hoàng Sa, trong nhà Cát Tường cũng chỉ còn lại mẫu thân nàng Đường Thúy đang dựa người may vá xiêm y cho Cát Tường, Chu lão tam ở bờ sông rửa sạch giày và tay xong, qua lại vài vòng cũng không thấy cô nương hôm qua, không khỏi có chút mất mát.
Chà, xem ra nàng không có ở nhà, cá này cũng không đưa được.
Chu Lão Tam ủ rũ đi về phía quán rượu nhỏ, vừa đi vừa thở dài, đến lúc tới nơi hắn mới phát hiện người tới mua rượu rất nhiều, xếp thành một hàng dài. Chu lão tam vừa xếp hàng vừa nhìn người trong quán, có rất nhiều tiểu nhị, trong lúc nhất thời hắn chưa phân biệt được ai là Cát Tường.
Cũng may không có nhiều phụ nữ, loại trừ những người lớn tuổi, người không mặc xiêm y hồng nhạt, đôi mắt Chu lão tam đột nhiên sáng lên, ơ, kia chẳng phải vị kia cô nương mình gặp hôm qua đấy sao? Chu lão tam kích động xoa xoa đôi mắt xác định mình không nhìn lầm, không đợi hắn mở miệng, bà chủ quán rượu bên cạnh mở miệng.
"Cát Tường à, lại đây giúp ta một chút, đưa rượu cho khách."
Cái gì, nàng chính là Cát Tường ư.