Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Thienyetkomanhme
Hôm nay có mặt trời, gió cũng rất lớn, theo mùi hương bị gió mang đi, mấy người già ngồi đánh bài ở bãi đất trống trong ngõ nhỏ tức khắc bị hấp dẫn.
"Đông Đông đây là lại làm món ngon mới?"
"Nghe mùi vị này hình như là xào ốc đồng."
"Cũng thật thơm, tôi ngửi đã thấy đói bụng."
Mấy ông lão càng nói càng thèm, trong đó một ông lão không khỏi nói: "Bằng không tôi đi mua một chút lại đây chúng ta nếm thử?"
Lời này vừa ra, mấy ông lão khác sôi nổi gật đầu.
Ông lão vào trong tiệm, vừa lúc ốc đồng xào cay ra nồi.Nguyễn Miên Man biết được ý định đến của ông, vốn dĩ chuẩn bị đưa một đĩa qua, nhưng mà ông lão lại không chịu, chính là bỏ tiền mua một đĩa, nhặt một ít tăm bước nhanh trở về.
Không phải hắn tiếc tiền không mua nhiều, thật sự là tuổi lớn, ít nhiều có chút kiêng kỵ, hắn không dám mua nhiều.
Chờ trở lại chỗ ngồi, ông lão đem đĩa ốc đặt trên bàn nhỏ, gấp không chờ nổi nhặt một con ốc đồng đưa vào trong miệng.
Mới vừa rồi bưng đĩa ông đều thèm một đường, rốt cuộc ăn đến ốc đồng thơm ngào ngạt, cả người đều muốn bay lên.
Xem ông hút một con ốc đồng ngon lành, hai ông lão khác cũng không rảnh để tiếp tục chơi bài, đem bài trong tay để qua một bên, cũng ăn theo.
"Hắc, có chút cay...... Bất quá hương vị này thật đúng là quá ngon."
"Ăn ngon, tôi trước kia cũng ăn không ít ốc đồng, nhưng chưa từng ăn qua hương vị như vậy."
"Tôi đi rót chén nước tới, các ông ăn từ từ, chừa cho tôi chút."
"Sợ cay ông còn ăn làm gì."
"Cay tôi cũng thích ăn, ông quản tôi được chắc."
Mấy ông lão tụ tập ăn ốc đồng ăn đến sảng khoái, Nguyễn Miên Man ở trong tiệm của mình nếm mấy con, chụp bức ảnh gửi cho Tư Cảnh Lâm, hỏi anh có muốn ăn hay không.
Nhắn tin xong, cô múc ra mấy cái hộp, đưa qua cho ông Ngô cùng bà Vương bọn họ, trên đường trở về nhận được tin nhắn của Tư Cảnh Lâm, tỏ vẻ đợi lát nữa cho người lại đây lấy.
Nguyễn Miên Man nhắn lại "Được ạ", cũng múc cho chính mình một đĩa ốc đồng xào cay ra ngồi ở trong cửa hàng ăn.
Quả Quýt Nhỏ, lúc cô xào ốc đồng thì đang ra ngoài chơi, cho tới bây giờ cũng chưa trở về, không cần ứng phó mèo con tham ăn, cô một bên xem TV một bên ăn ốc đồng, thỉnh thoảng có cơn gió ngẫu nhiên từ bên ngoài thổi vào, quả thực quá thoải mái.
Bên kia, nhận được phân phó một lần nữa đi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, trợ lý Tôn quả thực quá tích cực, lưu loát đi từ công ty vào hẻm Hồ Lô.
Trước khi vào tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, hắn đã thấy ngõ nhỏ tràn đầy một mùi hương mê người, sau đó liền thây mấy ông lão vây quanh một chỗ ăn ốc đồng.
Mâm ốc đồng không còn mấy con, ngâm mình ở nước sốt sáng bóng hồng hồng, hương khí mê người, hơn nữa vài ông lão tranh đoạt nhau ăn, làm trợ lý Tôn trực tiếp "Lộc cộc" một tiếng nuốt nước miếng.
"Ông ăn từ từ."
"Từ trước đến nay, yôi ăn cái gì cũng là cái tốc độ này, ai bảo ông mua không nhiều lắm."
"Đừng nói Đông Đông làm vốn dĩ không nhiều lắm, thân thể kia của ông, cũng không thể ăn nhiều."
"Nói như thân thể ông khỏe mạnh lắm vậy......"
Từ lời tranh chấp cảu mấy ông, trợ lý Tôn đoán được ốc đồng này là từ đâu ra, lập tức không nhìn bọn họ nữa, mà là đi nhanh hướng cửa hàng đi tới.
Một lòng tranh nhau số ốc đồng còn lại, mấy ông lão căn bản không chú ý tới người sống lù lù là hắn đi qua, tranh chấp vài câu, dứt khoát ngươi một cái ta một cái, giống mấy đứa nhỏ chia kẹo với nhau.
Trợ lý Tôn đến trong tiệm, liền nhìn thấy cô chủ đang ngồi ở trong tiệm ăn ốc đồng, lại lần nữa bị thèm, hắn giơ tay ở trên cửa nhẹ gõ hai cái, cười cùng cô chào hỏi.
Nguyễn Miên Man một mặt gật đầu đáp lại một mặt đứng lên: "Phiền toái anh chờ một lát, tôi hiện tại đi lấy ốc đồng."
"Từ từ." trợ lý Tôn ngăn lại làm cô quay đầu nhìn, hắn đem hộp giữ ấm lần trước đưa qua, sau đó nói, "Cô chủ làm ốc đồng quá thơm, có thể bán cho tôi một phần không?"
"Đương nhiên." Nguyễn Miên Man tiếp nhận hộp giữ ấm vào phòng bếp, không bao lâu sau mang ra tới, đem hộp giữ ấm đựng ốc đồng cùng một hộp ốc đồng khác giao cho hắn.
"Cảm ơn cô chủ." trợ lý Tôn nói lời cảm tạ, trực tiếp móc ra một tờ 100 đặt lên bàn.
"Không cần nhiều như vậy." Nguyễn Miên Man nói xong, lại nhìn đến thùng giấy tinh xảo trên bàn, từ tranh vẽ trên cái hộp đoán được này lại là trái cây Tư Cảnh Lâm đưa qua, biểu tình nháy mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
"Đây là Tư tổng lấy từ nông trường sản xuất trái cây ở nước ngoài, chỉ lấy tới đưa người quen cùng làm phúc lợi cho nhân viên, năm nay sản xuất tương đối nhiều, chỉ có thể khắp nơi đưa nhiều một chút." Tôn trợ lý thấy cô tựa hồ không muốn nhận, giải thích một câu xong vội vàng rời đi, không cho cô có cơ hội từ chối.
Nguyễn Miên Man nghe nói đây là trái cây Tư Cảnh Lâm tự trồng, cảm giác thật ra tốt một chút, thấy người đi rồi, liền đem trái cây cầm lên cất vào bên trong.
Buổi chiều, cửa hàng mở cửa không bao lâu, một chiếc Minibus dừng lại trước cửa.
Nguyễn Miên Man nghe Chu Linh nói trước cửa có cái Minibus, liền đoán được là ai tới, chờ ra tới, quả nhiên là ông.
Hàn huyên hai câu, chú Phùng có chút ngượng ngùng nói: "Chú nói một chút, trong nhà đậu phộng có mười mấy cân, cũng mang cùng 300 cân đậu phộng quả cho cháu, cháu muốn đặt chỗ nào?"
Nguyễn Miên Man lúc này đang bận rộn, ra tới tiếp đón ông một tiếng, liền bảo Chu Linh dẫn ông đem đậu phộng trước đặt ở phòng kho, sau đó ấn theo giá thị trường mà thanh toán.
Chú Phùng vốn đang nói muốn tính rẻ một chút cho cô, thấy cô một hai phải tính theo giá thị trường, liền không chịu thu tiền mười mấy cân đậu phộng kia, tỏ vẻ là tặng cho cô.
Ông kiên trì như thế, Nguyễn Miên Man chỉ có thể nói lời cảm tạ, lại đem một ít ốc đồng còn lại vào trong hộp đưa cho ông, cũng tỏ vẻ trong tiệm nếu còn cần đậu phộng sẽ lại liên hệ ông.
Nghe vậy, chú Phùng thập phần cao hứng: "Được, cháu chừng nào cần thì gọi cho chú là được, trong ngày là có thể đưa lại đây."
Có ông đưa lại đây mười mấy cân đậu phộng kia, buổi tối đậu phộng rang hoàn toàn không cần lo lắng không đủ bán.
"Cô chủ, mấy đậu phộng quả đó cũng dùng làm đậu phộng rang sao?" Chu Linh nghĩ nếu đúng vậy, hiện tại có thời gian rảnh liền bóc một chút.
"Vâng." Nguyễn Miên Man một bên chiên cơm một bên nói, "Chị đi về trước một chuyến hỏi bà ngoại chị một chút, nhờ bà hỏi một chút một đông một cân, trong ngõ nhỏ có người nguyện ý hỗ trợ tách đậu phộng hay không."
Chu Linh tuy rằng cảm thấy các cô tự mình lột có thể tiết kiệm chút tiền, nhưng nghĩ đến ngày mai liền phải dùng vậy chưa chắc lột kịp, vẫn là đáp ứng một tiếng, chạy chậm về nhà.Không bao lâu, bà Vương ôm theo con gái Chu Linh hấp tấp vào trong tiệm.
"Đông Đông a, không cần một đồng, 5 hào một cân liền có rất nhiều người muốn lột cho cháu. Cháu cần dùng gấp sao? Nếu gấp để bà tìm nhiều người một cshut, không bao lâu là có thể lột xong."
"Cũng không phải quá gấp, giữa trưa ngày mai có thể lột xong là được." Nguyễn Miên Man quay đầu lại nhìn bà một cái nói.
"Vậy được, đem An An lưu lại nơi này cùng mẹ nó chơi một hồi, bà đây liền đi hỏi cho cháu." bà Vương nói xong, lại vội vàng chạy đi, sợ chậm trễ công việc của cô.
Bà Vương đi rồi, Chu Linh cầm cái băng ghế nhỏ đặt ở cửa phòng bếp cho con gái dựa tường ngồi xong dỗ bé: "An An, mẹ có việc phải làm, con ngoan ngoãn ngồi tại đây một hồi chờ cụ trở về được không?"
Từ khi đến hẻm Hồ Lô, tính cách An An đã hoạt bát hơn chút, bất quá vẫn ngoan ngoãn như cũ.Thấy bé gật đầu, Chu Linh sờ sơ đầu bé, đi vào phòng bếp đem cơm chiên, đậu phộng cùng canh Nguyễn Miên Man làm xong đóng gói đưa cho nhân viên giao cơm.
An An ngoan ngoãn ngồi ở cái ghế nhỏ, một hồi nhìn mẹ, một hồi nhìn chị Nguyễn trong phòng bếp, lúc đang nhìn chị Nguyễn, liền thấy chị hất một cái cơm chiên ở 2 cái chảo lớn đồng thời bay lên lại rơi xuống, nhịn không được "Oa" lên.
Nguyễn Miên Man nghe được thanh âm quay đầu lại, cười hỏi bé: "An An có đói bụng không? Có muốn ăn cơm hay không?"
"Dạ chị, An An ăn cơm rồi, còn ăn một cái ốc ốc, ốc ốc ăn ngon ngon nha!" An An vươn ra ngón tay khoa tay múa chân lên.
Lại nói tiếp các cô xưng hô kỳ thật có chút loạn, nhưng cũng không có biện pháp, ai nói Chu Linh sinh hài tử quá sớm, liền chỉ có thể luận tuổi mà gọi.
Bé gái hơn 3 tuổi, trong khoảng thời gian này mập lên một ít, thoạt nhìn rất đáng yêu, lại nghe bé nãi thanh nãi khí nói chuyện, tâm tình Nguyễn Miên Man đều tốt hơn một chút.
An An ngồi chơi một minhg, Quả Quýt Nhỏ trong tiệm bỗng nhiên tiến tới cỗ bé, đứng lên ghé vào đầu gối bé cọ cọ.
Bé gái hai mắt sáng ngời, thử thăm dò sờ sờ đầu nó, duỗi tay đem nó ôm vào trong lòng ngực.Vốn dĩ trong tiệm, Quả Quýt Nhỏ có tính tình cũng không phải dịu dàng với người lạ, Chu Linh Liếc thấy một màn này, lo lắng nó phát giận cào thương con gái, đang muốn ngăn cản, lại thấy nó ngoan ngoãn để con gái ôm, kể cả bị túm lông cũng không tức giận.
Chu Linh trong lòng kinh ngạc, vào phòng bếp đóng gói khi nhịn không được cùng Nguyễn Miên Man nhỏ giọng nói thầm một câu.
Nguyễn Miên Man nghiêng mắt nhìn lướt qua, cười nói: "Khả năng mèo thích trẻ con đi."
Lại làm tốt mấy đơn hàng, bà Vương mang theo một bà lão khác lại đây, đứng ở cửa phòng bếp hướng trong phòng bếp nói: "Đông Đông a, bà Lâm nguyện ý lột đậu phộng, bất quá bà ấy muốn đem toàn bộ đậu phộng đều cầm về nhà lột, bảo đảm giữa trưa ngày mai lột xong cho cháu, cháu xem có được không?"
Trong ngõ nhỏ cũng có nhà điều kiện không tốt lắm, nhưng nói khó khăn nhất, vẫn là nhà họ Lâm chỉ có người già với hai đứa trẻ.
Cho nên có việc có thể kiếm tiền, bà Vương nghĩ tới đầu tiên là nhà bọn họ, chỉ là không nghĩ tới, bà Lâm lại muốn nhận làm hết.
Việc này bà Vương không làm chủ được, chỉ có thể mang bà ấy tới trong tiệm.
Nguyễn Miên Man quay đầu nhìn, nhớ tới tình huống trong nhà bà Lâm, thật ra không ngại bà một mình nhận hết đậu phộng sống, chỉ là ——
"Bà một người lột hết sao?"
Bà Lâm thấy cô có chút xuôi xuôi, lập tức gật đầu: " Có thể có thể, năm kia bà có nhận lột đậu phộng ở chợ, một ngày nhiều nhất bà với Thông Thông hai đứa nhỏ lột được hơn 500 cân, hơn nữa cháu yên tâm, bà lột đậu phộng khẳng định sẽ không thiếu cân thiếu lạng, cũng tận lực không để lột nát."
Quán ăn trong chợ kia, một cân trả bà 3 hào rưỡi đến 4 hào, trả ít hơn cô 1 hào.
Đương nhiên, kể cả 3 hào rưỡi hay 4 hào bà Lâm cũng nguyện ý làm, rốt cuộc bà lớn tuổi rồi, có thể tìm được việc cũng không dễ dàng, đáng tiếc hiện tịa trong chợ không cần lột đậu phộng nữa.
Cho nên, ngeh bà Vương nói cần người lột đậu phộng quả, trả 5 hào 1 cân, bà Lâm tính toán, 300 cân là có thể kiếm 150 đồng, nên muốn nhận toàn bộ đậu phộng quả.
Những năm nay, 150 đồng đối với nhiều người tì không tính là cái gì, đối với bà Lâm lại rất quan trọng, ít nhất lần sau cháu gái quyển sách, bà cũng có thể hào phóng một hồi.
Nghe được âm thanh vội vàng của bà lão, Nguyễn Miên Man gật đầu: "Vậy được, bà lấy về lột đi, cũng không cần quá vội vàng, sáng mai trước 10 giờ rưỡi bà lột một nửa đưa lại đây là được, một nửa còn lại có thể đưa tới trước 4 giờ chiều ạ."
"Được được, khẳng định không làm chậm trễ công việc của cháu, cảm ơn Đông Đông." bà Lâm vốn đang có rất nhiều lời cảm kích muốn nói, nhưng xem cô còn đang bận, liền cũng không dong dài.
Bà Vương là người nhiệt tình, thấy sự tình đã định xong, lập tức tỏ vẻ muốn giúp bà Lâm đem đậu phộng nâng về nhà.
Nhân viên giao cơm trong tiệm ngồi nghe một hồi, thấy ba người phụ nữ 2 già 1 trẻ nâng 1 cái bao tải to đùng ra, tiến lên phụ một chút: "Muốn đưa đi đâu ạ? Nếu không xa cháu dùng xe đưa các bà đi."
"Ngay ở gần đây, không xa, vây cảm ơn cháu." Bà Vương cao hứng cảm ơn hắn.
Bà Lâm cũng vội vàng nói cảm ơn:" Cảm ơn cháu."
"Việc nhỏ, không cần khách khí." Rốt cuộc nhà ai lại không có người già, nhân viên giao cơm nhìn đến các bà liền nghĩ đến ông bà nhà mình, ở trong tiệm chờ cũng là chờ, chuyện nhỏ không tốn sức cũng nên làm.
Nhân viên giao cơm khác bên cạnh thấy vậy cũng tiến lên, giúp đỡ đem đậu phộng nâng lên trên xe.
Có người hỗ trợ rồi, bà Vương liền không cần đi theo một chuyến nữa, vì thế quyết định mang theo chắt gái về nhà.
"An An, nói tạm biệt, chúng ta đi về." Bà Vương bế An An lên nói.
"Tạm biệt mẹ, tạm biệt chị, tạm biệt mèo con!" An An vẫy vẫy tay nhỏ nói.
"Nè An An, cái này tặng cho em." Nguyễn Miên Man đi ra, đem một vật nhỏ nhét vào trong tay bé.
"Oa —— tiểu hồ ly!" An An nhìn "hồ ly cam" trong tay kinh hỉ mà kêu lên, đôi mắt mở đến tròn xoe.
"Đây là...... Hắc! Đây là dùng cà rốt khắc ra?" Bà Vương ghé sát vào ngửi một chút được liền thấy hương vị độc đáo của cà rốt, có chút khó có thể tin, "Đông Đông cháu còn biết làm cái này? Cũng quá lợi hại."
Những người này hiển nhiên là nghe mấy ông lão buổi chiều được nếm qua ốc đồng tư khen ốc đồng của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc có bao nhiêu thật ngon, mới nhịn không được lại đây hỏi một chút.
Nhưng mà, một chút ốc đồng cuối cùng đều bị Nguyễn Miên Man đem đi tặng người khác rồi, chỉ có thể cùng bọn họ nói xin lỗi.
Bọn họ có điểm tiếc nuối, bất quá nghe mùi hương trong tiệm thơm ngào ngạt, cũng không rảnh tay mà về, hoặc là mua chút cơm chiên, hoặc là mua một phần đậu phộng rang.