Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đặc biệt là sau khi Lý Phong Trạch bắt đầu ăn mì lạnh dầu đỏ, mùi vị tê tê, cay cay, tươi ngon, thơm nồng của loại dầu ớt được chế biến đặc biệt dùng cho món mì tỏa ra, khiến người khác không thể không chú ý đến.Trương Khả khóc không ra nước mắt, phát hiện ra rằng mình vẫn chưa no, mà lại còn hơi đói."Anh trai à, đừng có ăn một cách ngon lành như vậy nữa chứ, cậu có thể đừng khoa trương như thế được nữa không, cậu làm cho tớ lại cảm thấy đói bụng nữa rồi này!"Lý Phong Trạch căn bản không nỡ buông mì lạnh dầu đỏ xuống mà nói chuyện với Trương Khả, chỉ có thể vừa ôm bát vừa nói một cách lóng ngóng: "Tớ cũng không còn cách nào khác, món gà sốt tiêu này thực sự ngon quá.
Từ trước đến nay, tớ chưa bao giờ được ăn một món gà nào ngon đến như vậy, kết hợp thêm món mì lạnh nữa, quả thực là quá tuyệt vời luôn."Trương Khả cũng thích ăn mì lạnh, nhưng từ trước đến nay, cậu ta đều ăn mì lạnh không cay hoặc hơi the the thôi.Bộ dạng ăn uống say mê của Lý Phong Trạch liền trở thành quảng cáo tốt nhất cho món mì lạnh dầu đỏ và món gà sốt tiêu.Trong mắt Trương Khả, tô mì lạnh dầu đỏ có màu đỏ au trước mặt Lý Phong Trạch cực giống như yêu ma mê hoặc lòng người.Trong đầu cậu ta không khỏi xuất hiện hai cậu nhóc đối thoại với nhau.“Nào, hãy đến ăn ta đi.” Cậu nhóc nhỏ da đen nói: “Ăn một miếng thôi, không sao đâu mà.”"Không được, không được, cậu không ăn được!" Cậu nhóc nhỏ da trắng nói: "Cậu mà ăn vào là sẽ bị đau dạ dày đấy!"Hai cậu nhóc nhỏ đánh nhau một trận, cậu nhóc nhỏ da trắng mặt mũi bầm dập, sức chiến đấu không thể địch lại cậu nhóc nhỏ da đen.
Cuối cùng, cậu nhóc da trắng chịu thất bại thảm hại.Cậu nhóc da đen tỏ vẻ của kẻ thắng cuộc, ngông cuồng nói: "Từ khi nào mà Trương Khả lại sợ đau thế này? Chỉ là đau dạ dày xíu xiu thôi, thật là nực cười, nực cười quá đó mà!"Trương Khả ngửi thấy mùi thơm truyền đến từ Lý Phong Trạch ở bên cạnh.
Nhìn mì lạnh dầu đỏ và món gà sốt tiêu sắc hương vị đầy đủ trong chén của cậu ta, nước miếng Trương Khả đã chảy trên khóe miệng.Thậm chí cậu ta còn cảm thấy mình giống như nhân vật chính huyền thoại trong một quảng cáo về các món ăn ngon - đứa trẻ nhà bên đang dòm món ăn một cách thèm thuồng đến phát khóc.Càng nghĩ, vào thời khắc nguy cơ này, cậu ta hạ quyết tâm, bất chấp tất cả mà gọi Bạch Nhất Nặc: "Chị chủ ơi, em cũng muốn một phần mì lạnh dầu đỏ hơi cay và nửa con gà sốt tiêu ạ."“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu đã ăn một phần cơm chiên rồi mà.” Bạch Nhất Nặc thân thiện nhắc nhở: “Nếu ăn nhiều quá bao tử sẽ cảm thấy khó chịu lắm đó, tốt nhất là cậu nên ăn có chừng mực.”Nhưng hiển nhiên là Trương Khả không nghe khuyên, thậm chí, cậu ta còn tỏ vẻ đáng thương, oán trách mà chỉ vào Lý Phong Trạch nói: "Em cũng không còn cách nào khác, con trai em ăn quá ngon miệng, em căn bản không chịu nổi."Bạch Nhất Nặc nghe thấy bạn bè xưng hô cha con, ông cháu này rất nhiều lần trên mạng rồi.
Lúc đầu, cô nghe không hiểu, mơ mơ màng màng cho đến bây giờ thì đã có thể hiểu được, nhưng vẫn có chút cạn lời, hiện đại cái gì cũng tốt, nhưng có phải về mặt bối phận hơi tùy tiện không.
Nếu Trương Khả đã không nghe lời khuyên nhủ thì Bạch Nhất Nặc cũng không nói nhiều lời.
Thế là cô gật gật đầu rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị món ăn.Trương Khả ngồi trên ghế, trong lòng vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm, nội tâm cứ dao động liên hồi.Sau khi xúc động gọi món xong, Trương Khả lấy lại được chút lý trí, bắt đầu suy xét lại hành vi bốc đồng của mình.
Bình thường, bất luận bạn bè lôi kéo cậu ta đi ăn lẩu thịt dê, đồ nướng biết bao nhiêu lần thì cậu ta cũng không bao giờ đồng ý.
Nhưng tại sao hôm nay lại vì tiệm cơm Bạch Ký mà phá lệ?Lẩu, thịt nướng, món gà sốt tiêu có thơm ngon không? Tất nhiên là thơm ngon rồi.Nhưng liệu có thực sự đáng để làm tổn hại đến bao tử chỉ vì một bữa ăn ngon thôi không?Chắc chắn là không đáng.Cậu ta - Trương Khả - là một người kiên định, quyết đoán, tuyệt đối sẽ không bao giờ cúi đầu trước cám dỗ.Nhưng cậu ta đã gọi món rồi, chị chủ cũng đã vào bếp làm món ăn rồi.
Trương Khả chấn tỉnh bản thân lại, cậu ta biết nếu cậu ta hủy món như vậy cũng sẽ không hay ho gì cho lắm, cho nên đành phải ngồi yên nghĩ biện pháp đối phó.Đợi sau khi các món ăn được dọn ra, nếu Lý Phong Trạch muốn ăn thì cậu ta sẽ đưa cho Lý Phong Trạch ăn, nếu không thì sẽ đem về nhà cho người nhà ăn..