Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 23: Thảm án đường Ngũ Đấu
Trình Tiểu Hoa muốn chạy trốn theo bản năng nhưng mới bước lên một bước đã lùi trở về. Hai ngày nay nó có thấy rất nhiều cái gương nhưng cái nào cái nấy đều rất bình thường, chỉ có cái gương này là khác thường nhất. Vậy nên rất có khả năng đây là chỗ phá mộng. Cô không thể trốn, chẳng may chạy lạc đường không tìm lại được thì phải làm sao? Dù không lạc đường đi nữa mà lỡ như cái gương này sau hôm nay lại bình thường trở lại thì biết tính sao?
“Con mèo chết tiệt kia! Vẫn không chạy đi à! Tao đánh chết mày!!!”
Nhân viên ở cửa hàng giơ chổi lên, Trình Tiểu Hoa không đợi được Cảnh Thù trả lời nữa, cắn răng lao vào trong gương…
“Bộp” Cái chổi trong tay cô nhân viên đánh một cái lên đuôi của Trình Tiểu Hoa, cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đi toàn cơ thể.
Trình Tiểu Hoa “Ái!” một tiếng đầy thảm thiết, ngồi dậy khỏi giường, từ chỗ xương cụt vẫn còn có thể cảm nhận cơn đau sâu sắc như lúc còn là mèo. Cảnh Thù không nói dối, những thương tổn trong mơ cũng sẽ ảnh hưởng đến hiện thực. Cô xoa xoa cái mông, nhìn thấy gian phòng quen thuộc mà vô cùng cao hứng. Mợ nó! Cuối cùng cũng tỉnh lại được rồi.
Nhìn khắp phòng cũng không thấy Cảnh Thù đâu cả, trong lòng cô có chút buồn buồn thì lại nghe thấy giọng hắn giận dữ từ ngoài cửa truyền vào: “Có nhầm không, chỉ là thay một cái kính màn hình thôi mà đòi 2888 tệ! Sao cắp người không đi làm cướp đi?”
Cửa không đóng, Trình Tiểu Hoa kéo cánh cửa, nhìn thấy Cảnh Thù đang đứng trên hành lang, tay cầm di động của cô, tức giận mắng: “Đổi cái mới thì sao? Mẹ nó! Chắc sẽ mất 4000 tệ mất!”
Vừa quay đầu lại thì thấy vẻ mặt mơ hồ của Trình Tiểu Hoa, Cảnh Thù vội vàng cúp điện thoại, ho khan một tiếng, khôi phục lại vẻ cao lãnh.
Trình Tiểu Hoa nói: “Di động của anh hỏng rồi à?”
Cô không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đã làm Cảnh Thù không nhịn được nóng giận: “Không phải vì cô sao!”
Trình Tiểu Hoa chớp chớp mắt, không hiểu: “Tôi chưa từng động vào điện thoại của anh mà.” Rõ ràng là hắn tự ý dùng điện thoại của cô đấy.
“Nếu không phải vì trông coi cô, bản quân sao lại phải buồn chán như vậy? Nếu không phải quá buồn chán, bản quân sao lại phải chơi điện tử? Nếu không chơi điện tử, sẽ không thua, cũng không cần phải tức giận, không khống chế được lực tay, bóp hỏng kính điện thoại?”
“…”
Giờ cô mới biết Diêm La điện hạ nói toàn mấy câu vô lý mà nghe cũng thấy rất thuyết phục đấy.
“Nghe nói I Phone đổi màn hình đắt lắm, chưa kể điện thoại của anh còn là loại mới nhất, chắc chắn không dễ thay đâu. Hay là anh đổi một cái di động khác dễ thay hơn đi? XiaoMi có dùng rất thuận tiện, rất nhiều người lớn tuổi đều mua….”
“Cô muốn bảo bản quân dùng loại cho người già?”
“Không, không, là tôi định mua. Dù sao thì tôi cũng chỉ cần mấy chức năng cơ bản thôi, dùng loại dành cho người già cũng được. Ha ha…”
“Hừ!” Cảnh Thù hừ lạnh, thuận tay nhét di động vào trong túi, định đi xuống dưới tầng.
“Điện hạ, tôi từ trong mộng tỉnh lại, anh cũng không hỏi tôi dùng cách nào để thoát ra sao?”
Cảnh Thù lạnh giọng: “Chỉ là một mộng cảnh thôi, cô mất mấy ngày mới ra được, không biết xấu hổ sao mà còn hỏi?”
Trình Tiểu Hoa chỉ có thể tức giận ngậm miệng, ai ngờ, sau đó hắn lại hỏi một câu: “Cô đi ra bằng cách nào?”
“…” Trình Tiểu Hoa nói: “Tôi phát hiện một mặt gương, ảnh phản chiếu trong cái gương này khác hẳn với trong thế giới thực. Lúc đó còn bị người đuổi đánh, thế là trong tình huống cấp bách đã chạy về phía gương. Sau đó thì thoát ra được.”
“Ừ.” Lòng hiếu kỳ của Cảnh Thù được thỏa mãn, ngồi sau quầy thu ngân ngâm cứu di động của Trình Tiểu Hoa, vừa xem vừa lầm bầm: “Cùng là vỡ màn hình, sao di động của cô vẫn dùng được mà của ta đến cả mở khóa cũng không mở được?”
Đã hơn một ngày không ăn gì rồi, Trình Tiểu Hoa cảm thấy đói cồn cào ruột gan. Cô đi đến sau bếp, đặt nồi nấu hoành thánh, nói: “Là bởi vì của tôi rơi vỡ màn hình bên ngoài, còn lão nhân gia ngài dùng lực lớn như vậy, nhất định là bên trong cũng hỏng luôn rồi.”
Nấu xong hoành thánh, Trình Tiểu Hoa vừa ăn vừa đến cạnh Cảnh Thù nhìn, thấy hắn đăng lướt Taobao, xem các loại di động.
Cuối cùng mở giỏ hàng, chỉ vào một mục trong đó: “Cái này 2999 tệ. Cô nói xem, ta nên mua cái này hay nên đi thay màn hình?”
“Phụt” Trình Tiểu Hoa phun một miếng hoành thánh ra, không may lại đúng về phía Cảnh Thù. Mắt hắn chợt lóe, ngay lập tức có một quầng sáng xuất hiện, chắn lại miếng hoành thánh kia.
“Cô có phải con gái không thế? Tướng ăn nhìn xấu muốn chết. Lũ ma đói trong Luyện ngục so ra còn kém cô đấy.”
Trình Tiểu Hoa nói: “Sao lại bắt tôi mua chứ? Di động của tôi còn chưa đổi đây này.”
“Nếu như không có bản quân, cô đã chết ở trong mộng. Còn có lần ở Tịch Giang kia nữa, cô cho là với một cành đào nho nhỏ mà có thể khống chế được Bạch Triều Lộ hả? Đấy là do bản quân âm thầm giúp đỡ cô đấy. Hai lần cứu mạng, bản quân chỉ cần cô trả một cái điện thoại mà cũng không được hả?”
Lần này ở trong mộng, đúng là hắn có ân chỉ ra mấu chốt. Nhưng chuyện Bạch Triều Lộ, cô vẫn cho rằng đó là nhờ cô cơ trí dũng cảm mới giải quyết được, hóa ra không phải à?
“Điện hạ, không phải nói là nhiệm vụ không thể nhờ người khác làm giúp sao, nếu nhờ sẽ tính là nhiệm vụ thất bại mà?”
“Cành đào kia do chính tay cô đam vào, cành đào đối với ma quỷ cũng có hiệu quả khắc chế nhất định, mặc dù hiệu quả không lớn lắm. Bản quân chỉ tiện tay tăng sức mạnh cho cành đào đấy thôi. Vậy nên không tính là nhờ người khác làm giúp.”
“…” Quả nhiên, hệ thống kia có một lỗi siêu to khổng lồ này.
“Không thì đổi cái mới nhé? 4000 tệ. Dù sao bản quân cũng quen dùng I Phone rồi.”
Trình Tiểu Hoa nghe vậy mà run rẩy, đến giờ cô còn không có kiếm được bốn nghìn tệ đâu nhé!
“Ngài dù sao cũng là Diêm La điện hạ, đứng đầu Thập điện. Sao lại nghèo đến mức này?”
Cảnh Thù thở dài: “Mặc dù tiền lương của Diêm La không ít nhưng đều là Minh tệ. Huống hồ, bản quân ở dưới đó, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, không gì không có được, còn cần phải dùng đến tiền à?”
Tóm lại là cô vẫn phải chi tiền, Trình Tiểu Hoa lướt lướt di động, mở ra một đoạn giới thiệu của một chiếc di động khác: “Hay là mua cái này đi. Ngài nhìn xem, vẻ ngoài chói mắt, cũng rất to, rất hợp với thân phận của ngài!”
Quan trọng nhất là chỉ cần 799 tệ, giá quá hợp lý luôn.
Cảnh Thù xem xét cẩn thận, mặt biến sắc: “Bản quân không muốn dùng máy cho người già!”
Lúc này Trình Tiểu Hoa mới để ý, trong phần giới thiệu của cái điện thoại kia có một dòng “máy cho người già”.
“Không phải đâu, điện hạ không biết đấy thôi, rất nhiều doanh nghiệp vì tăng lượng tiêu thụ mà sẽ cho rất nhiều chữ vào phần giới thiệu. Ngài nhìn xem, bên trên cũng viết là “máy dành cho học sinh” nữa đấy thôi…”
Cảnh Thù lạnh lùng nhìn cô: “Cô để ta dùng máy cho học sinh?’
“Không phải, đây chỉ là…” Không đợi Trình Tiểu Hoa giải thích cho xong, Cảnh Thù nhanh tay ấn vài cái, đắc ý tuyên bố: “Mua xong rồi. Ta chọn một cái di động chuyên dùng để chơi game!”
Trình Tiểu Hoa đau đớn nhìn thông tin đã đặt hàng thành công trên điện thoại. Mẹ nó! 3999 tệ!
Cô hối hận lắm! Sao không quản lý kỹ tài khoản ngân hàng chứ??? Rõ ràng cô rất nghèo, rõ ràng tài khoản không có 3999 tệ mà? Trình Tiểu Hoa tính toán, hay là ngấm ngầm hủy đơn hàng kia đi nhỉ?
Nhưng mà… cả một ngày này, Cảnh Thù điện hạ đã quên mất phải trả điện thoại cho chính chủ. Tuy rằng cái điện thoại này không thể chơi game chiến thuật nhưng ít ra còn có thể chơi bài được.
Mắt thấy không thể lấy lại tiền được, Trình Tiểu Hoa đành từ bỏ, thôi, coi như lấy lòng Diêm La. Về sau, không! Giờ có một số việc vẫn cần hắn giúp.
Trình Tiểu Hoa lặng lẽ đi đến bên người Cảnh Thù, hỏi: “Điện hạ, nhiệm vụ của tôi vẫn chưa tính là hoàn thành đâu nhỉ? Sau đó phải làm gì nữa, cầu xin chỉ bảo!!!”
Cảnh Thù chơi bài rất giỏi, bởi hắn có tính toán lại còn có khả năng thay đổi linh hoạt. Liên tiếp thắng mấy ván, tâm tình rất tốt nên vẻ mặt cũng dễ gần hơn rất nhiều.
“Tất nhiên là chưa xong rồi. Tỉ lệ tử vong vẫn liên tục tăng.”
“Điện hạ, chuyện này có liên quan gì đến con mèo tinh kia không?”
Cảnh Thù lại chơi ván mới, vui vẻ nhìn bài, không yên lòng nói: “Chắc có. Hay là cô bắt nó tới hỏi xem sao, nhớ là không được giết.”
Trình Tiểu Hoa: “Tôi cảm thấy mèo tinh đối với tôi không có ác ý, ở trong mộng nó đối xử với tôi tốt lắm, cho tôi đồ ăn ngon. Mặc dù đều là thịt sống…”
“Mẹ mày. Chờ ta thắng rồi lại chạy à? Thua thì bỏ chạy, không biết quay lại trả thù à?” Cảnh Thù thấy mấy ván liên tiếp, những người chơi khác không vui. Trong đó có một người chơi xấu, chưa đánh xong một ván đã bỏ trốn, hại Cảnh Thù không thắng được.
Trong lòng Trình Tiểu Hoa thầm nghĩ: Anh có cái thân phận gì, người nào không muốn sống nữa hay sao mà muốn tìm anh báo thù chứ?
Tâm tình khó chịu, giọng điệu Cảnh Thù cũng không tốt: “Đã nói với cô rồi mà, nó đối xử tốt với mèo đen chứ không phải với cô. Con gái loài người đều thích tự mình đa tình hả?”
Có lẽ là do cảnh trong mơ có ảnh hưởng đến cô, Trình Tiểu Hao vẫn luôn cảm thấy mèo rừng tinh không xấu, trong lòng cũng không hy vọng nhiệm vụ lần này có liên quan gì với nó cả. Nghĩ vậy, Trình Tiểu Hoa lại nhớ đến chuyện hôm đó báo cảnh sát. Không biết cảnh sát đã bắt cái ổ trộm mèo kia đi chưa. Vì thế, cô năn nỉ Cảnh Thù trả lại di động, gọi cho cảnh sát Lý Khải kia.
“Cảnh sát Lý, tôi là Trình Tiểu Hoa – người hôm trước báo bắt được kẻ trộm mèo. Đúng đúng, chính là ở bên tiểu khu Lâm Giang. Tôi muốn hỏi xem các anh đã bắt đội trộm mèo kia chưa?”
Đầu dây bên kia rất ồn, hình như có rất nhiều người đang bận rộn làm gì đấy. cảnh sát Lý nói: “Trình Tiểu Hoa? À, tôi nhớ rồi! Cô chưa xem tin tức sao? Số 18 đường Ngũ Lộ xảy ra án mạng, cũng chính vào đêm cô báo án, chết mười hai mạng người. Trong số những người chết, có một tên dáng người nhỏ gầy, xấu xí, giống kẻ trộm mèo ở khu Lâm Giang mà cô miểu tả trước đó.”
Kết thúc cuộc gọi, Trình Tiểu Hoa vội mở di động xem tin tức, thấy ở báo Vọng Giang có đăng bài giống như những gì cảnh sát Lý nói. Trong bài báo ngoài nói về vụ thảm án còn có thêm mấy bức ảnh chụp hiện trường vụ án. Hiện trường là một nhà dân cũ nát, bên trong có mấy cái lồng sắt trống không. Trên tường, trong lồng, trên đất, khắp nơi đều có vết máu, cả cũ cả mới, không có một góc nhỏ nào còn sạch sẽ. Tiêu đề bài báo còn có một dòng chữ “Thảm không nỡ nhìn”. Có lẽ là lo lắng cảm giác của độc giả, nên không có ảnh chụp người chết, chỉ đăng mấy tấm ảnh chụp chó mèo chết. Một nửa chúng nó bị lột da, bụng bị mổ ra, xếp thành đống. Trình Tiểu Hoa không đành lòng xem nữa.
Chắc chắn mười hai người chết kia chính là những kẻ mua bán chó mèo. Nhưng tại sao bọn chúng lại đột nhiên chết hết? Trình Tiểu Hoa nghĩ đến con mèo tinh kia.
Cô mở app Địa phủ Tư, nhắn tin cho Thường Tiểu Bạch:
Trình Tiểu Hoa A2: “Tiểu Bạch, có phải đêm hôm kia em câu rất nhiều hồn đúng không?”
Thường Tiểu Bạch T3: “Đúng rồi, sao thế ạ?”
Trình Tiểu Hoa: “Có thể hỏi giúp chị xem mười hai hồn ma bên đường Ngũ Đấu kia chết như thế nào không?”
Thường Tiểu Bạch T3: “Đường Ngũ Đấu hả, đêm đó em chỉ câu hơn một trăm hồn chó với hơn tám mươi hồn mèo, không câu được hồn người nào cả.”
Trình Tiểu Hoa A2: “Không đúng, đêm đó ở đấy có mười hai người chết. Đã lên cả bảng tin Vọng Giang rồi đấy.”
Thường Tiểu Bạch T3: “Ôi, đêm đó lượng công việc quá lớn, mèo với chó rất khó câu, không để ý một cái là chạy mất. Không sao đâu, chờ hôm nào đó em ở xung quanh tìm một lần là thấy hết cả thôi.”
Nếu như nhóm người tàn sát chó mèo kia chết rồi thì nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành rồi nhỉ? Trình Tiểu Hoa chạm vào chỗ thông báo nhiệm vụ, thấy: [Nhắc nhở nhẹ nhàng, ấm áp từ Địa phủ Tư: Đã hết một nửa thời gian hoàn thành nhiệm vụ!]
Những người này đều đã chết rồi, gần đây cảnh sát chắc chắn sẽ tra xét toàn thành phố. Trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không có một vụ tương tự xảy ra, cũng sẽ không có nhiều chó mèo chết như vậy, sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành nhỉ? Dù chính mình không trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ thì cũng nên thông báo là nhiệm vụ thất bại chứ.
Cảnh Thù bên cạnh không chịu được việc ngồi không, giục: “Không phải nói gọi một cuộc điện thoại rồi đưa lại cho tôi sao? Sao vẫn chưa xong thế?”
Ơ, thế rốt cuộc là di động của ai thế hả?
Trình Tiểu Hoa đưa tin tức trên di động cho Cảnh Thù xem: “Mấy tên trộm chó mèo này đều đã chết, tỉ lệ tỷ vọng cũng sẽ giảm xuống sao nhiệm vụ của tôi vẫn chưa hoàn thành nữa?”
Cảnh Thù cười nhạo: “Không lẽ cô nghĩ rằng tỉ lệ tử vong này là do con người tạo ra?”
“Chẳng lẽ không phải à? Bắt giết nhiều chó mèo như vậy, công việc của bọn Thường Tiểu Bạch cũng tăng lên rất nhiều, không phải là do những người đó thì là do ai chứ?”
Cảnh Thù nói: “Nếu như do con người tạo nghiệt thì sẽ được ghi vào sổ sinh tử của người đó, chết đi sẽ phải đền tội. Địa phu Tư cũng không cần thiết phải nhúng tay vào can thiệp.”
“Ý anh là có một thế lực khác làm loạn?” Bỗng chốc Tiểu Hao nghĩ tới con mèo tinh kia, lại hỏi Cảnh Thù: “Án mạng này có lẽ là do mèo tinh làm? Mười hai mạng người chết thảm, trên tin tức nói là bọn họ cầm dao đâm chém lẫn nhau. Nhưng mà động tĩnh lớn như vậy, mấy hộ gia đình xung quanh lại không nghe thấy gì, nhất định không phải là một vụ án mạng bình thường.”
“Ta không đến hiện trường, ta làm sao mà biết được?” Cảnh Thù nhận lấy di động, lực chú ý đều dành cho trò chơi kia. Trình Tiểu Hoa nắm lấy trọng tâm trong lời hắn: “Ý anh là chỉ cần anh đến hiện trường sẽ biết được là ai làm, đúng không?”
“Bản quân ra tay, không gì không làm được!” Trình Tiểu Hoa chưa kịp vui vẻ đã nghe thấy Cảnh Thù nói tiếp: “Nhưng tại sao bản quân lại phải giúp ngươi chứ?”
Trình Tiểu Hoa haha cười nói: “Đừng như vậy mà, mọi người đều là đồng nghiệp. Đã là đồng nghiệp thì phải giúp đỡ nhau chứ. Anh chỉ cần chỉ điểm cho tôi thôi, không cần anh ra tay đâu.”
Cảnh Thù không thèm nhìn cô lấy một cái, chuyên tâm chơi bài.
Trình Tiểu Hao mặt dày mày dạn năn nỉ cả buổi vẫn không thấy hắn trả lời, chỉ có thể đe dọa: “Anh không đi, tôi sẽ không mua di động cho anh nữa. Cùng lắm thì, cùng lắm thì tôi đến quán net hủy đơn hàng!”
Cảnh Thù ngẩng đầu, nheo mắt nhìn nàng: “Ngươi đang uy hiếp bản quân đấy phỏng?”
Bị hắn trừng mắt, Trình Tiểu Hoa không nhịn được mà phát run nhưng vẫn cứng miệng nói: “Dù sao nếu nhiệm vụ thất bại tôi cũng bị vạn quỷ cắn thân, đằng nào cũng phải chết, tôi cứ uy hiếp đây?”
Cảnh Thù sắc mặt âm trầm đến đáng sợ: “Ngươi có biết bản quân có thân phận gì không? Tám nghìn năm qua, đến cả Diêm Vương cũng chưa từng uy hiếp bản quân!”
---
Đường Ngũ Đấu cách tiểu khu Lâm Giang không xa, ban ngày chỉ cần ngồi xe bus mấy phút là đến. Nhưng đêm hôm khuya khoắt làm gì có xe nào còn hoạt động.
Trình Tiểu Hoa cưỡi xe đạp cũ mà cô mới mua, giữa đêm khuya không một chiếc xe, cố sức đạp. Cố tình người ngồi phía sau còn vô cùng bất mãn, oán giận: “Cô đạp xe còn chậm hơn cả ốc sên. Không đạp nhanh hơn được à? Cơm tối cô ăn nhiều lắm mà!!!”
Trình Tiểu Hoa thở hồng hộc: “Ngài, ngài có biết lão nhân gia ngài nặng lắm không? Không thì ngài cứ bay đến luôn đi, sao lại phải ngồi xe tôi làm gì?”
Cảnh Thù nói: “Không cần, bản quân chưa bao giờ ngồi xe đạp. Nhân gian không phải đều như vậy sao?”
“Ngài có biết là ai chở ai không?”
“Không”
“Đều là người nữ chở người nam. Nếu ngài thấy một người nữ chở một