Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiệm Hoành Thánh Số 444
  3. Chương 65
Trước /137 Sau

Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 65

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 65: Cá tinh

Không bao lâu sau, tên của Liễu Tinh Vân lại một lần nữa tràn ngập các mặt báo. Đầu tiên là cô ta đột ngột tuyên bố rời khỏi giới giải trí, làm cho vô số người than thở. Các tờ báo ào ào tung ra các bài viết mang màu sắc trinh thám, dưới nhiều góc độ phân tích nguyên nhân cô ta rời khỏi giới. Sau đó, paparazzi phát hiện ra việc Liễu Tinh Vân đã chia tay với thiếu gia Lý Hiển của tập đoàn đá quý Lý Thị. Vì thế người ngoài giới cho rằng nguyên nhân Liễu Tinh Vân rời khỏi là do cảm thấy nhục nhã. Quần chúng hóng hớt vô cùng đồng tình với Liễu Tinh Vân.

Còn Liễu Tinh Vân, từ lúc tuyên bố rời khỏi giới giải trí thì chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, weibo cũng khóa lại, giống như đã biến mất khỏi thế giới này vậy. Từ đó đến mấy năm sau, mới có một vài tin tức về cô ta bị lộ ra.

Có người ở trong một trại trẻ mồ côi gặp Liễu Tinh Vân đến làm công ích, còn dẫn theo hai đứa trẻ. Còn có, hiệu trưởng của một trường tiểu học ở vùng núi nghèo khó từng nhắc đến trường học mới của họ là do siêu sao Liễu Tinh Vân quyên góp xây dựng. Chỉ có điều, vào lúc đó, Liễu Tinh Vân đã không còn hot nữa, nên những chuyện đó không thu hút được sự thu hút của nhiều người cho lắm.

Ngay cả tám mươi vạn mà Trình Tiểu Hoa từ chối nhận kia cũng được Liễu Tinh Vân nhờ bà Vương chuyển qua alipay cho cô. Lúc đầu Trình Tiểu Hoa còn có chút ngại ngùng khi nhận được, sau đó bà Vương nói cho cô biết, mấy năm nay Liễu Tinh Vân đóng phim kiếm được mấy trăm triệu, nhờ có tiểu quỷ mà việc đầu tư kinh doanh cũng thu được lợi ích rất lớn nên cũng không thiếu mấy chục vạn này.

Người ta đã nói đến nước đó, Trình Tiểu Hoa cũng không tiện tiếp tục từ chối, vui vui vẻ vẻ nhận lấy. Sau đó tính toán, chỉ đi bắt quỷ mà đã kiếm được hai trăm vạn rồi.

Nhớ lại lúc mới đến thành phố Vọng Giang, cô là một đứa nghèo khổ, mới nửa năm mà đã như này, đúng là chuyện thần kỳ.

Trong khoảng thời gian này, app Địa phủ Tư cũng không thông báo nhiệm vụ cho cô. Không biết có phải là do lỗi hệ thống đã được sửa hay là do sắp tới năm mới, nên hệ thống cho cô nghỉ đông không nữa.

Trình Tiểu Hoa cũng không nghĩ nhiều, dù sao như vậy cũng rất nhàn nhã.

Bởi vì sắp tới năm mới nên mấy ngày nay Trình Tiểu Hoa đang suy nghĩ sẽ chuẩn bị chút quà mừng cho các thầy cô ở trường trung học cũ của cô. Trước đó Trình Tiểu Hoa quá nghèo, tự trọng cao, có khổ sở cũng cố chịu đựng, rất ít khi nhờ người khác giúp đỡ.

Năm lớp 12, lớp của các cô có một giáo viên nữ mới tốt nghiệp sư phạm đến dạy Ngữ Văn, tên là Lan Linh. Vóc dáng tương tự Trình Tiểu Hoa, nhìn qua thì thấy là một người văn nhã, nhưng thật ra tính tình có chút nóng nảy, quản lý học sinh rất nghiêm khắc, mọi người lén đặt cho cô một biệt danh là Hạt Tiêu.

Cô giáo Lan rất nghiêm khắc nhưng rất tốt bụng. Sau khi biết hoàn cảnh nhà Trình Tiểu Hoa, đã giúp đỡ cô rất nhiều. Ngay cả học bổng rất khó xin cũng giúp Trình Tiểu Hoa xin được.

Sau này, Trình Tiểu Hoa không có tiền đóng học phí đại học, cô ấy đã chủ động cho cô mượn bốn nghìn tệ. Đáng tiếc là học phí lại bị em họ trộm mất.

Lúc đó Trình Tiểu Hoa ngại nhờ cô giáo giúp đỡ nên đã từ bỏ mong ước học đại học. Đi đến thành phố làm công cũng chủ yếu là mong sớm kiếm được tiền trả cho cô giáo. Dù sao đi nữa thì bốn nghìn tệ không phải là ít đối với một giáo viên trung học của một huyện nhỏ.

Gần đây, Trình Tiểu Hoa có nhiều tiền hết, tất nhiên cũng không quên chuyện mượn tiền của cô giáo. Nhưng cô ấy lại nhất quyết không nhận lại, còn trách cứ Trình Tiểu Hoa, nói cô không nên từ bỏ con đường học hành, không có tiền thì phải đến nhờ cô ấy chứ.

Nhân lúc sắp đến Tết, Trình Tiểu Hoa muốn về huyện Linh Thủy một chuyện, một mặt là muốn trả lại tiền, mặt khác là muốn tặng quà Tết cho cô.

Tặng quà Tết thì phải đi siêu thị. Buổi chiều vắng khách, Trình Tiểu Hoa đóng cửa tiệm, dẫn Cảnh Thù, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương đến siêu thị, cũng mua cho bọn họ một vài vật dụng hàng ngày.

Sau khi từ đảo trở về, linh lực của Sơn Miêu cũng đã khôi phục như lúc đầu, đã có thể biến lại về hình người. Nếu không cả ngày có một con mèo to như vậy làm trong tiệm thì quả thật rất dọa người.

Vì sắp đến Tết nên trong siêu thị có rất nhiều người đến mua sắm. Đến trước khu bán đồ dùng hàng ngày ở tầng ba, Trình Tiểu Hoa hỏi: "Khăn rửa mặt với bàn chải có muốn thay mới không?"

Sơn Miêu nói: "Thay gì ạ? Khăn rửa mặt á? Cái lần trước chị mua cho em vẫn còn mới đấy."

"Còn mới? Chị đã mua cho em từ mấy tháng trước rồi, sao lại vẫn còn mới chứ?"

Trình Tiểu Hoa sửng sốt, sau đó giật mình hỏi: "Không lẽ ngày nào em cũng liếm vuốt rồi xoa xoa vài cái lên mặt, coi như là rửa mặt hả?"

Cô ngay lập tức tưởng tượng ra cảnh đó, mèo làm như vậy thì thật sự rất dễ thương. Nhưng em ấy làm vậy... hình như rất mất vệ sinh đấy?

Sơn Miêu nói: "Chị Tiểu Hoa lại nghĩ đâu đâu rồi ấy. Em chỉ cảm thấy khăn đó rất đẹp, mặt mèo trên đó rất đáng yêu. Em rất thích, nên tất nhiên sẽ giữ gìn cẩn thận như mới."

Trình Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Vậy mua cho em bàn chải đánh răng mới nhé. Khăn lông dùng lâu một chút cũng không sao nhưng bàn chải đánh răng phải thường xuyên thay mới."

Ngoại trừ mua đồ dùng hàng ngày thì còn cần mua đồ ăn. Sơn Miêu rất thích ăn vặt, điện hạ dù đã tịch cốc nhưng có vẻ cũng thích ăn vặt. Lão Tôn thì khỏi cần phải nói, một tên lười như vậy lại còn tham ăn thì làm sao thiếu đồ ăn vặt được? Nhân lúc siêu thị đang giảm giá nên mua nhiều nhiều để họ ăn dần.

Việc quan trọng nhất vẫn là mua đồ chúc Tết cho cô giáo Lan. Cũng mua thêm một phần nữa để tặng nhà Manh Manh. Con mèo ngốc kia, mỗi ngày đều chạy đến nhà người ta, không biết đã ăn hết bao nhiêu thịt, bao nhiêu gạo nhà họ rồi. Nhân dịp Tết đến, để cậu mang lễ vật đến tặng, lấy thêm chút cảm tình cũng tốt. Sau này đến lúc nói chuyện cưới xin cũng sẽ không bị người ta ghét bỏ.

Ai za, rõ ràng là đến ngày tháng năm sinh còn chưa biết mà cô đã để tâm đến chuyện cưới xin rồi.... thật kỳ quái. Nhất định là do ở chung với Sơn Miêu lâu nên bị lây bệnh ngốc từ cậu rồi. Ừ, chắc chắn là như vậy rồi! Không sai được đâu!

Xe đẩy hàng nhanh chóng chứa đầy đồ. Thấy đã mua được nhiều rồi, Cảnh Thù thúc giục rời khỏi, hắn đã sớm chướng mắt đám người trong siêu thị.

Sơn Miêu lưu luyến kéo tay áo của Trình Tiểu Hoa: "Chị Tiểu Hoa, chị mua cá cho em ăn có được không?"

Nhìn theo hướng Sơn Miêu đang nhìn, Trình Tiểu Hoa thấy khu vực bán đồ tươi sống có một nhân viên bán hàng đang kêu to: "Rất rẻ, cá đông lạnh giảm 70% giá!"

Cảnh Thù tức giận nói: "Ăn cá làm gì? Ngươi không sợ mùi à?"

Những lúc như thế này, Tôn Danh Dương chắc chắn sẽ phụ họa Cảnh Thù, hôm nay cũng không phải ngoại lệ: "Đúng vậy. Cá thì có gì ngon chứ? Đi thôi, anh đây đưa cậu về tiệm ăn hoành thánh nhá."

Sơn Miêu nhìn Tiểu Hoa một cái đầy tủi thân, dáng vẻ thật giống những đứa nhóc muốn ăn kẹo mà không được người nhà cho.

Trình Tiểu Hoa nói: "Mèo ăn cá cũng là chuyện bình thường, đi chọn hai con đi, nhưng phải nấu chín mới được ăn, không được ăn sống đâu đấy."

Hai mắt Sơn Miêu tỏa sáng, gật đầu: "Em đã không ăn sống từ lâu rồi."

Chen qua được một đám các bà thím đang vây quanh quầy, Sơn Miêu vui vẻ nhấc một con cá đông lạnh lên: "Chị Tiểu Hoa, con này to, chúng ta mua nó đi, tối nay nấu làm đồ ăn vặt cho em cũng được đấy."

Trình Tiểu Hoa có chút khó xử: "Đây là cá gì thế, to như vậy, một cái nồi cũng không nấu hết được."

Nhân viên bán hàng đứng cạnh cười hề hề: "Đây là cá chuối, sống trong tự nhiên, không phải chăn thả đâu. Nếu không phải đã chết thì loại này không có chuyện bán giá rẻ như vậy đâu. Nhưng cũng chỉ mới chết thôi, vẫn khá tươi. Cô có mua không? Để tôi nói họ mổ bụng, loại bỏ nội tạng cho."

Trình Tiểu Hoa đang muốn nói chuyện thì nghe thấy một giọng nói nhỏ truyền vào trong tai: "Đừng ăn tôi! Đừng mổ bụng tôi mà!!!!"

Trình Tiểu Hoa nói: "Ôi, ba người có nghe thấy tiếng gì không?"

Sơn Miêu thúc giục: "Chị, con này đi nha. Em đưa cho bọn họ mổ giúp!"

Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: "Cứu mạng!!! Cứu với!!!!"

Trình Tiểu Hoa giữ chặt Sơn Miêu: "Không đúng, hình như con cá này vừa nói chuyện. Ba người nhìn mắt nó xem, vẫn còn động kìa."

"Chị, chị nhìn nhầm rồi đấy, cá này đã đông lạnh, chết lâu rồi mà." Sơn Miêu nói xong còn lấy tay bịt mắt con cá lại, quả thực là một hành động giấu đầu hở đuôi.

Tôn Danh Dương bật cười, nói: "Đúng là con mèo ngu si, muốn ăn cá tinh thì cứ lén ăn vụng là được rồi. Giờ bị Tiểu Hoa phát hiện ra, ngươi nghĩ Tiểu Hoa còn để cho ngươi ăn à?"

Sơn Miêu gục đầu xuống: "Lúc đầu tôi cũng đâu biết nó là cá thành tinh đâu. Chị Tiểu Hoa, chị xem, dù sao bị người khác mua cũng sẽ bị ăn thịt thôi, chi bằng cứ để em ăn cho đỡ thèm đi."

Trình Tiểu Hoa cẩn thận quan sát con cá Sơn Miêu đang ôm. Cả thân nó đã bị đông lạnh, có một lớp đá phủ bên trên, chỉ có đôi mắt cả là vẫn còn di chuyển.

"Thật sự là cá thành tinh sao? Sao lại bị đông lạnh như vậy?" Nói xong Trình Tiểu Hoa còn lấy ngón tay chọc vào sống lưng con cá thành tinh, cá tinh kêu lên: "Đau đấy!!!"

Trình Tiểu Hoa cả kinh, vội rụt tay lại: "Đã bị đông lạnh như vậy mà vẫn thấy đau à?"

Cảnh Thù nói: "Có lẽ là tu luyện chưa đủ, lại không cẩn thận nên mới bị bắt."

"Cứ mua về đã rồi tính sau, nếu bị người khác mua mất thì không hay."

Lúc về lại tiệm hoành thánh, Trình Tiểu Hoa qua tiệm thú cưng bên cạnh mượn một cái bồn tắm thật lớn, đổ đầy nước rồi thả cá tinh vào.

Cá tinh đã bị đông cứng, ở trong nước một lúc lâu thì băng mới tan, quẫy đuôi nói: "Cảm ơn các vị đã tương trợ. Có thể để con mèo kia cách xa một chút được không?"

Sơn Miêu ngồi canh bên bồn tắm mãi, cứ luôn nhìn chằm chằm vào con cá tinh, nước miếng cũng sắp chảy ra.

Trình Tiểu Hoa nói: "Sơn Miêu, em mau đi trông nồi cá đi, đừng ở đây dọa nó."

Lúc này Sơn Miêu mới lưu luyến rời đi. Không ăn được cá tinh thì đành đi ăn mấy con cá nhỏ khác vậy.

Trình Tiểu Hoa hỏi: "Có tên không?"

Cá tinh nói: "Tôi tên Tiểu Hắc."

Tai Sơn Miêu rất thính, vừa nghe vậy đã kêu lên một tiếng, lao vọt tên, hung ác nói: "Mày nói mày tên gì cơ?"

"Tiểu...Tiểu Hắc..." Giọng của cá tinh run rẩy, nó cảm thấy ở đây còn nguy hiểm hơn ở trong siêu thị ấy.

Trình Tiểu Hoa biết Sơn Miêu lại nhớ tới con mèo đã làm bạn lâu năm với cậu kia, nên an ủi mà nói: "Sơn Miêu, rất nhiều con tên Tiểu Hắc, em có thể đừng tức cảnh sinh tình không?"

Sơn Miêu nói: "Em mặc kệ, dù sao nó cũng không được tên Tiểu Hắc!!!"

Quảng cáo
Trước /137 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cổ Đạo Thần Ký

Copyright © 2022 - MTruyện.net