Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 79: Cổ trấn bị lãng quên (phần bảy)
Ngoái đầu nhỉn lại thì thấy Cảnh Thù đang đẩy mấy tiểu thương chặn đầu, chạy vội tới trước mặt Trình Tiểu Hoa rồi ôm chặt cô vào lòng: "Tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được em!"
Trình Tiểu Hoa mừng rỡ, cô chỉ biết, cho dù là lúc nào, hay trong hoàn cảnh nào, điện hạ của cô nhất định có thể tìm thấy cô.
"À, Sơn Miêu và Tôn Danh Dương đâu rồi?" Trình Tiểu Hoa rời khỏi vòng ôm của Cảnh Thù, xem xét xung quanh nhưng không thấy Sơn Miêu và Tôn Danh Dương đâu cả.
Cảnh Thù nhíu mày: "Vừa rồi ta sốt ruột tìm em, nên không để ý đến hai người bọn họ nên bị tách ra."
Trình Tiểu Hoa có chút lo lắng: "Bị lạc rồi? Chúng ta mau đi tìm họ đi."
Cảnh Thù kéo tay Trình Tiểu Hoa: "Đừng vội, hai người họ đạo hạnh không thấp, cho dù có ở trong này một lúc nhát thì cũng không gặp nguy hiểm gì đâu."
"Người ở đây rốt cuộc là làm sao vậy? Thật sự đều là ảo giác sao anh? Anh nhìn xem, rất chân thực."
Cảnh Thù nói: "Đây hẳn là trạng thái của bọn họ vào một nghìn năm trước."
Trình Tiểu Hoa nói: "Những người kia là âm hồn hay là ảo ảnh mà thôi?"
"Là thật. Những âm hồn bị vây ở chỗ này, không có cách đi đầu thai, cũng không có cách trốn thoát khỏi cảnh bị vây khốn này."
"Vây ở đây? Tại sao lại bị vây ở đây?"
Cảnh Thù lắc đầu: "Không biết được. Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh đây xem, xem xem có thể phát hiện ra cái gì hay không. Nhớ kỹ, lần này không được buông tay ta ra."
Trình Tiểu Hoa gật đầu, cùng Cảnh Thù đi dọc đường nhỏ ven sông.
Trên đường nhỏ ven sông là các cửa tiệm đủ màu, là loại mặt trước dùng để bán hàng mặt sau là nhà ở. Cho dù đã là ban đêm thì vẫn sáng đèn, trong tiệm, lão bản đang tiếp khách hoặc đang ngồi ở cửa nói chuyện với hàng xóm.
Một tay Cảnh Thù nắm chặt tay Trình Tiểu Hoa, một tay chỉ vào các cửa hàng bên đường: "Nhìn nhà kia kìa, nhà đó bán đồ ăn, rất thơm ngon. Còn nhà kia bán đồ trang sức, nữ nhi đều thích ngắm những thứ đó, em xem, đã muộn thế này mà còn rủ nhau đến mua đồ."
Trình Tiểu Hoa nhìn theo, bụng không nhịn nổi mà réo lên. Từ chiều đến giờ cô chỉ mới ăn một chút đồ ăn vặt. Vốn dĩ sợ buổi tối còn phải ở lại đến muốn nên không dám ăn quá nhiều, để dành cho buổi tối. Giờ thì hay rồi, đồ ăn vặt đều để ở chỗ Sơn Miêu, cô không thể ăn được.
Cảnh Thù nhìn cô, lộ ra một nụ cười ấm áp vô cùng hiếm thấy: "Đói rồi hả?"
Trình Tiểu Hoa gật đầu.
Cảnh Thù nói: "Vừa hay bên này có một tiệm đồ ăn, chúng ta đi qua đó xem sao."
Trình Tiểu Hoa đang do dự thì đã bị Cảnh Thù dắt qua đó.
Tiệm cũng không quá lớn, có bốn cái bàn nhỏ, trong đó có một bàn đã có khách, ba gã đàn ông đang ở đó ăn mì sợi.
Một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi, búi tóc mạc áo tay dài kiểu nhà Tống, cười hỏi: "Nhị vị muốn ăn gì? Tiểu điểm có bánh hấp, canh bánh, còn có các món phụ khác nữa."
Trình Tiểu Hoa giựt nhẹ tay Cảnh Thù: "Thứ trong ảo cảnh có thể ăn được sao?"
Cảnh Thù nói: "Không thử thì làm sao biết có thể ăn được hay không?"
Phụ nhân thấy họ không trả lời thì lại chủ động nói tiếp: "Nhị vị là người phương Bắc hay phương Nam vậy? Nếu là phương Bắc thì để ta mang lên hai chén canh bánh, ăn đồ ăn nóng hổi, cả người đều thấy thoải mái hơn. Nếu là người phía Nam thì để ta làm cho nhị vị vài món đồ ăn với cơm trắng."
Trình Tiểu Hoa nói: "Nếu không thì cứ mang hai món đồ ăn phụ tùy ý cô đi."
Tìm chỗ ngồi xuống, cô nhìn cảnh vật, con người xung quanh nhưng không tìm thấy chút sơ hở nào cả.
Cảnh Thù an ủi cô: "Thoải mái đi, càng sốt ruột càng khó tìm được. Chi bằng cứ coi đây như thế giới bình thường xem, xem mấy thứ này có thể làm ra chuyện gì."
Không lâu sau, phụ nhân bưng tới hai đĩa đồ ăn cùng hai bát cơm. Một đĩa là thịt bò nấu tương ngũ vị, mỗi miếng đều được cắt rất mỏng, cực kỳ thơm ngon. Còn một đĩa là đậu da lạnh, bỏ thêm chút dầu vừng và hành lá, mùi thơm rất kích thích. Cơm không hề nhão nhão dính dính như cơm nấu bằng nồi cơm điện. Cơm ở đây rất tơi. Trình Tiểu Hoa là người lớn lên ở vùng quê, nên vừa thấy đã biết cơm này là nấu trong nồi gang, dùng củi đun. Dùng đũa gặp một ít đặt gần mũi ngửi, quả nhiên có mùi củi thoang thoảng.
Đã rất lâu rồi không được ăn cơm nấu bằng cách như vậy nên khi ngửi thấy mùi này, con sâu tham ăn trong bụng càng bị kích thích càng lớn. Nhưng đồ ăn này có thể ăn được thật à?
Suy nghĩ một lát, Trình Tiểu Hoa vẫn quyết định đặt đũa xuống: "Vẫn không nên ăn."
Phụ nhân thấy cô không động đũa nên đi tới hỏi: "Nhị vị quan khách, chẳng lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị hay sao?"
"Không, không, đồ ăn ngon lắm..." Trình Tiểu Hoa nói được một nửa, đột nhiên co giò bỏ chạy, Cảnh Thù cũng chạy theo.
Phụ nhân thấy vậy, sau khi sửng sốt thì hét lớn: "Có người ăn quỵt! Mau bắt lấy ả! Bắt ả lại!"
Trình Tiểu Hoa chỉ chăm chăm chạy về phía trước, không quan tâm đã chạy được bao xa hay đụng ngã bao nhiêu người đi đường, tiểu thương, mãi cho đến khi sắp không thể nổi nữa mới vịn vào cây ven đường, thở hổn hển.
Nhịp thở còn chưa ổn định, thì giọng nói của Cảnh Thù đã vang lên bên tai: "Sao đột nhiên em lại bỏ chạy vậy?"
"Bởi vì..." Trình Tiểu Hoa không nói nữa, hóa ra một quả cầu lửa đánh về phía Cảnh Thù.
Thân thể Cảnh Thù dễ dàng né được quả cầu lửa, kinh ngạc hỏi: "Hoa Hoa, em làm cái gì vậy? Sao lại đánh ta?"
Một quả không trúng, Trình Tiểu Hoa có chút tiếc nuối, lạnh lùng nói: "Đến giờ phút này rồi, đừng giả bộ nữa. Ngươi căn bản không phải là anh ấy!"
Trên mặt "Cảnh Thù" nở một nụ cười ôn hòa, vươn tay về phía cô: "Hoa Hoa, em đang cái gì vậy? Cái gì không phải anh ấy? Mau nắm lấy tay ta nào, ta dẫn em đến chỗ này hay lắm."
Trình Tiểu Hoa vừa thầm tích tụ linh lực vào lòng bàn tay vừa nói: "Đã đến lúc này rồi, đừng giả bộ nữa, cho dù ngươi có thể biến thành hình dáng của anh ấy nhưng ngươi vẫn không phải là anh ấy!"
"Cảnh Thù" vẫn cười, giọng điệu lại hơi có chút kinh ngạc: "Vì sao? Ta vẫn luôn âm thầm quan sát các người, mãi mới dám biến thành dáng vẻ của hắn."
Trình Tiểu Hoa nói: "Bề ngoài chỉ là một cái túi da mà thôi, cho dù có ngoại hình giống nhau nhưng tính cách sẽ khác nhau. Thậm chí cả cách cười cũng không giống được."
"Cười không giống? Chẳng lẽ cười còn phân ra năm bảy loại khác nhau à?"
"Cảnh Thù có khi sẽ cười lạnh một cái, có khi lại rất kiêu ngạo nhưng tuyệt không giống như ngươi. Ngươi cười vô cùng ôn hòa, ấm áp, rất hiền lành. Huống hồ cũng không phải chỉ có một chỗ sơ hở này."
"Còn sao?"
"Cảnh Thù sẽ không quan tâm quán cơm đó tên gì, cũng sẽ không có chuyện không thấy tụi Sơn Miêu và lão Tôn mà không thèm để ý. Có thể anh ấy sẽ không sốt ruột, nhưng theo tính cách thường ngày thì nhất định sẽ mắng chửi một hai câu."
"Rốt cuộc là do cô quá thông minh hay do ta đã rất ngu ngốc?" Cảnh Thù giả cười cười, thân người hay run lên, chuyển về dáng vẻ vốn có.
Từ bề ngoài thì có lẽ gã vẫn còn rất trẻ, khoảng tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt trẻ trung, trên người mặc một bộ cẩm bào màu xanh, mái tóc dày búi thành một búi trên đỉnh đầu. Ở trong cổ trấn này, cùng với kiểu cười ôn hòa, làm cho người ta cảm thấy gã có vài phần quân tử như ngọc.
Chẳng qua Trình Tiểu Hoa cũng không dám buông lỏng cảnh giác, âm hồn rất giỏi ngụy trang, lỡ như gã chỉ làm ra vẻ hiền lành thì sao.
Gã chắp tay vái chào: "Tại hạ Từ Phong, đã mạo muội rồi, mong cô nương chớ để trong lòng."
Trình Tiểu Hoa nói: "Nói đi, anh muốn làm gì? Sao lại tách tôi ra khỏi nhóm bạn của tôi?"
Từ Phong nói: "Xin hãy tin ta, ta không có ác ý gì cả. Chỉ là cảm thấy cô nương có chút quen mắt, nghĩ rằng cô nương đồng ý đi thăm thú trấn Phượng Minh, lại sợ bạn cô vướng tay vướng chân nên mới làm ra hạ sách này."
Không có ác ý á hả? Ha ha, có quỷ mới tin!
"Tôi không muốn cùng anh đi thăm thú trấn này đâu?"
"Tại hạ vô cùng có thành ý, mong cô nương đừng nên cự tuyệt."
Gã vẫn đang cười, nói chuyện cũng rất nho nhã lễ độ, nhưng quanh thân thể lại tản ra một cỗ khí mãnh liệt khiến cho Trình Tiểu Hoa không thể cử động được, giống như bị một sợi dây vô hình trói lại.
Cô cũng thử vận dụng linh lực nhưng ở trước mặt đối phương, những linh lực mỏng manh kia không thể di động được. Mà Minh Âm Linh dường như cảm nhận được điều gì đó, kêu leng keng không ngừng.
Từ Phong nhăn mày, rõ ràng là đã cảm nhận được âm khí trên người mình không có cách nào có thể xâm nhập vào thân thể của đối phương nên nói: "Khuyên cô nương đừng nên phản kháng, tại hạ thật không đành lòng gây tổn hại cô nương."
Không đành lòng, sao ngươi còn nghĩ cách khống chế linh lực của ta? Ỷ vào chính mình là một tên quỷ già khọm tung hoành suốt nghìn năm hả?
Trong lòng Trình Tiểu Hoa đang điên cuồng mắng mỏ, nhưng cũng biết vào những lúc như này không thể lấy cứng đối cứng, đành cười gượng: "Cùng đi thăm, vậy đi thăm thú thôi, dù sao chúng tôi cũng đến du lịch, thăm kiểu gì mà chẳng được. Chỉ là, có thể bỏ cấm chế được không, nếu không đến đi đường tôi còn không làm được thì đi thăm cái gì được?"
"Được!" Từ Phòng cười, quả nhiên đã thu tay. Trình Tiểu Hoa cảm thấy cấm chế được giải trừ, thở phào nhẹ nhõm. Con quỷ này rốt cuộc muốn làm cái gì? Không lẽ nhàn rỗi đến đau trứng nên tìm người tiêu khiển?
Lại nghe Từ Phong nói: "Cô nương, chúng ta đi được chưa? Nàng xem, có thuyền tới, chi bằng chúng ta cùng nhau du thuyền đi."
Trình Tiểu Hoa quay đầu nhìn lại, quả thật có một con thuyền cổ kính đang chậm rì rì chạy đến. Rõ ràng lúc nãy ở gần đây còn không có thuyền, sao giờ đã xuất hiện rồi?
Cũng không biết có phải là do tưởng Trình Tiểu Hoa đã đồng ý hay không, Từ Phong rất vui vẻ, vẫy tay gọi: "Thuyền ơi!"
Thuyền nhỏ chậm rãi rẽ sóng, đậu gần bờ. Chèo thuyền là một ông lão mặc áo vải thô thời Tông, râu tóc bạc phơ, chào Từ Phong: "Chào Từ công tử."
Từ Phong cũng khách khí vái ông ta một cái, nhảy lên thuyền trước, sau đó giơ tay ra trước mặt Trình Tiểu Hoa: "Cô nương, ta đỡ nàng, cẩn thận đừng để ngã xuống sông."
Trình Tiểu Hoa đang âm thầm tính toán xem nếu bây giờ mình bỏ chạy thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm.