Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 96: Báo mộng 7
Sau cơn đau, Vương Xuyên đã thành ma. Nhưng nếu chỉ như vậy thì còn đỡ. Đằng này sau khi thành ma, cảm giác đau đớn vẫn truyền đến. Loại đau đớn này, giống như xương cốt bị chặt đứt, sau đó được ráp lại với nhau, rồi lại chặt đứt,... lặp đi lặp lại. Thống khổ khó mà chịu được. Bởi vậy oán niệm của cậu ta mới mãnh liệt như vậy.
Nghe cậu ta miêu tả, Trình Tiểu Hoa nghĩ đến khả năng giết người chặt xác, dù cô đã trải qua rất nhiều chuyện thì cũng không nhịn được mà dựng tóc gáy.
Trình Tiểu Hoa nói: "Anh có đắc tội với ai không?" Khả năng người quen gây án là rất lớn.
Vương Xuyên lắc đầu: "Tôi không thích giao tiếp với người khác, cũng không thích khẩu nghiệp, đôi co với người ta. Cho dù có chịu thiệt, tôi cũng sẽ lờ đi, miễn phiền phức. Đồng nghiệp, bạn học, giáo sư mà tôi quen biết chỉ có rất ít, khoảng tầm mười người. Các người nói xem, sao chuyện này vẫn đổ xuống đầu tôi?"
Lý Minh Lãng nói: "Tôi rất hiểu tính cách của cậu ấy, cho tới bây giờ đều không hiểu xã giao là gì, lúc học đại học ở trong nước cũng rất ít tiếp xúc với bạn học, cho dù có động chạm gì thì cũng không xảy ra tranh chấp."
Vốn nghĩ nếu tìm được vong hồn của Vương Xuyên thì có thể biết được ai là người hại chết cậu ta. Kết quả thì hỏi xong vẫn không biết được ai là hung thủ. Thậm chí, đến cả thi thể mình ở đâu cũng không biết rõ. Bọn họ cũng không thể lôi vong hồn của cậu ta đi đến sở cảnh sát để báo án được. Nhất là còn chưa tìm được thi thể, hơn nữa, cũng đã qua lâu rồi, cảnh sát đã chuyển thành án mất tích thì cho dù có báo án cũng không giải quyết được gì. Chưa kể Vương Xuyên không cam lòng, oán khí khó mà giải được, ngay cả Lý Minh Lãng cũng không đồng ý cứ bỏ qua như vậy.
Đường G*Y là một đường dành cho xe ô tô, hai bên đường đều là nhà trọ bình thường, ở thành phố lớn như thành phố này thì đường G*Y cũng không nổi tiếng lắm. Vùng phụ cận con đường này rất phức tạp, có đủ loại người sinh sống. Cũng bởi vì đông người phức tạp, có rất nhiều người có tư chất không cao. Thâm chí, đèn đường mới đổi cuối năm trước đều bị người làm hỏng mất mấy cái.
Lý Minh Lãng đang đứng ở chỗ dưới một ngọn đèn đường phát tờ rơi. Đây là một tờ rơi có nội dung tìm người, trên đó có in ảnh chụp của Vương Xuyên, cùng với thời gian mất tính và mô tả tình huống. Ban ngày, anh ta đã phát tờ rơi ở đây rồi. Đây cũng là ngày thứ ba anh ta đứng phát tờ rơi ở đây.
Ngoài phát tờ rơi, Lý Minh Lãng còn liên hệ với Đại sứ quán, cùng với đài truyền hình ở nước Mỹ, trên Internet cũng tổ chức tìm người. Trong lúc nhất thời, việc lưu học sinh Hoa Hạ mất tích chiếm cứ tiêu đề các phương tiện truyền thông lớn.
Đợi đến lúc tờ rơi cuối cùng được phát thì cũng đã hơn một giờ sáng. Lý Minh Lãng phủi bụi trên người, chuẩn bị quay trở về.
Đoạn đường này không có cửa hàng, giờ này cũng không có ai đi trên đường cả. Ở lối dành cho người đi bộ chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình. Nhưng đi tới đi lui, Lý Minh Lãng bỗng nhận ra được có gì đó không ổn, giống như sau lưng có tiếng động gì đó. Dừng bước đứng lại nghe ngóng thì lại giống như không hề có tiếng gì cả. Gió đêm hơi lạnh, anh ta nắm chặt cổ áo tiếp tục đi về phía trước, cái bóng chuế ở sau người, chuyển động theo từng bước chân của anh ta.
Vốn chỉ có một cái bóng, nhưng không biết từ khi nào lại có nhiều thêm một cái bóng. Lúc đầu, hai cái bóng còn cách nhau mấy mét, sau đó chầm chậm tới gần, trong một vài giây, một cây búa sắt đã giơ cao lên,...
Nhưng mà đúng vào lúc này, bàn tay nắm cây búa bỗng nhiên dừng lại, chủ nhân của bàn tay cảm giác được sự lạnh lẽo ở sau lưng. Gã vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu đang nhìn gã chằm chằm. Bộ dáng kia rất giống tên côn đồ bị đánh vỡ đầu. Nhưng là vào lúc gã nhìn xuống dưới thì thấy lạnh cả người, cái "con người" dơ bẩn, cả đầu đầy máu kia không hề có chân, sau lưng cũng không có bóng.
"Rầm!" Cây búa rơi xuống, tạo thành một cái hố to trên con đường vừa mới được sửa.
Lúc này Lý Minh Lãng mới dừng bước, quay đầu lại nhìn người nọ. Đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, da trắng, màu da có chút đỏ, để râu quai nón, tóc quăn vàng bù xù, giống như đã không được cắt rất lâu rồi.
Có lẽ vì cảm thấy dù sao Lý Minh Lãng cũng là người sống, gã đàn ông dùng tiếng Anh hô lên: "Ma! Có ma!" Hoàn toàn quên mất mới một phút trước đây thôi, gã còn giơ búa muốn hành hung Lý Minh Lãng.
Lý Minh Lãng không hề do dự, đấm một phát vào mặt gã đàn ông. Một đấm kia rất mạnh, gã đàn ông bị đánh ngã trên đất. Lại vừa đúng lúc ngã sấp xuống bên cạnh cây búa, gã phản ứng rất nhanh, bất chấp nỗi sợ hãi với ma quỷ, xách cây búa lên muốn đập vào đầu Lý Minh Lãng. Cây búa gã dùng nặng mấy chục kí, một đập là đủ để lấy đi tính mạng của người khác.
Cây búa lại không thể rơi xuống đầu Lý Minh Lãng, Vương Xuyên dùng tay giữ lại, sức của cậu ta rất lớn, oán khí cũng rất nặng, tuy rằng lúc đó cậu ta không nhìn thấy mặt mũi hung thủ ra sao nhưng vẫn còn cảm giác.
Đôi mắt đầy oán hận kia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trung niên, hỏi gã: "Mày nhận ra tao không?"
Vết máu trên mặt anh ta vẫn còn loang lổ máu, che hết một bên mặt, mới nãy gã đàn ông trung niên còn chưa nhìn rõ. Nhưng lúc này đã nhận ra, kinh hãi kêu lên: "Á, không! Không thể nào! Sao mày vẫn..."
Còn chưa dứt lời, gã đã bỏ lại cây búa, xoay người muốn bỏ chạy. Còn chưa chạy được mấy mét, Vương Xuyên đã bay tới trước mặt gã, đôi tay bóp chặt cổ gã: "Trả mạng cho tao!"
Trong nháy mắt, mặt mũi gã đàn ông trung niên đỏ bừng, miệng há to, lại không thể hít được một chút không khí nào vào, gã cảm giác được nỗi sợ hãi cái chết rất rõ ràng.
"Vương Xuyên, mau dừng lại!"
Giọng nói thanh thúy của Trình Tiểu Hoa vang lên ở sau lưng Vương Xuyên: "Muốn báo thù thì có rất nhiều cách tốt hơn. Giết gã sẽ làm cho tội nghiệt của anh càng nặng hơn thôi."
Tuy rằng Lý Minh Lãng cũng hận không thể đánh chết tên hung thủ, nhưng vẫn còn lại chút lý trí, khuyên nhủ: "Vương Xuyên, buông ra đi! Giao cho cảnh sát xử lý, giết gã thì lợi cho gã quá."
Vương Xuyên buông tay, người nọ nhũn cả người, ngã ngồi dưới đất, vuốt ngực...
Cách này là trước đó Lý Minh Lãng và Trình Tiểu Hoa nghĩ ra.
Đã khẳng định được Vương Xuyên bị sát hại ở đường G*Y, như vậy, có nhiều khả năng sẽ lại gặp được hung thủ trên con đường này. Vì thế Lý Minh Lãng đăng tin rất nhiều, ở trên con đường này phát tờ rơi, mục đích thật sự không phải là để tìm người. Vương Xuyên đã chết lâu rồi, muốn tìm cũng chỉ có thi thể. Mục đích của họ là thu hút sự chú ý của hung thủ. Nếu như hung thủ ở cách đây không xa, hoặc sau khi gây án, gã vẫn chú ý động tĩnh ở nơi này thì nhất định sẽ chú ý đến Lý Minh Lãng.
Đã mấy tháng trôi qua, tuy rằng cảnh sát tiếp nhận án, cũng điều tra rồi. Nhưng vì người nhà Vương Xuyên ở xa, tại thành phố xa lạ này, việc cậu ta mất tích không gây ra nhiều động tĩnh lắm. Cái chết của cậu ta sẽ dần bị quên lãng. Mà nếu có người gióng trống khua chiêng tìm người thì cũng đồng nghĩa với việc chuyện này sẽ bị đào lại. Chỉ cần hung thủ vẫn ở đây thì nhất định sẽ thấy được tin tức. Cũng biết được người đào lại chuyện này là một người thanh niên đẹp trai, độc thân. Như vậy, có lẽ vì để dẹp đi sóng gió, gã sẽ giết luôn Lý Minh Lãng?
Tỉ lệ thành công chỉ có năm mươi phần trăm nhưng vẫn đáng để thử xem. Thậm chí vì để tạo cơ hội cho đối phương, ba ngày qua chỉ có một mình Lý Minh Lãng phát tờ rơi đến nửa đêm. Quả nhiên đêm nay hung thủ đã xuất hiện.
Phạm tội ở nhân gian thì vẫn nên giao cho cảnh sát xử lý. Ngày đầu tiên bị giữ trong cục cảnh sát, hung thủ còn không chịu thừa nhận, chỉ nói thấy Lý Minh Lãng có một mình nên muốn cướp của thôi. Có lẽ tội cướp của không thành nhẹ hơn rất nhiều so với tội giết người.
Nhưng đến ngày thứ hai, đột nhiên hung thủ thay đổi, khai hết tất cả.
Hung thủ vốn là một công nhân sửa đường. Ở nước Mỹ, người làm công việc này có mức lương khá ổn, có thể không cần quá lo lắng đến chuyện mưu sinh. Nhưng vài năm trước, hung thủ nhiễm thói cờ bạc, chẳng những tiền kiếm được không đủ sống mà còn nợ nần chồng chất.
Vào đêm hôm đó, sau khi kết thúc công việc, nhóm tạp vụ đều lục tục trở về. Chỉ có mình gã còn đang lo lắng chuyện tiền bạc nên chưa về. Đúng lúc này, gã thấy Vương Xuyên dắt xe đạp đi qua. Lúc đó, cả con đường không có thêm ai nửa, đường đang sửa, gã cũng biết camera giám sát cũng vừa tạm ngừng. Vì thế lòng tham trỗi dậy, muốn cướp của, thuận tay xách cây búa đánh Vương Xuyên ngất đi.
Lúc đầu gã không có ý định giết người, nhưng lúc mở ví tiền của Vương Xuyên ra, gã thấy có một tấm ảnh chụp Vương Xuyên và Lý Minh Lãng, hai người họ rất thân mật, gã nhất thời tức điên lên.
Gã nhớ đến trước đây mình từng có một gia đình hạnh phúc, có một người vợ xinh đẹp. Nhưng một ngày nọ, gã xong việc về nhà, vậy mà phát hiện ra vợ mình cùng một người phụ nữ khác đang quấn lấy nhau trên giường. Ngày đó gã mới biết được, hóa ra vợ gã là một người đồng tính, kết hôn với gã chỉ che giấu, sau khi kết hôn luôn lấy đủ lý do để cự tuyệt cùng gã thân mật. Thấy cảnh kia, gã rất tức giận, đánh vợ và người yêu vợ. Vợ hắn tức giận, muốn ly hôn, cho dù hắn cầu xin như nào cũng không mềm lòng.
Sau khi ly hôn, cuộc sống của gã càng ngày càng nát bét. Vì giải tỏa tích tụ trong lòng, gã bắt đầu nghiện rượu, đánh bài đánh bạc, ngày càng sa đọa.
Nhìn Vương Xuyên đang hôn mê, gã nghĩ tới việc bị vợ phản bội, lại nghĩ đến cuộc sống sa đọa, tất cả là vì trên thế giới này có những kẻ đồng tính đáng chết.
Người thanh niên có diện mạo thanh tú, giờ trong mắt gã không khác gì hiện thân của ác quỷ, gã muốn giết chết hắn, để ác quỷ này không thể xuất hiện lần nào nữa.
Giết người là do nhất thời xúc động, nhưng xử lý thi thể, gã lại tính toán vô cùng tỉ mỉ.
---
Ôi, con người!!!
Dạo này hình như mọi người ít đọc hơn gồi L