Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 98: Lừa đảo qua điện thoại
Sơn Miêu gãi đầu, vẻ mặt hối hận nói: "Tại, tại vì Manh Manh thấy có một con chim rất đẹp đậu trên cây, nên muốn nhìn gần, cho rõ hơn. Con chim kia lại cứ ở mãi trong tổ, không chịu ra. Nên em mới trèo lên cây, muốn chụp vài tấm ảnh cho Manh Manh xem. Không nghĩ tới trong lúc không cẩn thẩn làm rơi di động, sau đó là vỡ thành thế này."
Trình Tiểu Hoa hạn lời. Đầu óc của Sơn Miêu cũng quá phẳng và thẳng rồi. Manh Manh muốn nhìn thế là trèo lên cây chụp? May là không có cõng Manh Manh trèo lên đấy, nếu không cô bé mà ngã thì sắc mặt của bà Vương cũng dễ nhìn lắm đấy.
"Chị Tiểu Hoa, gần đây có chỗ nào sửa di động không nhỉ. Mai em mang đi sửa." Đây là chiếc điện thoại di động đầu tiên của Sơn Miêu nên cậu vô cùng yêu thích. Lúc mới còn ngày nào cũng phải dùng rẻ ướt lau bụi bặm một lần mới được.
Lúc đó Cảnh Thù còn cười nhạo cậu: "Đây là vật tiêu hao, cho dù có giữ gìn thế nào thì sớm muộn cũng có một ngày phải ném nó vào thùng rác thôi."
Sau đó vì Trình Tiểu Hoa nói rằng sản phẩm điện tử "sợ" nước nên đừng lau nhiều. Rồi lại mua cho cậu một cái ốp điện thoại. Giờ di động bị hỏng, ngoài đau lòng ra, Sơn Miêu cũng cảm thấy rất có lỗi với chị Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa vỗ vỗ vai Sơn Miêu, an ủi nói: "Hỏng rồi thì thôi, mai chị đưa em đi cửa hàng di động mua một cái mới nhé."
Đúng lúc này, trước mặt Sơn Miêu bỗng nhiên xuất hiện một cái điện thoại di động, là di động của Cảnh Thù.
Cảnh Thù hếch mày kiếm, hào phóng nói: "Thưởng ngươi!"
Sơn Miêu cả kinh, mắt trợn tròn, lắp ba lắp bắp: "Điện, điện hạ, người muốn cho tôi di động của người thật à?"
Ai chẳng biết, ở trong lòng Cảnh Thù, Trình Tiểu Hoa xếp thứ nhất, di động xếp thứ hai. Còn Sơn Miêu, Tôn Danh Dương á, không đáng nhắc tới luôn. Thế mà giờ lại đưa di động cho Sơn Miêu.
Chẳng lẽ vị trí của cậu trong lòng điện hạ đã tăng hạng một cách vượt bậc, vượt qua cả điện thoại và chị Tiểu Hoa rồi à?
Nhất thời Sơn Miêu có cảm giác được yêu thích mà lo sợ. Bình thường tuy điện hạ đối xử với cậu rất lãnh đạm, thỉnh thoảng cậu làm sai chuyện còn bị hắn đánh một cái về nguyên hình. Trong thâm tâm, Sơn Miêu cảm thấy điện hạ quá hung dữ, không hề xứng với chị Tiểu Hoa ôn nhu, thiện lương. Nhưng mà! Hiện giờ! Ngay giây phút này! Sơn Miêu đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng về Cảnh Thù.
"Ừ, thật ra điện hạ tốt lắm, chưa bao giờ ghét bỏ mình là một con yêu tinh nho nhỏ có xuất thân nông thôn, còn rộng rãi thưởng di động cho mình nữa. Điện hạ như vậy, ai dám nói là ngài ấy không tốt chứ? Miễn cưỡng xứng đôi với chị Tiểu Hoa."
Chính vào lúc Sơn Miêu cảm động tột đỉnh, thì nghe Trình Tiểu Hoa nói: "Điện thoại của anh đã dùng một thời gian nên cũ rồi. Vẫn là để mai em đưa Sơn Miêu đi mua cái mới đi."
Cảnh Thù nói: "Có chút cũ nhưng vẫn dùng rất tốt. Sơn Miêu, ngươi cần hay không?"
Sơn Miêu vội vàng nhận lấy điện thoại: "Dùng tốt là được, tôi không kén chọn. Cảm ơn! Đại ân đại đức của điện hạ, Sơn Miêu tôi sẽ luôn ghi nhớ."
Khó có khi điện hạ đối tốt với cậu, cậu tuyệt không thể cô phụ tâm ý của điện hạ được.
Nào ngờ Cảnh Thù lại nói: "Một cái di động cũ mà thôi, không cần ngươi mang ơn. Dù sao qua ngày mai thì điện thoại mới của bản quân sẽ được gửi đến nơi. Cũ rồi, nếu ngươi không cần thì ta cũng định vứt đi."
Sơn Miêu: "..."
Cảm động đâu rồi?
Ngày hôm sau, Cảnh Thù bắt đầu mong ngóng di động được gửi đến.
Nói ra cũng thấy lạ, vốn không hề muốn đổi di động, nhưng lúc mà máy mới sắp được gửi đến nơi, hắn vẫn có chút chờ mong. Khó trách nữ giới đều thích mua đồ trên mạng, thật ra cảm giác chờ nhận gói đồ cũng rất hạnh phúc.
Đến buổi chiều, qua nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có người gọi: "Có chuyển phát, là của điện hạ!"
"Điện hạ: cũng là tên Cảnh Thù đăng ký trên TaoBao. Dù sao dùng Diêm La nghe rất là rêu rao, dùng Cảnh Thù thì hắn lại cảm thấy việc bị shipper gọi thì có vẻ tổn hại đến sự uy nghiêm của hắn. Hắn cũng từng nghĩ lấy biệt hiệu, nghĩ không ra còn đi hỏi bọn Trình Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa nghĩ mãi, rồi nói: "Cảnh Cảnh? Hay là Thù Thù nhé?"
Tôn Danh Dương nói một câu: "Tôi thấy Diêm Diêm hoặc La La nghe càng hợp hơn."
Cảnh Thù khinh thường nhìn gã: "Sao ngươi không nói là lấy Điện Điện hoặc Hạ Hạ luôn đi."
Tôn Danh Dương cười gian: "Hai cái đó nghe cũng rất hay đấy ạ."
Vì thế Cảnh Thù từ bỏ ý định lấy biệt hiệu.
Ngày hôm qua, lúc ghi địa chỉ, hắn liền dùng "Điện hạ".
Shipper đưa cho hắn một hộp nhỏ, giống như những hộp giấy bình thường khi mua đồ trên mạng. Cảnh Thù nhận lấy hộp, đang muốn mở ra xem thì thấy cậu shipper nói: "699 tệ, là thu tiền khi nhận hàng."
Cảnh Thù không nghĩ nhiều, ngay lập tức thanh toán rồi mang hộp vào trong tiệm.
Cái hộp nhìn rất bình thường nhưng được gói rất kỳ. Bao bên ngoài là mấy lớp băng dính. Cảnh Thù không dám dùng lửa đốt để mở cho nhanh, sợ làm hỏng máy bên trong.
Vì thế Trình Tiểu Hoa, Tôn Danh Dương, Sơn Miêu trơ mắt nhìn Cảnh Thù dùng một con dao trang trí, cẩn thận cắt hết băng dính bao ngoài, sau khi mở cái hộp ra thì thì lại là một hộp nhỏ nữa, cũng như hộp trước, được bọc bởi rất nhiều băng dính. Mở ra thì lại là một cái hộp nữa.
Lúc phải cậy mở đủ mười hộp, sự nhẫn nại của Cảnh Thù gần hết, mắng: "Đây là di động hay là bom thế! Gói nhiều như vậy, đến bom còn không thế chứ?"
Tôn Danh Dương nói: "Điện hạ bớt giận! Món đồ quý giá thì phải đóng gói cẩn thận, tránh cho việc vận chuyển đường dài làm nó bị va chạm hỏng. Có lẽ chỉ còn lại một hộp thôi."
Đã đến lúc này rồi, Cảnh Thù cũng không thể bỏ dở giữa chừng, nén giận mà bóc thêm một hộp nữa, cuối cùng thì di động cũng đã lộ diện. Đúng là Iphone, giống với cái năm trước Cảnh Thù bị rơi mất kia.
Cảnh Thù vô cùng vui vẻ, hắn ấn phím ở sườn di động, một bài hát khoan khoái vang lên: "Chàng là trái táo nhỏ của em, có yêu chàng nhiều đến nhường nào cũng không đủ. Em phải làm sao với con tim đang bùng cháy này đây..."
Cùng lúc đó, màn hình sáng lên, vài nhân vật hoạt hình đang nhảy theo giai điệu bài hát. Màn hình rất giống với mấy cái điện thoại di động mười mấy năm trước, ngay cả biểu cảm trên mặt của các nhân vật cũng không được rõ lắm.
Không chỉ Cảnh Thù sửng sốt mà Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương cũng ngốc luôn rồi.
Cuối cùng vẫn là Trình Tiểu Hoa phản ứng nhanh nhất: "Nhìn giống như điện thoại đồ chơi..."
Sơn Miêu bồi: "Manh Manh cũng có một cái như vậy, nhưng thanh âm rõ hơn cái này nhiều, không chỉ có ca hát mà còn có ngâm thơ, nói cả tiếng Anh nữa. Điện hạ, người ấn thêm xem sao, xem nó có thể ngâm thơ, nói tiếng Anh..."
Còn chưa nói hết đã bị Cảnh Thù tặng cho một cái trừng mắt đầy sát khí. Không khí xung quanh cũng áp lực hơn.
"Chị Tiểu Hoa, em đi quét dọn phòng bếp đây!" Sơn Miêu đã chịu thiệt vài lần, đã học được biết điều hơn.
Bình thường Tôn Danh Dương có thói nịnh nọt, nhưng cũng biết vào lúc này thì không nên nói nhiều, cũng đi theo Sơn Miêu ra phía sau, chăm chỉ làm việc. Chỉ có Trình Tiểu Hoa, vì thân phận không giống, không còn sợ hãi Cảnh Thù như lúc trước.
"Rốt cuộc là sao?"
Cô chỉ biết là Cảnh Thù trúng thưởng, còn cụ thể như nào thì cô chưa hỏi. Cảnh Thù nén lửa giận, kể lại cho nghe chuyện hôm trước, bỗng nhiên nhớ tới đối phương còn nói hắn lưu lại số điện thoại, vội vàng mượn máy Trình Tiểu Hoa để điện. Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ vô cùng dịu dàng: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa khách vừa gọi không đúng, xin vui lòng kiểm tra lại..."
Cảnh Thù oán hận nói: "Điện thoại không gọi được nhưng shop thì vẫn còn đấy. Hoa Hoa, shop lần trước em mua di động cho ta tên là Mua Sắm Cao Thượng đúng không? Em đi nói chuyện với bọn họ để đòi lại tiền đi! Mẹ, dám lừa tiền cả bản quân sao?"
Trình Tiểu Hoa mở điện thoại lên xem, thông cảm nói: "Cửa hàng đó tên là Quan Phương Kỳ, không phải tên Mua Sắm Cao Thượng đâu. Điện hạ, anh bị lừa thật rồi. Anh nói xem, mưu mẹo này cũ rích rồi, giờ già trẻ lớn bé đều không dễ mắc mưu, thế mà anh vẫn bị lừa?"
Cảnh Thù nói: "Ta nghĩ rằng là shop kia nên mới tin thôi. Chứ em nghĩ ta ngốc hay gì mà lại dễ tin thế?"
Trình Tiểu Hoa: "Anh nghĩ anh không ngốc hả?"
Cảnh Thù rất tức giận, nhưng lại không thể trút giận được, chỉ có thể mắng: "Nực cười! Dám to gan lớn mật lừa bản quân, bản quân sẽ khiến ngươi đến gà trống còn không thể làm!"
Trình Tiểu Hoa an ủi: "Cũng may không nhiều tiền lắm, chỉ hơn 600 tệ, coi như mất tiền mua một bài học kinh nghiệm đi. Bằng không em đi mua cho anh cái mới. Anh thích Iphone 8 hay Iphone X?"
Cảnh Thù vỗ bàn, quát: "Hơn 600 tệ thì không phải là tiền à?"
Quan trọng là chuyện này cũng quá mức mất mặt, truyền về Minh giới, kiểu gì cũng sẽ bị Quảng Bình biến thành trò cười, đem ra trêu chọc mấy trăm năm, không, có khi cả nghìn năm.
Trình Tiểu Hoa nói: "Đại ca, ngài ra đập bàn phải chú ý chút, cái bàn này chỉ là gỗ tốt đấy, vỗ hỏng rồi phải mua lại là sẽ tốn hơn 600 tệ đấy."
Cảnh Thù rất tức giận, chuẩn bị truy tìm hành tung của kẻ lừa đảo.
Thật ra chuyện lừa đảo qua điện thoại rất phổ biến, đại đa số mọi người sau khi bị thiệt hại thì cũng không giải quyết được gì. Nguyên nhân là vì truy cứu thì rất tốn tinh lực, cũng như tổn thất không quá lớn.
Nhưng mà đối với Cảnh Thù, việc này không phải là việc mấy trăm đồng tiền lẻ. Mà là chuyện liên quan đến mặt mũi Diêm La của hắn. Nếu như thật sự muốn điều tra thì cũng không phải không được. Bởi vì đối phương gửi hàng qua bưu điện, có địa chỉ của người giao hàng. Mặc dù trên đơn không nói rõ địa chỉ, phải tìm công ty chuyển hàng để có địa chỉ, thì cũng không phải là việc gì khó. Cơ mà sau khi Cảnh Thù kiểm tra, lại phát hiện ra địa chỉ của người giao hàng đều là giả, điện thoại liên hệ cũng giả nốt...
Ngày hôm đó, hơn hai giờ chiều tiệm hoành thánh mới mở cửa, vì đã quá giờ cơm nên trong cửa hàng không có ai đến ăn cơm cả.
Sơn Miêu chăm chỉ lau mỗi bàn một lần.
Tôn Danh Dương ngồi cạnh Trình Tiểu Hoa, gói hoành thánh, vừa gói vừa quay đầu gọi Sơn Miêu: "Miêu này, lau xong chưa? Nhanh nhanh qua đây gói hoành thánh."
Sơn Miêu vội đáp: "Lau xong rồi, tôi đi giặt sạch khăn rồi khác đến gói hoành thánh."
Trình Tiểu Hoa nói: "Lão Tôn đừng giục em ấy, không thấy Sơn Miêu bận đến mức không thở được à? Cũng không nhiều lắm, hai chúng ta gói là được rồi. Sơn Miêu, giặt khăn xong thì đi nghỉ ngơi một lúc đi nhé."
Tôn Danh Dương nói: "Ôi, anh nói này Tiểu Hoa, anh phát hiện ra cô cực kỳ thiên vị Sơn Miêu đấy nhé. Tên nhóc đấy khỏe như voi mà em còn sợ tên nhóc đó mệt? Sao không thấy cô bảo anh đi nghỉ một lát nhỉ?"
Trình Tiểu Hoa tức giận nói: "Nếu như anh cũng biết tự giác làm việc như Sơn Miêu, tôi nhất định sẽ cho anh nghỉ ngơi nhiều hơn so với Sơn Miêu. Anh đừng tưởng là tôi không biết gì nhé, đi ra ngoài giao hàng hơn một tiếng vào buổi trưa, kiểu gì anh cũng có nửa giờ nhàn rỗi. Nếu như dùng Tây Du Ký để minh họa thì Sơn Miêu là Sa tăng, lúc nào cũng chịu khổ cực, còn anh chính là tên Trư Bát Giới lúc nào cũng chỉ muốn nhà hạ lại còn hay dùng thủ đoạn."
"Tôi..." Tôn Danh Dương muốn kêu oan, nhưng đối diện với cặp mắt trong suốt, giống như có thể nhìn thấu mọi chuyện của Trình Tiểu Hoa kia thì lại không còn muốn kêu oan nữa. Cười hì hì, hỏi Trình Tiểu Hoa: "Vậy cô cùng điện hạ ai là Tôn Ngộ Không, ai là Đường Tăng thế?"
Trình Tiểu Hoa suy nghĩ một chút nói: "Anh có thể đi hỏi điện hạ xem, xem anh ấy muốn làm ai."
Tôn Danh Dương rụt cổ, không nói nữa. Tất nhiên là gã sẽ không đi hỏi Cảnh Thù rồi. Hai ngày nay, cứ rảnh là Cảnh Thù lại đi điều tra chuyện lừa đảo qua điện thoại kia. Chưa bắt được kẻ lừa đảo thì sắc mặt của Cảnh lão đại vẫn không tốt chút nào. Gã mới không tự tìm mất mặt đâu.
Đúng lúc này, chợt nghe tiếng giày cao gót truyền đến từ phía cửa, cảm giác rất thanh thúy.
Nhìn qua thì hóa ra là A Phòng. Hôm nay cô ấy mặc một vài dài màu xanh lá, đi đôi giày cao gót mười lăm xăng ti mét, mỗi một bước đi đều có vẻ phong tình vạn chủng, sóng mắt lung linh vô cùng quyến rũ. Ừ, đúng vậy, cô ấy vốn là một con hồ ly tinh mà :v
Bộ đồ cô mặc là kiểu dáng cực kì hot trong năm nay, Trình Tiểu Hoa cũng rất thích. Chỉ là phong cách này, rồi màu sắc của bộ đồ khá kén chọn màu da và dáng người. Trình Tiểu Hoa không có dũng khí thử xem sao.
A Phòng cao 1m7, da trắng, mặt đẹp, dáng người vô cùng tốt, eo nhỏ, ngực nở mông cong, chân cũng dài nữa. Từ trước đến giờ chỉ có chuyện cô ấy chọn đồ, không có chuyện đồ chọn cô ấy.
Thấy A Phòng đến, hai mắt Tôn Danh Dương sáng bừng lên, chạy ra tiếp đón, ngữ khí vô cùng ân cần: "A Phòng có muốn ăn cơm không? Muốn ăn gì nào? Anh đi làm cho em ngay? Có khát nước không? Uống trà hay uống đồ uống khác nào? Rượu cũng được, bia cũng oki luôn, tuy trong tiệm không có rượu đỏ, nhưng siêu thị mini bên cạnh có, chỉ cần em muốn uống thì anh sẽ đi mua cho em uống ngay!"
A Phòng không thèm liếc Tôn Danh Dương một cái: "Biến sang một bên, đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của bà đây."
Tôn Danh Dương kêu lên: "A Phòng, sao em lại có thể vô tình như thế? Lão Tôn anh trao em cả một mối tình si, có thể làm trời đấy cảm động! Giờ em chưa tiếp nhận anh thì cũng không thể không thấy tấm chân tình của anh được."
A Phòng liếc nhẹ, cười lạnh: "Chân tình? Một lão quỷ đã chết mấy trăm năm, lục phủ ngũ tạng đã sớm rữa nát hết như anh mà còn không biết xấu hổ nói đến chuyện chân tình với tôi?"
Trình Tiểu Hoa nghe hai người họ đấu khẩu mà thấy đau hết cả đầu. Nhất là Lão Tôn ấy, A Phòng người ta đã nói cả trăm lần rằng không thích gã. Gã lại vẫn cứ chấp nhất, chưa có ý định từ bỏ.
Thật ra, lần đầu tiên gặp A Phòng, thấy cô ấy trang điểm, ăn mặc vô cùng thu hút, Trình Tiểu Hoa còn nghĩ cô ấy là loại con gái đã từng có rất nhiều người yêu. Sau này mới biết được, tuy rằng A Phòng xinh đẹp, tính cách cũng thẳng thắn nhưng mấy trăm năm qua chưa hề có tin đồn cô ấy đang hẹn hò với ai cả. Cũng không biết có phải do tu hành nên phải bỏ tình yêu nam nữ hay không.
Trình Tiểu Hoa chuyển một cái ghế dựa cho A Phòng ngồi, hỏi: "Bình thường chị hay đến ăn khuya mà? Sao nay lại đến lúc ban ngày ban mặt thế này?"
A Phòng tháo găng tay ren màu đen ra, lộ ra một đôi tay đẹp như ngọc, chống cằm, chớp mắt nhìn Trình Tiểu Hoa: "Nhớ em nên đến gặp em cũng không được à?"
Trình Tiểu Hoa bị câu nói này làm cho nổi hết cả da gà lên, nghĩ bụng: Không hổ là hồ ly tinh, quyến rũ như vậy, đến cả con gái như mình còn không chịu nổi.
Tôn Danh Dương vội nói: "A Phòng, anh nói này, Tiểu Hoa là hoa đã có chủ. Em muốn thả thính thì cứ thả với Lão Tôn anh này! Anh hứa sẽ đớp."
A Phòng trừng mắt nhìn gã, tức giận nói: "Lúc nãy anh nói muốn mua rượu cho tôi uống đúng không? Tôi muốn uống rượu nho được 20 năm tuổi."
Trước kia Tôn Danh Dương chủ động quan tâm A Phòng, A Phòng chưa bao giờ để tâm đến. Thế mà lần này lại còn chủ động để Tôn Danh Dương đi mua rượu cho mình, làm Tôn Danh Dương vô cùng vui vẻ, sau đó lại buồn rầu: "Siêu thị mini bên cạnh không có rượu nho 20 năm tuổi. Rượu nho thường được không? Dù sao cũng đều để uống, cũng chẳng khác gì nhau cả."
A Phòng nói: "Siêu thị mini bên cạnh không có, anh không biết đi siêu thị khác à? Siêu thị khác không có thì cửa hàng rượu nho chắc chắc có. Sao, tiếc tiền à? Mua hết bao nhiêu về tôi trả lại anh."
Tôn Danh Dương chỉ sợ A Phòng không quan tâm anh ta, đâu dám không nghe theo? Liên thanh nói: "Tiền nong cái gì! Thật thô tục! Lão Tôn anh đâu phải loại quỷ keo kiệt, đến cả chai rượu cũng tiếc không mua cho em? Chờ chút nhé, anh đi mua ngay đây!"
Nói xong thì chạy đi nhanh như chớp.
Trình Tiểu Hoa đặt một tách trà xuống trước mặt A Phòng: "Uống một ngụm trà nhuận họng đi, rồi từ từ kể cho em nghe."
A