Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: OnlyU
Phạm Lam nói thật trầm thấp, tất cả mọi người nghe thấy đều kinh ngạc.
Bạch Thất cau chặt lông mày: “Nhưng Bát gia phân phó…”
Phạm Lam giương mắt, hời hợt mà lại sắc bén ghim chặt Bạch Thất tại chỗ, từ đáy lòng hắn không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi.
Phạm Lam này…
Không!
Người này không giống Phạm Lam mà hắn biết, khí tràng cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Mục Yêu vô tâm, huýt sáo một tiếng nói: “Ngầu quá!”
Thanh Mặc càng sợ hãi, nếu như không bị sợi tóc của Phạm Lam trói linh lực thì hắn đã sớm phá tan phong ấn chạy thoát.
“Các ngươi thì biết cái gì! Ta thủ đoạn độc ác nhưng bọn họ lương thiện chỗ nào, cha mẹ ta chỉ tham gia làm phản thì bị diệt cả tộc. Bọn chúng lập Giáng Chu làm tộc trưởng chẳng qua là muốn khống chế thế lực của tộc trưởng, ai cũng vì vương vị mà thôi, so với chúng ta thì có gì cao thượng?”
Hai mắt Thanh Mặc đỏ ngầu, không biết là vì hận hay vì đau khổ, hắn nhìn chằm chằm từng người chất vấn, giống như trong mắt hắn, cuộc phản loạn kia là thay trời hành đạo.
Bạch Thất lên tiếng: “Dù những người đó không đúng thì cũng không có nghĩa là cha mẹ ngươi đúng.”
Thanh Mặc cười lạnh một tiếng: “Dù không đúng nhưng ít ra cha mẹ ta không làm tộc Đồ Sơn thất vọng! Cha mẹ ta từng là đại tế ti Thanh Khâu, thề đời đời bảo vệ tộc Đồ Sơn, kết quả bọn chúng đối xử với chúng ta thế nào, dùng xong là ném? Tộc trưởng đời trước kiêng kị uy tín của cha ta, bắt cha ta làm người thủ mộ, lão ta không khiến chúng ta thất vọng sao?”
Tạ Miên lẳng lặng đứng đó không biết đang suy nghĩ gì, không nói tiếng nào.
Tiếu Sơn chơi đùa vui vẻ với Thanh Vũ, muốn chia cho nó quả táo, còn muốn dạy nó nướng khoai, bị hắn nhìn thoáng qua bèn lui qua một bên.
Thật lâu sau, Phạm Lam rũ mắt nhìn Thanh Mặc: “Nếu cha mẹ ngươi làm phản thành công, vậy người trong tộc của Giáng Chu sẽ bị xử lý thế nào?”
Thanh Mặc đột nhiên không nói.
“Người chiến bại, đương nhiên phải đuổi tận giết tuyệt, vĩnh tuyệt hậu hoạn.” Giọng nói của Phạm Lam rất bình tĩnh, giống như không hề có chút tình cảm. Giọng nói vốn đã lạnh như băng, giờ phút này càng khiến người ta phát run, gằn từng tiếng giống như sương mù bọc trong băng giá.
“Phạm tiên sinh, đã lâu không gặp, ngài khỏe không?”
Một giọng nói già nua bỗng vang lên, mang theo một mùi tanh thoang thoảng, không quá nồng, có thể thấy là đã được kiềm hãm.
Không khí đột nhiên dâng cao, giống như mùi thối rữa mục nát trong điện Công Đức, kèm theo đó là giọng nói khiến người ta rùng mình, Bạch Thất đã cầm cái bàn tính hỏng ra.
Một bóng người xuất hiện bên ngoài trận pháp.
Người tới cung kính hành lễ với Phạm Lam một cái.
Hắn hơi nhướng mày, không chào lại mà khẽ ừ một tiếng: “Có thể làm phiền đại tế ti tộc Đồ Sơn đích thân đến đây, có chuyện gì à?”
Ông ta lại hành lễ lần nữa: “Cả gan xin ngài một nhân tình, để ta mang tên nghiệt súc này về Thanh Khâu xử phạt.”
Mục Yêu nóng nảy, nghe câu này lập tức bùng nổ, không thèm để ý đối phương là đại tế ti hay tiểu tế ti: “Dựa vào cái gì, chúng tôi vất vả mới bắt được tên chó má này, ông nói mang đi là mang đi sao?”
Tạ Miên nhìn chằm chằm ông lão, sau đó lại nhìn Thanh Mặc dưới đất. Mặc dù Mục Yêu nói như vậy nhưng thật ra là chỉa nòng súng vào Thanh Mặc, không quá bất kính ông ta.
Ông ta là đại tế ti tộc Đồ Sơn, có lẽ địa phủ cũng phải nhúng nhường ba phần, nhưng ông ta đang vô cùng cung kính Phạm Lam.
Hắn hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Không đồng ý? Phạm tiên sinh nói đùa, người Thanh Khâu làm sai thì đã có người của Thanh Khâu xử phạt, địa phủ quản lý quỷ hồn cho tốt là được rồi, không cần phiền ngài hao tâm tốn sức.” Ông ta dừng một chút rồi bổ sung một câu không biết là trào phúng hay là khen ngợi: “Thanh Khâu chúng tôi, không phải thiên giới.”
Đến lúc này ẩn giấu đao phong, Tạ Miên xem hiểu, ông ta không hẳn là muốn cứu Thanh Mặc, nhưng vì hắn là cửu vĩ hồ của tộc Đồ Sơn Thanh Khâu, tộc Đồ Sơn không thuộc về địa phủ, người của Đồ Sơn bị địa phủ xử tử thì không còn mặt mũi.
Tạ Miên lên tiếng: “Đại tế ti, Thanh Mặc lợi dụng điện Công Đức do người phàm xây dựng để cắn nuốt sinh hồn tử quỷ, thành viên tiệm quan tài chúng tôi bị đả thương suýt hồn phi phách tán, tôi là ông chủ của tiệm quan tài, không có khả năng giao hắn cho ông.”
Đại tế ti liếc nhìn Tạ Miên, sau đó cau mày: “Trên người của ngươi là…” Ông ta nói một nửa bỗng dừng lại, ngược lại cười nói: “Nếu các ngươi không chịu thả người vậy thì đành mời Bát gia và Thiên Đế đến giải quyết.”
Phạm Lam vốn đang bình tĩnh, nhưng nghe thấy câu này, hắn nhướng mày, từ từ giơ tay phải ra, cười lạnh một tiếng.
Đồng tử đại tế ti đột nhiên co rút: “Ngươi dám!”
Phạm Lam không cười nữa, ngón tay bỗng làm động tác bóp chặt.
Một tiếng hét vang lên tận mây xanh, nhưng chỉ ngắn ngủi vài giây rồi im bặt, Thanh Mặc vốn đang ngồi dưới đất lập tức tan biến không còn dấu vết.
“Mục Yêu” Phạm Lam mở miệng, nhìn thoáng qua cô: “Lại đây.”
Mục Yêu còn đang kinh ngạc đến ngây người không kịp phản ứng, ngay cả Bạch Thất luôn bình tĩnh chững chạc nhất cũng sợ ngây người, Tiếu Sơn và Thanh Vũ đồng loạt nhìn qua.
Phạm Lam thế mà trực tiếp bóp nát đại yêu quái như Thanh Mặc trong chớp mắt!
Tạ Miên phản ứng nhanh nhất, vỗ vỗ vai Mục Yêu.
“Hả? A, đến đây.” Cô vội chạy tới, giơ tay nhận một hạt châu nhỏ trong tay Phạm Lam, thắc mắc nhìn hai lần: “Đồ chơi này là gì?”
Phạm Lam mở miệng, lãnh đạm hơi hí mắt: “Đưa đại tế ti quay về Thanh Khâu.”
“Thù này, Thanh Khâu chúng ta nhớ kỹ.”
…
Thanh Mặc bị thu, mùi hôi trong không khí lập tức tan biến, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, kim quang đầy đất,
Bạch Thất vẫn đứng yên tại chỗ, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh trong đầu, Phạm Lam ngầu đến nỗi không giống hắn ngày thường mà có chút… có chút giống…
Bạch Thất dùng sức lắc đầu, chắc chắn là hắn bị mùi thối kia hun đến loạn, suy nghĩ nguy hiểm vậy mà cũng dám nghĩ ra.
“Ông chủ, bây giờ làm sao?” Bạch Thất quay đầu nhìn Tạ Miên, kết quả thấy cậu đang nhìn chằm chằm Phạm Lam. Thấy hai người đều không thể dựa vào, hắn quay sang vẫy vẫy Tiếu Sơn: “Về cửa hàng.”
Tiếu Sơn đáp một tiếng đứng lên, chạy tới hai bước rồi lại hỏi: “Anh Thanh Vũ, em có thể tìm anh chơi không? Đi đâu tìm anh?”
Thanh Vũ lắc râu rồng, chui vào tay áo Phạm Lam, biến thành đường thêu màu vàng.
Tiếu Sơn trợn mắt hốc mồm cảm thán: “Oa thật là lợi hại, em cũng phải học!”
Bạch Thất gõ trán cậu bé một cái: “Không học được đâu, đi thôi.”
…
Phạm Lam nhận ra ánh mắt của Tạ Miên, hắn rũ mắt một hồi lâu rồi mới ngẩng lên nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Cậu nhìn chằm chằm gò má hắn, cho đến khi hắn thật sự xoay người đi, cậu mới cắn răng, siết chặt tay hạ giọng gọi: “Bát gia!”
Bước chân Phạm Lam khựng lại, nhưng không xoay người lại mà hơi ngẩng đầu, nhắm hai mắt.
Hắn biết, với tâm tư của Tạ Miên, chỉ cần hắn lộ chút sơ hở là cậu sẽ đoán được.
Cuối cùng hắn xoay người lại, híp mắt cười nói: “Tiểu Diêm Vương muốn gặp Bát gia sao? Bây giờ chưa được, hắn rất bận.”
“Bận gạt người hả?”
Nụ cười trên mặt Phạm Lam cừng đờ, hơi biến sắc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Tạ Miên nhìn vào mắt hắn: “Anh thấy tôi vì điều tra chuyện cha mẹ mất tích mà dù sợ ma quỷ cũng phải gánh trách nhiệm làm ông chủ của tiệm quan tài, tích công đức, chỉ vì muốn gặp anh, vậy mà anh… Chắc chắn thấy tôi rất buồn cười đúng không? Rõ ràng yếu như vậy, lại…”
Phạm Lam vội nắm cổ tay cậu, ngay giây tiếp theo đã đưa cậu đến một nơi không biết tên, xung quanh tối đen không một tia sáng, mà cậu bị đè trên tường, tay trái kéo cao lên đỉnh đầu, cả người bị giam cầm không cách nào nhúc ních.
Trong bóng đêm, không thấy được sự chân thành tha thiết trong mắt Phạm Lam, dù gần trong gang tấc nhưng cậu lại không thể thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của hắn.
“Tôi không lừa em.”
Tạ Miên quay đầu.
“Tôi không thấy buồn cười.”
Cậu giật giật tay nhưng lại không thoát được. Hơi thở của Phạm Lam rất gần, mùi hương lành lạnh lợi dụng sơ hở tiến vào mũi cậu, làm cậu sặc đến cay mắt.
“Tôi không cố ý.” Giọng nói của Phạm Lam rất nhỏ, mang theo sự mềm mại khó nhận ra, quanh quẩn bên tai cậu, thắt chặt trái tim cậu, dày đặc siết đến phát đau.
Tạ Miên lập tức mềm lòng.
“Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết anh chính là Bát gia?” Cậu cũng là nhất thời bối rối tức giận, cậu rất muốn tìm được cha mẹ, không biết họ đang chịu khổ ở đâu. Rõ ràng Phạm Lam có thể điều tra, thế mà lại vờ như không biết gì.
“Tôi không thích anh giấu diếm mọi chuyện trong lòng, tôi thành người được anh bảo vệ. Tôi cũng muốn giống anh, một ngày nào đó cũng có thể bảo vệ anh.” Tạ Miên cắn đầu lưỡi, bổ sung một câu: “Làm Tiểu Diêm Vương chân chính của anh, bảo vệ anh.”
“Vậy tôi hỏi một câu, làm sao em đoán ra thân phận của tôi?”
Tạ Miên giật giật tay, thoát khỏi tay hắn đứng qua bên cạnh, luôn cảm thấy dựa vào hắn quá cần là cậu không cách nào suy nghĩ được.
“Lúc tôi mới vừa nhận chức ông chủ tiệm quan tài, thấy Bạch Thất và mọi người rất kính sợ Bát gia, chỉ có anh là ngồi đó như cười như không. Khi nhắc đến Trảm Vũ đại nhân, tất cả càng tất cung tất kính, mà anh lại trực tiếp nói Trảm Vũ, có thể thấy được thân phận của anh không giống họ. Bạch Thất nói anh rất may mắn, luôn có thể giải quyết các vụ án, tôi nghĩ chắc là anh không muốn họ phát hiện thân phận của anh.”
Trong bóng tối, ánh mắt Phạm Lam không hề kiêng kỵ trở nên dịu dàng, nhìn Tạ Miên hỏi: “Còn gì nữa không?”
Cậu nhớ lại: “Lúc chúng ta cứu Triệu Bân, anh mượn cánh hoa trong tay áo của Bạch Thất, anh nói là Bát gia dùng tàn hồn dưỡng ở địa tâm. Tôi đã hỏi Bạch Thất, hắn chỉ nói là Bát gia cho, không biết từ đâu tới. Sau đó tôi lại hỏi anh có phải địa phủ xảy ra chuyện không, anh nói dù xảy ra chuyện đã có Bát gia trấn ở đó, không ảnh hưởng đến tiệm quan tài, bảo tôi yên tâm. Anh nói như khẳng định, giống như có chuyện gì đã có anh chịu trách nhiệm.”
Phạm Lam nhìn xuống, đúng rồi.
Tạ Miên dừng một chút, cuối cùng nói: “Còn nữa, mấy yêu ma quỷ quái chúng ta gặp đều rất sợ anh, không phải e sợ khi đối mặt với quỷ sai mà là kiểu e sợ theo bản năng.”
“Em xem, dù chưa nói nhưng không phải Tiểu Diêm Vương của tôi đã đoán ra thân phận của tôi sao?” Dường như hắn cười khẽ một tiếng: “Rất thông minh, đúng không?”
Câu nói vừa dứt, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Phạm Lam nhắm hai mắt, đột nhiên hung ác nắm chặt hai tay Tạ Miên, hung hăng đè cậu lên tiếng, giọng nói nặng nề: “Tôi đã nói tôi không phải là người tốt, em… ưm…”
Tạ Miên bỗng ngẩng lên, gắt gao hôn hắn, hôn bậy hôn bạ không có kỹ thuật gì, chỉ muốn ngăn cản lời hắn nói.
Con ngươi Phạm Lam run lên, hô hấp nặng nề, bàn tay đang nắm cậu hơi buông lỏng, sau đó nghe cậu ậm ừ nói: “Tôi nói rồi, không cho phép anh đi.”
“Tôi…”
“Nếu anh dám đi, tôi sẽ hủy tiệm quan tài.” Tạ Miên rút tay ra, vòng tay ôm cổ hắn kéo đến gần, lần thứ hai hôn lên.
Phạm Lam cười khổ trong lòng, tiệm quan tài không quan trọng, mà là em.
Chỉ cần em sống tốt, hủy mười tiệm quan tài cũng được.
Hắn thầm thở dài, sau đó ôm chặt eo Tạ Miên, giành lấy quyền chủ động trong nụ hôn này.