Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyển thứ mười lăm: Vong Xuyên – Tống Đàn
Cục diện tốt nhất đó là chàng ngồi trên ngai vị đế vương cao xa, còn tôi bảo vệ thiên thu bá nghiệp cho chàng.
Chương 1
Nàng đến từ con đường trúc xanh âm u, ánh trăng phản chiếu màu bạc trắng của tóc nàng nhưng nhìn dáng người nàng lại không hề già nua, ánh sao hắt bóng trúc lên quần áo đen sẫm, rọi sáng nụ cười bình tĩnh trên khóe môi.
Rất nhiều người đến Vong Xuyên đều hỏi việc họ tiếc nuối trong kiếp trước, cởi bỏ để đời sau không oán. Đời này nàng sống tự tại như ý hơn bất cứ ai, quả thực không có gì để hối hận.
Nàng nâng chén trà xanh trên tay, làn khói lượn lờ quanh đôi mắt hổ phách, chiếc đèn tường hình hoa sen sáu cánh tỏa ra vầng ánh sáng ấm áp: “Nếu nói là có tiếc nuối thì đó chính là chàng và tôi gặp nhau quá sớm, bên nhau lại quá muộn. Tôi thường mơ về chàng mỗi đêm nhưng khuôn mặt của chàng trong mộng thật mơ hồ, cho nên tôi tìm đến chỗ này của cô, mong được nhìn thấy hình dáng chàng.”
Lưu Sênh đặt chén trà chứa đầy nước Vong Xuyên đỏ sẫm ở trước mặt nàng ấy, phản chiếu những nếp nhăn nơi khóe mắt. Nàng giơ tay che lấp đôi mắt, cười nhạt thếch: “Nhìn chàng trong cõi trần này một lần nữa rồi tôi sẽ đi tìm chàng.”