Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 19: Liên tục phá lệ
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Akamiyatran
Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki
Thẩm Vũ chẳng quan tâm trả lời, chỉ lấy lại tinh thần chống lại đôi mắt sáng ngời dị thường của hắn. Nàng dễ dàng nhìn thấy trong ánh mắt nam nhân có hưng phấn và chờ mong, như con sói hoang thấy mỹ vị.
Nam nhân nhìn bộ dạng mỏi mệt này của nàng, hết sức hài lòng thể lực của mình, chậm rãi xuống khỏi người nàng. Chân trần vững vàng đứng trên mặt đất, đưa lưng to lớn về phía Thẩm Vũ, tản ra một loại hơi thở dương cương của nam nhân.
Hắn đưa chân nhấc lên một kiện quần áo trong mới bị ném xuống đất lúc nãy, tùy ý choàng trên vai. Quay người lại quan sát nàng, mày nhẹ chau lại, dường như đang trầm tư suy nghĩ cái gì.
Thẩm Vũ thấy ánh mắt hắn nhìn giường rồng do dự, đoán chứng bệnh khiết phích của Hoàng Thượng lại nghiêm trọng, ghét bỏ nàng nằm dơ giường của hắn. Nhưng mà lúc này ngay cả một ngón tay nàng đều không nhúc nhích được, nếu cố gắng xuống giường, phỏng chừng cũng phải tìm cung nữ có sức lực lớn ôm nàng xuống.
Hoàng Thượng cũng không do dự lâu lắm, sắc trời bên ngoài không còn sớm, nếu lại trì hoãn chắc một canh giờ đều ngủ không đến. Hắn bước vài bước đi qua, chỉ thấy Thẩm Vũ khẽ nhắm mắt nhăn mày, dường như rơi vào giấc ngủ. Hắn không đánh thức nàng, đưa tay kéo tấm chăn ở một bên, trực tiếp đưa hai tay ôm Trầm Vũ lên.
Thẩm Vũ thấy thân mình nhẹ bẫng, vội vàng mở mắt ra, chống lại vẻ mặt khôi phục lạnh lùng của Hoàng Thượng, đáy lòng âm thầm nghiền ngẫm, chẳng lẽ muốn ném nàng ra ngoài?
Lý Hoài Ân đứng ở ngoài cửa điện chờ đến ruột gan suýt đứt từng khúc, nghe bên trong cuối cùng kết thúc, xém nữa lệ nóng doanh tròng.
“Lý Hoài Ân!” Còn không đợi Lý Hoài Ân cảm tạ tám đời tổ tông của mình dưới đáy lòng, nội điện đã vang lên giọng nói có vẻ khó chịu của nam nhân.
Hắn không khỏi run lên một cái, vội vàng gọi người đi vào dọn dẹp. Trong đầu nghĩ thầm: Hoàng Thượng mới nãy rõ ràng một bộ thoải mái bộ dáng, như thế nào lúc này lại giống nổi giận? Chẳng lẽ cuối cùng một khắc, Xu Uyển Nghi thất bại trong gang tấc?
Hắn đương nhiên không dám qua loa, vội vàng khom người tiến vào nội điện. Đợi thấy rõ ràng cảnh tượng trong nội điện, cả người đều ngẩn ra, cước bộ cũng ngừng lại. Áo khoác của Hoàng Thượng đã tuột từ trên vai xuống, miễn cưỡng che khuất nửa lưng, nhưng Xu Uyển Nghi được ôm trong ngực Hoàng Thượng lại dùng chăn che kín.
Lúc này Thẩm Vũ nằm trong ngực Hoàng Thượng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nội tâm nàng cũng kinh ngạc không khác Lý Hoài Ân, Hoàng Thượng hôm nay đổi tính, thế mà lại tự mình động tay ôm nàng?
“Thất thần làm cái gì, còn không mau dọn giường!” Tề Ngọc trải qua vận động hoan hảo kịch liệt, cả người thật sự mệt mỏi, hiển nhiên không có cách kiên trì lâu, dù thân mình Thẩm Vũ cũng không nặng.
Lý Hoài Ân vội vàng lấy lại tinh thần, giương giọng thúc giục mấy cung nữ nhanh chóng thu thập. Đợi đổi lót giường sạch, Hoàng Thượng mới ôm Thẩm Vũ chậm rãi đến cạnh giường rồng, mấy cung nữ vội vàng lui về phía sau chừa chỗ. Tề Ngọc đưa nàng đặt lên giường, rồi phất phất tay nói: “Lý Hoài Ân lưu lại gác đêm, những người khác đều đi!”
Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, đương nhiên không có đạo lý cãi lại, giữ lại một mình Lý Hoài Ân trông coi.
Nam nhân ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp lên giường chui vào chăn bên cạnh Thẩm Vũ, khép mắt lại lập tức không hề để ý đến bất cứ ai.
Lý Hoài Ân vẫn khom lưng, thật cẩn thận chờ bên cạnh, ngay cả hít thở cũng sợ quầy rấy người trên giường. Sau một lúc lâu, không thấy bên trong có động tĩnh khác, hắn mới đánh bạo chậm rãi nâng người lên, nhẹ ngẩng đầu liếc mắt nhìn.
Nhìn không có gì, thần sắc trên mặt lại cực kì kinh ngạc. Hoàng Thương và Xu Uyển Nghi song song nằm trên giường rồng, Lý Hoài Ân dù không nhìn thấy biểu tình trên mặt Thẩm Vũ, nhưng nhìn điệu bộ này, hai người đã mệt mỏi cực mà ngủ say.
Nội điện Long Kiền Cung này, lần đầu có phi tần sau khi hoan hảo, có thể tiếp tục nghỉ trên giường rồng. Hơn nữa còn cùng với Hoàng Thượng! Hiển nhiên từ khi có Xu Uyển Nghi, ấn tượng của Lý Hoài Ân đối với Hoàng Thượng một lần lại một lần thay đổi.
Thì ra luôn luôn khủng khoảng khó hầu hạ như Hoàng Thượng, cũng có một mặt khéo hiểu lòng người dịu dàng đa tình!
Đáy lòng Lý Hoài Ân đã đặt tất cả từ tốt đẹp để hình dung lên trên người Hoàng Thượng, đã từng là ngôi cửu ngũ lòng mang thiên hạ, lại chịu không được hương vị gay mũi trên người phi tần! Bây giờ có Xu Uyển Nghi, hắn rốt cuộc không cần lo lắng việc giường chiếu của Hoàng Thượng!
Thẩm Vũ từ sau khi trọng sinh, luôn luôn ngủ không sâu, nhưng hôm nay quả thật vô cùng mệt mỏi. Khi nàng nằm trong ngực Hoàng Thượng, đã hơi mơ mơ màng màng, đợi nằm đến trên giường rồng, thần chí đã không tỉnh táo. Kế tiếp trực tiếp ngủ say, cũng là một giấc ngủ ngon khó được.
Ngày hôm sau gọi nàng tỉnh lại là Minh Âm, Thẩm Vũ ngáp một cái, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Chủ tử, dậy thôi! Sắp đến canh giờ thỉnh an Thái Hậu!” Minh Âm thấy nàng không có động tĩnh, nhẹ giọng khuyên một câu.
Thẩm Vũ miễn cưỡng mở mắt đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh, mới ý thức tới mình còn nằm ở giường rồng trong Long Kiền Cung. Trên mặt nàng lộ ra ý cười có vài phần mỉa mai, ngoại trừ hoan hảo, Tề Ngọc có thể để phi tần cùng hắn cùng giường chung gối, thật là vinh hạnh quá mức. Nhớ ngày đó nàng hao phí biết bao nhiêu tâm lực mới được đến ân sủng như vậy, lúc này chẳng qua một đêm phụng dưỡng tận tình. Thứ đầu tiên làm nam nhân coi trọng, quả nhiên vẫn là công phu trên giường của nữ nhân!
“Hoàng Thượng đâu?” Nàng nhẹ giọng mở miệng, nào biết nói ra mới phát hiện hiện giọng nói khàn quá mức của mình, hiển nhiên tối hôm qua kêu quá mức dùng sức!
“Hoàng Thượng đã vào triều, ngài ấy phân phó nô tỳ tới canh giờ phải gọi Uyển Nghi dậy, miễn cho xung đột với phi tần khác!” Minh Âm tiến lên nhẹ đỡ nàng ngồi dậy, Minh Tâm và Minh Ngữ đã mang mấy cung nữ đến, trong tay đều cầm vật dụng để hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Sau khi Minh Âm nói hết nguyên lời Hoàng Thượng, có chút không yên liếc mắt nhìn nàng một cái. Dù sao giọng điệu của Hoàng Thượng nghe như trách cứ Xu Uyển Nghi.
Nhưng Thẩm Vũ lại nhẹ gợi lên khóe môi, nàng nhìn lướt qua Minh Âm, thấp giọng hỏi một câu: “Hôm qua có phải có phi tần nương nương đến Thọ Khang Cung cầu kiến?”
Minh Âm hơi hơi sửng sốt một chút, dường như do dự một lát, mới gật đầu đáp: “Đúng”
Trên mặt Thẩm Vũ lộ ra thần sắc hơi vừa lòng, nàng cũng không lại truy vấn kỹ càng, nắm cánh tay Minh Ngữ miễn cưỡng đứng lên. Minh Tâm lập tức bu lại, nội điện tuy không ít cung nữ, một chút thanh âm hỗn độn đều không có. Ba người Minh Tâm, Minh Ngữ và Minh Âm coi như lần đầu tiên cùng một chỗ hầu hạ Thẩm Vũ, lại gọn gàng ngăn nắp, làm việc của mình.
Minh Ngữ khéo tay, hai ba cái đã sơ tốt búi tóc nguyên bảo * cho nàng. Đầu tóc đen vãn trên đỉnh đầu, hình dạng như nguyên bảo, trang sức xung quanh rủ xuống, tôn lên khuyên tai vàng khảm ngọc. Thẩm Vũ soi gương vừa lòng, tùy tay chỉ trâm hoa trong hộp trang sức.
* Nguyên bảo kế:
Xem ảnh 1
Nội điện im lặng, Minh Ngữ giúp nàng trải đầu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thẩm Vũ, không kể đến việc Xu Uyển Nghi là nữ tữ đẹp nhất trong hậu cung. Mà lúc nãy nghe kiểu lời nói này, vị chủ tử này không hề có nét mặt như đưa đám, ngược lại còn cực kỳ thoải mái.
Minh Âm ở đằng sau thay Thẩm Vũ sửa sang lại làn váy, thấy Minh Ngữ thường xuyên nhìn chằm chằm hướng chủ tử, không khỏi ho nhẹ một tiếng. Đây là lễ nghi, cho dù trong đầu chủ tử có gì không vui, nơi này không phải Cẩm Nhan điện, đương nhiên không biểu lộ ra.
Thẩm Vũ tự nhiên thấy hai người hỗ động lẫn nhau, cũng không để ý. Nguyên nhân tâm tình nàng tốt, chính vì câu dặn dò kia của Hoàng Thượng. Không phải Hoàng Thượng quát nàng, mà là ghét có phi tần mượn cơ hội này, lắc lư trước mặt hắn. Hiển nhiên hôm qua, lại có mỹ nhân làm hắn bực mình.
Xu Uyển Nghi ở Long Kiền Cung ngủ suốt đêm, mãi đến lúc thỉnh an sáng sớm, trực tiếp ngồi kiệu từ Long Kiền Cung đến Thọ Khang Cung. Tin tức này đã truyền khắp, thần sắc trên mặt các phi tần có thể nói là lộ ra phấn khích, thần sắc khác nhau.
Chỉ là lần này, lại không có người làm khó dễ Thẩm Vũ. Khi Thẩm Vũ đến, Thái Hậu còn chưa triệu phi tần vào, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ nói chuyện. Thấy nàng đến, ánh mắt đều mang vài phần ý vị đắc ý. Uyển Tiệp Dư đỡ lấy cánh tay cung nữ, chậm rì rì đến trước mặt nàng, nhẹ hướng nàng gật gật đầu.
Hai tỷ muội còn chưa nói chuyện, trong nội điện đã có người đi ra, gọi các nàng vào. Các mỹ nhân tự nhiên chia làm hai hàng, cùng hành lễ với Thái Hậu.
Thái Hậu ngồi trên cao, nhẹ nheo mắt nhất nhất đảo qua. Thẩm Vũ trong đội ngũ vẫn chói mắt như vậy, làm cho người ta vừa đưa mắt nhìn đã chuyển không ra. Thái Hậu nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt Thẩm Vũ vô cùng tự nhiên đỏ ửng, không thể dùng son bôi thành. So với ban đầu càng thêm xinh đẹp, mang theo phong tình của thiếu phụ, giống như làm người ta muốn ngừng mà không được.
“Bình thân.” Thái Hậu thu hồi ánh mắt, đáy lòng thầm hận. Xem ra Hoàng Thượng lại bị mê hoặc, ngay cả Nguyễn Ngọc từ đầu nói xem trọng, bây giờ cũng chưa phản ứng. Cái này càng thúc đẩy làm kiên định một ý nghĩ trong lòng Thái Hậu, mâu quang lộ ra vài phần bất đắc dĩ, xem ra Hứa gia nhất định không có nữ nhân thực sự hạnh phúc.
Phi tần Hậu cung dường như cũng vì vị Xu Uyển Nghi này có thể được sủng mấy ngày, cho dù Hoàng Thượng năm lần bảy lượt vì nàng phá lệ, những nữ nhân kia cũng chỉ thầm cắn răng, mặt ngoài vẫn khanh khanh ta ta với nàng.
(*khanh khanh ta ta/hôn nhẹ nhiệt nhiệt: thập phần thân cận nhiệt tình.)
Thẩm Vũ tuyệt đối không phụ sự mong đợi của mọi người, Hoàng Thượng liên tiếp chín ngày triệu tập nàng đến Long Kiền Cung thị tẩm. Thậm chí có nửa thời gian đều triệu nàng đến hầu cơm trưa. Chính như Lý Hoài Ân nghĩ, lúc Xu Uyển Nghi hầu hạ Hoàng Thượng dùng bữa, thật ra so với cung nữ bên người còn hiểu tâm tư của Hoàng Thượng.
Rốt cuộc có người ngồi không yên, không chỉ hậu cung, mà ngay cả các đại thần tiền điện thu được thế lực của mình truyền tới tin tức, đều có chút khiếp sợ. Vị Xu Uyển Nghi này, quả nhiên là nhất minh kinh nhân.
(*nhất minh kinh nhân: bỗng nhiên nổi tiếng, ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)
Trình độ Hoàng Thượng chán ghét nữ nhân, bình thường toàn tính bằng canh giờ. Thậm chí hắn mới nhìn thấy lần đầu tiên, không khỏi sinh ra cảm xúc chán ghét. Nhưng vị Xu Uyển Nghi này lại chiếm lấy Hoàng Thượng suốt chín ngày, thậm chí còn có xu thế tiếp tục.
Các gia tộc đương nhiên hoạt động, thậm chí liên hợp một chỗ cùng với thế gia, cũng xuất hiện phân tranh.