Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 269: Ngoại truyện Thái tử (7)
Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Phi.
"Sanh Sanh biểu ca, đây là bánh như ý do Ngự Thiện phòng mới vừa đưa tới, thật sự rất thơm ngon. Muội nhớ biểu ca thích món này nhất, tới nếm thử một miếng", Thẩm Ngữ Dung duỗi tay đẩy mâm bánh, giọng nói thanh thúy dường như so với mâm điểm tâm còn ngọt mềm hơn.
Tề Kính Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trên mâm quấn tơ mã não đích xác đang bày biện mấy khối điểm tâm, hình thức tinh xảo. Hẳn là mới ra nồi, hương khí bốn phía.
"Không cần, ta kiêng ăn mấy món này" Tề Kính Thần nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngữ điệu vẫn vô cùng bình thản.
Hắn vừa nói xong, Thẩm Ngữ Dung đã nhướng mày. Bất cứ ai cũng biết thân thể Thái tử vô cùng mạnh khỏe, đâu ra chuyện ăn kiêng. Nhưng dù sao cũng cách biệt năm năm, nàng vẫn thấy được thay đổi của Tề Kính Thần, căn bản không phải Sanh Sanh biểu ca thích ăn thích quậy lúc trước. Nàng nén nghi hoặc xuống đáy lòng, chỉ nhìn Tề Kính Thần cười cười.
"Kính Thần, hôm nay phụ hoàng con bố trí nhiệm vụ gì cho ngươi?" Thẩm Vũ tất nhiên biết biến hóa trong năm năm này của Tề Kính Thần, nhẹ giọng đổi đề tài.
Thái tử gia vốn thích ăn, sau khi trải qua năm năm rèn luyện, ăn không ít đau khổ, hắn đã hoàn toàn từ bỏ tật xấu ham ăn. Mới vừa rồi Tề Kính Thần trả lời "ăn kiêng", kỳ thật cũng không phải có lệ, mà là sự thật. Lúc hắn còn nhỏ thích nhất ăn đồ ngọt, thậm chí thấy điểm tâm đồ ăn ngon liền đi không nổi.
Tề Ngọc đã từng giận mắng sở thích này của hắn, Trữ quân tương lai của Đại Tần thích đồ ngọt như mạng, chỉ sợ không phải chuyện tốt. Sau khi Tề Kính Thần lên núi tu hành, điều kiện gian khổ vừa lúc có lợi cho hắn từ bỏ mấy thứ này. Dần dà, hắn không hề chạm qua những món đồ ngọt này.
"Hôm nay không có chuyện gì, ngoại trừ đọc sách luyện võ thông thường!" Tề Kính Thần vẫn cung kính trả lời.
Hắn vừa nói ra, trên mặt Thẩm Vũ lộ ra vài phần ý cười. Nàng nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Thẩm Ngữ Dung đang nhìn Tề Kính Thần, dường cảm thấy vô cùng tò mò với biến hóa của hắn trong năm năm.
"Ngữ Dung vừa nói muốn học cưỡi ngựa, nghe Hoàng thượng nói, công phu cưỡi ngựa bắn cung của con rất tốt, không bằng đợi lát nữa người làm biểu ca con tự mình dạy nàng đi!" Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng cao giọng đề nghị.
Đối với biến hóa như vậy của Tề Kính Thần, trong lòng Thẩm Vũ là nửa vui nửa buồn. Vui chính là cuối cùng Tề Kính Thần cũng có bộ dáng của Trữ quân tương lai, ánh mắt hắn bất cứ lúc nào đều lộ ra bình tĩnh và cơ trí, sẽ không bị người khác dễ dàng ám toán. Buồn chính là hắn quá bình tĩnh, thoạt nhìn giống như là máy móc được huấn luyện ra, nàng không hy vọng đứa con của mình biến thành người trầm tĩnh như thế, sau khi trở về cung, nàng thậm chí cũng chưa nhìn thấy Tề Kính Thần cười.
Tề Kính Thần chẳng qua mới mười một tuổi, nhưng nhìn lên lại giống như hơn hai chục tuổi. Cá tính của Thẩm Ngữ Dung chính là không ngồi yên được, ở trước mặt Thẩm Vũ, Thẩm Ngữ Dung chính là một hạt dẻ cười. Cho nên Thẩm Vũ muốn cho Tề Kính Thần ở cạnh nàng nhiều chút, để có thể cảm thụ thân tình ấm áp, lại có thể thêm một biểu muội đáng yêu, nói không chừng tính tình Thẩm Ngữ Dung có thể khuấy động cảm xúc vui vẻ của Tề Kính Thần.
Thẩm Vũ tự mình căn dặn, Tề Kính Thần tất nhiên sẽ không bác bỏ, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu vâng lời, đến đầu cũng không nâng một chút.
Cũng may Thẩm Ngữ Dung cũng không để bụng phản ứng dị thường của vị biểu ca này, chỉ một lòng nghĩ có thể cưỡi ngựa ở trại nuôi ngựa hoàng cung, trên mặt không khỏi thêm vài phần tươi cười.
Từ sau khi Thẩm Vũ dặn dò, Thẩm Ngữ Dung liền có chút ngồi không yên, hận không thể lập tức chạy đến trại nuôi ngựa. Thẩm Vũ và nàng sớm chiều ở chung, tất nhiên biết tính toán trong lòng nha đầu này, cũng không ngăn trở, trực tiếp cho đi.
Hai người đều tự tìm chỗ thay đổi xiêm y nhẹ nhàng, một trước một sau đi đến trại nuôi ngựa, phía sau một đám nô tài đi theo không xa không gần.
"Sanh Sanh biểu ca, huynh có thể vừa cưỡi ngựa chạy như bay, trong tay cầm cung tên bắn trúng hồng tâm không?" Thẩm Ngữ Dung chạy nhanh vài bước, đuổi theo Tề Kính Thần, khoảng cách của hai người rất gần.
"Ta đang luyện tập, bỏ hai chữ "Sanh Sanh" đi!" Tề Kính Thần bước chân mạnh mẽ, thời điểm nói chuyện giọng điệu vô cùng vững vàng, không thấy chút thở dốc nào. Nhưng khi nhắc tới "Sanh Sanh", mày lại nhăn chặt lại, tựa như có chút bất mãn.
"Biểu ca ở bên ngoài chịu khổ, đúng là sẽ không no nê (chơi chữ), vậy kêu Thần Thần biểu ca đi!" Thẩm Ngữ Dung nhẹ giọng nói thầm vài câu, nhưng câu cuối giọng điệu lại là vô cùng kiên định. Kêu xong cũng không đợi Tề Kính Thần có phản ứng, nàng bước vọt tới đằng trước nhanh hơn.
Nhìn biểu muội chạy phía trước như Hoa Hồ Điệp, Tề Kính Thần nhăn mày càng chặt, trong thân thể lại lần nữa trào ra vài phần cảm giác vô lực.
Tề Kính Thần vẫn luôn cho rằng nữ nhân là phiền toái lớn, đương nhiên trừ mẫu hậu hắn ra. Lúc này đây dạy Thẩm Ngữ Dung cưỡi ngựa, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị biểu muội này dày vò đến chết. Không ngờ Thẩm Ngữ Dung lại hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của hắn. Nàng ấy vô cùng thông minh, chỉ dạy dỗ một lát, nàng liền nhớ các kỹ thuật cơ bản của cưỡi ngựa, có thể ngồi trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương làm ngựa dưới thân đi lại từ từ.
Lúc này nàng có thể cưỡi ngựa chạy chậm, trên cơ bản không cần Tề Kính Thần nhọc lòng, một mình cưỡi ngựa chơi vô cùng vui vẻ. Toàn bộ trại nuôi ngựa đều bị Thẩm Ngữ Dung độc chiếm, Tề Kính Thần tất nhiên không tiện cưỡi ngựa chạy như bay vòng vòng, tránh cho đụng vào nàng. Cho nên hắn trải qua một buổi chiều ăn không ngồi rồi nhất cuộc đời này, đó chính là nhìn chằm chằm Thẩm Ngữ Dung.
Ánh mắt hắn từ lúc bắt đầu bình tĩnh không gợn sóng, về sau lại biến thành tìm tòi nghiên cứu. Hắn tiếp xúc với rất ít nữ nhân, trong mắt hắn cung nữ không tính là nữ nhân. Không thể không nói, đôi cô chất Thẩm Vũ và Thẩm Ngữ Dung này, ở một phương diện nào đó cực kỳ giống nhau.
Điểm giống nhất chính là các nàng đều là nữ tử thông tuệ, tính cách đều rất đường hoàng. Nhưng bên trong sự đường hoàng này lại mang theo vài phần bất đồng. Đường hoàng của Thẩm Vũ là do nàng tự mình đi từng bước mà có được, trải qua thời gian lắng đọng lại, có vẻ càng thêm nắm chắc. Mà đường hoàng của Thẩm Ngữ Dung lại là do thế lực phía sau nàng duy trì, không phải tự thân củng cố, ở trong mắt Tề Kính Thần có vẻ có chút yếu ớt.
Ở trong triều đình, hắn đã nghe hơn mười ngày hội triều. Ngày thứ nhất hắn đi theo thượng triều, Tề Ngọc hung hăng trừng trị đám tham quan ô lại, trong đó đề cập đến đệ tử thế gia tất nhiên cũng không ít. Cho nên ở trong lòng hắn, thiếu gia hoặc là cô nương được thế gia nuôi lớn đều là thứ đồ chơi bề ngoài tinh xảo, nội lực yếu ớt. Chỉ có trải qua rèn luyện mới có thể trở nên trong ngoài như một. Thành công thì là vinh quang của đời người, thất bại chính là vạn kiếp bất phục.
Thẩm Ngữ Dung cũng không biết vị Thái tử biểu ca này đang quan sát nàng cưỡi ngựa, đồng thời đã phân tích nàng vô cùng thấu triệt. Cuối cùng Thái tử gia đi đến kết luận cũng vô cùng kinh người, đó chính là: Thẩm Ngữ Dung làm thế gia khuê tú cũng không coi như hoàn toàn đủ tư cách, nhưng làm biểu muội hắn cũng coi như tạm được!
"Thần Thần biểu ca, chúng ta đua ngựa đi!" Thẩm Ngữ Dung cưỡi trên lưng ngựa, cảm thụ được gió nhẹ phất qua gò má, trong lòng có vài phần tự đắc, liền trực tiếp đưa ra yêu cầu đua ngựa với Tề Kính Thần.
Nàng vừa dứt lời liền nâng tay đột ngột quất một roi, ngựa bên dưới lập tức chạy như bay. Con ngựa còn chưa lớn hẳn, hiển nhiên bỗng bị nàng quất một roi nên có chút sợ hãi. Chạy như bay, đồng thời hai móng trước nâng lên, tựa như muốn hất Thẩm Ngữ Dung trên lưng xuống.
Thẩm Ngữ Dung lập tức cúi người xuống, ngực gần như kề sát lưng ngựa, một bàn tay nắm chặt dây cương, một tay khác ôm lấy cổ ngựa. Khống chế để chính mình không ngã xuống, đây là phản ứng bản năng của thân thể nàng.
Tề Kính Thần lập tức điểm chân, bay thẳng lên, đến gần Thẩm Ngữ Dung. Chỉ là ngựa kia quá mức điên khùng, không ngừng run rẩy, hắn cũng không dám tùy tiện tới gần.
"Nhảy về phía ta!" Tề Kính Thần dang hai tay, nâng cao giọng hô một câu, hiển nhiên là muốn đón được nàng.
Trong phút hoảng loạn, Thẩm Ngữ Dung nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thiếu niên, vóc dáng Tề Kính Thần còn chưa phát triển hết, còn không cao bằng mấy thái giám. Nàng lập tức sinh ra hoài nghi, nhưng Thẩm Ngữ Dung mới hơn tám tuổi, sức lực nào có thể so sánh với một con ngựa, lập tức đã bị quăng xuống dưới.
Tề Kính Thần lại lần nữa bay lên trời, ôm lấy nàng nhảy đến bên phía trại nuôi ngựa. Cả khuôn mặt Thẩm Ngữ Dung đều trắng bệch, nàng nửa dựa trong lòng Tề Kính Thần, chân có chút nhũn ra. Tề Kính Thần cúi đầu, phát hiện biểu muội muội này có thể ở chung với Tề Ngọc rất tốt, hiện giờ lại bị dọa thành dáng vẻ này.
"Đừng sợ, chẳng qua là con súc sinh thôi! Dùng thanh kiếm là có thể chém chết!" Tề Kính Thần hiếm khi có lòng tốt mà an ủi nàng một câu, buông lỏng tay ra, để nàng tự mình đứng vững.
Thẩm Ngữ Dung vẫn là một bộ dáng kinh hồn bất định, nàng nghe Tề Kính Thần nói không sao cả, trong lòng bỗng nhiên có chút nghẹn muốn chết. Hiển nhiên vị biểu ca này coi thường nàng, nhưng thời điểm con ngựa kia nổi điên, nàng thật sự sợ cực kỳ.
"Sanh Sanh biểu ca thật lợi hại! Có bản lĩnh về sau lên chiến trường, đối mặt với quân giặc cũng có thể nói ra những lời này!" Thẩm Ngữ Dung ném cho hắn ánh mắt xem thường, hai chữ "Sanh Sanh" lại về tới bên miệng.
Vốn nên là cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc hai người kia, một người tuổi quá nhỏ, một người khác căn bản không có cảm tình đáng nói, cho nên cuối cùng lại suýt nữa diễn biến thành cảnh tượng khắc khẩu. Vài câu đấu võ mồm làm Thẩm Ngữ Dung hoảng hốt một chút, dường như trở lại năm năm trước, nàng còn là một bé gái hay nói lắp, nhưng vẫn kiên trì không ngừng khiêu chiến Tề Kính Thần.
Đáng tiếc hồi ức chưa được bao lâu, Tề Kính Thần lại biến thành một bản mặt lạnh, hơn nữa đi chuồng ngựa chọn một con ngựa, dắt đến trước mặt nàng, hiển nhiên muốn nàng tiếp tục luyện tập.
Chờ đến lúc Thẩm Ngữ Dung thật sự chịu đựng không nổi, nàng đã mệt đến mức mồ hôi đầy đầu. Lúc nàng từ trên lưng ngựa xuống, hai đùi vô cùng đau đớn, hơn nữa tư thế đi đứng cực kỳ quái dị. Vừa mới bắt đầu học cưỡi ngựa, nàng đã cưỡi lâu như vậy, tất nhiên là chưa thể thích ứng yên ngựa. Phần da thịt bên trong đùi bị cọ xát hơn nửa ngày, thật sự là đau không ít.
Tề Kính Thần nhìn nàng đã cưỡi được kha khá, lập tức đi về Phượng Tảo cung, bước chân hùng dũng, rất có tư thế thành công hoàn thành nhiệm vụ, làm Thẩm Ngữ Dung hận đến ngứa răng.
Hai người một trước một sau trở về Phượng Tảo cung, Thẩm Vũ thấy bọn họ cùng nhau đi tới, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười vui mừng. Tuy rằng hai người là biểu huynh muội, nhưng ở trong mắt Thẩm Vũ, Thẩm Ngữ Dung tựa như nữ nhi nàng thân sinh, nếu Thẩm Ngữ Dung và Tề Kính Thần cũng có thể trở nên thân thiết, nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.
Cùng với tuổi tác lớn dần, Tề Kính Thần thân là Thái tử, cùng Thẩm Ngữ Dung thân là Mẫn Hoa Quận chúa, hai người đều cực kỳ bận rộn. Nhưng Thẩm Ngữ Dung vẫn tiến cung rất thường xuyên, một là vì nói chuyện giải sầu với Thẩm Vũ, hai chính là muốn chơi đùa với Sanh Sanh biểu ca. Miễn cho Thái tử vài ngày không nói lời nào, bị chính mình làm nghẹn chết.
Ngày tháng vui vẻ náo nhiệt này vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi Thẩm Ngữ Dung mười ba tuổi, Thái tử gia mười sáu tuổi bắt đầu tiếp xúc với nữ nhi thế gia khác. Tuổi Tề Kính Thần không tính nhỏ, Thẩm Vũ đã sớm lưu tâm cô nương thế gia tuổi tác thích hợp, chuẩn bị tính toán hôn sự cho hắn.
"Hoàng thượng, xem hai vị cô nương này, tính cách diện mạo mọi thứ đều xuất sắc. Thần thiếp cũng đã gặp qua, rất không tồi. Hoàng thượng muốn nhìn qua hay không, định ra một vị Thái tử phi?" Trong tay Thẩm Vũ cầm một quyển sách, bên trên chi chít đều là ghi lại tình trạng các cô nương thế gia ở kinh đô, ngón tay nàng chỉ hai cái tên, trên mặt lộ ra vài phần nghi vấn.
Tề Ngọc tiếp nhận sách, nghiêm túc nhìn một lát, mày nhẹ nhàng nhướng lên, lại nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói: "A Vũ vẫn tham lam như vậy, lại lập tức nhìn trúng tận hai vị. Ta coi đều khá tốt, nàng lấy hay bỏ đều không nỡ, không bằng đều cưới cho Tiểu Sanh đi!"
Hắn vừa nói ra, trên mặt Thẩm Vũ liền lộ ra thần sắc kinh ngạc. Vị trí Thái tử phi, sao lại có thể có hai người?
"Tiểu Sanh là con của chúng ta, thê tử của nó tất nhiên phải là nữ tử tốt đẹp nhất thế gian, đương nhiên là không ai có thể so sánh được với A Vũ. Nhưng hai cô nương này căn bản không xứng so sánh với nàng, cho nên không nạp làm Thái tử phi, dứt khoát đều phong làm Lương đệ đi!" Trong giọng của Tề Ngọc lộ ra vài phần kiên trì, mày hắn hơi giãn ra, chỉ là nhìn tên trên sách, hiển nhiên còn có chút không hài lòng.
Thẩm Vũ cũng không quá nghiêm khắc, nàng chỉ có chút lo lắng Tề Kính Thần thôi. Những con cháu thế gia ở kinh đô, chớ nói mười sáu tuổi, mười hai mười ba tuổi đã khai trai. Nhưng Tề Kính Thần lại chưa hề chạm qua nữ nhân, Thẩm Vũ thân là mẫu hậu, tuy nói dựa theo tổ chế, đã từng sai ma ma nhắc với hắn. Nhưng chưa nói được vài câu đã bị đuổi ra, hôm sau Tề Kính Thần còn đặc biệt chạy đến trước mặt Thẩm Vũ, bảo nàng không cần lo lắng.
Thẩm Vũ tôn trọng lựa chọn của Tề Kính Thần, từ sau khi hắn hồi cung, chưa từng để cho người khác nhọc lòng, cho nên nàng cũng không tiếp tục phái người qua. Nhưng thật ra Tề Kính Thần rất có tư thế ngồi yên trong lòng không loạn, theo tuổi tác tăng dần, không ít cung nữ hậu cung vừa độ tuổi đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, to gan lớn mật muốn bò lên giường hắn.
Nhưng bất luận cung nữ xinh đẹp, thủ đoạn lợi hại cũng không có một ai thành công. Cho nên đến khi Thái tử gia mười sáu tuổi vẫn là một xử nam!
"Được, nếu Hoàng thượng gật đầu, thiếp đây hỏi ý tứ Kính Thần một câu, để còn phải bắt đầu chuẩn bị!" Thẩm Vũ lập tức tỏ vẻ tán đồng, nàng chỉ muốn xác định nhi tử của mình là một nam nhân bình thường, không có bệnh kín ở phương diện kia.
Còn chuyện Thái tử phi đúng là không vội. Dù sao Tề Kính Thần còn trẻ tuổi như vậy, cô nương tốt trong thiên hạ rất nhiều, phải chậm rãi chọn mới phải.
Chuyện Đế Hậu đồng lòng tất nhiên là tiến triển vô cùng nhanh chóng. Trước tiên Thẩm Vũ tìm tới Tề Kính Thần hỏi qua, hắn chỉ ném một câu cho Thẩm Vũ: "Tất cả nghe theo phụ hoàng và mẫu hậu, nhi thần không có dị nghị!"
Vì thế chuyện Thái tử cưới hai vị Lương đệ lập tức được chuẩn bị khắp bốn phía hậu cung. Đèn lồng đỏ thẫm, dán đầy chữ song hỷ khắp Đông cung, khắp nơi đều tràn đầy không khí vui mừng. Khi Thẩm Ngữ Dung tiến cung suýt nữa bị màu đỏ này làm chói mắt. Đợi đến khi biết Thái tử gia muốn cưới Lương đệ, còn là hai vị, nàng ước chừng sửng sốt ba giây đồng hồ mới phản ứng lại.