Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Vật này tặng cho ngươi, đối với ngươi có lẽ sẽ có tác dụng.
Lưu Hoa Tường đem cây trường côn đã được bọc lại đưa cho Từ Thanh Phàm, mỉm cười nói.
Cảm thụ được vật mang hình dáng trường côn này phát ra Mộc linh khí và Hỏa linh khí nồng đậm, Từ Thanh Phàm vô cùng nghi hoặc. Trong ngũ hành Mộc sinh Hoả, khi số lượng Mộc linh khí và Hoả linh khí ngang bằng nhau thì Mộc linh khí sẽ dần dần chuyển hoá thành Hoả linh khí, chứ hắn chưa từng nghe nói qua có kiện vật phẩm nào có cả hai loại linh khí này cùng tồn tại. Mà kiện vật phẩm này, rõ ràng có đủ cả hai loại linh khí Mộc và Hỏa, vì vậy Từ Thanh Phàm hiển nhiên cảm thấy nghi hoặc.
Tiếp nhận trường côn của Lưu Hoa Tường đưa tới, Từ Thanh Phàm thầm kinh hãi. Hắn giật mình không phải vì nó quá nặng, mà bao bọc bên ngoài nó chính là “Thanh Linh Sa”, tại tu tiên giới cũng vô cùng trân quý.
Nghe nói “Thanh Linh Sa” là do sử dụng lông đuôi của nhân giai trung cấp yêu thú Thanh Linh điểu mà chế thành. Do Thanh Linh Điểu vô cùng hiếm gặp, hơn nữa chúng rất cảnh giác và phi hành cực nhanh, cho nên rất khó bắt được. Mặt khác, loại yêu thú này quá nhỏ bé, để chế được một thước “Thanh Linh Sa” phải cần tới lông đuôi của mười con Thanh Linh Điểu. Chính vì vậy hắn có thể tưởng tượng được độ trân quý của “Thanh Linh Sa” là như nào.
Mà sau khi “Thanh Linh Sa” chế thành, công dụng chính của nó là để ngăn cản linh khí ba động mãnh liệt phát ra từ những vật phẩm cao cấp. Nhưng thanh trường côn trước mắt này mặc dù đã bị “Thanh Linh Sa” bọc lại, nhưng vẫn tỏa ra hai loại linh khí Mộc Hoả nồng đậm. Rốt cuộc vật phẩm này chứa đựng bao nhiêu linh khí đây?
Trong sự nghi hoặc cực độ, Từ Thanh Phàm tháo bỏ “Thanh Linh Sa” bọc trường côn ra, hai loại sương mù xanh và hồng bốc lên, Hoả Mộc linh khí phóng lên cao. May đây là đỉnh Cửu Hoa Sơn, nếu không cỗ linh khí cường đại này rất có thể sẽ tạo nên một trận sóng gió lớn.
Sau khi sương mù tan hết, một nhánh cây bất ngờ xuất hiện trong tay Từ Thanh Phàm. Chỉ thấy nó thẳng tắp trơn nhẵn, vỏ cây là một màu xanh biếc, mặc dù như đã rời cành chủ rất lâu rồi nhưng vẫn toát ra vẻ tươi tốt như đang còn sống, không hề có vẻ héo rũ chút nào.
Nhìn nhánh cây thần bí trên tay, Từ Thanh Phàm không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lưu Hoa Tường, hỏi:
- Thứ cho vãn bối kiến thức nông cạn. Xin hỏi sư thúc nhánh cây này cũng là một loại linh vật sao?
Lưu Hoa Tường cười cười, nhưng không trả lời ngay mà nhẹ nhàng ngâm một câu trong “Sơn Hải Dị Đàm – Thảo Mộc Thiên”:
Phượng hoàng minh hĩ
Vu bỉ cao cương
Ngô Đồng sinh hĩ
Vu bỉ triều dương.
(Phượng Hoàng cất tiếng
Vang khắp đồi cao
Ngô Đồng sinh sôi
Sum suê nắng sớm)
Sau khi Lưu Hoa Tường nói xong, Từ Thanh Phàm lập tức nghĩ tới xuất sứ của nhánh cây, giật mình hỏi:
- Sư thúc, người nói đây là một nhánh trên cây Ngô Đồng?
Nghe Từ Thanh Phàm nói, Lưu Hoa Tường gật đầu nói:
- Nhánh này vốn là một chi trên cây Ngô Đồng, sinh trưởng đã có trên vạn năm, linh khí sung túc tràn đầy. Nhưng quan trọng hơn chính là, đã từng có một con chim Phượng Hoàng niết bàn trên cây này.
Nghe được những lời này, Từ Thanh Phàm càng không khỏi sợ ngây người.
Cây Ngô Đồng được xưng là cây thần tiên, không chỉ có đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, mà còn sinh trưởng vạn năm không héo rũ. Hơn nữa bên trong còn ẩn chứa Mộc linh khí nồng đậm, vượt xa những cây bình thường. Rất nhiều cao giai pháp khí nổi tiếng của Mộc hệ trong tu tiên giới, đều từ cây Ngô Đồng mà chế luyện thành.
Chỉ là đất đai Thần Châu mặc dù rộng lớn, tu tiên giới lại có mấy vạn năm lịch sử, nhưng cho tới bây giờ, cây Ngô Đồng được phát hiện cũng chưa đủ trăm khối. Mà phần nhiều đã bị tu tiên giả luyện chế thành các loại pháp khí và linh vật khác.
Nghe nói ngàn năm trước, Lao Sơn phái chỉ vì chiếm được một nhánh cây Ngô Đồng hơn vạn năm mà đã khơi dậy lòng tham của các tu tiên giả, dẫn đến hoạ diệt môn.
Nhưng cây Ngô Đồng sở dĩ rạng danh khắp cả Thần Châu, trừ những nguyên nhân đã nói trên, còn bởi vì nó liên quan đến một truyền thuyết khác về thượng cổ thần thú Phượng Hoàng.
So với cây Ngô Đồng, Phượng Hoàng tại tu tiên giới lại càng ít xuất hiện. Gần ngàn năm qua, tu tiên giả cũng chỉ từ trong các loại bí tịch sách vở mà biết đôi chút về nó.
“Đầu kê, cằm yến, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, ngũ sắc rực rỡ, cao sáu thước, lấy hỏa diễm làm thân thể, nhật nguyệt tinh hoa làm mắt, tiếng hót như tiêu, âm như chuông cổ. Lần đầu xuất, vạn chim nghênh đón. Lần hai xuất, thiên hạ đại hạn. Lần ba xuất, nhật nguyệt không tắt.” (*) Đây là miêu tả về Phượng Hoàng trong kỳ thư nổi tiếng “Sơn Hải Dị Đàm – Truyền Thuyết Kì Đàm”. Không biết thật giả như thế nào.
Nhưng có thể khẳng định, Phượng Hoàng không chỉ là vua của muôn loài chim, mà còn là loài sinh vật bất tử duy nhất được biết đến. Nghe nói, sau khi chết, quanh thân Phượng Hoàng xuất hiện liệt hoả, sau đó từ trong liệt hoả sống lại mà vẫn có được sức sống mạnh mẽ như trước. Quá trình đó được gọi là “Phương Hoàng Niết Bàn”. Như thế vòng đi vòng lại, Phượng Hoàng có thể sống được mãi mãi, nên có danh xưng là “Bất Tử Điểu”
“Phu Uyên Sồ phát vu Nam Hải, nhi phi vu Bắc Hải, phi Ngô Đồng bất chỉ” (Uyên Sồ từ Nam Hải, bay đến Bắc Hải, không phải Ngô Đồng không đậu). Ở trong câu này, Uyên Sồ chính là một tên khác của Phượng Hoàng. Đây là một câu nói miêu tả Phượng Hoàng và cây Ngô Đồng trong “Truyền Thuyết Kì Đàm”, nói rõ mối quan hệ giữa Phượng Hoàng và cây Ngô Đồng. Mà mỗi khi Phượng Hoàng hồi sinh, cũng đều là ở trên cây Ngô Đồng.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm chợt hiểu, cuối cùng hắn cũng biết được tại sao trên nhánh cây Ngô Đồng này lại đồng thời tồn tại hai loại linh khí Mộc và Hoả. Nhất định là Phượng Hoàng ở trên cây tiến hành hồi sinh, thân thể bên ngoài phát ra rất nhiều Hoả linh khí, mà cây Ngô Đồng ở bên dưới cũng hấp thu rất nhiều Hoả linh khí thuộc về Phượng Hoàng. Cũng không biết nguyên nhân gì mà cả Hoả linh khí cùng Mộc linh khí trong thân cây Ngô Đồng này có thể cùng tồn tại.
Nhìn bộ dáng thất thần của Từ Thanh Phàm, Lưu Hoa Tường như đang nhớ lại, chậm rãi nói:
- Ngàn năm trước, sư phụ ta cùng mấy người bạn đi Đông Hải ngao du, phát hiện trên một hòn đảo nhỏ không biết tên có một cây Ngô Đồng vạn năm. Càng kinh ngạc hơn khi nhận ra một con Phượng Hoàng ở trên cây đang tiến hành niết bàn. Suốt ba năm, con Phượng Hoàng cũng kết thúc niết bàn. Sau khi Phượng Hoàng bay đi, sư phụ ta cùng mấy bằng hữu của người đều tự lấy xuống một cành cây Ngô Đồng làm kỷ niệm.
Nói tới chỗ này, Lưu Hoa Tường trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu, tựa như đang nhớ lại điều gì khiến lòng đau đớn. Từ Thanh Phàm lúc này đang kinh ngạc nhìn cành Ngô Đồng trân quý, nên không chú ý tới nét mặt kỳ lạ của Lưu Hoa Tường.
Cuối cùng, Từ Thanh Phàm cũng từ kinh ngạc phục trở lại bình thường, vội vàng đem cành Ngô Đồng trong tay trao lại cho Lưu Hoa Tường, nói:
- Lưu sư thúc, thứ này quá quý hiếm. Không kể tới năng lực hiện giờ của bản thân không thể bảo vệ cũng như sử dụng nó, vật trân quý như vậy, vãn bối tuyệt đối không thể nhận.
- Cho ngươi mượn.
Lưu Hoa Tường không đưa tay tiếp lại mà chỉ thản nhiên nói:
- Đạo pháp ta tu luyện với nó có thuộc tính tương khắc, hơn nữa ta cũng chưa nhận đệ tử, cho nên có giữ lại vật này cũng vô dụng. Mà đối với ngươi thì khác, Mộc pháp mà ngươi tu luyện có thuộc tính tương hợp với vật này, một khi có nó thực lực của ngươi sẽ gia tăng không ít.
Thấy Từ Thanh Phàm còn muốn nói gì đó, Lưu Hoa Tường khoát tay cắt ngang:
- Về việc theo lời ngươi nói không thể sử dụng hay bảo vệ nó thì cũng không cần phải lo lắng. Ngươi lần này xuống núi chẳng phái đã lấy được một quyển Hoá Linh Quyết sao?
Nghe Lưu Hoa Tường nói, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt, sau đó chần chừ hỏi:
- Sư thúc, ý người là để ta đem cành Ngô Đồng này tế luyện thành “Linh Ngự Vật” sao?
- Đúng vậy, Hoá Linh Quyết cũng coi như là diệu pháp mà tu tiên giới khó gặp, không tu luyện cũng thật đáng tiếc.
Lưu Hoa Tường vừa cười vừa nói.
Người tu luyện Hoá Linh Quyết quả thật có thể đem tất cả mọi vật có linh khí tế luyện thành “Linh Ngự Vật” của mình, tiếp đó tu luyện cùng nó đạt tới mức tâm thần hợp nhất, họ có thể cùng “Linh Ngự Vật” song tu tiến tới hợp thể. Hơn nữa, đem “Linh Ngự Vật” luyện hoá vào bên trong thân thể của mình sẽ thu được cả đặc tính lẫn năng lượng của nó.
Kì thật khi trở lại Cửu Hoa Sơn mấy ngày nay, Từ Thanh Phàm đã bắt đầu nghiên cứ Hoá Linh Quyết, định lúc nào hợp thì tu luyện. Lúc bắt đầu, Từ Thanh Phàm lại muốn xuống phường thị nào đó dưới chân núi để đổi lấy một viên “Tụ Linh thạch” cho mình.
“Tụ Linh Thạch” mặc dù tại tu tiên giới cũng không tính là vật phẩm quá chân quý, nhưng nó lại có khả năng tự động hấp thu thiên địa linh khí. Đặc tính của nó đối với tư chất của Từ Thanh Phàm có tác dụng rất lớn. Sau khi cùng “Tụ linh thạch” hợp thể, tốc độ tu luyện của Từ Thanh Phàm sẽ tăng lên không ít, thậm chí còn có thể cải thiện thêm một ít tư chất.
Nhưng nếu như Từ Thanh Phàm đem cành Ngô Đồng này tế luyện thành “Linh Ngự vât” của mình, sau khi hợp thể cùng nó thì hiệu quả sẽ lớn hơn so với “Tụ Linh thạch” rất nhiều.
Sau khi cùng cành Ngô Đồng này hợp thể, Từ Thanh Phàm không chỉ có thể có được một bộ phận linh khí tràn trề bên trong cây Ngô Đồng, hơn nữa có thể lợi dụng quy tắc ngũ hành Mộc sinh Hoả để thi triển Hoả pháp. Lúc đó Từ Thanh Phàm chẳng khác nào có khả năng đồng thời thi triển Mộc Hoả hai loại đạo pháp, thực lực sẽ được tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa cùng cành Ngô Đồng hợp thể, hiệu quả cải thiện tư chất Từ Thanh Phàm không kém “Tụ Linh Thạch” là bao. Bởi vì sau khi đem cành Ngô Đồng luyện hoá vào trong cơ thể, Từ Thanh Phàm với Mộc ất linh khí trong thiên địa sẽ càng hòa hợp hơn trước.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm không khỏi có chút do dự. Mặc dù trong lòng không muốn vô duyên vô cớ lấy vật phẩm trân quý như vậy của Lưu Hoa Tường. Nhưng nghĩ đến cảnh Ngô Đồng có thể làm năng lực của mình tăng thêm nhiều mặt, thậm chí còn có hi vọng tiến được vào Kết Đan kì. Chữ “không” kia dù thế nào Từ Thanh Phàm cũng khó thể nói ra được.
……..
Khi Từ Thanh Phàm từ “Bách thảo viên” đi ra, trời đã về đêm. Trên bầu trời, ánh trăng như nước, chi chít những ngôi sao. Từ Thanh Phàm vốn dĩ vì chuyện của Đình Nhi mà tâm trạng có chút không thoải mái, nhưng bây giờ, dưới trời đêm, tâm tình đã dễ chịu đi rất nhiều.
Ngự sử “Vạn Lí Vân”, Từ Thanh Phàm bay nhanh về động phủ ở hậu sơn của mình.
Lúc Lưu Hoa Tường nói “Trưởng bối đã ban cho, vãn bối sao được phép chối từ” thì Từ Thanh Phàm rốt cuộc cũng nhận cành Ngô Đồng trân quý nọ.
Nhưng khi Từ Thanh Phàm đem cành Ngô Đồng thu vào trong tay áo thì chợt cảm giác được trong nhất thời thần sắc của Lưu Hoa Tường hiện lên vẻ tưởng nhớ và đau thương, làm cho hắn cảm thấy việc lão đem cành Ngô Đồng ban cho mình cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không thấy hành động đó của Lưu Hoa Tường có gì ác ý. Nếu như Lưu Hoa Tường có ác ý với mình, lấy thực lực của hắn cũng không cần phải sử dụng mưu kế, lại càng không cần xuất ra bảo vật như cành Ngô Đồng này làm mồi nhử. Cho nên khi thấy được trong ánh mắt Lưu Hoa Tường có vẻ kì quái, Từ Thanh Phàm mặc dù thấy lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
- Hay là Lưu sư thúc đã ban cho hắn bảo vật của sư thúc tổ.
Từ Thanh Phàm ngầm phỏng đoán
“Vạn Lí Vân” có tốc độ cực nhanh, khi Từ Thanh Phàm đang miên man suy nghĩ thì đã quay trở lại động phủ ở hậu sơn của hắn.
Dưới sự khống chế của “Tam Nguyên Trận”, phía sau động phủ của Từ Thanh Phàm xung quanh đều nổi lên sương mù nhè nhẹ, trong bầu trời đêm càng trở nên thần bí. Mà ở bên ngoài lớp sương mù, một đạo thân ảnh đang không ngừng bồi hồi.
Từ Thanh Phàm trong lòng tò mò, điều khiển “Vạn Lí Vân” hạ xuống bên cạnh thân ảnh. Sau khi thấy rõ diện mạo người này, hắn liền kinh ngạc thốt lên:
- Đông Phương sư muội, sao muội lại ở đây?
(*): /honey: Chẳng hiểu là tác giả đang miêu tả con j nữa? Quái thú chăng? :023: