Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dọc theo đường đi Tiểu Lăng khóc không ngừng, ai dỗ cũng không được, cung nhân thật vất vả muốn đưa nó đến chỗ hoàng thượng, nó cứ khóc đòi quay trở về. Mọi người ở đây đều bó tay. Lăng Phượng đã thay một thân long bào đi tới, hắn nhìn thấy tiểu hài tử đứng ở giữa mọi người liền cho tất cả lui xuống, muốn một mình ở chung với nó.
Cảm giác được những người chung quanh đều đã đi hết, Tiểu Lăng lau nước mắt nhìn, thấy trước mặt là “thái giám câm điếc” mà nó đã từng gặp thì không nén nổi mừng rỡ, vội vã tiến lên kéo vạt áo Lăng Phượng cầu khẩn “Ách ba ca ca, ngươi thả ta trở về đi! Lúc trước ta vô lễ, ta hướng ngươi xin lỗi, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với sư phụ, ta không muốn nhận cha, ngươi đi nói với cha ta...”
Nó còn chưa nói xong, chợt nghe Lăng Phượng nghiêm túc nói “Trẫm không phải câm điếc, trẫm là phụ hoàng của ngươi.”
Bị thanh âm của hắn chấn động, Tiểu Lăng sững sờ tại chỗ lặp lại “Phụ...hoàng?”
“Phụ hoàng cũng có nghĩa là cha.” Lăng Phượng cũng lười nhiều lời với tiểu hài tử, những việc sau này nó sẽ phải học từ từ, “Sau này ngươi không còn giống những hài tử bình thường, ngươi là đại hoàng tử của Huyền triều ta, ngươi cần học tập rất nhiều thứ, cho nên không thể quay lại chỗ sư phụ ngươi được.”
“Hoàng tử?” Tiểu Lăng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng nó vẫn minh bạch một điều, nó không thể trở lại những tháng ngày trước đây được nữa.
“Vậy sư phụ thì sao? Vì sao không cho sư phụ ra ngoài? Sư phụ dạy ta rất nhiều thứ, lại cho ta ăn ngon mặc ấm...”Mang theo một chút ao ước, Tiểu Lăng hỏi.
“Sư phụ ngươi đã làm sai chuyện, cho nên...không thể ra được.” Lăng Phượng không có ý định nói rõ cho nó, qua loa có lệ vài câu liền sai người dẫn Tiểu Lăng lui xuống.
Tuy nói nó là hài tử của mình, nhưng đối với hắn hoàn toàn là khái niệm xa lạ, lại thêm chuyện Trữ quý phi vẫn còn khúc mắc trong tâm hắn, hắn không thể nói hai chữ “yêu thích”. Hiện tại đối với hắn mà nói, “hoàng tử” chỉ là người để giải quyết vấn đề “con nối dòng”, mượn cớ làm cho đám cựu thần câm miệng mà thôi. Vấn đề này hôm nay đã giải quyết xong, xem như giúp hắn một đại ân.
Buổi tối lại tới, Lăng Phượng không một chút chần chờ, được Tào công công yểm hộ lần thứ hai vào lãnh cung, để phòng ngừa Bùi Dật Viễn phát hiện ra, hắn còn mặc vào trang phục của thái giám.
Thiếu Tiểu Lăng, lãnh cung khô phục vẻ quạnh quẽ khó có thể nói thành lời, Bùi Dật Viễn đã dừng làm việc, trong lúc nhất thời không thể quen với sinh hoạt hiện nay, một mình hắn ngồi trên cầu thang ở nhà giữa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lăng Phượng đến gần liền thấy một màn khiến người ta lo lắng, hôm nay thu ý chính nồng, buổi tối gió thổi đặc biệt âm u lạnh lẽo, mà Bùi Dật Viễn vẫn mặc một chiếc áo đơn bạc ngồi ở trong sân, vẻ mặt mờ mịt, nếu cứ tiếp tục như vậy không chỉ là đôi mắt, ngay cả thân thể cũng sẽ bị phá hủy.
Lăng Phượng cuống quýt chạy tới, nắm tay Bùi Dật Viễn lên viết “Trễ như vậy sao nương nương vẫn chưa nghỉ ngơi.”
“...!” Bùi Dật Viễn nhất thời giật mình ngẩng đầu, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng hắn biết thái giám câm điếc lại tới.
“Trễ như vậy, sao ngươi còn ở chỗ này?” Bùi Dật Viễn hỏi lại.
“Hoàng thượng phái ta đi làm việc gần đây, hiện tại không có việc gì liền đến thăm nương nương.” Lăng Phượng sớm đã nghĩ tốt lý do.
“...Cảm tạ ngươi.” Bùi Dật Viễn tận đáy lòng nói “Được rồi, Tiểu Lăng thế nào rồi?”
“Nó rất tốt, ngươi không cần lo lắng.” Lăng Phượng viết nói.
Bùi Dật Viễn nghe được tin tức này không khỏi vui mừng lẩm bẩm “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi...Khụ khụ!”
Nghe hắn ho hai tiếng, Lăng Phượng lập tức kinh hồn táng đảm, vội vã dìu hắn vào nhà, thế nhưng sau khi vào phòng Lăng Phượng mới phát hiện, hàn khí trong phòng chẳng khác gì bên ngoài, tỉ mỉ coi mới phát hiện là giấy dán cửa sổ tả tơi, cũng khó trách lại như vậy.
Lãnh cung chết tiệt!
Lăng Phượng vừa oán giận vừa bắt đầu tìm kiếm vài thứ có thể ngăn trở gió.
Bùi Dật Viễn ở một bên nghe âm thanh thật nhỏ cũng thấy khó hiểu hỏi “Ngươi đang làm gì vậy?”
Lăng Phượng đi qua trả lời “Cửa này gió lùa vào được, ta muốn tìm thứ gì đó dán lên.”
“Làm phiền công công hao tổn tâm trí, ta đã quen rồi, hay là công công đi về trước đi, nếu để người khác nhìn thấy ngươi ở trong này thì không hay lắm.”
Nói xong, Bùi Dật Viễn sờ soạng muốn lên giường nghỉ ngơi, nhưng đi tới thì vấp phải một mảnh ngói vắt ngang mặt đất, Lăng Phượng không tiếp được đúng lúc, liền nhìn hắn cứ như vậy trực tiếp té ngã trên mặt đất, mặt dính đầy bụi đất.
Lăng Phượng thấy thế vội vàng muốn đi tới nâng hắn dậy, nhưng Bùi Dật Viễn đứng lên còn nhanh hơn hắn dự kiến, hắn vỗ vỗ tro bụi trên người, thanh âm có chút run rẩy nói “Ta đi...tẩy một chút.”
Nói xong, Bùi Dật Viễn lại bước nhanh ra ngoài, Lăng Phượng theo sát phía sau, nhưng không đi được bao xa, Lăng Phượng lại nhìn hắn bị cành cây quất vào mặt, cũng không biết làm sao, hắn không đi nữa, mà chỉ đứng trước cái cây kia.
Lăng Phượng nghĩ có thể hắn bị cành cây kia quất bị thương, vội vàng thay hắn kéo nước, rồi lấy khăn thấm nước muốn lau miệng vết thương cho hắn, thế nhưng đến khi đứng trước mặt hắn, mới phát hiện Bùi Dật Viễn không bị thương cũng không chảy máu, so với những thứ kia còn nghiêm trọng hơn.
Bùi Dật Viễn cắn chặt môi dưới, nắm hai tay cả người run rẩy, ánh mắt không có tiêu cự gắt gao nhìn chăm chú mặt đất, toàn lực ẩn nhẫn điều gì đó.
Lăng Phượng đưa tay chạm vào hắn, nhưng cảm thấy cơ thể hắn cứng đờ.
“Công công...xin ngươi...rời đi trước, được không?” Bùi Dật Viễn nói đứt quãng.
Vì sao muốn hắn rời đi? Dật Viễn lại muốn làm gì? Lăng Phượng lo lắng, rồi lại sợ hắn sinh nghi, cho nên hắn liền lợi dụng Bùi Dật Viễn nhìn không thấy đi tới cửa, đem đại môn mở ra rồi đóng lại, giống như hắn đã rời đi để Bùi Dật Viễn thả lỏng cảnh giác.
Bùi Dật Viễn chỉ có thể dựa vào âm thanh mà phân biệt, thực sự tin hắn, vừa nghe âm thanh đóng cửa hắn liền mất hết khí lực đứng thẳng, đầu gối lập tức khuỵu xuống mặt đất.
Lăng Phượng nóng lòng nhưng không thể tiến lên giúp đỡ, đành phải ở một bên lo lắng.
Dật Viễn xảy ra chuyện gì vậy? Trước đó nhìn hắn làm việc mệt như vậy cũng không có suy sút như hiện giờ, đến tột cùng...
Lăng Phượng còn không kịp suy nghĩ sâu xa, lại mơ hồ nghe thấy tiếng hút không khí, nhìn lại Bùi Dật Viễn, thân ảnh bình tĩnh thong dong đã không còn tồn tại nữa, hai tay hắn gắt gao nắm chặt áo, thân thể quỳ trên mặt đất bất động co rút.
Nhìn không thấy nước mặt, nhưng Lăng Phượng biết –Dật Viễn đang khóc.
Dật Viễn là người ôn nhu quan tâm người khác, mặc kệ trên mình hắn xảy ra chuyện gì, hắn luôn giấu diếm, không muốn cho những người khác quan tâm, mặc dù là khóc cũng không có âm thanh.
Nhìn thân mình không ngừng co rúm cũng không nghe thấy tiếng khóc, muốn chạy đến trấn an, bỗng thấy hắn run rẩy một trận, sau đó chậm rãi ngã xuống trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
“Dật Viễn!” Lăng Phượng rốt cuộc nhìn không được hô to tiến lên ôm lấy hắn.
Nhưng lúc này, Bùi Dật Viễn đã mất đi tri giác, cái gì cũng không nghe thấy.
Trong mơ mơ màng màng, Bùi Dật Viễn cảm thấy có người ôn nhu ôm mình lay động, thân thể biến thành bộ dáng trước đây, yên tâm an giấc trong ngực người kia.
“Nữ nhân đẹp là mầm tai họa, nam nhân đẹp là bi kịch, hy vọng con không dẫm lên vết xe đổ này...”
“Dật Viễn, Dật Viễn, an nhàn, lâu dài...Đặt tên này là cha hy vọng con ngày sau có thể bình an mà sống sót.”
Thanh âm quen thuộc lại xa lạ, không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu, thế nhưng những lời này tràn ngập nhu tình, làm cho người ta muốn nghe mãi, nếu đây là mộng, như vậy hắn hy vọng cả đời không cần tỉnh lại.