Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buông bút lông trong tay rồi mới đứng lên thở sâu, Lăng Phượng chậm rãi bước đi thong thả đến cạnh cửa, mở cửa ra nhưng không có ý tứ đi ra ngoài, hắn đứng ở ngưỡng cửa nhìn phong cảnh ngoài cửa, lại là một trận thở dài.
Ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm, Lăng Phượng bỗng nhiên nói: “Giờ này, Dật Viễn vừa ngủ trưa…”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng”. Tào công công vội trả lời.
“Ân, hắn hôm nay không có việc gì đi?” Lăng Phượng tiếp tục hỏi.
Tào công công gật gật đầu, “Theo Tiểu An Tử nói, nương nương hết thảy mạnh khỏe.”
“Vậy đám tần phi thì sao? Có an phận hay không?”
Tào công công nghe vậy dừng một chút sau đó mới nói: “Tối hôm qua...... Hai vị tú nữ mới vào cung có đi qua Lân Chỉ cung…”
“Chỉ là đi qua?” Lăng Phượng nhíu mày xoay người hỏi.
“Này...... Kiều Dương nói các nàng hi hi ha ha...... Hình như lớn tiếng khoe ra Hoàng Thượng ban thưởng cho trước kia”. Tào công công không dám nói dối. “Bất quá tối hôm qua Thần phi nương nương ngủ rất ngon, cũng không bị đánh thức là được”.
“Nga, như vậy nên làm sao, ngươi cũng nên hiểu được.” Lăng Phượng ngồi trở lại chỗ cũ, cầm lấy chặn giấy lên nhìn.
“...... Nô tài hiểu rõ, nô tài đi làm”. Nói xong, Tào công công liền lui xuống.
Hắn đi rồi, Lăng Phượng buông cái chặn giấy vốn không hề lưu tâm xuống, nhìn lan can trước mắt một hồi không biết làm gì.
Hắn là Hoàng Đế, phải làm như thế nào, phải trị quốc như thế nào tổ tiên đã có giáo huấn, chỉ duy nhất phần cảm tình này không ai có thể nói cho hắn là đúng hay là sai? Lời Dật Viễn nói với hắn, hắn không hề quên, nhưng cũng song song nghi hoặc ── Trẫm có thể là của riêng một mình ngươi sao?
Trước khi vấn đề này có cách giải quyết, Lăng Phượng biết, hắn không có tư cách gặp Dật Viễn!