Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“A, uy!”
Một tiểu thái giám tay bưng công văn đang muốn đi đến tàng thư các, bỗng nhiên thấy cách đó không xa có một người đang bước về phía mình, chính là thần phi nương nương, lập tức thông minh lựa chọn tạm thời tránh ở một bên, không kịp thời gian là chuyện nhỏ, đụng vào nương nương mắt không nhìn thấy này mới là chuyện lớn.
Nương nương thủy chung vẫn là chủ tử, cho dù thất sủng cũng vẫn có uy quyền, bất quá khiến tiểu thái giám kỳ lạ chính là, vị nương nương này trước giờ không bước ra khỏi cửa, hôm nay vội vội vàng vàng là muốn đi đâu?
Bùi Dật Viễn trên đường đi rất cấp bách, ngay cả cỗ kiệu cũng không muốn chờ, cơ hồ tự mình đi đến Ngự Ngân cung, Tiểu An Tử nâng dẫn đường, Kiều Dương chạy theo sát phía sau, dọc theo đường đi thật đúng là kéo tới không ít tầm mắt tò mò.
“Chủ tử, chúng ta tới rồi.” Tiểu An Tử dừng bước, đổi cho Kiều Dương nâng Bùi Dật Viễn, còn mình tiến lên gõ cửa cung.
Nhưng hắn còn chưa dùng sức gõ, cửa cung đã trực tiếp bị đẩy ra, Tiểu An Tử cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn không nói nhiều, trực tiếp đỡ Bùi Dật Viễn hướng vào trong.
Gió lạnh mùa đông nghênh diện thổi tới làm cho Bùi Dật Viễn nhịn không được rùng mình một cái.
“Người đâu? Mọi người đi nơi nào?” Không nghe thấy tiếng người làm trong lòng Bùi Dật Viễn có chút run sợ.
Kiều Dương thấy thế lập tức ở một bên an ủi: “Chủ tử đừng vội, lúc này tiểu hoàng tử nên đọc sách, chúng ta đi vào là có thể thấy”.
Nói xong, nàng cùng Tiểu An Tử liếc nhau, vội vàng đem Bùi Dật Viễn đi vào.
Trong lòng hai người đều âm thầm cảm thấy may mắn, hiện tại chủ tử nhìn không thấy, bằng không còn không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Ngự Ngân cung này nói dễ nghe là tẩm cung hoàng tử, nhưng hiện tại tiêu điều đến nỗi nói ra còn sợ người khác chê cười. Không phải do phòng ốc cũ nát, hoàn cảnh ác liệt, mà là không có sinh khí cùng nhân khí.
Bởi vì là mùa đông, thực vật trong viện đều một mảnh trơ trụi, bờ ao duy nhất cũng đóng băng, hôm qua có trận tuyết lớn, tuyết đọng trong cung cũng không ai quét, mà phòng trong lại càng không thể nói, chưa nói đến yên tĩnh, ánh sáng hôn ám, nhìn vào bên trong cũng không rõ rốt cuộc là có người ở hay không.
“Học mà khi...... Tập chi...... Bất, bất diệc...... hồ? Có bằng hữu tự...... viễn xứ......”
Chậm rãi tới gần gian phòng, bên tai dần dần truyền đến thanh âm đứa nhỏ làm cho Bùi Dật Viễn an tâm, nhưng vẫn có gì đó kỳ quái, thanh âm đọc sách của Tiểu Lăng run rẩy, có nhiều dấu chấm câu, đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì?
Nhớ rõ trước kia dạy nó đọc thơ, đều là trôi chảy, trí nhớ đứa nhỏ này rất tốt, Bùi Dật Viễn còn thường khen nó, thế nhưng vì sao chỉ một đoạn 《 luận ngữ 》lại đọc thành như vậy?
“Đi xem.” Bùi Dật Viễn nhẹ giọng phân phó Tiểu An Tử.
Tiểu An Tử gật gật đầu, đem chủ tử giao cho Kiều Dương chiếu cố, tự mình rón ra rón rén đi đến nơi phát ra âm thanh.
Thanh âm đến từ sau hậu sơn, Tiểu An Tử lặng lẽ thò đầu ra nhìn, lại thấy hai nữ nhân cả đời này cũng không muốn đụng tới ── Hiền phi cùng Thục phi.
” Hả? Má ơi, các nàng lại tới cung hoàng tử muốn làm cái gì?” Tiểu An Tử lén lút trở mình xem thường, tiếp tục nhìn lại bên kia.
Hai vị nương nương này thân phủ áo choàng, ngồi ở trong đình dương dương tự đắc gặm điểm tâm, thường thường còn tán gẫu vài câu, hướng ra ngoài đình xem thì thấy bên ngoài tiểu oa nhi quần áo đơn bạc, cả người run rẩy đứng ở trong tuyết, phía sau nó có một đống nhũ mẫu, cung nữ, thái giám, nhưng không ai có ý đi lên mặc thêm y phục cho nó. Đáng thương đứa nhỏ hai má hai tay đều đông lạnh đến đỏ bừng, nó không ngừng đưa tay đặt lên miệng thổi hơi ấm, thế nhưng ai cũng mặc kệ.
Bên cạnh nó một người đứng cầm thước trong tay, thoạt nhìn giống phu tử, hắn không ngừng đi lại trước mặt đứa nhỏ, Tiểu An Tử còn chưa rõ hắn định làm gì, chợt nghe “Ba” Một tiếng, cây thước kia không chút lưu tình đánh vào hai chân đứa nhỏ.
” Sai rồi! Lặp lại!” Người nọ nói.
Vừa nghe thanh âm kia Tiểu An Tử cảm thấy rất đau, lại nhìn đến oa nhi bị đánh có hơi nhảy dựng lên, càng nhìn càng hiểu ra.
Sau khi bị đánh, đứa nhỏ kia hấp hấp cái mũi, không dám khóc, nhưng viền mắt biến hồng, ánh mắt ướt át, thanh âm học thuộc lòng thêm vài phần giọng mũi, Tiểu An Tử cũng biết nó bị uỷ khuất đến dường nào mà không dám nói ra.
Cổ thụt lại một chút, Tiểu An Tử vội vàng lắc đầu trở về bẩm báo chủ tử.
Hai nương nương này thật hơi quá đáng, ngay cả tiểu hài tử cũng muốn ngược đãi!
Vừa đem tình huống này nói lại cho Bùi Dật Viễn, Bùi Dật Viễn thật sự tức giận đến ngay cả nói cũng nói không được, hắn thở sâu lập tức đi về hướng Tiểu An Tử đã nói, Kiều Dương vừa nghe hai vị nương nương ở đây, liền biết tình huống khó đối phó, thế là nàng để Tiểu An Tử lưu lại, bản thân thì chạy đi tìm Hoàng thượng xin giúp đỡ.
“Tiểu Lăng!”
Được Tiểu An Tử dẫn dắt sờ soạng đi về hướng kia, Bùi Dật Viễn lập tức hô.
“...... Sư phụ?”
Mới đầu Tiểu Lăng có chút khó có thể tin nhìn hắn, đến lúc xác nhận mình không có hoa mắt, lúc này mới oa một tiếng lập tức khóc thành tiếng bổ nhào vào trong lòng Bùi Dật Viễn.
Tiểu oa nhi ủy khuất ẩn nhẫn lâu ngày vừa nhìn thấy Bùi Dật Viễn trong nháy mắt hoàn toàn phát tiết, với nó mà nói, sư phụ mới là người thân cận nhất, là người duy nhất có thể cho nó ấm áp, trong hoàng cung này, nó cũng chỉ tin tưởng sư phụ.
Cảm thấy quần áo trên người đứa nhỏ vô cùng mỏng manh, còn có thân thể lại trở nên gầy yếu, Bùi Dật Viễn nhíu mày, dịu dàng ôm lấy thân mình đứa nhỏ.
Cảm nhận được sự ôn nhu, Tiểu Lăng khóc lớn hơn nữa, cũng không quản ở đây có bao nhiêu người vừa khóc vừa nói: “Sư phụ......Con, con sẽ không làm phiền người...... Cũng sẽ không làm cho người mệt nhọc...... Người dẫn con đi được không? Con không muốn ở chỗ này...... Cam đoan con sẽ không phiền...... Con sẽ thực ngoan, ngoan...... Sư phụ đừng đuổi con đi!”
“Tiểu Lăng ngoan.” Bùi Dật Viễn ôm lấy nó dỗ dành.
Lúc trước quyết định để nó theo Lăng Phượng, chưa từng nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành như vậy.
“Yêu, ta còn đang nói không biết ai đến quấy rầy bản cung kiểm tra việc học của hoàng nhi. Nguyên lai lại là ngươi......” Thục phi cao giọng nói.
Bùi Dật Viễn tuy nhìn không thấy cũng có thể tưởng tượng vẻ mặt của nữ nhân này ra sao.
Lúc trước vì vướng bận chuyện con nối dòng của Lăng Phượng, làm cho hắn ở trước mặt Thục phi nhún nhường, nhưng hiện tại không giống, không có long loại, cũng không có Lăng Phượng, cả hai đều thành quá khứ, như vậy Bùi Dật Viễn cũng không cần nể mặt.
Hồi tưởng lại đủ loại hành vi ác liệt của Thục phi trước đây, tuy Bùi Dật Viễn chưa hề nói cho Lăng Phượng biết, cũng không có nghĩa hắn có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân này, thù mới thêm hận cũ, hắn hôm nay nhất định phải làm cho nữ nhân này trả lại cho hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, hướng về phía thanh âm truyền đến châm chọc, lời nói sắc bén còn hơn ngày trước: “Tam tòng tứ đức, thất xuất chi điều, nữ nhân đã phạm phải không có tư cách nói những chuyện này!”
“Ngươi nói cái gì!?” Thục phi giận dữ, mắt hạnh trừng trừng Bùi Dật Viễn, “Một nam nhân *** loạn hậu cung như ngươi cũng dám nói năng lỗ mãng với bản cung!”
Không đếm xỉa tới tức giận của nàng, Bùi Dật Viễn hờ hững nói: “Nữ tử thông văn biết chữ, có thể làm người đại nghĩa, cố vi hiền đức, thật là hiếm có, ngược lại gây xích mích tà tâm, thậm chí vũ văn lộng pháp, gây chuyện dèm pha, không bằng không biết chữ, mà biết an phận thủ thường, đó gọi là ‘ nữ tử không tài mới là đức’.” (ý của anh là có học thức mà làm bậy chi bằng cứ ngu mà hiền một chút cho người ta nhờ)
Nói xong, Bùi Dật Viễn nở một nụ cười chế giễu: “Thục phi nương nương, lời này có từng hiểu được?”
” Bản cung từ nhỏ cầm kỳ thư họa mọi thứ *** thông, còn kế thừa di chí của mẫu thân, không cho phép ngươi loạn ngôn kết luận”. Thục phi phản bác.
Nghe vậy Bùi Dật Viễn ý cười càng sâu, trào phúng càng thêm rõ ràng: “Nguyên lai sai lầm đã bắt đầu từ một đời trước, khó trách sẽ có nữ nhân như nương nương, Thừa tướng đại nhân thật sự là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời a!”
“Ngươi......!” Thục phi còn muốn tiếp tục phản bác lại.
Bỗng nhiên một trận thông báo đánh gảy đối thoại của bọn họ: “Hoàng Thượng giá lâm!”