"Ta thề, nếu có kiếp sau, tuyệt không đầu thai vào Giải gia, gặp người Giải gia, không chết không thôi."
Giải gia, Giải Vô Ngân, Phạm Nhã Thanh, ta thề cho dù có hóa thành quỷ cũng sẽ không tha cho các người.
Giải Minh Tuệ thấy dường như cảm thấy máu trong người đang rút dần. Trước mắt nàng từ lâu đã tối sầm, không còn nhìn thấy gì, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự sống đang dần trôi đi,cơ thể dần chìm trong trạng thái mất ý thức.
Từ trong cơ thể đầy máu tươi, một luồng khói bạc mỏng manh bay ra, mờ nhạt đến nỗi không ai chú ý đến. Linh hồn của con người vốn mỏng manh như làn khói, chỉ cần rời cơ thể không bao lâu liền hoàn toàn tan rã, biến mất trong trời đất. Chỉ có điều linh hồn của Giải Minh Tuệ khi vừa thoát khỏi cơ thể, một quang mang màu bạc từ chiếc nhẫn ngọc ở vòng cổ trước ngực tỏa ra, bao phủ toàn bộ linh hồn nàng vào bên trong. Được quang mang bảo vệ, linh hồn nàng không bị tiêu tán đi trong trời đất. Cứ như vậy mà trôi nổi trong phiến không gian trời đất. Chỉ có điều khi sự việc này diễn ra cũng không có ai chú ý đến
Trải qua nhiều năm trong vô định, đến một ngày, tốc độ trôi nổi của linh hồn Giải Minh Tuệ càng ngày càng nhanh, và hướng về một không gian đen tối dường như không có lối thoát.
Càng ngày, linh hồn Giải Minh Tuệ tiến gần đến không gian đen tối kia thì nơi đó càng được hiển hiện rõ ràng. Thì ra, không gian tối đen như mực kia chính là một lỗ đen ở trong vũ trụ, lực hút trong đó đã kéo nàng lại gần.
Chẳng bao lâu sau, linh hồn nàng không thể kháng cự lại lực hút cường đại của lỗ đen, cứ như vậy bị lỗ đen kia cắn nuốt.
Không gian bên trong hố đen kia vậy mà tối đen như mực, không nhìn rõ phương hướng. Có chăng cũng chỉ là nghe thấy tiếng vù vù như cối xay liên miên không ngớt, nếu ai có thể nhìn được cảnh này sẽ vô cùng kinh ngạc, nơi đây chính là một phiến phong loạn.
Từng trận loạn phong không có một quy luật nhất định, nhìn qua chỉ có một chữ: loạn. Loạn phong đi đến đâu, mọi thứ rơi vào trong hố đen bị nghiền nát đến đấy, giống như chúng kết hợp lại với nhau đẩ tạo ra trận pháp bằng đao phong, lấy chữ loạn làm chủ yếu, càn quét, công kích hết thảy những thứ trong phạm vi của chúng. Trong đó có cả một khối thiên thạch đường kính cũng phải lên đến vài trăm trượng, nhìn không khác gì một ngọn núi nhỏ chỉ trong nháy mắt cũng bị trận loạn phong đao chém nát thành bột vụn.
Linh hồn được quang mang màu bạc bao phủ của Giải Minh Tuệ cũng không tránh khỏi bị dao phong công kích. Có điều khi từng đợt công kích của phong đao chạm vào quang mang thì vòng quang mang lại lóe sáng, không hề có dấu hiệu bị xé rách. Giải Minh Tuệ trong đó tạm thời được an toàn.
Chỉ có điều đó chỉ là tạm thời, tấm quang mang kia có thể nói là vô cùng tốt nhưng cũng chỉ tồn tại ở trong một thời gian nhất định, còn loạn phong ở nơi này là liên miên không ngớt, liên tục phát ra công kích vào Giải Minh Tuệ. Quang mang cũng vì thế là chớp nháy liên tục, tuy nhiên chẳng bao lâu sau phạm vi bao phủ Giải Minh Tuệ càng ngày càng giảm, đao phong lõm vào càng ngày càng sâu.
Rồi đến một ngày, quang mang trước kia màu bạc chói mắt thì nay trở nên mỏng manh, dường như không chịu nổi thêm một kích, vậy mà linh hồn của Giải Minh Tuệ vẫn chưa tìm được lối thoát, vẫn tiếp tục hứng chịu từng trận loạn phong đao.
"Rắc", một tiếng rắc vang lên giữa không gian tràn ngập tiếng loạn phong.
Đồng thời tiếng than khẽ trong chiếc nhẫn lại vang lên, nhưng sau đó hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
Tấm quang mang không thể chịu nổi sự công kích liên miên không dứt này bắt đầu hiện ra một vết nứt. Số vết nứt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lan rộng dưới sự tấn công không ngừng của đao phong. Chỉ nháy mắt sau, quang mang hoàn toàn sụp đổ, vỡ vụn, để lại linh hồn của Giải Minh Tuệ trơ trọi dưới phong đao.
Trong đầu Giải Minh Tuệ chỉ là một màu đen mờ mịt hư vô, không nhận thức, không cảm giác, không suy nghĩ. Thời gian cứ thế trôi qua, tưởng chừng nàng cứ như vậy trôi nổi mãi mãi. Bất chợt, cơn đau đớn đột nhiên ập đến kéo Giải Minh Tuệ từ trạng thái vô định trở nên thanh tỉnh.
"Ta..không phải đã chết rồi sao. A, làm sao vậy, chuyện gì đang diễn ra!."
Từng cơn đau dồn dập ập vào cơ thể khiến ý nghĩ nàng bị cắt đứt. Nỗi thống khổ ập đến không báo trước dồn dập truyền đến. Giải Minh Tuệ lúc này đang chịu những trận đao phong công kích, chỉ thấy thân thể như có hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao cứa vào người, nàng chỉ có thể cắn môi khẽ rên rỉ, cả thân hình trở nên run rẩy, thần trí bắt đầu có chút mơ hồ.
Mí mắt nặng như chì không cách nào nâng lên nổi,lúc này nàng mới nhớ ra rằng mình không còn nhìn được nữa. Cả cơ thể như có ngọn núi đè nặng, không cách nào cử động đầu ngón tay hay bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, nàng cảm nhận được thân thể ngày càng trở nên trầm trọng. Điều duy nhất nàng có thể biết được chính là tiếng ong ong vang lên sát bên tai, chưa hề có dấu hiệu chấm dứt.
Vốn Giải Minh Tuệ nghĩ rằng đối với những cơn đau thể xác này nàng đã chết lặng, đã quá quen thuộc. Nhưng thật không ngờ, lần này Giải Minh Tuệ cảm thấy vô cùng thống khổ.
Phạm Nhã Thanh, bà thật ngoan độc, thì ra mấy trò kia chỉ là vặt vãnh, đến lúc này bà mới mở quân át chủ bài ra để khiến Giải Minh Tuệ nàng chết không được sống không xong, trước khi chết còn phải chịu sự thống khổ dày vò như vậy. Hừ, Giải Minh Tuệ khẽ hừ lạnh, kiên quyết cắn răng, không hé miệng kêu một câu nào, nàng biết nàng càng kêu to, bà ta càng đắc ý, càng thỏa mãn. Giải Minh Tuệ quyết không để nữ nhân ngoan độc đó đạt được ý muốn.
Từng cơn tê dại từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến, khiến cả cơ thể nàng không ngừng run rẩy. Hít từng ngụm khí lạnh, tuy rằng Giải Minh Tuệ cố gắng không để tiếng kêu thoát ra nhưng vẫn không tránh khỏi rên rỉ.