Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler: BẤM VÀO XEM TRUYỆN Giải Minh Tuệ chưa kịp nhìn chuyện gì diễn ra thì đốm sáng đã chui vào trong cổ nàng. Giải Minh Tuệ giật mình kinh hãi, từ trong cổ họng lập tức truyền đến cảm giác nóng rát ngứa ngáy, theo bản năng lấy tay che cổ, trợn mắt chỉ về phía lão nhân, vừa nói chân vừa lùi về phía sau, bộ dáng vô cùng phòng bị.
“Ngươi…ngươi làm gì ta!”
Tuy nhiên, thanh âm vừa cất lên, Giải Minh Tuệ không khỏi ngạc nhiên. Nàng biết là thanh âm của nàng rất khó nghe, trước kia thanh âm của nàng mặc dù bình thường nhưng cũng không khó nghe đến như vậy. Tuy rằng nàng cũng không để ý đến nhưng lúc này, mặc dù vẫn hơi khàn khàn nhưng không hề gây khó chịu như trước, nàng vẫn cảm thấy vui mừng.
“Chỉ là sửa giọng của ngươi một chút, nghe giọng ngươi vừa rồi quả thật muốn giết người.”
Lão nhân làm bộ dáng ta không làm gì hết, nhún nhún vai: “Ít ra lúc này cũng không khó nghe như lần trước.”
“Ta cũng không biết sao ta lại ở đây. Còn giọng nói của ta quả thực dễ nghe hơn nhiều, vậy ta nên cám ơn lão như thế nào đâu?”
Trước giờ Giải Minh Tuệ là người thẳng thắn, sòng phẳng, yêu ghét rõ ràng, mọi thứ đều phải có sự đánh đổi. Lão nhân này đột nhiên xuát hiện, rồi sửa lại giọng nói cho nàng, nàng cũng không ngu ngốc tới mức cho rằng có người tốt như vậy, chắc chắc lão nhân này có việc cần đến nàng.
“Ồ, không cần, nhấc tay chi lao cả thôi.” Lão nhân vuốt vuốt râu ra vẻ cao thâm không đáng kể. Nhưng khóe mắt nhăn nheo khẽ híp lại che dấu vô cùng kĩ một tia đắc ý.
Tuy Giải Minh Tuệ không nhìn được lão nhân này đang làm trò gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lão già này có vẻ gian xảo, tốt nhất không nên tiếp xúc với lão.Vì vậy, Giải Minh Tuệ gật gật đầu cho là phải, nói:
“Đã như vậy ta không nên làm phiền lão.” Nói xong liền tiêu sái quay người, chọn bừa một hướng mà đi.
Lão đầu thấy Giải Minh Tuệ không chút lưu luyến bỏ đi liền có chút không kịp trở tay, vội vàng đuổi theo Giải Minh Tuệ, kêu lớn:
“Này này, đợi một chút.”
Giải Minh Tuệ ngẩn ra, cước bộ cũng dừng lại, quay người dò hỏi:
“Lão muốn gì?” Vừa hỏi xong, Giải Minh Tuệ như nghĩ đến điều gì, khẽ à lên một tiếng, nghiêm túc nói: “Có phải lão muốn đi hướng này. Vậy ta đi hướng khác cũng được.”
Nói xong liền không chút do dự xoay người đi theo hướng khác.
Lão nhân nghe Giải Minh Tuệ nói vậy liền ngẩn người, vẫn không hiểu chuyện gì sảy ra thì thấy Giải Minh Tuệ đã đi ra xa, quả thật là đi về phía khác với vừa rồi. Lập tức lão nhân liền cuống lên chạy theo hô to:
“Nha đầu kia, đợi một chút..”
Nghe thấy tiếng lão nhân réo gọi phía sau, Giải Minh Tuệ nhíu mày, không rõ ý đồ của lão đầu này là gì, nhưng vẫn quay lại, đợi lão đầu đến gần liền lễ phép nói:
“Xin lỗi, ta thật không phải, thì ra ngài là muốn đi đằng này, vậy ta đi đằng kia vậy.”
Còn không đợi lão nhân đáp laijl Giải Minh Tuệ đã xoay người đi về phương hướng khác.
Lão nhân liền cứng họng, chưa kịp nói gì đã thấy Giải Minh Tuệ đi ra xa, lại đuổi theo. Một màn vừa rồi lại một lần nữa lặp lại, diễn ra năm lần bảy lượt, đến mức người tự cho là rất kiên nhẫn như Giải Minh Tuệ cũng bắt đầu cảm thấy bực mình.
Rốt cuộc, nàng đứng lại, nhíu mày nhìn lão nhân phía sau, gằn từng chữ:
“Rốt cuộc lão nhân gia ngài muốn đi hướng nào?”
Lão nhân nãy giờ bị Giải Minh Tuệ xoay cho đầu óc quay như chóng chóng, chưa kịp định hình, thấy Giải Minh Tuệ hỏi liền vô thức thốt lên:
“Ta muốn đi hướng nào?”
Giải Minh Tuệ nhìn lão nhân trước mặt giả ngốc liền đảo tròn mắt, nói:
“Đúng vậy, lão muốn đi hướng nào, để ta còn đi hướng khác. Lão xem, nãy giờ lão đi theo ta, ta đổi hướng lão cũng đổi hướng, lão có ý gì đây.”
Sau khi bị Giải Minh Tuệ nói cho một hồi, rốt cuộc lão nhân mới nhớ ra mục đích của mình, khẽ ồ lên một tiếng, cười hì hì nói với Giải Minh Tuệ:
“Vậy nha đầu nhà ngươi muốn đi đâu, ta có thể giúp ngươi.”
“Đương nhiên là đi chơi, ngắm phong cảnh, tiện thể tìm đường ra khỏi đây rồi, lão thật kì cục, có lẽ lão già rồi nên lẩm cẩm chăng. Ta xem lão nhân gia ngài như thế này, tốt nhân nên về nghỉ ngơi, đường ta tự tìm cũng được.” Giải Minh Tuệ nhìn lão nhân như thể nhìn một tên ngốc, sau đó lại nhìn từ trên xuống dưới lão nhân một lượt rồi lắc đầu kết luận lại một câu, trên mặt còn hiện lên vẻ đồng cảm, ta đây có thể tự lo, còn lão già ngài tốt nhất nên biến đi.
Lão đầu nghe xong mặt liền biến hắc, trên đầu còn hiện ra ba vạch đen. Từ trước tới nay chưa ai dám nói hắn như thể hắn sắp xuống lỗ đến nơi như nha đầu này, điều này đương nhiên làm hắn nổi giận. Lão nhân nghiến răng trèo trẹo, hừ một tiếng:
“Vậy ta mặc kệ xú nha đầu nhà ngươi!”
Nói xong, lão nhân lập tức biến mất ngay trước mắt Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ nhìn thấy vậy vẫn bình thản, gật gật đầu cho là nên như thế từ sớm, tiêu sái đi theo phương hướng cũ. Nhưng thực tế, trong lòng nàng đã sớm trở nên trầm trọng.
Mấy việc vừa rồi chính xác là nàng cố ý, chọc lão nhân kia nổi giận cũng vậy, tất cả đều trong tính toán của nàng.
Từ lúc lão nhân này xuất hiện, tuy không biết có chuyện gì nhưng nàng luôn đề phòng mọi thứ xung quanh, mấy thứ hoa cỏ, cây cối ở đây nếu để ý kĩ, thì có thể thấy từ đầu tới giờ nàng chưa từng đụng chạm vào, mỗi bước đi mỗi hướng đi nàng đều chọn chỗ cây cỏ dưới đất mọc vô cùng ít, chỉ trơ trọi đất đá mà đi qua.
Ngay cả lão nhân này, ngay từ đầu nàng đã cảm nhận được từ lão nhân này tỏa ra hơi thở vô cùng nguy hiểm, mặc dù từ đầu lão nhân không có ý định hại nàng, nhưng Giải Minh Tuệ vẫn cho là cẩn trọng là trên hết.
Hơn nữa, Giải Minh Tuệ cũng để ý thấy lão nhân này có ý định tiếp xúc với nàng, khiến nàng mang ơn lão. Việc sửa lại giọng nói của nàng không đơn giản chỉ là nhấc tay chi lao mà lão nói, có thể lão đang muốn lợi dụng nàng làm cái gì đó. Do vậy, tốt hơn hết chính là cách lão nhân này xa một chút, tốt nhất là không nên tiếp xúc với lão. Cho nên mới có một màn vừa rồi diễn ra, mục tiêu thứ nhất chính là đuổi lão đi, và mục tiêu thứ hai chính là dụ lão nói ra mục đích của mình
Tuy vậy, Giải Minh Tuệ cũng vẫn không nghĩ rằng lão nhân này sẽ sớm bỏ cuộc, lão đầu rồi sẽ còn xuất hiện. Và cũng có thể ngay lúc này lão nhân có thể đang theo dõi nàng, cho nên thời gian tiếp theo chính là đợi lão nhân này xuất hiện mà thôi.