Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Là trung cấp hồn linh rồi sao?"
Đằng Hải nhìn kĩ vào tiểu xà của hắn, nhìn thì có vẻ như chẳng thấy chút biến đổi nào, chỉ thấy bên trong cơ thể của nó có thêm một viên hắc chi lực cường đại nào đó. Thiên Long nói:
"Hiện giờ chủ nhân đã được thừa kế những thứ mà người thường có khi cả đời cũng chả có được rồi, cái ngài cần làm hiện giờ là hợp nhất linh trí của nó với thần trí của ngài là được"
Đằng Hải nghe theo, hắn lấy một tia thần thức, kéo tới đỉnh đầu của tiểu xà, kết nối linh hồn với nhau.
"Thế này là được rồi?" - Đằng Hải hỏi
Thần trí còn thừa nhanh chóng bị tiểu xà hấp thụ lại. Thiên Long nói:
"Giờ thì nó đã là hồn linh chính thức của ngài, ngài chết nó cũng chết, nó chết ngài trọng thương, vậy nên ngài phải bảo vệ nó kĩ vào""""
Thiên Long trở về, trong đầu nghĩ thầm:
"Thiên phú quá cao rồi, hồn linh của chủ nhân lại có hư vô - phản phệ, một loại chi lực cường đại như vậy mà kết hợp với hư vô - thôn phệ thì nó cứ như là âm dương hoà hợp vậy, sau nếu mà thức tỉnh thể chất âm dương há không phải mạnh nghịch thiên sao?"
Trong khi đó ở chỗ Đằng Hải, hắn vẫn đang cố đột phá tầng tiếp theo. Ngồi tu luyện tĩnh tâm, cả tiểu xà cũng tu luyện theo.
Khoảng tám canh giờ, lúc này trời lại sầm tối. Đằng Hải đột phá thành công lên Võ đạo cảnh bậc 5.
Hắn vui mừng khôn xiết, đang vui thì bỗng có người đạp cửa phòng hắn lao vào, khiến chiếc cửa biến dạng.
"Thiếu chủ nhà ta đi đâu rồi~?"
Đó là một tên huynh trưởng ở đan dược các, hắn không rõ vì sao nhưng trông cứ như đang bị hút cạn sinh khí, gầy gò như cái xác khô.
Đằng Hải núp dưới gầm giường chờ tên kia cúi xuống nhìn, mục đích là khi tên đó nhìn xuống ngay lập tức dùng chiêu Đằng Hải mới học được: thôn phệ.
Đúng như dự đoán tên kia tìm mọi ngóc ngách không thấy nhưng hắn lại không nhìn xuống gầm giường, hắn cầm con dao dắt sau lưng, chém loạn xạ trong phòng.
Đằng Hải không biết được hắn đã bị làm sao, nhìn ngóc ra ngoài. Nhìn ra thì thấy hắn cứ chém như một tên điên, mắt trợn trắng dã lên nhìn vô cùng đáng sợ.
Sau đó được một lúc, hắn ngừng lại, trên người hắn bỗng toả ra sát khí, chém thẳng vào cái giường nơi Đằng Hải trốn.
Đằng Hải bật ra ngoài, liền dùng thôn phệ lên tên kia. Trong tay Đằng Hải hiện lên một cái hố đen hút tên kia vào, tên kia vẫn nhìn dù cho bị thôn phệ vào trong cái hố trong tay Đằng Hải, kêu:
"Aaaaa!""""
Ngay lập tức trên đầu Đằng Hải có vô số các cường giả lao xuống, ai nấy cũng có triệu chứng thần kinh không ổn định như tên kia.
Tất cả lao lên, Đằng Hải chỉ biết chạy đi.
"Thiên Long! Giúp ta!"
Thiên Long hiện lên, tạo ra một quả cầu ánh sáng, nổ toé ra khiến bọn chúng choáng váng mà ngã xuống.
"Có chuyện gì thế này chủ nhân?"
"Ta cũng không biết nữa, bọn chúng tự dưng đuổi theo ta!"
Thiên Long dùng thần thức bao quét cả một vùng.
"Một tên bậc 5, bốn tên bậc 6, nếu ngài không chạy kịp thì đúng là chết thật rồi..."
Bỗng dưng Thiên Long phát hiện một tên ở phía xa dường như đang điều khiển những tên này.
"Chủ nhân! Ở phía tây có một tên tu vi Võ đạo bậc 8 ngài phải cẩn thận đấy!"
Đằng Hải bất ngờ, chạy thẳng tới chỗ tên đó, liền thoắt cái đã cắt đuôi được lũ kia. Vừa tới nơi, tên đó vẫn đang loay hoay như đang điều khiển mấy tên kia đi tìm Đằng Hải.
Đằng Hải nhảy bật ra đằng sau tên kia, dùng thôn phệ lên người hắn. Chợt hắn nhận ra có gì đó lạ thường quay lại.
"Hử?"
Tên đó quay ra đằng sau nhưng rốt cuộc cũng đã không kịp, hắn đã bị hút vào nhưng vẫn kịp thoát ra, kêu lên:
""""Thằng nhóc chết tiệt!""""
Đằng Hải dùng phải toàn lực, đến nỗi cơ thể Đằng Hải suýt bị hút ngược lại, gãy mất xương cánh tay liền hút trúng hắn. Khiến xương cốt hắn bị bẻ gãy thành thừng mảnh nhỏ chui vào hố đen.
""""Aaaaaaa!"""" - Tên đó gào lên trong đau đớn
Được một lúc, cuối cùng Đằng Hải cũng đã thôn phệ xong hắn, đó là một việc vô cùng là cực nhọc. Hấp thụ nốt số dư mà hắn để lại cũng gọi là kha khá, cũng giúp Đằng Hải đột phá tận 6722 kinh mạch khắp người.
Bởi vì đột phá quá nhanh, cơ thể Đằng Hải không kịp giãn để đùn độc chất ra kiến hắn lập tức bị phản phệ, cơ thể đau nhức như đang bị nghìn cục đá nặng ngàn cân đè lên người, cơ thể hắn mất đi khả năng di chuyển.
Thiên Long lúc này hiện lên nói với Đằng Hải:
"Ngài cũng có thể dùng chiêu phản phệ để hồi phục cơ thể và đẩy cặn bã ra ngoài nhé!"
"Sao ngươi không nói sớm!" - Đằng hải nói
Đằng Hải tức giận, Thiên Long thì cười thầm. Đằng Hải cố ngồi dậy, dùng phản phệ truyền vào kinh mạch, đẩy độc chất ra khỏi cơ thể. Vào đúng lúc đó, hắn lại cảm giác có cái gì đó chui vào não hải hắn, đó là kí ức của tên hắn vừa thôn phệ. Tên đó có tên là: Hân Bàn.