Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: Xương Rồng
Thương Hạo là sinh viên đại học Thanh Dương, để tiện cho việc tu luyện, liền thuê một phòng ở bên cạnh trường. Đại học Thanh Dương đã dời đến ngoại ô, Thương Hạo xuống xe sau đó liền hướng về chỗ ở của mình đi đến.
Dọc theo đường đi Thương Hạo suy tính phải làm tốt chuyện này, trong lòng hắn hiểu rõ, có thể trở lại gia tộc hay không, khả năng đây là hy vọng duy nhất.
Một tiếng thắng xe chói tai cực kỳ vang lên, Thương Hạo lại càng hoảng sợ.
Lúc ngẩng đầu chỉ thấy một xe MiniBus dừng ở trước mặt Thương Hạo, sau đó, chỉ thấy từ bên trong xe nhảy xuống mấy người thanh niên, những người này trên cánh tay đều có hình xăm, mỗi người đều cầm ống tuýp, hướng phía Thương Hạo vọt tới.
"Chính là tiểu tử kia, dùng sức đánh cho ta!"
Mới nhìn Thương Hạo giật mình, người đứng đầu nhóm thanh niên kia chính là gã trung niên ăn mày nọ, nghĩ đến đối phương lúc rời đi nói mình phải cẩn thận chút thì biết tiểu tử này là đến trả thù.
Không nghĩ tới mình chỉ nói hắn vài câu, dĩ nhiên hắn liền dùng loại thủ đoạn này đi đối phó với mình.
Thương Hạo nghĩ lại lập tức hiểu rõ, người trung niên này vẫn luôn phái người theo dõi mình, chỗ này ít người, vừa đúng lúc chính là nơi để bọn họ động thủ.
Thương Hạo lúc này thực sự nổi giận.
Thương Hạo cũng không nói nhiều, hướng về phía bọn họ mà xông tới.
Tu luyện thời gian dài ở gia tộc, tuy rằng cũng không thể dẫn khí nhập thể, thế nhưng, võ công Thương Hạo cũng thuộc dạng lợi hại.
Hiện tại Thương Hạo tuy là người người tu chân chưa đủ, bất quá, hắn dùng công pháp được truyền lại của gia tộc, đối phó người bình thường mà nói hoàn toàn không có vấn đề.
Tay trái bắt được ống tuýp của một người trẻ tuổi sau đó, tay phải đã một quyền đánh lên trên người trẻ tuổi này, đem gã thanh niên đánh bay ra ngoài.
Cầm trên tay ống tuýp, khí thế Thương Hạo tăng mạnh, xoay ống tuýp hướng phía những người này triển khai côn pháp, một bộ côn pháp đi xuống, có thể đứng ở nơi đó chỉ còn lại duy nhất người trung niên kia.
Người đàn ông trung niên cũng không nghĩ tới Thương Hạo lợi hại như vậy, rất nhanh xoay người liền nhảy vào xe, nổ máy rời đi.
Ống tuýp phóng ra hướng cửa xe mà đánh, một tiếng hét thảm truyền đến thì, Thương Hạo đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, đem người đàn ông trung niên từ bên trong xe kéo ra.
"Tha mạng a!"
Người đàn ông trung niên rốt cuộc biết mình đụng phải người không phải dạng vừa, vội vàng xin tha mạng.
Thương Hạo xoay nắm đắm không ngừng đánh lên người trung niên này, đánh đến nổi làm cho hắn kêu lên thảm thiết.
Đúng lúc này, Thương Hạo chợt nghe trong xe còn có động tĩnh, vừa nhìn thì, đã thấy một nữ hài tử bị trói ở bên trong, ngoài miệng còn bị băng dán kín, đang dùng thân thể đụng vô thành xe.
Nắm băng dán ngoài miệng nữ hài tử xé ra thì, nữ hài tử này đã lớn tiếng hô lên.
"Người cứu mạng... Người cứu mạng..."
"Ngươi là ai?"
"Ta là người ở Hạ Câu thôn đến làm công, bọn họ bắt ta đi..."
Thương Hạo không nghĩ tới những người này bên ngoài ngoại trừ ăn xin còn bắt cóc người, cảm giác được chuyện này có chút phức tạp.
Suy nghĩ một chút, Thương Hạo bấm điện thoại gọi 110, chuyện này cần cảnh sát đến giải quyết.
Rất nhanh, cảnh sát đã đến.
Lý giải hết tình huống sau đó, cảnh sát cũng rất coi trọng, lập tức dẫn bọn họ về đồn.
Thương Hạo cũng không nghĩ chuyện này gây huyên náo rất lớn, bởi vì chuyện này, cảnh sát lập tức xuất hiện, thật đúng là phá được một án lừa bán nhân khẩu thật lớn.
Cảnh sát rốt cuộc làm sao Thương Hạo cũng không hỏi tới, chỉ là phối hợp với cảnh sát điều tra một chút, làm xong việc thì trời đã khuya.
Từ trong đồn cảnh sát đi ra thì, Thương Hạo hướng về đan điền bên trong thân mình nhìn lại thì, một loại cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ dâng lên.
Thương Hạo phát hiện đan điền bên trong mình thỉnh thoảng có khí lưu màu vàng tiến vào, tuy rằng đa số chỉ là một tia, thế nhưng, số lượng cũng không nhỏ, dĩ nhiên lại chữa trị được hai khe hở.
Thương Hạo tinh tế nhìn thì, cảm giác tơ vàng khí lưu còn đang thỉnh thoảng tiến vào.
Thật tốt quá!
Thương Hạo có chút phấn chấn, một lần hành động vô tình thật có thể giúp khe hở của bản thân được chữa trị.
Ngẫm lại án lừa bán này đặc biệt lớn thì, Thương Hạo biết, khả năng cứu được không ít người.
Đứng ở cửa của đồn cảnh sát, Thương Hạo thật muốn rống lên một tiếng to hơn.
Chuyện lần này để cho Thương Hạo lần thứ hai thấy được hi vọng chữa trị đan điền.
Nhất định phải làm nhiều chuyện tốt!
Quan sát một biến đổi trong đan điền, đang muốn rời đi thì, Thương Hạo liền thấy nữ hài tử mà mình cứu sợ hãi đứng đó, trong mắt chứa đựng sự hoang mang.
"Ngươi còn chưa đi?" Thương Hạo hỏi một câu.
"Tôi không biết đi nơi nào."
Cô gái thanh âm rất êm tai, trong giọng nói lộ cảm giác bất an.
Lúc này, Thương Hạo chợt nghe trong bụng cô gái truyền đến thanh âm "Xì xào", nghĩ thầm bản thân mình rối loạn một trận như vậy cũng đói bụng, liền nói với cô gái: "Đi thôi, ta mời ngươi ăn cơm."
Chần chờ một chút, nữ hài tử hơi gật đầu một cái.
Tìm một tiệm ăn nhỏ ven đường, Thương Hạo gọi vài món thức ăn sau đó, hai người liền ăn.
Nhìn một cái, nữ hài tử này mình đầy bụi đất cũng không có gì đáng xem, Thương Hạo đối với việc nàng bị trói cũng là hiếu kỳ, lại hỏi: "Ngươi nói ngươi là người Hạ Câu Thôn, ta biết nơi đó, nghe nói là một thôn nghèo khó?"
"Dạ."
Cô gái nói cũng không nhiều.
"Ngươi là thế nào lại đi làm công?"
Thương Hạo cũng chỉ là tùy tiện hỏi một cái.
Nghe thấy câu hỏi, trên mặt của cô gái hiện ra biểu tình phức tạp, đột nhiên hỏi: "Đại ca, nhà ngươi cần giúp việc sao? Ta có thể làm."
Thương Hạo không hiểu nhìn về phía nữ hài tử.
Lúc này, nữ hài tử này dường như cố lấy dũng khí, liền nói hoàn cảnh của nàng.
Thì ra, nữ hài tử này gọi là Trì Thủy Tiên, gia tộc nữ tử là một hộ nghèo khó ở Hạ Câu thôn, trong thôn nghèo quá, mọi người tới trong thành làm công, lần này nghe một thôn nữ giới thiệu, ban đầu nghĩ là làm nhân viên bán hàng, sau đó đến tỉnh thành mới biết được nữ nhân kia lừa gạt nàng, lại muốn nàng đến một quán rượu làm thiếp, biết chuyện nàng liền chạy trốn, thế nhưng, vừa mới chạy không xa đã bị những người đó bắt, nếu không có Thương Hạo xuất hiện, bị bắt trở lại có thể sẽ nguy hiểm.
Hiện tại Trì Thủy Tiên tuy rằng cầm lại giấy CMND, cũng là người không có đồng nào, càng không có chổ nào có thể nhờ vả.
Nhìn nữ hài tử này lộ ra sự mềm yếu, Thương Hạo liền nghĩ đến hoàn cảnh của mình, một loại tình cảm thương hại vùng lên, biết hiện tại nữ hài tử này thật là cùng đường mới mở miệng hỏi muốn làm giúp việc cho mình.
Suy nghĩ một chút, nghĩ đến bản thân thuê phòng ở cũng rất lớn, có một người đến quét dọn cũng không sai thì, liền khẽ gật đầu nói: "Được, ngươi đi theo ta đi!"
Trì Thủy Tiên vốn là có bệnh thì vái tứ phương, không nghĩ tới Thương Hạo thật có thể đồng ý, lại có chút chần chờ mà nhìn thoáng qua Thương Hạo, sau đó cắn môi một cái, cũng không nói gì nữa, liền theo Thương Hạo đi ra ngoài.
Trì Thủy Tiên đi ở phía trước Thương Hạo, trên mặt biểu tình có chút phức tạp, trong lòng càng thấp thỏm hẳn lên, thật không biết nam nhân này sẽ đối với mình như thế nào.
Vừa rồi nàng vừa rời đồn cảnh sát liền phát hiện mình căn bản cũng không có nơi đi, người không có đồng nào, khả năng duy nhất chính là lưu lạc đầu đường xó chợ, bởi nàng là do Thương Hạo cứu ra, đối với Thương Hạo tràn đầy thiện cảm, cũng muốn thử một chút xem Thương Hạo có giúp đỡ không.
"Phòng này có ba phòng ngủ, hiện tại ta ở một cái, hai phòng còn lại ngươi tùy tiện chọn một cái là được, ngươi biết làm cơm chứ?"
Vào nơi ở, Thương Hạo chỉ vào hai căn phòng ngủ nói với Trì Thủy Tiên.
Trì Thủy Tiên tò mò nhìn căn phòng được lắp thiết bị tinh xảo, nghe câu hỏi, vội vàng nói: "Thương ca, ta sẽ làm cơm."
"Tốt lắm, quét dọn cái nhà này với làm cơm giao cho ngươi."
Nói rồi, tìm một bộ mền giao cho Trì Thủy Tiên nói: "Ngày hôm nay quá muộn, ngày mai đi mua đồ dùng giúp ngươi, được rồi, lại đây ta giới thiệu về căn phòng này một chút."
Rất nhanh, Thương Hạo giới thiệu xong vật phẩm sử dụng trong phòng, sau đó liền đi vào phòng ngủ của mình.
Thương Hạo cũng không lo lắng nữ hài tử này sẽ đánh cắp vật phẩm của bản thân, dù sao cũng không có đồ đạc gì quý trọng, hiện tại chuyện chính hắn nghĩ là nghiên cứu đan điền của mình một chút sao cho thật tốt