Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vầng mặt trời từ trong bóng tối tỏa ra một lực lượng thái sơ rất lớn, có thể xé tan màn đêm, ẩn chứa một tia khí tức không nói lên lời. Luồng khí tức này thuộc về Vương Lâm. Bởi vì thuật này chính là do Vương Lâm sáng tạo ra.
Nhưng dù nó thuộc về Vương Lâm, bản thân hắn lại cũng không cách nào nói rõ khí tức này là cái gì. Hắn chỉ hơi cảm thấy luồng khí tức này là căn bản của Tàn Dạ Thuật, là căn nguyên ban đầu của nó, cũng có thể nói là do tín niệm của Vương Lâm hắn biến thành!
Luồng tín niệm này là tín niệm xé tan đêm tối, là tín niệm đánh tan những điều tầm thường, cũng là một luồng ý chí nghịch thiên!
Nếu coi như đêm tối là một tầng trói buộc trên người, nếu xem đêm tối là một quy tắc khiến con người trở thành những con kiến hôi, nếu xem đêm tối là vô số ngọn núi lớn đè trên người Vương Lâm vậy thì lực lượng này chính là sự phản kháng và nghịch ý chân chính!
Nếu không phải là người có ý chí nghịch thiên thì không có khả năng sáng tạo ra thần thông như thế này. Nếu không có ý chí không bỏ cuộc, suy nghĩ không buông tay thì quyết không thể sáng tạo ra thần thông như vậy!
Vương Lâm lúc đầu cũng không rõ ràng. Nhưng lúc này trong nháy mắt khi nhìn thấy luồng khí tức trong vầng mặt trời, hắn mơ hồ hiểu ra, chính mình tại sao lại có thể sáng tạo ra Tàn Dạ!
Bởi vì hắn không bỏ được Lý Mộ Uyển, hắn không muốn bỏ rơi nàng. Vì Lý Mộ Uyển hắn muốn xé nát màn đêm đang bao phủ thế giới này! Vì Lý Mộ Uyển hắn muốn khiến cho đêm tối không còn che phủ được mắt hắn!
Đây chính là Tàn Dạ!
Đây là thần thông Vương Lâm hắn vì Lý Mộ Uyển mà sáng tạo ra! Dù thần thông này từ lúc sáng tạo ra cho tới hiện giờ cũng không có chút liên hệ với Lý Mộ Uyển nhưng đó cũng là biểu hiện rõ ràng của mọi thứ trong lòng Vương Lâm, trong đạo tâm của hắn, tất cả sự cố chấp mà hắn theo đuổi.
Hắn nhìn thấy luồng khí tức trong vầng mặt trời này. Lờ mờ nhớ tới Uyển nhi của hắn.
Đấu với người, với thú, với địa, với thiên, đấu với tinh không vạn vật, đấu với cả Tiên Cương đại lục này, tất cả đối với hắn đều là đêm tối. Cả đời này Vương Lâm chỉ muốn làm một việc!
Xé tan tấm màn đêm tối, nhìn thấy ánh sáng khi đêm tối trôi qua!
Đó chính là Tàn Dạ!
Vương Lâm lúc trước còn chưa rõ ràng, chính bản thân mông lung. Nhưng lúc này có sự trợ giúp của Hồn Khải, với tu vi hiện nay, thi triển ra Tàn Dạ khiến hắn mơ hồ hiểu ra.
Đây chính là pháp thuật đầu tiên hắn nghĩ ra, là thần thông duy nhất ẩn chứa tín niệm của hắn. Đó là một sự cố chấp trong tận linh hồn, dung hợp với tín niệm mà hình thành thần thông vượt qua cả đạo thuật này!
Loại thần thông này đã cùng với thân thể hắn, cùng với cuộc đời hắn, cùng với tín niệm của hắn hoàn toàn dung hợp. Thần thông như vậy Vương Lâm không biết nên gọi là gì. Nhưng Trương đạo tông lại biết!
Hầu như chỉ trong nháy mắt khi bị biến rộng bao phủ, bóng tối xa xa xuất hiện vầng mặt trời, ánh mắt đám người Trương đạo tông lập tức toàn bộ bị ánh sáng duy nhất trong bóng tối kia thu hút.
Vừa nhìn thấy vầng mặt trời này, mơ hồ thấy luồng khí tức không nói nên lời trong đó, sắc mặt Trương đạo tông ầm ầm đại biến, thân thể run lên, ánh mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi. Vầng mặt trời này xuất hiện, bên trong có luồng khí tức kỳ dị khiến đầu óc hắn như có trăm vạn luồng sấm sét ầm ầm nổ tung!
Đây là. Khí tức này là.
Khuôn mặt Trương đạo tông trong nháy mắt tái nhợt, không còn chút máu, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ.
Cả lão già họ Triệu cũng ngơ ngác nhìn luồng khí tức rất nhạt nhưng ương ngạnh tồn tại trong vầng mặt trời kia. Khí tức này giống như mới sinh, khiến hắn dường như quên cả hô hấp, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi ngập trời và rung động. Sự rung động này thậm chí nếu có người nói tu sĩ toàn bộ Thiên Ngưu Châu trong một đêm tử vong cũng không thể vượt qua lúc này.
Đây. Không có khả năng. Không có khả năng. Hắn chẳng lẽ là chuyển thế.
Ngoài hai người này còn có hai nữ tu Không Kiếp sơ kỳ. Các nàng đối với khí tức này chỉ cảm thấy hơi hãi hùng nhưng không thất thố như hai người Trương đạo tông. Các nàng cũng không biết khí tức này đại biểu cho điều gì.
Các nàng không biết nhưng bốn Lục Ma sứ giả trong tích tắc khi nhìn thấy vầng mặt trời này, thần sắc đồng loạt đột biến, cực kỳ khó coi, lộ ra vẻ sợ hãi và kinh ngạc tới cực điểm.
Đây là tín thuật. vượt qua cả pháp thuật thần thông, đạo thuật vạn vật, chỉ có Đại Thiên Tôn mới có thể thi triển ra, tín thuật!
Tuyệt đối không sai, đây là tín thuật! Bên trong vầng mặt trời đó có ẩn chứa tín niệm, sau khi vượt qua một trình độ nhất định thì có thể trở thành tín thuật cực mạnh trong mọi thần thông, còn mạnh hơn cả đạo thuật!
Tín thuật, chỉ có chín Đại Thiên Tôn mới có thể nắm giữ. Nghe đồn tín thuật không truyền thừa, càng không thể truyền thừa, mỗi một tín thuật đều là do một Đại Thiên Tôn sáng tạo ra!
Người này rốt cục là ai! Hắn làm sao lại có thể thi triển ra tín thuật. Tín niệm này dù là không nhiều nhưng đích xác là thực sự tồn tại!
Tín thuật còn hơn cả đạo thuật, uy lực không cách nào hình dung nổi. Loại thần thông này cần tới tín niệm, nhưng lại không phải giống như ý chí của hỏa bản nguyên mà là do kinh nghiệm và cố chấp của bản thân biến thành, có thể biến hóa thành Ý Cảnh cuối cùng hay không!
Ý chí và tín niệm hoàn toàn bất đồng, giống như trời và đất vậy. Chỉ có khiến cho ý chí mạnh mẽ tới một trình độ nhất định thì mới có thể trở thành tín niệm! Một tín niệm mang theo sự cố chấp, tuyệt đối không quay đầu!
Tín niệm này không phải là Hương Hỏa mà là kiên trì với niềm tin của bản thân, thờ phụng chính những việc mình làm, tin tưởng rằng mình nhất định có thể hoàn thành.
Ý Cảnh, bản nguyên, tín niệm!
Ý Cảnh tới cực hạn có thể sinh ra cảm ngộ đối với bản nguyên. Bản nguyên này tới cực hạn có thể hóa thành bản nguyên chân thân. Chân thân này nếu ẩn chứa ý chí thì có thể lột xác trở thành chân thần!
Được xưng là chân thần bởi vì nó có ý chí tồn tại, thay thế được tất cả. Nhưng dù là như vậy thì cũng rất khó có thể biến ảo một lần nữa, đạt tới viên mãn chính thức, đó là sinh ra tín niệm!
Pháp thuật, đạo thuật, tín thuật!
Ba loại thần thông bất đồng, ứng với đó là hai lần Ý Cảnh lột xác. Pháp thuật ứng với Ý Cảnh, đạo thuật ứng với bản nguyên, còn lại chính là tín niệm!
Chẳng qua cấp độ cuối cùng này từ cổ chí kim chỉ có chín Đại Thiên Tôn mới có thể đạt tới!
Người khác đều chỉ có thể đứng dưới chân nhìn lên!
Tàn Dạ là do Vương Lâm sáng tạo ra, về phương diện này có liên quan trực tiếp tới cuộc đời hắn.
Đại Thiên Tôn tại sao lại có thể làm cho pháp thuật thực chất hóa, chính là bởi có tín niệm cường đại, có thể từ không biến thành có!
Từ không biến thành có chính là điểm căn bản của tất cả thần thông của Đại Thiên Tôn!
Vương Lâm ở trong mặt đất, nhắm mắt nhưng lại như có thể chứng kiến tất cả mọi chuyện bên ngoài. Bởi vì giờ phút này hắn giống như tồn tại trong vầng mặt trời kia, giống như hóa thành thần luồng khí tức kia. Hắn thấy được nước biển phía dưới đang bao phủ mọi người, thấy được ánh mắt hoảng sợ của bọn họ.
Ta tin tưởng rằng các ngươi chính là một bộ phận của đêm tối này.
Ta tin rằng các ngươi muốn ngăn bước ta tiến về phía trước.
Ta tin rằng vào lúc mặt trời lên cao, các người và đêm tối nhất định tiêu tan.
Ta tin rằng sau đêm tối này sẽ là ánh sáng mà ta đã tìm kiếm suốt mấy ngàn năm.
Ta tin rằng ánh sáng đó nhất định tồn tại, nhất định. Ta tin tưởng!
Mái tóc của ta không còn là màu đen nữa. Đêm tối mang tới cho ta mái tóc màu đen. Nhưng lúc này nó lại đại biểu cho ánh sáng.
Hai mắt ta đã không còn là màu đen. Nó ẩn chứa lôi và hỏa, còn có quy tắc cấm chế. Đêm đến cho ta hai mắt màu đen. Nhưng hỏa đã đốt cháy màn đêm. Lôi chiếu sáng màn đêm. Cấm chế nọ đánh tan quy tắc. Ta muốn hai mắt ta có thể nhìn thấy ánh sáng!
Vương Lâm thì thào, giọng nói trong thần thông Tàn Dạ vang vọng khắp thiên địa, rơi vào trong tai đám người Lục Ma sứ giả, Trương đạo tông và lão già họ Triệu cùng Nguyên Thần của hai nữ tử kia. Giọng nói này giống như Đạo Kinh năm đó. Nhưng giờ phút này nó lại là tín niệm trong lòng Vương Lâm!
Vương Lâm mở hai mắt, trong tích tắc này, vầng mặt trời ngoài khơi tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này lan ra vô tận, ẩn chứa niềm tin của Vương Lâm. Đó là niềm tin xua tan đêm đen, tìm kiếm ánh sáng!
Đó là niềm tin muốn nghịch thiên cải mệnh, muốn làm sống lại Lý Mộ Uyển. Đó là sự bất khuất trong linh hồn hắn cả đời này!
Đó là tín thuật thứ nhất của hắn!
Màn đêm đen trong thiên địa trong nháy mắt này tan thành mây khói. Cả nước biển lúc này cũng chợt biến mất. Nguyên Thần hai nữ tử Không Kiếp sơ kỳ không hề gào thét thê lương mà mang theo nụ cười, giống như các nàng bị lây tín niệm của Vương Lâm, trong nháy mắt khi ánh sáng này xé tan màn đêm, tìm được sự giải thoát. Các nàng đã tìm được ánh sáng, mỉm cười, hình thần câu diệt!
Thân thể lão già họ Triệu run lên, bị xé tan, hóa thành huyết nhục tan biến, Nguyên Thần run lên, giãy giụa trong khi đêm tối đang bị xua tan, phát ra hàng loạt tiếng gầm rống.
Hắn không cam lòng chết đi như vậy. Hắn thân là Đại Tôn Không Kiếp trung kỳ, dù hắn vẫn có phân thân tại Lục Ma Châu, dù bổn tôn tử vong cũng không khiến hắn chính thức bị diệt vong nhưng hắn vẫn không cam lòng!
Nhưng dưới tín thuật này, sự giãy dụa của hắn duy trì không được bao lâu, sau đó liền lộ nụ cười, nhắm hai mắt tiêu tán.
Còn về Trương đạo tông thì tu vi cao hơn lão già họ Triệu một chút, giờ phút này thân thể tan nát, Nguyên Thần phát ra tiếng kêu thảm thiết, vội vàng lui lại phía sau. Phun ra một ngọc bội ẩn trong Nguyên Thần, cầm giơ lên trước người. Ngọc bội này tỏa ra ánh sáng nhu hòa, sau khi hiện ra một lúc liền đột nhiên vỡ tung.
Ánh mắt Trương đạo tông lộ vẻ tuyệt vọng. Cả đời này hắn không tu luyện bất cứ phân thân nào, toàn bộ đều dựa vào bản thân. Giờ phút này dưới tín thuật Tàn Dạ của Vương Lâm, Nguyên Thần hắn đã dần dần tiêu tán, nhưng chưa bị hủy diệt mà ngưng tụ lại, hóa thành một luồng sáng chói mắt, lao thẳng lên chín tầng trời. Vừa lao đi. Hắn dần dần mất đi ý thức, miễn cưỡng đào tẩu được khỏi tín thuật này.
Những tiếng gương vỡ vang lên khắp không gian. Lục Ma kính biến ảo ra bên ngoài thân thể bốn Lục Ma sứ giả bỗng nhiên tan nát, hình chiếu của Lục Ma Châu lập tức sụp đổ!
Mặt đất chấn động, tất cả khôi phục lại như ban đầu, vẫn là Cực Thiên thảo nguyên. Bốn Lục Ma sứ giả kia phun máu tươi, thân thể bị cuốn về phía sau. Trong tích tắc khi họ lui lại, Vương Lâm mặc áo giáp màu đen đi ra khỏi mặt đất!
Mái tóc bạc theo gió tung bay, một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng bao phủ khắp toàn thân hắn.