Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối mặt với hai cô bé này. Đạo Nhất lập tức nhíu mày. Thần sắc Võ Phong ngưng trọng. Hắn nghe ra hàm ý trong lời nói của đối phương, giống như đã biết Vương Lâm từ rất sớm, còn mang tới một tu sĩ mà Vương Lâm quen thuộc.
Cửu Đế cười khổ, nhìn hai cô bé này, đơn giản không để ý tới mà nói với Vương Lâm.
- Vương Lâm, nói cho lão phu nghe lựa chọn của ngươi đi!
- Á à, lão già xấu. Ngươi không nghe lời!
- Lão già xấu, ta nhớ rõ lúc đầu ngươi đánh không lại chúng ta!
Hai cô bé này thấy Cửu Đế Đại Thiên Tôn nói vậy liền trợn trừng mắt.
- Song Tử, các ngươi sau khi chuyển thế linh hồn bị phân chia, hôm nay còn tính là gì chứ! Người này xông qua mười bảy tầng, lúc này chúng ta ở đây hiển nhiên là nói điều kiện để cho hắn lựa chọn, ngươi.
Cửu Đế Đại Thiên Tôn cau mày nhưng chưa đợi hắn nói xong thì hai cô bé đã đồng loạt nhảy tới.
- Hàm Hàm, chúng ta đánh bọn họ!
Cô bé tên Oa Oa tức giận mở miệng. Chỉ thấy thân ảnh hai người giống như chồng lên nhau trong hư không. Một luồng khí tức kinh thiên ầm ầm bộc phát ra.
Hai cô bé này đồng thời giơ hai tay, trước người liền lập tức có một vòng tròn hiện ra. Kim quang mênh mông từ đó khuếch tán ra, giống như một mặt trời màu vàng kim!
Ánh mặt trời này trong phút chốc thay thế tất cả ánh sáng nơi này, cũng bao phủ thân ảnh của mấy Đại Thiên Tôn vào bên trong, không còn nhìn thấy rõ nữa.
Những tiếng ầm vang từ bên trong vầng sáng truyền ra. Chỉ thấy Đạo Nhất Đại Thiên Tôn là người đầu tiên bị cuốn ra, thần sắc lộ vẻ phẫn nộ nhưng không quay đầu lại mà hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía xa xa.
Người thứ hai bay ra là Võ Phong Đại Thiên Tôn. Hắn cười khổ, thân thể lóe lên kim quang, lui lại phía sau, thở dài một tiếng liền biến mất.
Rõ là hai đứa bé vô pháp vô thiên, lại triển khai lực lượng Cửu Dương trên đại lục của Tiên Tộc.
- Được. Nếu muốn đánh thật. Ôi!
Người thứ ba bay ra là Cửu Đế Đại Thiên Tôn. Hắn cau mày, sau khi rời khỏi kim quang, tay áo liền vung lên. Lập tức kim quang trong thiên địa tan thành mây khói.
- Vương Lâm, lão phu ở Đế Sơn chờ ngươi!
Nói xong câu này, Cửu Đế Đại Thiên Tôn giống như hơi bất đắc dĩ, tay phải chụp vào hư không một cái, lập tức mang Hải Tử Thiên Tôn biến mất trong thiên địa.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt. Hầu như chỉ chớp mắt một cái, ba Đại Thiên Tôn đã bị hành động điên cuồng của Song Tử Đại Thiên Tôn khiến cho không thể không rút lui.
Cho tới khi kim quang tiêu tán, hai cô bé vẻ mặt đắc ý hiện ra giữa không trung.
- Xong, Tiểu Cô Nhai, chúng ta có lợi hại hay không. Ba người bọn họ không dám sử dụng lực lượng của Cửu Dương, chúng ta lại chẳng sợ!
- Sớm biết bọn họ không dám liều mạng rồi, hù dọa là chạy thôi!
Tu sĩ Cô Nhai kia vội vàng bước lên, liên tục than thở.
- Song Tử Đại Thiên Tôn thần cơ diệu toán, Cô Nhai bội phục, bội phục mà.
Hắn thật sự không muốn nói nhiều. Giờ phút này hắn mới hiểu vì sao trên đường hắn lo lắng mời chào thất bại thì hai tiểu tổ tông này lại có vẻ bất cần mà nói với hắn, các nàng đã có biện pháp.
Lúc này hắn đã biết rồi. Phương pháp này giống như vô lại, đuổi hết nhưng người khác đi
Vừa nói hắn vừa xấu hổ nhìn về phía Vương Lâm, ôm quyền vái hắn một cái.
Cô Nhai ra mắt Bạch Phát Dược Thiên Tôn, việc này. Việc này chỉ là hành động bất đắc dĩ. Tiền bối thanh danh hiển hách, có thể có rất nhiều lựa chọn. Nhưng Song Tử Đại Thiên Tôn giống như trẻ con, hồn nhiên thiện lương, nếu tiền bối đồng ý đi theo thì nhất định sẽ có hậu đãi đối với tiền bối.
Tất cả yêu cầu của tiền bối phàm là những gì có thể làm được chúng ta nhất định sẽ thỏa mãn người.
Tu sĩ Cô Nhai vái sâu một cái.
Vương Lâm trầm mặc, nhìn thoáng qua Tham Lang vẻ mặt đang đau khổ ngồi một bên, đôi mắt lộ vẻ trầm tư, không nói gì.
Tiểu Cô Nhai, ngươi nói nhiều với hắn như thế làm gì hả. Tiểu Vương Lâm, hôm nay không còn Đại Thiên Tôn ở đây nữa rồi, chỉ có chúng ta, ta hỏi ngươi ngươi có đi theo hay không!
Cô bé tên Hàm Hàm dẩu môi, lườm Vương Lâm một cái.
Động tác này khiến cô bé này trông vô cùng đáng yêu. Vương Lâm nhìn lại lại thấy như gặp lại Chu Như hồi bé.
- Tiểu Vương Lâm, ta nói cho ngươi biết nhé, ta đã từng cứu ngươi! Ngươi có nhớ hay không, có nhớ hay không? Hừ hừ. Ngươi nếu mà vong ân phụ nghĩa thì ta sẽ đánh ngươi đó!
Oa Oa đứng bên cạnh trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt rất tức giận.
Vương Lâm cười khổ. Cô Nhai phía trước hắn có vẻ hơi xấu hổ. Hắn cũng biết không có Dược Thiên Tôn nào lại bị Đại Thiên Tôn nói cái giọng này mà mời được. Những nhân vật như vậy không ai là không được Đại Thiên Tôn ban cho vô số lợi ích.
- Chuyện này. Vương tiền bối.
Cô Nhai đang muốn mở miệng giải thích thì lúc này cô bé tên Hàm Hàm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bay lên đứng phía trước Vương Lâm, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm.
Nhưng vóc dáng nàng quá nhỏ bé, giống như cảm thấy không hợp lý liền bay lên cao hơn Vương Lâm một cái đầu mới đắc ý giơ tay phải, chớp đôi mắt ngây thơ thấp giọng uy hiếp.
- Tiểu Vương Lâm, ngươi nếu không đồng ý ta sẽ gọi cha ta đánh ngươi! Cô Nhai nói rồi, cha ta lợi hại lắm, Tiên Tổ, Cổ Tổ gì đó cha ta chỉ viết một chữ tử là nhất định phải chết.
Vương Lâm sửng sốt.
- Giả, giả đó.
Thân thể Cô Nhai run lên, thầm nghĩ tiểu tổ tông ơi, lời này không thể nói ra đâu. Giờ phút này hắn không còn nghĩ được gì khác, vội vàng truyền âm cho Vương Lâm.
-Hai đứa bé này. Song Tử Đại Thiên Tôn này sau khi chuyển thế có hai phụ thân là phàm nhân. Các nàng sau khi mất đi một bộ phận ký ức, lúc còn bé có hỏi ta. Ta sợ các nàng buồn nên mới nói lung tung. Tiền bối chớ để ý. Ôi.
- Hả, Tiểu Cô Nhai, ngươi truyền âm cái gì đó. Cho ta nghe một chút coi.
Oa Oa đứng bên cạnh lập tức lộ vẻ hứng thú. Đang muốn lại nghe nhưng tu sĩ Cô Nhai này truyền âm cực nhanh, hiển nhiên là đã có phòng bị.
- Hừ, Tiểu Cô Nhai à. Ngươi không nghe lời, lại không cho ta nghe! Cha ta cũng rất lợi hại đó. Ta để cha ta tới đánh ngươi!
Thần sắc Oa Oa rất đắc ý, tiến tới vỗ đầu tu sĩ Cô Nhai kia.
Vương Lâm cười khổ nhìn hai cô bé này, than nhẹ một tiếng. Hắn đột nhiên cảm thấy so với mấy Đại Thiên Tôn khác, hai cô bé này khiến hắn thấy thật thân thiết.
Nhất là. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên lướt qua Tham Lang bên cạnh.
Ta trước đây lại quên mất một vấn đề! Với tu vi của sư tôn Huyền La cũng không thể dẫn người ra khỏi động phủ giới, chỉ có thể bảo vệ họ chuyển thế mà thôi. Dù là ta sư tôn cũng phải trả một giá đất mới có thể khiến ta đi ra.
Nhưng Tham Lang này tu vi không cao lại bị Song Tử Đại Thiên Tôn mang ra khỏi động phủ giới mà dường như không cần tốn chút sức lực!
Vương Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua người hai cô bé này. Nhất là cô bé tên gọi Hàm Hàm kia, bộ dáng đắc ý trông khá đáng yêu.
Song Tử Đại Thiên Tôn chuyển thế gặp chuyện mà còn có loại thần thông này, nếu các nàng mà không gặp chuyện thì. Nhất định là Đại Thiên Tôn mạnh nhất trong Tiên Tộc, không biết so với Đông Lâm Đại Thiên Tôn thì như thế nào.
Mà điều quan trọng nhất là ở Tử Dương Tông của Song Tử Đại Thiên Tôn hình như có một chỗ tương thông với động phủ giới.
- Này, Tiểu Vương Lâm, ngươi sao không nói gì hả. Ngươi nếu không nói gì thì ta sẽ bảo cha đánh ngươi thật đó!
Hàm Hàm tức giận nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm lại cười khổ, nhìn Cô Nhai đang xấu hổ, gật đầu.
- Được rồi, ta đồng ý theo Song Tử Đại Thiên Tôn!
Vương Lâm trả lời như vậy lập tức khiến Hàm Hàm đứng trước người càng đắc ý hơn.
- Phải thế chứ. Ngươi nói sớm có phải tốt không. Bỏ đi, không để cha đánh ngươi nữa.
Oa Oa bên cạnh cũng vô cùng cao hứng, giờ phút này nếu không còn việc gì nữa liền lôi kéo Hàm Hàm chạy tới bên cạnh Tham Lang đang lộ vẻ sợ hãi.
- Tiểu Lang, biểu hiện của ngươi hôm nay không tốt, nhưng cũng có thể cho ngươi tiểu hồng hoa! Hàm Hàm. Ngươi nói cho hắn mấy tiểu hồng hoa?
- Cho hắn năm cái đi. Ngươi nói thử xem Oa Oa.
- Sáu cái đi. Ta thấy sáu cái dễ chia đó. Ngươi ba cái, ta ba cái.
Cô Nhai không để ý tới chuyện Tham Lang bị hai tiểu tổ tông ngược đãi đang phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn kinh ngạc nhìn Vương Lâm, hình như không tin nổi là Vương Lâm lại đồng ý.
Hắn có thể tưởng tượng được trước những điều kiện mà Đạo Nhất, Võ Phong và Cửu Đế Đại Thiên Tôn ban cho Vương Lâm hẳn rất kinh người, đủ để khiến tất cả tu sĩ động tâm.
- Tiền bối, người.
Cô Nhai đột nhiên không biết nghĩ gì.
Chẳng qua ta có một yêu cầu. Ta không thể ở bên cạnh Song Tử Đại Thiên Tôn lâu được. Ta muốn tới Trung Châu một chuyến. Từ nay về sau.ta muốn chọn một nơi bế quan, không hỏi thế sự.
Khi ta đi các ngươi không được ngăn cản. Nếu ta ở Trung Châu có Đại Thiên Tôn ra tay với ta thì các người phải hóa giải giúp ta. Có lẽ thời gian ta ở dưới trướng Song Tử Đại Thiên Tôn chỉ có mấy năm.
- Nếu đồng ý thì ta đồng ý!
Vương Lâm nhìn thoáng qua hai cô bé đang chơi đùa vỗ lên đầu Tham Lang ở xa xa. Ánh mắt sau đó rơi lên người Cô Nhai, chậm rãi nói.
- Hóa ra là như vậy.
Tu sĩ Cô Nhai cúi đầu trầm mặc, hồi lâu ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ kiên định.
- Có thể được. Ta đại biểu cho Song Tử Đại Thiên Tôn hứa với ngươi chuyện này! Nhưng ta hy vọng ngươi dù là xuất ngoại sau khi bế quan, dù thời gian có bao lâu thì.
Không đợi Cô Nhai Thiên Tôn nói xong, Vương Lâm đang hiểu hắn muốn nói gì.
- Năm Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc, cả đời này ta sẽ không chọn người thứ hai nữa. Trong Tiên Tộc chỉ có mình Song Tử Đại Thiên Tôn!
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
- Được!
Trên mặt Cô Nhai lộ vẻ kích động. Hắn hít sâu một hơi, lúc này mới bình tĩnh lại được. Việc này như vậy đã vô cùng tốt rồi. Dù chỉ là người đi theo trên danh nghĩa nhưng dù sao cũng không quá tệ.
Dù sao đối phương cũng là đệ nhất nhân trong Dược Thiên Tôn, là cường giả mạnh nhất dưới Đại Thiên Tôn, rất khó để hắn luôn đi theo được.
- Tiền bối! Như vậy chúng ta quay về Tử Dương Tông trước đi. Tiền bối khi nào muốn ra ngoài thì cứ đi. Mà tất cả mọi thứ trong Tử Dương Tông chúng ta tiền bối đều có thể tùy ý sử dụng, kể cả chỗ bế quan của Song Tử Đại Thiên Tôn trước khi xảy ra chuyện khi chuyến thế. Nếu tiền bối muốn vào đó tham ngộ cũng được!
Cô Nhai ôm quyền, thần sắc cực kỳ cung kính.
- Đi thôi.
Vương Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng Đông Lâm Tông, giống như cáo biệt lão già cô độc trong năm tháng ở nơi đó.