Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiên Nghịch
  3. Chương 1871: Nếp nhăn năm tháng
Trước /1976 Sau

Tiên Nghịch

Chương 1871: Nếp nhăn năm tháng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ở giữa Tổ Thành là hoàng cung của Tiên Tộc!

 

Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên ló ra từ phía chân trời, xua đi bóng tối, khiến hoàng cung dần dần hiện ra, từ từ sáng ngời lên, trước đại điện của hoàng cung, các tu sĩ tới từ các Tiên Tộc nổi danh trong Tổ Thành và các trọng thần của hoàng thành đều đã tới.

 

Sắc phong cho Bạch Phát Dược Thiên Tôn, việc này trong bảy ngày qua đã tạo lên một cơn chấn động trong Tổ Thành!

 

Bạch Phát Dược Thiên Tôn này trong một năm đã khiến cho hầu như tất cả những người có tư cách trong Tổ Thành đều biết tới. Mà bởi vì những lời đồn đại lại càng khiến cho người này thanh danh hiển hách.

 

Sắc phong ngày hôm nay khiến cho tất cả những gia tộc trong Tổ Thành sau khi được Tiên Hoàng đồng ý liền đứng trước Tiên Đạo Điện này, có mặt trong cái sân khổng lồ này.

 

Lúc ánh mặt trời chiếu xuống, trong sân đã tụ tập rất nhiều tu sĩ, liếc mắt nhìn lại không dưới mấy vạn người. Tu vi bọn họ hầu hết đều bất phàm, thậm chí trong đó có cả tu sĩ Thiên Tôn.

 

Ngay cả Dược Thiên Tôn cũng có mấy người. Chẳng qua những tu sĩ như vậy dù là ở hoàng cung cũng được mọi người bốn phía tôn kính.

 

Vào sáng sớm hôm nay, các Truyền Tống Trận từ Tổ Thành thông với hoàng cung có thể nói là được sử dụng liên tục. Ánh sáng Truyền Tống Trận mở ra liên tục lóe lên, giống như không hề ngừng lại chút nào, đưa tu sĩ từ bên ngoài tới đây xem lễ.

 

Đám tu sĩ này qua cửu môn hướng về phía sân rộng trước Tiên Đạo Điện mà đi tới.

 

Trên sân rộng phía trước Tiên Đạo Điện, tu sĩ tới ngày càng nhiều nhưng không đứng tản ra mà theo trình tự đứng ở bốn phía. Trong đó có vị trí của ba người là trong trăm trượng bốn phía không ai bước vào.

 

Tu sĩ ở ba vị trí này là ba người trong tứ đại vương phủ tại Tổ Thành!

 

Trên sân rộng trước Tiên Đạo Điện, ngoài mấy vạn tu sĩ đang lục tục tới ra còn có hai đội cấm binh mặc khải giáp màu đen!

 

Cấm binh hắc giáp này là thuộc về hoàng tộc, là lực lượng đánh sợ chỉ phục vụ cho Tiên Hoàng, mỗi một cấm binh hắc giáp này tu vi rất cao, số lượng chỉ có mười vạn người nhưng mười vạn người này lại lắm giữ một loại thần thông hiến tế tính mạng biến thành lực sát thương kinh khủng.

 

Cụ thể như thế nào thì cũng ít người biết được. Nhưng giờ phút này hai đội hắc giáp binh đứng tại trung tâm của sân rộng, xếp thành hai hàng thẳng tắp như trường long tỏa ra sát khí ngập trời và vẻ lạnh lẽo vô cùng.

 

Hai đơn vị này giống như mở ra một đường từ sân rộng kéo dài tới bên ngoài cửu môn!

 

Ở trước Tiên Đạo Điện, ngoài sân rộng là cửu môn. Chín đại môn này mỗi cái cách nhau vạn trượng, nói là cửa nhưng thực tế là chín kiến trúc khổng lồ hình cánh cửa, màu sắc đen kịt, lộ ra sát khí và vẻ uy nghiêm, ở chỗ cuối cũng của mỗi cánh của này vào lúc này lóe lên ánh sáng của Truyền Tống Trận. Người của Lý gia xuất hiện, từ trong đó đi về phía sân rộng, thần sắc cung kính.

 

Giờ lành đã tới, đóng cửu môn!

 

Không bao lâu sau, từ trong Tiên Đạo Điện, một thân ảnh mặc thanh y đi ra. Đây là một lão già, tướng mạo tầm thường nhưng trong hai mắt lại lóe sáng. Hắn chậm rãi ra khỏi đại điện, ánh mắt đảo qua phía trước, chậm rãi nói.

 

Lời nói này truyền ra, giờ phút này đám tu sĩ do cả mấy vạn người hợp thành tại sân rộng lúc này ngưng thần tĩnh khí, đồng loạt nhìn về phía cửu môn ngoài sân rộng!

 

Chỉ nghe thấy một tiếng gầm nhẹ vang trời. Mười vạn hắc giáp cấm binh đồng loạt rống lên, dung hợp một chỗ, giống như đại địa gầm thét, bất ngờ khiến cho thiên địa biến sắc, bầu trời sáng ban mai tối sầm. Cửu môn lập tức tỏa ra hắc quang quỷ dị, sau khi nồng đậm tới một mức độ nhất định liền khuếch tán ra, khiến cho chín đại môn nối liền lại, ở phía trước sân rộng này bất ngờ hóa thành một thông đạo thẳng tắp!

 

Thông đạo này do hư ảnh của hắc quang tạo thành, do thân thể của mười vạn hắc giáp cấm vệ tạo thành, thoạt nhìn khá kinh người!

 

Giờ phút này trong sân rộng, mấy vạn tu sĩ như ngừng thở. Ánh mắt của bọn họ đang nhìn về phía con đường màu đen nối với cửu môn, đồng thời cũng nhìn về phía ánh sáng của Truyền Tống Trận đang hiện ra tại đệ nhất môn phía xa xa.

 

Chỉ thấy dưới ánh sáng của Truyền Tống Trận, một thanh niên mặc bạch y, mái đầu bạc trắng, thần sắc bình tĩnh từng bước đi tới.

 

Ở nơi đó, Vương Lâm chắp tay sau lưng, gió buổi sớm thổi tung y phục và mái tóc bạc của hắn, khiến người ta nhìn lại có cảm giác phiêu dật.

 

Đứng trong gió, Vương Lâm trông từ xa giống như còn rất trẻ nhưng trên người hắn lại có vẻ tang thương, hóa thành nếp nhãn nơi đuôi mắt. Dù khuôn mặt hắn vẫn bảo trì vẻ thanh niên nhưng nếp nhãn này lại hiện ra bởi sự mệt mỏi trong tim. Cũng bởi thế mà bước chân vốn dứt khoát của hắn liền hơi chậm lại.

 

Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua con đường phía trước do cửu môn tạo thành, từ xa có thể nhìn thấy mấy vạn người kia, thấy được cung điện cao vút tỏa ra thiên uy mênh mông phía sau họ!

 

Ở phía sau cung điện, Vương Lâm mơ hồ có thể nhìn thấy vô số đại điện sừng sững, hợp thành hoàng cung của Tiên Hoàng trên đại lục của Tiên Tộc!

 

Hoàng cung này rất lớn, ánh mắt Vương Lâm nhìn không thấy điểm cuối nhưng hắn lại có thể thấy được ở đây tồn tại một cấm chế khó có thể tưởng tượng nổi. Cấm chế này lúc này chưa mở ra, chỉ khi nào mở ra mới bộc lộ uy lực kinh thiên!

 

Đây là hoàng cung của Tiên Tộc sao.

 

Ánh mắt Vương Lâm ngưng tụ lại tại hoàng cung phía xa xa, bởi khoảng cách quá xa nên hắn chỉ nhìn thấy một pho tượng đá mơ hồ. Pho tượng đá này ở rất xa. Đứng trên mặt đất, ánh mắt giống như vĩnh hằng nhìn về bầu trời.

 

Bạch Phát Dược Thiên Tôn - Vương Lâm!

 

Một giọng nói lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm từ trong Tiên Đạo Điện như sấm sét ầm ầm truyền ra, cắt đứt suy nghĩ của Vương Lâm, khiến hắn phải nhướng mày.

 

Người nói là lão già mặc thanh y đi ra từ Tiên Đạo Điện kia. Lúc này ánh mắt lão đang nhìn về phía Vương Lâm ở xa xa tại cửu môn.

 

Vương Lâm, mỗi một tu sĩ Dược Thiên Tôn đều được Tiên Hoàng bệ hạ sắc phong. Nhưng trước khi sắc phong cần trải qua một lần khảo nghiệm. Khảo nghiệm chính là thông đạo cửu môn này. Lúc ngươi đi qua cửu môn này, đứng trước mặt ta chính là lúc đại lễ sắc phong chính thức bắt đầu!

 

Đến lúc đó Tiên Hoàng bệ hạ sẽ tự mình sắc phong cho ngươi, quốc sư đại nhân cũng sẽ tính toán biến hóa tương lai cho ngươi! Lúc này tất cả hành động của ngươi ở bên ngoài Tiên Đạo Điện đều đã được trận pháp của hoàng cung chiếu ra, khiến toàn bộ các tông môn trong bảy mươi hai châu của Tiên Tộc nhận được!

 

Lời nói của lão già mặc thanh y bình tình, sau khi nói xong liền nhắm mắt lại không nói nữa.

 

Nhưng tất cả tu sĩ, kể cả tứ đại vương phủ ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Vương Lâm ở ngoài cửu môn.

 

Vương Lâm đứng đó, những chuyện liên quan tới sắc phong hắn đã được lão già Dược Thiên Tôn của Lý gia báo cáo toàn bộ, đích thực là mỗi Dược Thiên Tôn được sắc phong đều phải đi qua thông đạo cửu môn này.

 

Nhưng việc này chỉ là tượng trưng mà thôi. Dù sao thì tu sĩ Dược Thiên Tôn cũng đã được phân ảnh của Tiên Tổ trong Thiên Tôn Niết khảo nghiệm, cũng đã xông qua mười tầng, cho nên chín cánh cửa này chỉ là một phương thức biểu hiện của hoàng quyền mà thôi. Trên thực tế trong đó không chút trở ngại, chỉ cần bước tới là qua.

 

Ánh mắt Vương Lâm đảo qua con đường cửu môn, thấy hai hàng tu sĩ mặc hắc giáp đứng như hai con trường long. Đám tu sĩ này khuôn mặt cũng ẩn trong áo giáp, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

 

Bị gần mười vạn tu sĩ hắc giáp nhìn chằm chằm vào, thần sắc Vương Lâm không chút biến hóa. Hắn làm việc luôn có nguyên tắc của mình. Nếu cửu môn này như thường thì thôi, nhưng nếu trong đó tồn tại nguy cơ khác thì Vương Lâm sẽ không khách khí nữa.

 

Bước ra nửa bước, Vương Lâm bình tĩnh đi về phía đệ nhất môn. Bước chân không nhanh, từng bước tiến tới, dần dần tới gần cánh cửa này. Trong nháy mắt tiến vào con đường màu đen này, đột nhiên mười vạn tu sĩ mặc hắc giáp lại đồng loạt phát ra tiếng gầm nhẹ một lần nữa.

 

Trong tiếng gầm nhẹ này, một luồng sát khí ngập trời, nồng đậm tới cực điểm từ trong mười vạn người này vô hình khuếch tán ra, ngưng tụ lại, hình thành một luồng uy áp không thể hình dung nổi đánh lên người Vương Lâm.

 

Luồng khí sát lục này là sát khí cả đời của mười vạn người này biến thành, có liên hệ rất lớn với hắc giáp của bọn họ, giờ phút này ngưng tụ lại khiến trước mặt Vương Lâm không phải là con đường cửu môn mà là một sát tiên trong thiên địa!

 

Vương Lâm nhướng mày!

 

Khảo nghiệm của cửu môn này không phải là tu vi mà là sát khí.nếu như thế thì ta không cần khách khí.

 

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hai mắt từ từ nhắm lại, nhưng trong phút chốc lại mở ra. Lôi đình bổn nguyên chân thân trong cơ thể tỏa ra sát lục lôi đình lực!

 

Lực lượng này chỉ tồn tại trong khoảng cách mười trượng bên ngoài cơ thể Vương Lâm, nhưng mười trượng này khuếch tán ra liền khiến cho con đường cửu môn ầm ầm nổ vang.

 

Chỉ thấy con đường cửu môn màu đen bên ngoài thân thể Vương Lâm bị ầm ầm cuốn đi, giống như đối với sát lục Vương Lâm tỏa ra chỉ có thể lui lại phía sau, cách hắn mười trượng.

 

Vương Lâm không dừng lại, từng bước bước về phía trước. Nhưng mỗi bước hắn tiến tới lại khiến cho sát lục bao phủ mười trượng theo sau. Hắc quang bên ngoài con đường cửu môn màu đen kia không ngừng bị cuốn đi. Cũng khiến hai mắt của đám hắc giáp cấm binh lộ vẻ rung động, không tự chủ được mà lui lại phía sau, giống như trên người Vương Lâm tồn tại một luồng khí thế kinh thiên. Luồng khí thế này ẩn chứa sát lục, có thể không cần chiến đấu mà khuất phục người khác!

 

Trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng! Vương Lâm tiến tới, liên tiếp đi được vạn trượng. Phía sau hắn đã không còn ánh sáng màu đen mà chỉ còn cánh cửa đá yên tĩnh!

 

Phía trước hắn còn có thông đạo màu đen do tám cánh cửa đá tạo thành, bị bước chân của Vương Lâm không ngừng áp bức mà lui lại, dường như trở nên mờ đục.

 

Rống Đám tu sĩ mặc hắc giáp trong thông đạo màu đen bị bức lui vạn trượng lúc này phát ra tiếng gầm nhẹ thứ ba. Trong tiếng gầm này, hắc quang trong thông đạo bất ngờ khuếch tán ra trong phạm vi lớn, giống như hóa thành một con mãnh hổ màu đen. Biến ảo ra trong hoàng cung này, gào thét lao thẳng tới Vương Lâm ở phía trước.

 

- Các ngươi lui ra!

 

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong nháy mắt ký hiệu Thiên Ngưu Hồn trên mặt tràn khắp toàn thân, tay phải giơ lên, đánh về phía trước một quyền, sau đó Hồn Khải liền biến mất khỏi thân thể.

 

Một quyền này đánh ra khiến thiên địa ầm vang, hư ảnh mãnh hổ bị chấn động tan nát, thông đạo màu đen do tám cánh cửa tạo thành cũng ầm ầm nổ tung, hắc quang vỡ vụn. Đồng thời vào lúc này, mười vạn tu sĩ hắc giáp đồng loạt phun máu tươi, thân thể lui lại phía sau nhưng không ai tử vong.

 

Đồng tử Vương Lâm âm thầm co rút lại, cẩn thận nhìn thoáng qua áo giáp của họ xong liền đi xuyên qua mười vạn tu sĩ này, xuyên qua tám cánh cửa còn lại, từng bước bước đến trước Tiên Đạo Điện, đôi mắt mở bừng ra, khiến lão già mặc thanh y hoảng sợ cuống quít lui lại phía sau!

 

- Ngươi cũng lui ra cho Vương mỗ!

 

Vương Lâm lạnh lùng nhìn lão già mặc thanh y.

 

Quảng cáo
Trước /1976 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ma Pháp Chủng Tộc Đại Xuyên Việt

Copyright © 2022 - MTruyện.net