Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồi lâu, Thượng Quan Xuân buông cổ tay thái hậu ra, Lư Ngạc vội lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
Thượng Quan Xuân không trả lời vội mà đưa tay vẫy tiểu đồng mang hòm thuốc đến, ông vừa lấy kim châm cứu vừa đáp: “Bệnh tình của thái hậu hiện tại không có gì đáng ngại, mạch tượng tuy có hơi suy yếu nhưng không có dấu hiệu trúng độc hay ngã bệnh, có lẽ chỉ là do chút dị ứng ngoài da, tạm thời trước mắt cần xử lý những nốt mẩn trên người. Những nốt mẩn này không những có mùi hôi mà còn có chứa độc tố, nên vị nào đảm nhiệm việc này phải thập phần cẩn thận.” Nói xong lão đại phu đưa mắt nhìn về phía Ngọc Băng và Lư Tiểu Uyển, tay thì rút một cây kim châm cực mảnh, đâm thủng một nốt mẩn nước, dịch trong đó bắn ra hôi thối nồng nặc. Lư Tiểu Uyển ọe một tiếng, bụm miệng chạy ra ngoài, ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét không che dấu.
Bách Lý Vân nhìn theo bóng lưng Lư Tiểu Uyển đến khi khuất hẳn mới quay lại: “Việc này để bản công chúa và hoàng hậu lo đi. Những người khác có thể ra ngoài để tránh bị ảnh hưởng.”
Lư Ngạc nghe Thượng Quan Xuân nói xong thì âm thầm cười lạnh ‘dị ứng ngoài da’, hắn vẫn cho cổ trùng của mình là bí phương trong thiên hạ. Những tưởng người đến giật cáo thị cầu y có bản lĩnh gì, nguyên lai cũng chỉ là lang băm qua quýt. Đến lúc nữ nhi bỏ chạy ra ngoài thì bản thân hắn cũng đã cố hết sức nén xuống sự buồn nôn dâng tràn trong cổ họng. Lúc này, được một câu mở đường của công chúa, hắn lập tức cáo lui, viện cớ đi ‘hỗ trợ’ thái sư lập tế đàn.
Hắn không nhìn thấy ánh mắt lạc lõng, thất thần của thái hậu.
Thượng Quan Xuân thì không nói tiếng nào, cứ tiếp tục tỉ mỉ xử lý những nốt mẩn, đâm thủng, nặn mủ, đắp thuốc, đều đặn. Đến khi phụ tử Lư Ngạc khuất hẳn, Thượng Quan Xuân ngẩng đầu nói: “Việc này cần rất nhiều thời gian, cần phải chuẩn bị nhiều thứ. Thảo dân tạm thời lui ra chuẩn bị một chút, thuận tiện truyền lại phương pháp xử lý cho nương nương và công chúa.”
Ngọc Băng không nói tiếng nào, gật đầu một cái, trực tiếp xoay người đi ra ngoài phòng khách của Từ An cung. Huynh muội Bách Lý Tịnh cũng đi theo.
“Được rồi Vi nhi, Xuân nhi.” Ngọc Băng bất thần lên tiếng.
“Xuân nhi?” Mắt Bách Lý Tịnh tròn xoe. Nàng là đang gọi vị đại phu Thượng Quan Xuân đáng tuổi ông nội mình sao?
Ngạc nhiên hơn, hai sư đồ vị đại phu đó lại đứng thẳng dậy, hai tay buông thẳng sát thân người, khom lưng cúi đầu một cái thật sâu trước mặt Ngọc Băng, từ tư thế đến thái độ đều là tiêu chuẩn nhất, cung kính nhất.
“Nha đầu, khỏi đi.” Ngọc Băng ôn nhu chặn lại. Nàng quay sang hoàng thượng, giới thiệu: “Đây là muội muội của muội, Dương Tường Vi và Thượng Quan Xuân Tuyết. Xuân nhi là Y dược đường đường chủ, Vi nhi là đường chủ Văn thư đường. Đều là dưỡng nữ của cha muội, quận chúa của Định Đông vương phủ. Trên chiến trường, Vi nhi là Ôn hỏa hồng kỳ chưởng kỳ sứ, Xuân nhi là Nhuệ Kim bạch kỳ phó kỳ sứ. Bọn chúng là đã dịch dung nên mới mang bộ dáng như thế này.”
Cằm của huynh muội Bách Lý Tịnh thiếu chút rớt luôn xuống đất. Người của Hoàng gia quả nhiên lợi hại, sau bao nhiêu năm Hoàng gia tướng cuối cùng cũng vẫn là Hoàng gia tướng, khi thiên hạ thái bình, họ mai danh ẩn tính gần như biến mất khỏi thế gian, nhưng một khi chiến loạn nổ ra, thiên hạ sẽ thấy được vì sao họ tồn tại.
“Tường Vi/ Xuân Tuyết tham kiến hoàng thượng, công chúa.”
“Miễn, miễn.” Bách Lý Tịnh hoàn hồn, cười tươi như hoa. “Đều là người một nhà cả, phải không? Gọi ta là tỷ phu thì được rồi.” Hắn vốn cũng không thích những lễ nghi phiền phức, huống hồ, võ tướng không giống văn quan, họ vốn rất lười nói chuyện với những kẻ lễ nghĩa.
“Dạ, tỷ phu.” Hai tiểu nha đầu cũng lười vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Tỷ tỷ.” Người nói là Thượng Quan Xuân Tuyết. Có điều giọng nói trầm thấp ban nãy đã trở thành thanh tao dễ nghe. “Nếu Xuân nhi không lầm thì trên người thái hậu là cổ độc phải không? Trên đời này thật sự còn người biết cách luyện chế cổ trùng? Lư Ngạc quả thật không đơn giản.”
“Muội biết là do Lư Ngạc làm?” Bách Lý Tịnh ngạc nhiên.
“Muội biết được tới đâu?” Ngọc Băng thực tế hơn.
“Tỷ tỷ.” Tường Vi lên tiếng đáp thay. “Chuyện hành thích lần trước ở Ngọc Phong sơn, cha có nói qua với muội. Cộng thêm ba tháng này tỷ tỷ không liên lạc về nhà, nên Vi nhi đã tự mình chủ trương, điều động các tiểu muội đi điều tra tường tận mọi việc. Hiện tại mọi người đều biết Lư Ngạc đang âm mưu tạo phản, binh lực trong tay hắn thật sự là một con số đáng lo ngại, cộng thêm kho lương của hắn rải rác khắp mọi nơi, đủ để nuôi quân trong ba năm. Ngoài ra, muội cũng biết tỷ tỷ và tỷ phu đã lôi kéo được không ít tướng lĩnh nằm vùng trong lòng địch, nhưng mà chỉ bằng vào chừng đó lực lượng thì không đủ.”
“Các muội điều tra được đường đi nước bước của chúng?” Bách Lý Tịnh thật sự không ngờ một đám tiểu cô nương nhà Ngọc Băng lại có bản sự đến như vậy, thoáng chốc hắn cảm thấy trời quang mây tạnh. Có thêm được sự giúp đỡ này, không còn chuyện gì hay thế lực gì có thể làm khó được họ nữa rồi.
“Dạ phải, tỷ phu.” Tường Vi gật đầu. Bách Lý Tịnh chợt nhận ra hai cô muội muội này giống Ngọc Băng ở một chỗ: lạnh nhạt. Câu nào cũng là nói vào chính sự, không có một chữ dư thừa. “Tỷ tỷ, tỷ phu, bước tiếp theo nên làm thế nào?”
“Quân lính chưa động, lương thảo phải đi trước.” Bách Lý Tịnh giành lên tiếng. “Nếu các muội đã tra ra nơi cất giấu lương thực của chúng thì tìm cách tiêu hủy đi, được phần nào hay phần ấy.”
Ngọc Băng cũng gật đầu. “Không sai, làm như thế một phần có thể gây rối, một phần có thể ép chúng phải động thủ sớm hơn dự tính. Chúng ta cũng không có thời gian đi dằng dai với bọn họ. Cuộc nội loạn này càng kéo dài thì càng khổ bách tính thôi.” Ngừng một chút, nàng nhìn Tường Vi: “Có điều, không phải được phần nào hay phần ấy, mà ta muốn cho chúng biết thế nào là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Được không, Ôn hỏa hồng kỳ chưởng kỳ sứ?”
Tường Vi nghe xong, không có gì ngạc nhiên hay áp lực, trái lại còn khẽ nhếch môi, cười nhẹ: “Nhị nguyên soái, đây không phải là quân lệnh sao? Mạt tướng có thể từ chối không?”
Ngữ khí của Ngọc Băng trở nên nghiêm khắc: “Nhị nguyên soái? Chuyện này làm phiền cha làm gì?” Hoàng gia tướng đời đời vẫn có quy định, mỗi một thế hệ đều có người lãnh đạo, là nguyên soái thống lĩnh Hoàng gia tướng, thường là trưởng tử, trưởng nữ, nói chung là người có năng lực nhất, và nếu hai người lãnh đạo cùng ra chiến trường thì sẽ chia ra làm đại, nhị, nguyên soái… Tiếp đến mới đến các chưởng kỳ sứ. Tường Vi gọi Ngọc Băng là nhị nguyên soái, điều này có nghĩa là Hoàng Lãnh cũng tham gia vào cuộc chiến lần này.
“Tỷ tỷ cũng biết mà.” Xuân Tuyết thở nhẹ một hơi. “Cha chúng ta thờ ơ với mọi chuyện trong thiên hạ, chuyện gì cũng không ngó ngàng. Nhưng chỉ cần động đến nhi tử của mình thì nhất định sẽ ăn thua đủ. Chưa nói tới, tỷ tỷ là nữ nhi người thương yêu nhất. Là cha chủ động tham chiến, bày binh bố trận, bọn muội làm sao có thể ngăn cản.”
Tường Vi tiếp tục: “Chuyện quân lương, cha cũng đã tính toán xong xuôi. Ôn Hỏa kỳ sẽ phóng hỏa thiêu hủy, Hậu Thổ kỳ sẽ đào đường ngầm chuyển bớt quân lương ra ngoài. Thanh Thủy kỳ sẽ ở một bên hỗ trợ, khống chế không cho tổn thương binh lính canh gác. Dù sao cũng đều là con dân Đại Uyển. Nội trong mười ngày sẽ hoàn thành. Đồng thời, Nhuệ Kim, Cự Mộc hai kỳ sẽ phụ trách vấn đề binh khí, toàn bộ binh khí của địch lấy được thì lấy, không lấy được thì hủy. Cha nói, người ta có đề phòng cũng chỉ phòng quân lương, xưa nay chưa có ai lâm trận lại đi phòng bị quân giới.”
Tường Vi nói tới đâu, Ngọc Băng và Bách Lý Tịnh gật đầu tới đó. Bách Lý Tịnh thầm nghĩ, có được một vị nhạc phụ như thế này thật sự quá tốt, sau khi xong việc, nhất định sẽ phải tìm cách mời ông vào triều làm quan. (Tuyết Băng: ổng mà muốn làm thì còn cần anh đi mời!)
Tường Vi dứt lời, Ngọc Băng bổ sung một chút: “Ta nghĩ, nếu chúng ta chân chính giao chiến, tốt nhất nên để ta và tỷ phu muội dẫn văn võ bá quan rời khỏi hoàng cung, đối đầu bên ngoài vẫn tốt hơn.”
Bách Lý Tịnh tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, đánh nhau trong cung sẽ gây thương vong rất khó khống chế. Cung nữ thái giám đều nhát gan. E là sẽ tạo thành tổn thương không cần thiết về cả người và của.”
“Nếu như vậy, khi nào bắt đầu động binh, tỷ phu hãy cử ám vệ đến báo với chúng muội một tiếng. Đến trước cổng lớn của Hoàng phủ ở kinh thành, gõ cửa một trăm linh tám cái, chia thành từng đợt sáu cái. Hoàng gia tướng toàn bộ sẽ xuất phát.” Tường Vi tán thành.
“Cứ quyết định vậy đi.” Cuối cùng, Ngọc Băng tóm gọn một câu. “Hai muội cũng không thể ở lại quá lâu. Lư Ngạc sẽ sinh nghi.”
“Vậy tỷ tỷ, tỷ phu, Vi nhi và Xuân nhi đi trước.” Tường Vi nhìn Ngọc Băng thêm một cái, muốn nói gì lại thôi. Cuối cùng vẫn xoay người ra ngoài.
“Vi nhi.” Ngọc Băng gọi giật lại. Ánh mắt của Tường Vi dĩ nhiên nàng nhìn thấy. “Thay ta hầu hạ cha, chăm sóc đệ đệ muội muội. Còn nữa, lần hành động này, tỷ tỷ không muốn thấy thương vong.” Ngừng một lát, nàng nhẹ giọng: “Ngày mai…”
“Muội biết, tỷ tỷ cứ yên tâm.” Tường Vi cắt lời tỷ tỷ. Thông thường, nàng hay bất cứ tiểu muội nào trong nhà cũng không dám chặn ngang lời của tỷ tỷ, nhưng mà nàng lần này là nghĩ cho tỷ tỷ. Ngày mai là ngày kỵ của mẹ, cũng là bóng ma, là nhát dao rạch rất sâu trong tâm tỷ tỷ. Tuy tỷ tỷ chưa bao giờ nói ra, nhưng có một lần cha đã cho nàng biết, nỗi đau mất mẹ, nỗi cô đơn côi cút chưa từng vơi đi trong tâm khảm tỷ tỷ, nàng cố tình không muốn để tỷ tỷ nhắc đến chuyện này.
“Khoan đã.” Bách Lý Vân yên lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. “Vậy bệnh tình của mẫu hậu làm sao bây giờ?”
Xuân Tuyết mỉm cười: “Công chúa. Y thuật của Xuân Tuyết toàn bộ đều là một tay tỷ tỷ dạy dỗ, sách Xuân Tuyết đọc tỷ tỷ đều đã đọc qua, chưa kể phần lớn đều là tỷ tỷ viết. Tỷ tỷ ở đây, dĩ nhiên thái hậu vô sự. Công chúa không cần phải lo lắng.” Nói xong nàng cùng Tường Vi xoay người, đi thẳng.
Bách Lý Tịnh vỗ vai muội muội. “Bệnh tình của mẫu hậu muội không cần phải lo lắng. Tẩu tẩu của muội đã loại bỏ được cổ trùng rồi. Chỉ cần xử lý chút vết mủ ngoài da nữa là xong.”
Bách Lý Vân gật đầu, nhưng trong mắt lại dấy lên một chút chán nản: “Hoàng huynh, tẩu tẩu, tại sao đang yên đang lành cứ phải đấu đá lẫn nhau như vậy? Ngồi được lên long ngai thì sao? Không phải sau trăm năm cũng về với cát bụi thôi, đúng không? Hơn nữa, hoàng đế cũng đâu có sung sướng gì.”
“Ai cũng nghĩ như muội thì thiên hạ thái bình lâu rồi.” Bách Lý Tịnh nhìn cô muội muội nhỏ bé. “Đáp ứng hoàng huynh, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng vẫn giữ lại phần tâm tính thiện lương của hôm nay, được không?”
Bách Lý Vân mờ mịt gật đầu.