Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đáng tiếc, Lư Ngạc bị chiến thắng cận kề che khuất tầm mắt, không thấy được điều này. Hắn vẫn cứ ngạo mạn cất tiếng: “Chẳng lẽ hoàng thượng cho rằng chúng ta có thể đơn phương chống lại toán người có chuẩn bị này sao? Chi bằng giao ra ngọc tỷ, chưa biết chừng còn có thể bảo toàn tính mạng.” Đoạn, hắn quay sang hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, vị trí của người là ở trong cung, quản lý cung nữ phi tần, những chuyện như thế này hình như hoàng hậu không có quyền can thiệp.”
Ngọc Băng không ngó ngàng tới hắn, nàng trực tiếp hỏi tên thủ lĩnh đám hắc y nhân: “Các ngươi không phải hoàng đế, cần ngọc tỷ để làm gì?”
“Nực cười.” Lư Ngạc vốn định đợi đến khi nắm được ngọc tỷ trong tay, khống chế được hoàng cung rồi mới chân chính tháo xuống lớp mặt nạ, nhưng mà Lư Tiểu Uyển đến lúc này thật sự không chịu nổi Ngọc Băng nữa, nàng ta lớn tiếng đay nghiến: “Ngươi ngoại trừ dung mạo ra thì không còn gì nữa đúng không? Ai nắm giữ ngọc tỷ thì có thể trở thành hoàng đế. Bọn ta ….”
“Tiểu Uyển!” Lư Ngạc vội quát chặn: “Ai cho phép ngươi vô lễ với hoàng hậu nương nương?”
“Hừ.” Bách Lý Vân đã quá chán ghét cái cảnh giả nhân giả nghĩa này. “Cô ta vô lễ với tẩu tẩu cũng không phải một hai lần, thêm một lần này nữa cũng không sao mà. Tiện cho chúng ta tính luôn một thể.”
Ngọc Băng và Bách Lý Tịnh không để ý đến đám người đang đấu khẩu, chỉ chú mục nhìn tên thủ lĩnh hắc y nhân. Tên này không trả lời mà hỏi ngược lại một câu: “Ngươi là ai?”
“Là người muốn quản chuyện này. Tiện thể, ta cũng nói luôn cho ngươi biết. Muốn lấy ngọc tỷ thì trực tiếp đến tìm ta. Qua được ải của ta, ngọc tỷ sẽ giao một nửa cho ngươi. Đừng kiếm chuyện với những người khác, chỉ phí công thôi.” Ngọc Băng lạnh lùng đáp trả.
Một câu này của nàng ngoại trừ huynh muội Bách Lý Tịnh và Quách thái sư Quách Nghị đã biết rõ thì mọi người còn lại đều bị chấn động một phen. Từ lúc nào mà hoàng hậu lại có được cái khí phách này? Từ lúc nào mà một nữ nhân khuê trung bất xuất lại có bản lĩnh đứng trước hiểm nguy mà vẫn bình chân như vại? Từ lúc nào mà một nữ tử mảnh mai yếu đuối ở sâu trong thâm cung lại có thể ngạo mạn thách thức kẻ muốn lấy mạng mình? Lư Ngạc ngây người, Lư Tiểu Uyển mở to hai mắt, thái hậu sững sờ. Ba quân tướng sĩ chôn chân tại chỗ.
“Có điều, trẫm nghĩ ngươi nên hiểu.” Bách Lý Tịnh không thèm quan tâm tới ánh mắt mọi người xung quanh, hắn bình thản tiếp lời Ngọc Băng, ngữ khí như đang tán gẫu: “Có lấy được ngọc tỷ thì cũng không tới phiên ngươi làm hoàng đế, mà lấy không được thì cửu tộc nhà ngươi đều phải bỏ mình. Chuyện chẳng có chút lợi lộc nào như vậy mà ngươi cũng làm sao? Ngươi là không cần mạng hay không có đầu óc?”
Tên thủ lĩnh hắc y nhân nghe xong những lời này không những không tiếp thu, trái lại còn phát hỏa. Hắn nheo mắt, chuẩn bị phất tay hạ lệnh cho đám người phía sau tấn công.
“Giúp trẫm trông chừng thái hậu và Vân nhi.” Bách Lý Tịnh khẽ quát, sau đó lập tức rút trường kiếm sẵn sàng chống trả.
“Nghe rõ chưa? Ưu tiên bảo vệ thái hậu và công chúa.” Ngọc Băng gật đầu, tiếp đó đột ngột cao giọng.
Đám hắc y nhân càng ép càng sát. Tên thủ lĩnh tưởng Ngọc Băng đang nói với đám quân hộ giá, hắn cười nhạt: “Ta nói cho ngươi biết. Chúng ta dám lấy 400 người địch 5000 binh lính của ngươi dĩ nhiên phải nắm chắc phần thắng rồi mới làm. Ngươi nghĩ tới giờ phút này bọn họ vẫn còn nghe lời của ngươi sao?”
“Dạ biết, nhị nguyên soái.” Từ trong đám cây rừng rậm rạp sau lưng đám hắc y nhân, một nhóm các cô nương ưu nhã bước ra, trên mặt cũng mang mạng che mặt tương tự Ngọc Băng. Chỉ có điều, bọn họ có khoảng 30 người, cũng hữu ý vô ý vây đám hắc y nhân lại, tổng cộng làm cho hiện trường có tới 4 vòng tròn người, trong cùng là hoàng gia đang co cụm lại với nhau, tiếp đến là đám quân sĩ hộ giá, ngoài nữa là hắc y nhân, cuối cùng là một nhóm cô nương.
Không khó để nhận ra, đám cô nương này chính là đám thôn nữ ban nãy ven bìa rừng, chỉ có điều thần thái, cử chỉ đột nhiên trở nên khác lạ. Còn nữa, mọi người có mặt đều đang thắc mắc, rốt lại nhị nguyên soái gì đó trong miệng họ là ai?
Chỉ thấy một nữ tử trong số họ nhàn nhạt lên tiếng, thần thái cùng Ngọc Băng có ba phần tương tự: “Nhị nguyên soái, Đại nguyên soái truyền lời, trừ tên thủ lĩnh là nhi tử của Lư Ngạc, còn lại đều là tử sĩ được huấn luyện một cách âm hèn, không còn nhân tính, không có nhân tình, không thể nói chuyện với họ. Nếu động thủ, chỉ có một con đường là trảm tận sát tuyệt. Đại nguyên soái còn đặc biệt căn dặn ‘nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình’. Người nói, tuy tâm tính của Nhị nguyên soái ôn hòa, nhưng mà so với việc bị người ta giết thì giết người ta vẫn là lựa chọn tốt hơn. Tuy chúng không làm gì được Nhị nguyên soái nhưng mà lưu chúng là chính là hậu hoạn ảnh hưởng đến an nguy của hoàng thượng, thái hậu, Tĩnh Dương công chúa và cả người của phe ta.” Chuyện tình liên quan đến việc chiến đấu tàn sát mà qua miệng của nàng trôi ra cứ như mây hồng nhẹ nhàng.
“Muội nói cái gì? Hắn,” Bách Lý Tịnh cau mày, chỉ tay về tên thủ lĩnh của hắc y nhân: “là nhi tử của Tể tướng?” Sau đó lại là một bộ dạng âm hàn băng lãnh: “Không phải là Lư gia Lư đại công tử đấy chứ?”
“Đúng là hắn đấy, biểu đệ của hoàng thượng.” Ngọc Băng gật đầu hết sức dửng dưng, kỳ thực nàng đã sớm nhìn ra, có điều vạch mặt hắn hay không cũng không còn quan trọng gì.
“Ngươi! Ngươi!” Thái hậu nghẹn họng, Bách Lý Vân cười khinh bỉ. Lư Ngạc lại vội vã lấp liếm: “Thái hậu đừng tin lời của đám người không rõ lai lịch này. Khuyển tử sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế chứ.”
“Biết đâu đấy!” Bách Lý Vân khịa một câu.
“Có phải hay không bảo hắn tháo khăn che mặt xuống thì biết thôi.” Vị cô nương ban nãy lạnh lùng buông một câu.
“Kệ hắn đi.” Ngọc Băng lên tiếng. “Lo chuyện trước mắt quan trọng hơn. Hắn là ai thì sau khi bắt được lột khăn sẽ biết. Bây giờ,” nàng lên tiếng, thanh âm nghiêm túc hẳn: “Ôn Hỏa kỳ tập trung bảo hộ sự an toàn của thái hậu, công chúa và thái sư. Thanh Thủy kỳ khống chế đám loạn thần tặc tử. Nhuệ Kim kỳ giải giới quân lính.”
Bách Lý Tịnh khẽ gật đầu, tiếp lời: “Ám vệ phối hợp với chư vị tướng quân còn lại giải quyết đám hắc y nhân trước mặt đi. Chừa tên thủ lĩnh lại.”
“Ám vệ?” Lư Ngạc cười to. “Thật không ngờ hoàng thượng còn có cả ám vệ, nhưng mà, xem tương quan lực lượng thì có thể nắm chắc mấy phần thắng đây?”
Đám vệ ẩn nấp xung quanh cũng vì một câu nói của Bách Lý Tịnh mà hiện thân, nhập chung vào với đoàn người của Hoàng gia tướng. Vị cô nương kia cũng lười dây dưa với loại người như hắn, trực tiếp phất tay: “Lên!”
“Ngươi cứ thử sẽ biết.” Bách Lý Vân lúc này lại trở thành người rảnh rỗi, thừa thời gian đi đấu khẩu với Lư Ngạc.
“Vân nhi.” Ngọc Băng không biết từ khi nào đã nhích lại gần nàng, ấn một thanh kiếm vào tay nàng. “Cẩn thận, tự bảo vệ mình, chiếu cố mẫu hậu, tẩu tẩu phải đi giúp hoàng huynh của muội.” Dứt lời, nhoáng lên một cái, nàng đã lướt ra ngoài hai trượng.
Bách Lý Tịnh dồn nén cơn tức lâu năm, hôm nay rốt cuộc có chỗ để phát tiết, một đường đánh tới, thị huyết thành ma, bảo kiếm Long Tuyền chém người như chém chuối, địch nhân chết như ngả rạ. Cộng thêm Ngọc Băng lo hắn có bất trắc nên bám sát phía sau, chỉ cần có kẻ muốn gây nguy hiểm cho hắn lập tức bị nàng chấn lui, thành ra vị hoàng đế này của chúng ta chỉ cần công, không cần thủ, hàn quang bốn phía, đâm, chém, bổ, đỡ, hất, xoay, tung hoàng dọc ngang như chốn không người.
Cục diện rất nhanh được ổn định, đám hắc y nhân ngã xuống gần hết. Tướng sĩ triều đình thì căn bản không hề có động lực chiến đấu, bị biến cố phát sinh ngoài ý muốn cũng buông tay, những tên ngoan cố cũng không chống nổi độc thủ của Y dược đường, một chút ‘hóa công tán’ đã khiến bọn họ ngoan ngoãn bó tay chịu trói, bỏ lại phụ tử Lư Ngạc đứng chết lặng. Tới lúc này, họ vẫn không biết được đám người kỳ lạ này rốt cuộc ở đâu ra, càng không thể ngờ được ngàn thăm vạn dò vẫn bỏ sót mất một cao thủ ẩn dưới lớp ngụy trang ngớ ngẩn, yếu ớt.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian, phần thắng đã nghiêng về phe chính nghĩa. Nhưng dù sao Lư Ngạc vẫn là một con cáo già, hắn ẩn nhẫn lâu năm, không phải chỉ để bồi dưỡng một đám người cỏn con như thế này, thua một trận nhỏ chưa tổn thất bao nhiêu nhân lực của hắn, hắn vốn đã giăng thiên la địa võng, hắn không tin hoàng đế có thể bình an thoát ra hết tất cả. Kịch hay còn ở phía sau….