Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi xảy ra quan hệ với người mình ghét, lần đầu tiên có thể xem là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba nên giải thích thế nào? Nghĩ đến cái này, Quan Hướng Lam liền nhức đầu.
Đêm đó cô và họ Ngôn chiến đấu đến trời sáng, đợi cô mơ mơ màng màng tỉnh ngủ thì đã không thấy người ở trong phòng rồi.
Thân thể đau nhức nhắc nhở cô, căn bản là tất cả của tối hôm qua không phải mộng, mà là sự thật!
Cô mặc quần áo tử tế xuống lầu, liền bị mẹ nói cho dù là ngày nghỉ cũng không nên ngủ đến xế chiều, Ngự người ta sáng sớm đã rời giường...
Mà Ngôn Tử Ngự ngồi ở một bên, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, tròng mắt đen nhìn thẳng vào cô, hai người cũng biết vì sao trễ như thế cô mới rời giường. Đầu sỏ gây nên chính là anh! Quan Hướng Lam vừa tức vừa giận, căn bản không muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô và anh không chỉ làm tình một lần, mà mỗi một lần bọn họ làm tình cô đều rất chủ động, hoàn toàn không có ý nghĩ phản kháng, thậm chí còn cùng lên đỉnh với anh, so xem ai ngã xuống trước.
Ô -- -. . . Cô điên rồi sao?
Từ ngày đó trở đi, cô liền bắt đầu tránh Ngôn Tử Ngự, ngoại trừ lúc ăn cơm ra, cô liền nghĩ cách giảm cơ hội gặp mặt anh, có lúc không cẩn thận chống lại ánh mắt của anh, cô cũng vội vàng dời mắt đi, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh.
Không có cách, vừa nhìn thấy anh, cô liền nghĩ tới chuyện đêm đó!
Hơn nữa ánh mắt anh nhìn chăm chú vào cô quá sâu thẳm, giống như cái nhìn soi mói, khiến cho cô không được tự nhiên, không biết nên làm cái gì bây giờ, không thể làm gì khác hơn giả đà điểu cố gắng mà tránh.
Thật may là không tới mấy ngày thì nhà họ Ngôn đã quét dọn xong, Ngôn Tử Ngự cũng trở về nhà cách vách, cô thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng thì ở nhà cũng không cần không được tự nhiên nửa rồi.
Hơn nữa, cũng có thể không cần nhìn thấy anh rồi. Cô biết mình như vậy rất "độc ác", nhưng không có cách nào! Cô thật sự không biết nên đối mặt với họ Ngôn thế nào... Nhiều lần ngoài ý muốn như vậy, cô không thể phủ nhận thật ra thì cô cũng có hưởng thụ, không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người anh.
Ít nhất cô chủ động thì không cách nào phủ nhận, hơn nữa, thật ra thì làm tình với anh thấy cũng không tệ lắm, cô cũng không ghét...
Nghĩ đến này mấy lần triền miên nóng bỏng, lòng Quan Hướng Lam liền nóng lên, gương mặt cũng nóng lên theo.
"A!" Lại tới! Cô lại nghĩ đến anh, cô đã xảy ra chuyện gì? Vừa tránh Ngôn Tử Ngự, lại vừa muốn anh.Cô trúng tà sao?
"Con đang làm gì thế? Sáng sớm kêu la cái gì?" Bị tiếng kêu của con gái hù, cha Quan không hiểu mà nhìn chằm chằm vào con gái.
"A Lam, gần đây con là lạ thế nào đấy? Nhìn con vẫn không yên lòng, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Mẹ Quan cũng nghi ngờ nhìn con gái, trên mặt đều là lo lắng.
Đứa con gái này, gần đây thật sự rất kỳ lạ, động một chút là ngẩn người, nếu không liền cau mày, ôm đầu, có lúc còn có thể cười khúc khích một mình.
"Không có, không có gì!" Quan Hướng Lam nháy mắt mấy cái, vội vàng cầm bánh mì nướng lên cắn một cái, cúi đầu cầm sữa tươi nóng lên uống."Con rất khỏe, không có xảy ra chuyện gì!"
Cô cố làm như không có chuyện gì, cũng không biết bộ dáng giấu đầu lòi đuôi càng làm cho người ta nghi ngờ.
Hai người già nhà họ Quan liếc mắt nhìn nhau, con gái của mình, sao bọn họ lại không nhìn ra cô có cái gì không đúng? Nhưng nếu cô không nói, bọn họ cũng không hỏi tới.
"Không có sao là tốt rồi, đúng rồi, con ăn no thì đến nhà A Ngự, chăm sóc Tâm Tâm giúp cậu ấy." Mẹ Quan dặn dò.
"Hả?" Nghe được tên Ngôn Tử Ngự, tim Quan Hướng Lam nhảy dựng, vội vàng ngẩng đầu kích động nói: "Con không muốn!"
"Hả?"Mẹ Quan liếc qua.
Nhưng lần này Quan Hướng Lam không chấp nhận lạm dụng uy quyền."Mẹ, con cũng phải lên lớp! Nào có ở không mà chăm sóc con gái cho anh ta? Hơn nữa con gái là của anh ta, sao anh ta không tự chăm sóc?"
"A Ngự có chuyện phải xuống núi một chuyến, mới nhờ chúng ta chăm sóc Tâm Tâm giúp, lớp học thì con không cần lo lắng, cha con sẹ dạy thay." Nghe được Ngôn Tử Ngự phải xuống núi, Quan Hướng Lam thở phào nhẹ nhỏm,vậy chứng tỏ cô sẽ không gặp anhsao? Mặc dù như thế, vì sao cô phải chăm sóc con gái giúp anh?
"Vậy, vậy mẹ có thể đi mà! Sao nhất định phải là con?"
"Bởi vì hôm nay mẹ của con có khóa học cắm hoa, lý do này con có thể chấp nhận chưa?" Mẹ Quan cười, ánh mắt cũng rất sắc nhọn.
Biết thái hậu không có kiên nhẫn, Quan Hướng Lam thức thời gật đầu."Dạ, được rồi, chăm liền chăm."Dù sao họ Ngôn cũng không ở nhà, cô không sợ.
Nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng trái tim cũng dâng lên một loại mất mát nhàn nhạt...
Dường như tên kia không thể nào thích cô!
Quan Hướng Lam nhìn cô gái nhỏ trước mắt , đầu lông mày nhẹ nhàng nhếch lên. Phụng mệnh của mẹ, cô đến nhà họ Ngôn chăm sóc đứa trẻ, mà sau khi Ngôn Tử Ngự giao con gái cho mẹ cô liền xuống núi, cũng không có gặp mặt cô. Nói không ra cảm giác trong lòng là gì, không gặp họ Ngôn, cô thở phào nhẹ nhỏm! Chỉ là không có cảm thấy rất vui vẻ.
Ngực không khỏi buồn bực, khiến cho cả người cô cũng cảm thấy hơi phiền.
Vậy coi như xong, đứa bé trước mắt còn làm như không thấy cô! Chính xác mà nói, hình như kể từ ngày cô hù dọa cô bé khóc, cô bé liền cách xa cô, hoàn toàn không dám đến gần.
Cô có đáng sợ như vậy sao? Rõ ràng người xấu xa là ba của cô bé, hết lần này tới lần khác người xấu đều là cô.
"Hắc, Tâm Tâm, chơi ráp hình rất vui sao?" Cô đến gần cô gái nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười mềm mỏng, hết sức lấy lòng.
Không có cách, thái hậu ra lệnh, nếu cô dám làm cho công chúa nhỏ khóc, thì cô xong rồi.
Ai! Địa vị của cô càng ngày càng thấp, ngay cả đứa bé cô cũng phải lấy lòng, thật là đáng buồn!
Con ngươi xanh xinh đẹp sợ hãi nhìn Quan Hướng Lam một cái, thân thể nho nhỏ lui về phía sau, sau khi lui về sau cách một khoảng, lại cúi đầu tiếp tục chơi ráp hình trên tay, chỉ là đôi mắt vẫn lén nhìn Quan Hướng Lam. Quan Hướng Lam sờ sờ lỗ mũi, nhìn cô bé nở nụ cười thật to, giọng nói nhẹ hơn.
"Tâm Tâm, con đừng sợ, dì sẽ không hung dữ với con."
Tâm Tâm liếc Quan Hướng Lam, thân thể lại lui lui, cách xa hơn.
Không được, phải có kiên nhẫn... Quan Hướng Lam hít sâu một cái, cười ngọt hơn, "Tâm Tâm, con xem này!" Cô lấy một cái khăn tay nhỏ ra, giơ giơ lên, sau đó đưa khăn tay nhét vào tay phải.
Cô vừa làm, vừa chú ý cô gái nhỏ, thấy đôi mắt tròn màu xanh nhìn cô, cô biết đã thu hút được chú ý của cô gái nhỏ.
"Con xem, khăn tay không ở trong tay của dì!" Cô giang hai tay, đã không thấy khăn tay rồi.
Tâm Tâm lập tức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm hai tay trống trơn, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên.
"Hắc hắc! Không thấy có đúng hay không?" Quan Hướng Lam phất tay một cái với Tâm Tâm, "Con biết khăn tay ở đâu không? Ở chỗ này."
Cô đến gần Tâm Tâm, tay trái sờ tóc của cô rồi thu lại, tay trái xuất hiện khăn tay nhỏ bé.
Mắt của Tâm Tâm trợn to lớn hơn, cô bé sờ sờ tóc của mình, tò mò nhìn tay trái của Quan Hướng Lam, bộ dáng ngạc nhiên này rất sinh động, đáng yêu làm cho Quan Hướng Lam cười.
"Khăn tay." Bị tò mò hấp dẫn, cô gái nhỏ quên sợ, chủ động đưa tay cầm lấy khăn tay của Quan Hướng Lam, tò mò ngắm nghía. Cô bé nhét khăn vào tay phải, giang hai tay ra, khăn tay lại rớt xuống, chân mày nhỏ nhỏ lập tức nhíu lại.
"Phốc... "Quan Hướng Lam không nhịn cười được.
Nghe được tiếng cười của cô, Tâm Tâm giương mắt, đưa khăn tay cho cô."Không thấy... " Cô bé khoa tay múa chân, muốn cô biểu diễn lại một lần.
"Được, làm lại một lần nữa." Quan Hướng Lam biểu diễn lại một lần, lần này làm khăn tay biến mất không thấy gì nữa biến thành một đóa hoa nhỏ.
"A! Hoa hoa... " Cái miệng nhỏ nhắn Tâm Tâm mở lớn hơn, nhận lấy hoa nhỏ, vui vẻ nhìn, lại ngẩng đầu cười nhìn Quan Hướng Lam, "Hoa hoa... "
Thấy lòng phòng bị của cô bé hoàn toàn biến mất, Quan Hướng Lam cũng cười, đứa bé chính là đáng yêu như thế, cô rũ mắt, vô tình nhìn tới khung ảnh trên đất. Cô cầm khung lên, thấy hình bên trên thì ánh mắt lập tức sửng sốt.Trong hình là một đôi nam nữ, nam rất quen mặt, là mặt cương thi mà cô ghét; ở trong hình, nhìn khuôn mặt tuấn tú lại không lạnh lùng, ngược lại chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, tựa sát bên cạnh là một cô gái ngoại quốc xinh đẹp.
Người phụ nữ kia có một đôi con ngươi màu xanh, vừa thông minh vừa nhanh nhẹn, cả người tản ra khí chất mê người, rúc vào trong ngực Ngôn Tử Ngự như một cô gái nhỏ.
Mà ánh mắt của Ngôn Tử Ngự nhìn cô ấy có chút dịu dàng, cánh môi cũng hiện ra cười nhạt, loại vẻ mặt này là lần đầu tiên cô thấy.
Anh đối với cô chỉ có xấu xa, chưa từng có dịu dàng!
"Ba Ba." Tâm Tâm đưa tay sát hình, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, đầu ngón tay út chỉ vào người phụ nữ trong hình."Ma Ma... "
Quả nhiên là người vợ đã mất của Ngôn Tử Ngự. Quan Hướng Lam rũ mắt, nhìn Ngôn Tử Ngự trong hình.
Cô nghe anh nói rất bình thản, nói chuyện về vợ rất lý trí, làm cho cô cảm thấy không hoàn mỹ chút nào, cảm thấy buồn tẻ vô vị.Nhưng mà nếu không phải thích, Ngôn Tử Ngự không thể nào cưới cô ấy? Cô nhìn anh trong hình, mặt mày hơi dịu dàng, anh như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ, ngực bỗng co rút đau đớn.
Cô che ngực, cau mày đối với đau đớn này, nhưng lại không thể rời bỏ anh trong hình, không thể rời bỏ ánh mắt dịu dàng của anh, nhưng dịu dàng này cũng không phải của cô.
Từ trước đến giờ anh chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn cô, không có, chưa từng có -. . .
Nghĩ tới đây, tim lại co rút đau đớn.
Lông mày càng nhíu chặt hơn, cô đang đau cái gì? Có cái gì tốt mà đau? Cô lại không thích anh, cô ghét anh muốn chết!
Ghét! Đáng ghét muốn chết...
Quan Hướng Lam không ngừng kêu ở trong lòng, nhưng đau đớn trong tim lại không thuyết phục được mình, cô không hiểu, vì sao lòng của cô lại đau?
Ngôn Tử Ngự biết Quan Hướng Lam tránh anh, trốn tránh rõ ràng như vậy, coi như là ngu ngốc cũng nhìn ra được! Anh không nói ra, cũng không ngăn cô, cứ mặc cho cô tránh né.Bởi vì, anh cũng cần suy nghĩ thật kỹ, tất cả đều rối loạn như ốc, hoàn toàn không có trong dự tính của anh, khiến cho anh cũng thấy phiền.
Làm tình với cô, là ngoài ý muốn thứ nhất, lúc cô nói muốn phủi sạch quan hệ thì anh không có lập tức đồng ý , thậm chí đoạt lấy cô lần nửa, giống như điên vậy, nổi điên mà dây dưa với cô, đây là ngoài ý muốn thứ hai.
Mà khi anh phát hiện mình lại không bài xích tiếp tục duy trì quan hệ như vậy với cô thì cái ý nghĩ ngoài ý muốn này hoàn toàn làm anh hoảng sợ.
Ngôn Tử Ngự không hiểu, anh không ổn chỗ nào rồi ? Anh hiểu rõ mình, cũng hiểu rõ Quan Hướng Lam, căn bản là hai người bọn họ không hợp.
Anh yêu yên tĩnh, cô thích náo nhiệt; anh lý trí, cô kích động; anh làm việc theo thói quen chu toàn, mà toàn bộ của cô là hành động bằng bản năng .Từ nhỏ đến lớn, cô gây họa một đống chuyện, anh đều nhìn thấy toàn bộ, lại thêm danh hiệu kỳ lạ, anh không hiểu, sao một cô gái thanh tú lại dã man như vậy, không có gì khác với con trai?
Khi còn bé, cô là vương của đám trẻ trong trấn; sau khi lớn lên, cô thành chị hai trung học cơ sở, sự tích dã man của cô gần như truyền khắp cả trấn nhỏ, là đối tượng để người dân trong trấn nói chuyện say sưa.
Cô không phải là người anh có thể hiểu được, anh chỉ là thích trêu chọc cô, cho dù thật sự là vì thích trêu chọc, anh cũng không tính đến chuyện làm tình với cô!
Từ trước đến này thì cô cũng không phải là người phụ nữ mà anh muốn, người phụ nữ anh muốn là bộ dáng giống như người vợ đã mất, đoan trang tao nhã, mọi cử chỉ giống như một người con gái xinh đẹp thùy mị, lúc này mới giống phụ nữ!
Mà không phải giống như cô, thô bạo giống như quả bom không hẹn giờ.
Đúng, dáng người của cô rất tốt, có toàn bộ mùi vị của phụ nữ, nhưng ở nước ngoài nhiều năm, anh cũng không phải là chưa từng gặp người có dáng người tốt hơn cô, vậy thì vì cái gì?
Tại sao gần đây anh luôn muốn cô? Tại sao nghe cô nói sự tích huy hoàng trước kia, anh không thoải mái? Tại sao nghe cô nói phủi sạch quan hệ với anh, anh đã cảm thấy chói tai, trực tiếp chặn miệng của cô lại, ngăn cản cô nói tiếp sẽ chọc cho anh tức giận? Ngôn Tử Ngự tự hỏi. Anh không phải là đứa ngốc chậm hiểu, thật ra thì đáp án anh cũng rõ ràng hơn bất cứ ai, nhưng anh không thể chấp nhận!
Sao có thể chứ? Sao anh có thể đối với cô -- . . .
Ngôn Tử Ngự nhăn sống mũi, buồn bực mở cửa, gần đây tâm trạng của anh quá phiền, tạm thời xuống núi làm việc, nhưng trong đầu anh đều là Quan Hướng Lam.
Cô gái kia làm cho anh phiền lòng, căn bản là không yên ổn được. Đã nói, cô chính là quả bom, chỉ cần đến gần cô, cô sẽ làm nổ tung cuộc đời của anh, mười năm trước là như thế này, mười năm sau cũng là như thế.
Ngôn Tử Ngự thở dài, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hơn mười một giờ, anh giao Tâm Tâm cho mẹ Quan chăm sóc, lúc này Tâm Tâm cũng đã ngủ.