Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ năm Lê Hạo mười bảy tuổi gặp Giản Ninh đến nay, Lê Dĩnh đã sớm biết em trai hắn tương lai sẽ ăn mặn chứ khó lòng mà ăn kiêng, bất quá hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề sẽ có em dâu là nam, nhưng là hiện tại đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi vì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một đứa nhỏ.
Đi bộ chân trái có thể vướng vào chân phải mà vấp ngã, ăn một bữa cơm đến cả đũa cũng dùng không xong, cả ngày cứ ngốc ngốc chạy qua chạy lại như vậy, mà ánh mắt Lê Hạo chính là thủy chung đặt trên người cậu, rất sợ chỉ cần đảo nhẹ mắt một cái, đứa nhỏ này sẽ lại phạm phải sai lầm.
Đứa nhỏ quả thật rất xinh đẹp, là dạng xinh đẹp mà bất cứ nam nhân nào cũng đều thích, tựa hồ ngang ngửa với Giản Ninh năm xưa, Lê Dĩnh đối với em trai mình phi thường không chút tin tưởng, một người vừa bướng bỉnh lại cứng đầu như Lê Hạo có thể có rất nhiều bạn giường, nhưng một khi gặp được người khiến hắn động tâm, Lê Hạo chắc chắn gặp quỷ gϊếŧ quỷ, gặp phật gϊếŧ phật. (Ý chỉ mù quáng đến mức điều gì cũng dám làm.)
Lê Dĩnh trong lòng thực sự lo lắng, bất quá một câu cũng không nói nên lời, nếu đứa nhỏ này thật sự không phải ngây ngô như vậy, nếu trên người đứa nhỏ này có một tia thế tục, Lê Dĩnh liền có thể đem Giản Ninh năm đó ra làm ví dụ, thật tốt giáo huấn Lê Hạo một chút, nhưng là đã cố tình cho người điều tra, rốt cuộc vẫn không tra ra được gì đáng ngờ.
Lại nghĩ, Lê Hạo là có bao nhiêu may mắn, ở giữa một thời đại như thế này, cư nhiên còn có thể tìm thấy một người hồn nhiên như vậy.
Lê Dĩnh trong lòng thầm kêu không tốt, chính mình thế nhưng cũng muốn thu phục đứa nhỏ kia, Duẫn Tuấn nói không sai, thuần khiết chết người, mà những suy nghĩ xấu hổ như vậy làm sao có thể nói ra thành lời.
Lê Dĩnh ngồi trước mặt Lê Hạo, hai người đã lâu không gặp hiện tại đương nhiên nhân cơ hội làm vài ly, rót ra chút rượu, Lê Dĩnh nâng ly, hỏi một câu: "Lão nhân gia coi trọng khuê nữ Hác gia, cậu thấy thế nào?"
"Thấy cái gì a? Anh cũng đã kết hôn đâu, làm gì có chuyện lão tử đây bị ra tay trước?"
"Đừng lôi anh vào, đó là chuyện sớm muộn." Lê Dĩnh nói: "Cậu nếu thật sự thích đứa nhỏ này, vậy thì dưỡng đi, dù sao bên ngoài cũng không thiếu người đã kết hôn vẫn dưỡng nhân tình bên ngoài, hơn nữa đứa nhỏ này lại ngốc như vậy, nước giếng không phạm nước sông cũng là chuyện khả dĩ."
Lê Hạo trừng mắt: "Em ấy khác những người đó."
"Có gì khác?" Lê Dĩnh nhướn mày: "Vậy làm cách nào để cả hai kết hôn? Làm cách nào để cậu ta có thể bước chân vào cửa Lê gia?"
"..." Lê Hạo nghẹn lời, hồi lâu vẫn không thể lên tiếng.
Hôi Hôi ngồi ở ghế dựa lắc lư hai chân học cắn hạt dưa, cậu thích nhất là đem hạt dưa bỏ ở trong tay dùng sức bóp nát, sau đó cẩn thẩn khẩy hết phần vỏ ngoài ra, theo lời Lê Hạo đem phần ruột có thể ăn được bỏ vào trong miệng, quả thật này là một phương pháp ăn hạt dưa, bất quá lại là phương pháp chậm nhất có thể.
Đợi đến khi Hôi Hôi rốt cuộc không còn kiên nhẫn, vung tay ném hết sạch hạt dưa lẫn vỏ vụn, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đến nhảy lên lưng Lê Hạo, ra sức kéo cổ hắn ôm ôm.
Lê Hạo bắt lấy cánh tay nhỏ, mắng: "Nhóc con em siết chết anh a, mau buông tay."
Hôi Hôi bỉu môi buông tay ra, chầm chậm từ trên lưng Lê Hạo tuột xuống, Lê Hạo ôm cậu vào lòng, hỏi: "Mới vừa làm gì đó?"
"Hạt dưa a, dì Tần cho, Hôi Hôi ăn."
"Hừ." Lê Dĩnh ở một bên cười khẩy: "Đại gia cậu, hóa ra cũng chỉ biết ăn thôi."
Hôi Hôi phản bác: "Đại gia ngươi, ngươi mới là chỉ biết ăn thôi."
"Chậc." Lê Hạo trừng mắt, mấy ngày nay Duẫn Hạ Thiên còn có Thẩm Thế Vân dạy đứa nhỏ này dạy đến không sợ trời không sợ đất, cùng nguyên bản luôn sợ hãi rụt rè trước kia đều khác xa, gặp ai liền muốn cắn người đó a: "Nhóc con em không được phép mắng người khác như vậy."
Hôi Hôi bĩu môi, lầm bầm.
"Nói gì hả?"
Tiếp tục bĩu môi, tiếp tục lầm bầm.
"Đại gia nhà em anh hỏi sao không trả lời?"
Hôi Hôi tức tối, trừng to mắt hét: "Anh xem anh xem, anh cũng mắng người khác như vậy, Hôi Hôi đều là học theo anh, anh được, Hôi Hôi lại không được, thật không phân rõ phải trái, không phân rõ phải trái chút nào."
"Hắc." Lê Hạo càng trừng to mắt: "Đại gia em nói không sai, là anh được phép mắng, còn em thì không, lại còn không mau nhận lỗi."
Hôi Hôi một bộ tức giận, hai mắt đã to nay lại càng to hơn, liền hướng về phía cánh tay Lê Hạo cắn xuống.
Không lâu sau đó, trên cánh tay Lê Hạo đường đường chính chính xuất hiện một loạt dấu răng nhỏ, hết cách ôm lấy Hôi Hôi đang thở phì phì, nhỏ nhẹ nói: "Em nếu không phải mèo thì là chó a, không chỉ cào người lại còn cắn người."
Hôi Hôi nhăn nhó, chu miệng nhỏ quát: "Em là người a ~~~~ không nói lý lẽ, liền cắn ~~~~"
Lê Dĩnh bật cười, đưa tay kéo Hôi Hôi đến trước mặt, cố ý hỏi: "Cậu dựa vào cái gì mà cắn em của tôi?"
"Của ngươi?" Hôi Hôi ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi: "Dựa vào cái gì lại là của ngươi?"
"Dựa...Dựa...Dựa vào việc chúng tôi là cùng một cha sinh ra." Lê Dĩnh đảo mắt nhìn cậu: "Tôi là anh của nó, nó là em của tôi, trong người chúng tôi chảy cùng một dòng máu."
"..." Hôi Hôi nghe có phần không hiểu, nhưng là hồi lâu sau đột nhiên nói: "Ta là của Hạo Hạo, Hạo Hạo là của ta, ta được cắn, ngươi không được cắn."
Lê Hạo cười, một là lời nói này hắn nghe thấy thật thoải mái, hai là hắn cười vì vật nhỏ này khẳng định đã hiểu lầm rồi, lại nghĩ đến Lê Dĩnh cũng muốn cắn hắn.
Lê Dĩnh có chút thích thú, muốn trêu đùa một phen: "Dựa vào cái gì cậu được cắn, tôi lại không được cắn?"
Bụi Bụi bỗng dẩu cái miệng nhỏ, quay phắt người chạy đến bên Lê Hạo, sau đó vùi người vào ngực hắn, nhỏ giọng nói với Lê Hạo: "Hạo Hạo, anh không phải sợ, người này nếu cắn anh, Hôi Hôi liền bẻ sạch hết răng của hắn."
"Như vậy thật tàn nhẫn a." Lê Dĩnh buồn cười nhìn Hôi Hôi, lên tiếng hỏi: "Vật nhỏ này là làm sao mà lớn được như vậy a?"
Lê Hạo ôm lấy vật nhỏ trong lồng ngực, dịu dàng cười nói: "Là do một tay em nuôi lớn."