Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiên Sở
  3. Chương 44: Đồng quan cộng huyệt (2)
Trước /140 Sau

Tiên Sở

Chương 44: Đồng quan cộng huyệt (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thông qua tình tiết đó, hai người đã không còn hoài nghi, như cuồng phong quay đâù xông trở lại về mộ cung.

Sau lưng ầm ầm rung hưởng, hồng quang chói mắt lưu sa đã cuồn cuộn xông xuống,sóng lửa cuộn lên cuồn cuộn, gào thét cuộn tròn bành trưóng.

Mấy mươi đồng nhân không kịp tránh ra, lập tức bị chìm vào trong, không còn tung ảnh

Hai người nhanh như điện rẽ không quay lại, xuyên qua khe giữa những đồng nhân, kim thú đang cuồng loạn chạy trốn mà lướt đi, xông tới chỗ có quan tài đen.

Lưu sa tốc độ cực nhanh, tiếng ầm ầm chấn động màng nhĩ, gió nóng, sóng lửa cuộn tới bao trùm mọi thứ.Một tiếng xì xì vang lên, tà áo xanh của Tiêu Vãn Tình cũng bắt phải lửa.

Mắt thấy tránh cũng không được, Sở Dịch lạnh người, thét bảo:" Tiêu cô nương, nàng đi trước đi!" tay traí đẩy mạnh một cái, đem Tiêu Vãn TÌnh không sai lệch phiêu nhiên đẩy bay vào trong quan tài, tự mình thì lập tức tập trung chân khí, phiên không phi vũ, thi triển Hồi phong phản hỏa đại pháp.

"hô!"

Từ song chưởng khí xanh cuồn cuộn cuốn lên, đánh vào lưu sa khí lãng, lập tức sóng cát đang đổ về phía trước bị chặn lại, đẩy lên trời cao.

Lưu sa ở phía sau theo đó tầng tầng xông đến, nhấp nhô như trùng trùng sóng biển, một đợt lại một đợt, nhanh chóng đổ xuống phía dưới.

Mượn khe hở trong khoảnh khắc này Sở Dịch thuận thế lăng không phi vũ, bay vào trong quan tài, bên tai ccòn nghe thấy tiếng Tiêu Vãn tình thét lên kinh hòang:" Cẩn thận!"

Kim sa loạn vũ, hỏa quang phả vào mặt,đạo lưu sa đó nhưng con quái khú mãnh cầm màu vàng kim, gào rú phả vào mặt bọn họ.

"Đinh"

trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Sở Dịch hai tay chộp lấy nắp quan đồng đen tiếng đậy lên trên, bốn bề lập tức trở về hoàn toàn tối đen.

Tiếng hỏa diễm nổ lục buc, tiếng mật điện sụp đổ, tiếng quái hống của kim nhân đồng thú… toàn bộ bị cách biệt ở bên ngoài, chi có tiếng thét của Tiêu Vãn TÌnh là vẫn như cũ vang vọng bên tai của Sở Dịch, rung màng nhĩ hắn suýt điếc.

Đồng quan dầy nặng,diện tích không gian bên trong không nhiều lám, chỉ đủ để bọn họ nằm dán chặt bên nhau.

Sở Dịch như một đứa trẻ bị Tiêu Vãn TÌnh ôm trong lòng, nhuyễn ngọc ôn hương, da thịt cọ xát, bờ ngực mềm mại đàn hồi đặt trên đỉnh đầu hắn.Dưới hỏa nhãn kinh tinh, hắn thấy rõ ở cách hắn chỉ khoảng một thốn, hai núm hồng tươi mịm màng đu đưa qua lại, thật muốn cắn một cái.

Một lúc sau đó hắn thần hồn điên đảo, vừa mới qua được nguy hiểm sợ hãi liền bị ném vào cửu tiêu vân ngoại.Hắn giờ không những không nghĩ đến hoàn cảnh long trời lở đất bên ngoài, mà ngay đối với việc mình bị khốn trong quan tài,vĩnh viễn không biết bao giờ ra được, hắn thấy cũng không đáng kể.

"Sở công tử? Sở công tử? người… người không sao chứ?"

Thấy Sở Dịch cả nửa ngày không nói một câu, Tiêu Vãn Tình chỉ nghĩ vừa xong hắn vừa cứu mình, bị đạo lưu sa cuối cùng kích trúng, trong lòng trầm lại, nỗi vui mừng được đào sinh, quay về từ chỗ chết đã tan biến như không hề tồn tại, trong lúc hoảng hốt, âm thanh cũng run lên.

Sở Dịch lúc này đang tâm hươu ý vươn,chìm sâu trong kỳ thú, lý nào lại muốn ngẩng đầu dậy, chỉ dụi đầu vàng ngực nàng, hàm hồ ư hư lên một vài tiếng, như biểu thị hắn vẫn còn khỏe.

Tiêu Vãn Tình thờ phào một hơi lớn, vui mừng nói:

" người không thụ thương à? Ta còn vì thế…."

Hai má đỏ bừng lên, nửa câu sau không còn nói ra hết được.

Hơi thở nóng bỏng từ mũi của Sở Dịch phả vào ngực, cổ nàng, Tiêu Vãn Tình toàn thân cảm thấy mềm nhũn, lập tức hiểu ra hắn vì sao mà không nói gì, "a" lên một tiêng, tai đỏ đến tận mang, cáu giận nói:" ngươi… ngươi…" không kìm nén được ngượng ngùng, đẩy nhẹ Sở Dịch ra ngoài.

Sở Dịch bị bất ngờ, trong quan lại cực kỳ hẹp, liền bị đập đầu vào thành hắc đồng quan kêu " ôi" một tiếng, Bạn đang xem truyện được sao chép tại: mTruyen.net chấm c.o.m

Tiêu Vãn Tình lần này bị dọa, đang định mở miệng hỏi thăm, thì mới nhớ ra, hắn đường đường lưỡng đại tán tiên thai hóa dịch hình mà thành, khư khư một cái cạnh quan tài sao có thể đụng đau hắn được? quá nửa là cố ý giả vờ khoa trương, chiếm lấy sự đồng tình của nàng,Liền "hứ" lên một tiếng, đỏ mặt không thèm lý tới.

Sở Dịch sau khi thai hóa, tính tuy đã cải biến thành phong lưu khinh bạc hơn rất nhiều, nhưng chưa quá bảy ngày, thần thức của Sở,Lý hai người vẫn còn chưa hoàn toàn dung hợp,bản tính vẫn còn đơn thuần, bị nàng nhìn thấu, liền thấy rất ngại ngần,lo lắng,nhưng cũng đành phải giả vờ cho trót, xuýt xoa giả vờ kêu đau.

Hai người bọn họ vốn đã có hảo cảm, đêm nay hóa địch thành bạn, đồng sinh cộng tử, vô hình trung quan hệ với đối phương gần hơn một chút. Lúc này đại kiếp đã được trừ, cùng quan chung huyệt, thân thể tiếp xúc, nghe được hô hấp của nhau, trong lòng càng khởi lên một loại cảm giác kỳ lạ.

Sở Dịch tim đập loạn lên thình thịch, qua một thời gian, nhịn không được, lặng lẽ đưa mắt liếc sang.

Trong đêm tối, khuôn mặt nàng càng rõ ràng, má lúm vựng hồng, sóng mắt như xuân thủy lung yên (nước xuân lồng trong khói) mê ly mông lung, khóe miệng như cười như không, đôi mày như bi như hỉ, không biết là giờ đang nghĩ cái gì.

Thần tình đó vừa ôn nhu ngọt ngào,lại vừa thẹn thùng ngượng ngùng, cùng hình dáng vừa thuần chân vừa tinh nghịch thường ngày của nàng tuy không giống nhau, nhưng lại chân thật hơn, động lòng người hơn.

Sở Dịch trong tim lập tức như bị mật châm đâm trúng, từng cơn đau ngọt ngào dâng lên, lòng nghĩ:" Lão thiên à lão thiên, thì ra người an bài ta đến nơi địa cung quan tài này, trừ long phiên hổ phù, lại cón có ý tốt thê này.Tầm nhìn xa gần khác nhau, đúng là phàm phu tục tử đoản thị như ta không thể nào hiểu được ý người. Trước kia ta nói ngươi không có nhãn, thật là rất oan uổng cho ngươi, ngươi đại nhân đại lượng, xin đừng nhớ thù này".

Rồi giật mình, nghĩ tiếp:" đúng rồi, huyền cung này là do Doanh chính nghìn năm trước xây lên, không lẽ lúc đó khi hắn luyện ra quá đồng quan này lão thiên đã sớm tính đến việc hôm nay? Địa cung hơn một ngàm năm không hề tổn hại, là để chờ ta với Tiêu cô nương đến đây?"

Chính lúc đang suy nghĩ hàm hồ, chỉ thấy Tiêu Vãn TÌnh nhè nhẹ thở dài một hơi, nhu thanh nói:

" Sở công tử, hôm nay rất may có người, ta mới có thể đào sinh từ chỗ chết, đại ơn đại đức, Vãn Tình nhớ mãi không quên."

Sở Dich giật mình, hồi lại thần trí, cười nói:" Ha Ha nếu như không phải có Tiêu cô nương cùng tiên nhân dẫn chỉ lối, lúc này ta đa phần đã chết trong loạn đao của ma môn quần hùng rồi, lại càng không thể bình bình an an, tìm ra long phiên hổ phù? Đại ơn đại đức của Tiêu cô nương, ta nên ghi nhớ trong lòng mới đúng."

Tiêu Vãn Tình cười yêu kiều, đôi mắt trong suốt từ khoảng cách một xích lấp lánh nhìn thẳng vào hắn, nhu thanh nói:

" Sở công tử, ta bất quá là ma môn yêu nữ, lai lừa ngươi suýt nữa mất đi tính mệnh, người vì sao lai cam nguyện xả thân cứu ta?"

Sở Dịch trong lòng nổi sóng, nhịn không được buột mồm cười nói:" tu trăm năm mới được cùng thuyền, tu ngàn năm mới được chung một gối, không biết bao nhiêu năm mới có thể tu được như ta, có duyên cùng nàng đồng quan cộng huyệt? Tiêu cô nương, ta và nàng đã có duyên phận, ta làm sao có thể để nàng chết chứ?"

Tiêu Vãn tình trong lòng rung đọng, đôi má như ráng chiều, mang tai nóng đỏ đỏ như muốn bốc cháy, vừa chua xót lại vừa thương yêu, lại vừa dâng lên một hơi ấm nồng nàn, vui thích cùng ngọt nào, quầng mắt hóa đỏ, vài giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt yêu kiều.

Bình sinh những lời phong nguyệt ngoạn tiếu nàng đã nghe qua không biết bao nhiêu ngàn lần, nhưng không biết vì sao, một câu đùa tếu không biết là hữu tâm hay vô ý này, lại có thể làm cho nàng lập tức ý loạn tình mê.

Nhưng lại nghĩ đến những câu nói này vừa được lại nói ra từ miệng một đứa trẻ, nhịn không được phì cười một tiếng, thấp giọng nói:

"Sở công tử, ngươi đã biến thành miệng lưỡi trơn tru như thế chứ từ bao giờ đấy? Những câu nói này không phải là người nói ra,còn tưởng là Sở thiên đế nói ra nữa?"

Sở Dịch nói ra câu đó, tự mình cũng cảm thấy sợ, thấy nàng nói như vậy, dường như không có hảo ý, liền ho lên một tiếng nói:

" Í, không biết bên ngoài thế nào rồi, đợi ta mở ra thử xem xét một lần"

Thoại âm vừa dứt, u hương phả vào mũi, lương ngọc dán vào mặt,đôi môi đột nhiên bị hai cánh môi ấm mềm âm ướt như cánh hoa phong trụ

Sở Dịch trong não oanh thiên nhất chấn, thiên địa quay cuồng.

Rồi lập tức đầu óc linh mẫn, không thày mà tự thông, như gió xuân thổi đến thì bách hoa đều nở, cái phong lưu thần thức của Sở Cuồng Ca đến lúc này như cỏ xuân vạch đất nhô lên, đâm chồi nảy lộc.

Chóp lưỡi hắn cuồng nhiệt quấn lấy răng môi nàng, phóng túng thưởng thức vị ngọt ngào, hơi thở ôn nhu, tiếng rên rỉ yếu ớt… giống như gió xuân lướt trên tai hắn, đem lại cho hắn sự run rẩy tê cóng cùng với cảm giác sung sướng cuồng dã.

Hai chiếc lưỡi thầm quấn quít lấy nhau, dòng nước dịu ngọt khẽ lưu chuyển. Hồn phách hắn như thể bị đôi môi mềm mại khéo léo của nàng hút ra khỏi người, mê mẩn như đang bồng bềnh trên mây, cùng nàng một chỗ trên cửu thiên trôi trôi dạt dạt.

Mê mê hồ hồ không biết bao nhiêu lâu, đột nhiên một tiếng động lớn vang,rồi quan cách bị nghiêng đi, trầm xuống phía dưới.

Hai người giật mình, còn chưa kịp từ trong sự mê say tỉnh lại, đồng quan lại rung chấn một trận kịch liệt, phía dưới mộ địa trống rỗng, đem theo lả người lẫn quan rơi nhanh xuống phía dưới.

"Chuyện gì thế này!" Sở Dịch rất kinh ngạc, hỏa nhãn kim tinh quang mang rực rỡ, xuyên thấy quá đồng quan, chỉ thấy bốn bề lưu sa cuồn cuồn như thác nước, phía dưới là một cái đáy động sâu mấy mươi trượng đang nhanh chóng đến gần

Còn chưa hồi thần lại:" dinh đang! Một tiếng kịch chấn, đồng quan đập mạnh vào lòng đất, chấn đến xương đầu hai người tưởng như muốn vỡ ra, trước mắt tối đen, hơi thở dồn dập.

Định thần nhìn lại,bên ngoài là một cái ngũ giác mật điện do tường sắt gộp lại với nhau, vài chiếc bàn long đồng trụ uy nghiêm đứng, đèn đuốc rực rỡ. Trên năm bức tường mỗi cái có một hắc đồng đại môn, đóng rất chặt, không biết là thông đến nơi nào.

Sàn nhà là cái lưới tung hoành,đều do hắc thanh đồng cứng rắn không thể so sánh được giao nhau mà thanh, xuyên qua mắt lưới tinh mật nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy sâu đen không thể đo được.

Viêm hỏa lưu sa như thiên hà, từ phía trên ầm ầm đổ xuống dưới, thấm qua kẽ lưới của sàn nhà, tiếp tục cuồn cuộn đổ xuống phía dưới

Sở Dịch hoảng nhiên hiểu ra, vừa kinh vừa hỷ, ha ha cười nói:" thì ra là như thế, chắc nơi đây mới chính cửa vào thật của Tần Lăng địa cung, Tiên nhân dẫn đã không lừa ta."

Tiêu Vãn Tình tuy nhìn không thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng đã đoán được đại khái, yên nhiên cười nói:

" Tần Thủy Hoàng mưu thâm tính xa,nhất định nghĩ rằng có một ngày nếu mình sống lại, chỉ cần mở cơ quan trong quan tài đồng, dẫn viêm hỏa lưu sa đổ ra phá hủy huyền băng thiết mật thất, đồng quan mới có thể theo đó rơi vào bên trong của mật cung.Đó đúng là cái gọi là đặt mình vào chỗ chết để được sống."

Qua thời gian nửa nén hương,lưu sa ở phía trên dường như đã chảy xuống cả, mọi thứ khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu,

Hai người chui ra từ trong quan tài, nhìn nhau cười, lúc này đều cảm cảm giác ngượng ngùng khó xử, không biết phải làm sao.

Tuy chỉ vừa mới rời xa một phiến khắc, nhưng nụ hôn trong quan tài hắc ám vừa xong xa vời giống như một giấc mơ.

Nghĩ đến mình vừa rồi không kiềm chế được tình cảm hôn một đứa hài nhi thân cao chưa quá hai xích, Tiêu Vãn Tình hai má mật tức vựng hồng như say, cảm thấy thẹn thùng, quay đầu không dám nhìn mặt hắn, mắt nhìn xung quanh một lượt,rồi bỗng nhiên a lên một tiếng thất thanh:

" nguy rồi, tiên nhân dẫn…."

Sở Dịch cũng kinh hoảng, nghe âm thanh quay lại, chỉ thấy thanh đồng la bàn trong tay nàng đã biến thành hình vòng cung, cái đồng nhân một tay giờ chỉ còn nửa thân người, vẫn còn hô hô loạn chuyển,

Chắc là trong lúc loạn chiến vừa rồi, pháo bảo không biết từ lúc nào đã bị viêm hỏa lưu sa kích trúng, hoàn toàn bị tan chảy biến hình.

Hai người trợn mắt líu lưỡi nhìn nhau một lúc, rồi như đột nhiên phát giác việc này thật hoạt kê thú vị khó tả, nhịn không được ha ha cất tiếng cười,không khí khó xử trước đây đã theo mây khói tan đi.

Tiêu Vãn Tình cười nói:"thế này hay rồi, năm cánh cửa này không hiểu cái nào mới là cửa ra, đành phải đoán loạn một lần thôi."

Sở Dịch bỗng nhiên tính xấu nổi lên, lắc đầu nói:" Tiếc quá, tiếc quá, nêu như cái tiên nhẫn đẫn là giống đực, vậy thì chúng ta có cách cứu rồi".

Tiêu Vãn Tình còn không hiểu, kỳ lạ đáp:"tại sao thế"

Sở Dịch nghiêm chỉnh nói:" nêu là giống đực, cho dù bị mất mất nửa thân trên, chí ít cũng còn có cái mỏ gà nhỏ ở phía dưới có thể giúp ta chỉ hướng?"

Tiễu Vãn Tình phì ra một tiếng, nhịn không được phì ra cười, thu ba lặng lẽ liếc qua hai phần giữa hai cái đùi mũm mĩm của hắn, hai má đỏ hồng cười nói:

" trước mắt chỉ có Sở công tử là giống đực thôi, người thử nói xem, chúng ta phải đi từ cửa nào đây?"

Sở Dịch đầy khí khái cười nói:" cái đó không đơn giản? vì thế bổn tiên nhân sẽ mở hết mấy cái cửa này ra,thể nào chẳng biết?

Hai tay liên tiếp phi vũ, đao khi như bôn lôi cấp điện, ầm ầm liên chấnm khoảnh khắc đã đem tất cả năm cái hắc đồng đại môn nhất tề mở ra.

Năm cái cửa mở ra, tịnh không có môn con đường nào,đằng sau mỗi cánh cửa đều lài một thất thất rộng mười trượng vuông, đầy ắp binh khí pháp bảo, thẻ trúc da đê, lấp lánh chói mắt, tỏa sáng đến nỗi mắt hai người đều muốn nở hoa.

Hai người cùng đại chấn, đưa mắt nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Năm cái bí thất đó đều là thương khố bí mật mà Tần Thủy Hoàng dùng để chứa thần khí thư tịch của ma môn ngũ tông cao thủ.

Mô phật, hai anh chị này càng ngày càng echi, tên Sở Dịch còn thêm bệnh " trí tưởng bở phong phú" nữa

Ánh đèn dầu hình nhân ngư chiếu sáng, soi rõ hai người khuôn mặt sáng tối bất định.

Trong năm gian bí thất đó, có hàng trăm pháp bảo, thần binh làm lóa mắt, ánh sáng rực rỡ giao nhau, rọi lên bức vách sách màu xanh đen, tỏa sáng mê ly lấp lánh như trong mộng.

Tu chân điển tịch của ma môn các phái vương vãi, chồng chất khắp nơi.

Dọc theo góc tường, hàng trăm rương đồng hòm vàng xếp hàng hàng lớp lớp, bị kỳ trân dị bảo, tiên chi linh dược …

Với mỗi người tu chân mà nói, cảnh tượng đó tựa như giấc mỹ mộng vô pháp hình dung, khó mà tin được.

Sở Dịch cùng Tiêu Vãn Tình kinh ngạc vui mừng, miệng há to mà không nói nổi nửa tiếng, nhìn nhau ngây dại một lúc, mới có thể hoan hô cười nói.

Tiêu Vãn Tình cười nói: "Sở công tử, Tần Thủy Hoàng cất giấu pháp bảo, điển tịch ma môn các phái tại đây, có thể nói đây nhất điịnh là nơi hắn định sống lại trùng sinh trong kế hoạch, tất có ám đạo thông lên mặt đất. Chỉ tiếc tiên nhân dẫn đã hỏng, muốn tìm lối thoát chỉ e tốn nhiều công phu…"

Sở Dịch nhìn những pháp bảo đó, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, cười nói: "Không gấp, không gấp. Vào núi bảo vật sao lại đi tay không về? Nơi đây chứa bao nhiêu là linh chi tiên đan có thể chống đói, từ từ rồi tìm xem. Nếu không có phải là phụ mỹ ý của Tần Thủy Hoàng bệ hạ?"

Hai người tinh thần đại chấn, trong ngoài kiểm tra cẩn thận xong nhất lượt, càng hưng phấn khó tự chủ hơn

Nhưng thần binh, pháp bảo đó không cái nào không là thượng cổ thần khí chưa từng thấy bao giờ, Sở Dịch tuy dung hợp thần thức hai người Lý Chi Nghi và Sở Cuồng Ca nhưng bất quá mười món chỉ nhận ra được một, hai

Ví như Hỏa phong đỉnh, Tích thủy châu, Phá kim hủy giác, Chấn mộc thiên lôi châu, vân vân

Nhưng chỉ thế thôi, cũng đủ làm người ta chấn kinh cuồng hỉ rồi.

Những pháp bảo này tuy không thể so sánh với Hiên Viên lục bảo, nhưng lấy ra bất kỳ món nào, đem so với đương kim ma môn thập đại thần binh,Tu chân 81 pháp bảo, chỉ e đều không hề thua kém.

Sở Dịch trong tim đập loạn, sờ mó các món chẳng muốn rời, tham niệm bốc cao. Tay nhấc hết món này đến món khác, không thể bỏ xuống món nào, đơn giản cầm lấy chiếc túi càn khôn to lớn, những thần khí đó bỏ hết vào.

Tiêu Vãn Tình đối với các pháp bảo khắp nơi tựa hồ không có nhiều tham luyến, chỉ quan tâm các quyền tu chân từng quyển một, ánh thu ba lưu chuyển, khuôn mặt đẹp sáng lên, xem đến chỗ tinh diệu, lại có vẻ kinh di không thôi.

Sở Dịch nhìn thấy nàng chuyên tâm như thế, không tự chủ được bỏ bảo vật trong tay xuống, quay đầu nhìn đến các quyển tu chân đó phân làm kim, thuật, thủy, hỏa, thổ 5 loại lớn, mỗi loại trong đó lại phân có các chủng pháp, bí quyết, đếm qua từng điểm, có nhiều đến 168 quyển. Trong các quyển đều là triện văn thượng cổ theo chữ khoa đẩu, Sở Dịch từ nhỏ đã thích nghiên cứu cổ thư, nhưng văn tự này chắc chắn tự nhiên với hắn, cho dù có một vài chỗ không nhận ra được, có thể căn cứ vào văn ý trước sau, đoán được tám, chín phần mười.Liền đó tùy tiện cầm một quyển "Thôi ngũ lôi hành vũ đại pháp" lên đọc, chỉ xem mấy dòng nhất thời tâm thần đại chấn, vừa kinh vừa kì, chỉ thấy phần giới thiệu viết:

Đạo sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi phân ngũ hành, ngũ hành sinh vạn vật ngũ hành tương sinh, vũ trụ căn bản kim sinh thuỷ, do đó lôi điện nổi lên, cầu mưa mong muốn mưa to, ngũ lôi đại pháp ứng với thần khí kim loại, xoa mây sinh điện, phép đứng giữa mưa sau khi Sở Dịch dung hợp thần thức hai đại tản tiên đạo ma, lẽ nào không biết những thần phù, chú ngữ (bùa chú) cảm ứng thiên địa, sai khiến lôi điện, thần mưa, do đó nắm được cách sai khiến mưa nhưng những phù chú thuật cầu mưa này đa phần là mật ngữ của các pháp sư thượng cổ truyền lại, thần bí nan giải, người cầu mưa chỉ biết như vậy mà không biết tại sao, vì vậy thường dễ thất hiệu.

Những phép tắc ngũ lôi hành vũ ấy tiệt nhiên bất đồng, lấy ngũ hành kim sinh thuỷ làm cương lĩnh, tạo thành nhất phái, không dùng bùa chú, không cầu thiên thần, để làm ngũ lôi đại pháp, phụ trợ bởi thần khí kim loại, có thể chấn lôi sinh điện, hô phong hoán vũ dễ dàng, đơn giản thông suốt, làm người mở mang tai mắt, Sở Dịch đọc sách cực nhanh, bất quá một khắc đã thuộc lòng quyển "Ngũ lôi hành vũ đại pháp" đấy, vui mừng không thể cản, lại cầm lên quyển "Linh tê ngự thú đại pháp chi tâm tâm tương ấn quyết" (Các bí quyết tương tự về đại pháp linh tê ngự thú), say mê đọc qua.

Quyển đó hoá ra là của đại cổ hoả tộc đại thần thần lửa, giảng cách cảm ứng nguyên thần dã thú, đồng cảm, do đó đạt đến mức tâm trí tương thông, gần 20 chữ và toàn văn ký hiệu dẫn đường, điều khiển, văn từ rõ ràng ngắn gọn, không có nửa câu chú ngữ phù quyết, chỉ thường là một chữ. Mỗi một câu như sét đánh vào đáy tim Sở Dịch, gây chấn động khiến Sở Dịch nhất thời mồ hôi ngừng chảy, kinh hãi nghĩ đạo: "Không thể tưởng thế gian còn có diệu pháp kỳ thuật thế này. Ta trước đây có thể nói là ếch ngồi đáy giếng, tâm thần kích động, nào pháp bảo, nào thần binh. Sau khi bị kỳ trân dị bảo ở đây xâm chiếm trí óc, hoàn toàn quên mất làm thế nào rời khỏi nơi đây, càng thiếu đi cái gọi là hứng thú tập trung đọc sách, liền đọc thuộc lòng toàn bộ 168 đại cổ điển.

Do hắn vốn ham học, liền liên tiếp nuốt xong hết những "Thất thập nhị biến" (72 phép biến hoá), "Ly hoả", "Khí binh lưỡng ngự đại pháp", "Triệu quỷ thuật" có một không hai chưa từng nghe tới, kỳ quái khôn cùng.

Đặc biệt "Thất thập nhị biến" của đại cổ cửu vĩ yêu hồ, nói đến lợi dụng chân khí, thần thức như thế nào, cải biến cơ thịt, xương cốt bản thân, đồng thời phụ trợ làm chướng nhãn (che mắt) đại pháp, tuỳ ý biến thành các chủng dạng ly kì quỷ dị khác nhau, lại thêm thuật châm kim đỉnh đầu, khiến phách án khiếu tuyệt.

Sở Dịch nhiệt huyết càng lúc càng tăng, chỉ cảm thấy trước mắt như có ánh sáng cuối đường hầm, đột nhiên khai lãng, như thể từng bước từng bước hợp xong trời đất mỹ diệu chưa từng thấy, trong tâm kinh hãi, cuồng hỉ, ngượng ngùng, tán thưởng như đại triều cuộn chảy, trộn lẫn dâng lên, trong lúc kích động, mê mẩn thích thú, không thể chịu nổi muốn cười loạn hoan hô.

Quảng cáo
Trước /140 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hệ Thống Game Sắc Tình: Nhập Vai Làm Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net