Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(sửa lỗi tên điện)
______
Xương cá ở chính giữa hồ cũng lật ngược theo lớp băng. Khởi đầu là thế vượt nước, kết thúc bằng thế vào hồ.
Đám đông ở điện Đăng Tiên chừng sáu bảy canh giờ. Thể lực ai ai cũng mòn quá nửa, ấy thế nhưng sự xuất hiện hiếm hoi của yêu vật lại khiến họ không thể tiến vào trạng thái tập trung và căng thẳng ngay lập tức.
Tất cả mắc kẹt trong lớp không gian được tạo thành bởi xương rắn và lớp băng. Không chỗ trốn. Chỉ có thể giương mắt nhìn đất trời đảo lộn.
Cơn ớn lạnh xung quanh ngày càng rõ rệt. Xương khớp mọi người bắt đầu tê cứng, khói trắng cũng bắt đầu phả ra rõ ràng từ hơi thở.
Doãn Từ không lo lắng.
Dù đoàn người có chết hết tại nơi này thì y cũng có thể gom được Phật châu. Chẳng qua nếu chỉ còn mình y thì đoạn đường tiếp theo sẽ gặp rắc rối- ai biết có thể xuất hiện cơ quan cần nhiều người khởi động hay không.
Nếu trục trặc xảy ra khiến y bị giam lỏng dưới quỷ mộ trong thời gian dài, thì y tuyệt đối không thể nào chịu thấu.
Phải nghĩ cách cứu người ra.
"Thả ta xuống đi sư tôn, ta có thể giẫm lên xương rắn."
Thời Kính Chi ngồi xổm xuống và vuốt ve xương trắng: "Ừ, được... A Từ đừng chạy linh tinh, để ta nghĩ cách."
Lúc này điện Đăng Tiên đã xoay được một nửa, nước hồ tràn vào qua kẽ hở của tầng băng, nước dâng xâm xấp xương rắn. Đợi không bao lâu nữa, tất cả sẽ bị hòa tan.
Không gian đổi chiều đem lại cảm giác tức ngực, không khí trôi đi trước mắt, cảm giác có thể bức điên một người tỉnh táo.
Thi Trọng Vũ không hoảng loạn, nàng toan phá vỡ lớp băng chưa chạm nước bên cạnh. Thời Kính Chi cũng bắt đầu nổi kim hỏa đốt xương rắn gần nhất. Diêm Thanh thì biết thân biết phận mà ôm hành trang ngồi chờ trong ngoan ngoãn, thi thoảng lại nhích mông dời sang vị trí trống, bộ dạng thuận theo ý trời.
Nhưng kẻ gặp chuyện đầu tiên lại là chính cậu ta.
Diêm Thanh đạp lên một khúc xương rắn song không thành. Cậu ta giẫm xuyên thẳng qua lớp xương rồi rơi tõm xuống nước, chìm vào đáy hồ trước mắt mọi người. Có điều khác với những kẻ hy sinh, cơ thể cậu ta không hề bị ăn mòn.
Chẳng qua nước hồ sủi bọt đục ngầu, không ai thấy cậu ta chìm tận nơi đâu.
"Bình tĩnh, là huyễn thuật." Thời Kính Chi chạm lên khúc "xương rắn" nọ, những ngón tay dễ dàng xuyên qua ảnh ảo.
Mọi người chăm chăm để ý mê cung nên sẽ không để ý xương rắn có thiếu mất mẩu nào hay không, huống hồ đây còn là một huyễn thuật tinh xảo.
Đám đông lập tức đứng im. Thi Trọng Vũ khua kiếm phá thuật pháp, xương rắn từ từ biến mất, để lộ một chỗ trống chỉ đủ cho một người lọt xuống. Thời Kính Chi ném vào đó một miếng thịt khô, thịt khô tức thì tan trong nước, không khác gì khi trước.
Nước hồ tiếp tục dâng lên, Thi Trọng Vũ vội vã hô to: "Chắc hẳn huyết thống của Diêm Thanh đã kích hoạt thứ gì đó, vừa rồi ai nhìn rõ không?"
Doãn Từ chỉ tay: "Hướng cát chảy có vật lạ."
Cao thủ nghe qua là hiểu, mọi người đồng thời nhìn xuống đáy hồ.
Nước xanh trộn cát trắng, luồng nước đục mờ xen lẫn những bọc dịch mềm mại và trong suốt, xanh cùng màu với nước trong hồ. Chỉ nhìn lướt qua sẽ rất khó phát hiện ra chúng, bởi chúng chẳng khác nào lưu li dưới mặt hồ.
Bọc dịch dạng kén tằm, vừa đủ cho một người chui lọt.
Thời Kính Chi hít sâu: "Cái này trôi loạn khắp nơi... xem ra chỉ chủ động đón đời sau của nhà họ Diêm thôi."
Thế trận trước mắt cho thấy họ cần phải qua lỗ trống vào trúng một bọc dịch nào đó. Nếu nhảy lệch hoặc hụt mất, nhẹ thì mất tay chân, nặng thì bỏ cả mạng.
Phái Thái Hành không còn nhiều người, toàn là người thân tín của Thi Trọng Vũ. Họ gật đầu với nàng rồi lần lượt nhảy xuống. Bọc dịch bao lấy họ, chẳng mấy chốc đã chìm xa xăm.
Vấn đề ở chỗ bọc dịch di chuyển rất nhanh, cơ hội vừa đến đã vọt qua trong chớp mắt. Tưởng dễ nhưng gặp mới biết dễ chùn chân. Lúc đến phiên mình, Kim Lam tái mặt, chân miết miết xuống mặt băng không dám tiến lên.
Thi Trọng Vũ lựa đúng thời cơ đẩy hắn xuống. Kim Lam hít một hơi kinh hồn, kịp thời co người lại nên chỉ để lọt mảnh áo ra ngoài.
Mảnh áo bị nước hồ ngấu nghiến.
Tiếp theo là người của phủ Dung Vương.
Người trong kiệu không xuống kiệu. Chiếc kiệu tự động xếp thành dạng thùng bao kín kẻ ngồi trong. Các cao thủ của phủ Dung Vương thả trực tiếp chiếc kiệu xuống lỗ trống mà không cần quan tâm đến bọc dịch, ấy vậy mà kiệu không hề tan nát.
Lạnh lùng nhìn phủ Dung Vương rời đi xong Thi Trọng Vũ mới nhảy xuống hồ. Lúc này, trên xương rắn chỉ còn mình Doãn Từ và Thời Kính Chi, mà mặt băng thì sắp lật ngược hoàn toàn.
"A Từ, nào, ta canh thời gian cho ngươi." Thời Kính Chi hít sâu.
Doãn Từ lắc đầu: "Không."
"Đừng sợ."
"Cái lỗ này giống bẫy hơn là lối thoát. Nếu sư tôn đoán không nhầm thì bọc dịch xuất hiện nhờ có Phật châu." Doãn Từ nhanh chóng nói. "Ta có thể tự nhảy được, nhưng nếu không có Phật châu thì có khả năng bọc dịch sẽ biến mất."
Hai lựa chọn. Một là Thời Kính Chi lấy lại Phật châu và để y nhảy xuống trước. Hai là Thời Kính Chi nhảy trước, bản thân y sẽ tự nhảy sau cùng.
Dù họ chỉ có một viên Phật châu nhưng vẫn quý. Doãn Từ vừa định cởi Phật châu trả về...
Thời Kính Chi: "Ngươi chắc chắn tự nhảy được chứ?"
Doãn Từ khựng lại: "Cái gì?"
"Ta hỏi ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không nhảy chệch phải không?" Thời Kính Chi nhón chân, sợ đế giày bị ăn mòn.
"Chắc chắn, nhưng..."
Thời Kính Chi cười, ngắt lời: "Vậy vi sư đi trước. Yên tâm, ngươi đã cầm Phật châu thì vi sư nhất định sẽ tới tìm ngươi."
Dứt lời hắn dứt khoát nhảy xuống, chìm xa.
... Tư tưởng của hắn quả khó nắm bắt. Một đồ đệ mới quen, một viên Phật châu có thể dẫn ra manh mối cứu mạng, trọng khinh bên nào chẳng phải đã quá rõ rồi sao?
Doãn Từ trầm tư hồi lâu rồi cũng nhảy xuống hồ.
Chỉ một giây sau mặt băng đã hoàn toàn đảo lộn, nước hồ tới tấp tràn vào. Xương rắn vốn nằm dưới mặt băng nay lại lật lên trên, tạo thành một mê cung mới.
Quá trình lặn xuống không lâu. Chẳng qua không rõ bọc dịch làm bằng gì mà lại khiến Áo Da Quỷ nhăn nhúm, tạm thời không thể sử dụng.
Có tiếng đá va chạm vang lên trên đầu. Doãn Từ chỉnh tư thế, tiếp đất trong lặng lẽ, đoạn cởi cả đồng phục môn phái lẫn chiếc Áo Da Quỷ. Y ẩn khí, nấp mình trong bóng tối mà quan sát gian phòng trước mặt.
Gian phòng không lớn không nhỏ, không giống mộ thất. Giữa phòng đặt một thứ hình trụ cao chạm trần nhà, đáy trụ là một cái hố sâu hun hút. Phía bên kia phòng nằm lăn lóc bốn giáo đồ Lăng giáo và một hòa thượng chùa Kiến Trần.
Doãn Từ thử liếm ngón tay- quả nhiên, bọc dịch chứa thuốc mê, khiến cho đầu lưỡi y tê tê trong nháy mắt.
Nhìn khắp một vòng xung quanh, Doãn Từ đoán được đại khái ý định của Diêm Bất Độ. Y nhẹ nhàng nhảy lên nấp sau một pho tượng mặt quỷ, toan âm thầm theo dõi tình hình.
Không lâu sau những người ngất đi đều dần tỉnh lại. Trong phòng chợt thổi bừng ánh lửa như đã căn đúng thời gian. Ánh lửa hắt lên cột đá, từ từ để lộ ra một hàng chữ.
Người Lăng giáo tiến lên trước hết.
"Lục trưởng lão, trên, trên này viết 'Ban phát nghìn vàng, năm bước lên tiên'... nghĩa là gì vậy?"
Lục Phùng Hỉ, một trong những trưởng lão của Lăng giáo, sở hữu một khuôn mặt lừa bệnh hoạn. Lão có tác phong hành sự âm độc và bỉ ổi, Doãn Từ đã từng nghe qua. Tuy nhiên võ công của lão cũng khá ra trò, tạm thời có thể đọ được hai Thời Kính Chi rưỡi.
Lục trưởng lão cầm đuốc soi kỹ cây cột: "Trong giáo có ghi chép, vật này được gọi là 'Khổ Biệt Ly'. Đỉnh cột đá đặt báu vật ngàn năm có một. Cần ném vật nặng xuống hố hiến tế thì cột đá mới có thể hạ xuống."
Nói đoạn gã thu đuốc, cười gằn: "Vật nặng ấy à, ít nhất phải nặng bằng năm trai tráng."
Mọi người kinh hãi.
Hòa thượng chùa Kiến Trần: "Ném đá vụn có tác dụng không?"
Lục Phùng Hỉ cười khẩy: "Đá quanh đây đều là đá Mạc Viêm, đao thương vô ích. Lối vào của chúng ta cũng bị tấm đá chặn kín, không thể trở lại theo đường cũ."
Hòa thượng im lặng dựa lưng vào tường, thầm niệm kinh. Lục Phùng Hỉ đi lại trong phòng, sắc mặt hơi u ám: "Ta không tìm thấy cửa ra nào khác."
"Thánh, Thánh giáo chủ muốn giam chúng ta ở đây đến chết?"
Mọi người tới đây qua bọc dịch nên cũng không ai xách theo nhiều đồ. Vấn đề ở chỗ trong phòng tổng cộng chỉ có năm người, nhỡ tất cả đều đi người không thì chẳng lẽ không ai được phép sống sót chờ cột đá hạ xuống?
Diêm Bất Độ tính nhầm?
Lục Phùng Hỉ chép miệng: "Cột đá hạ xuống, khả năng trên đỉnh sẽ có cửa ra. Xem ra không thể không động vào 'Khổ Biệt Ly' rồi."
Nói đoạn lão lại giở giọng ca ngợi: "Thánh giáo chủ sẽ không mắc sai lầm, chắc chắn trong phòng còn kẻ nào khác... Chuột nhắt phương nào, dám giả thần giả quỷ trước mũi ta đây?"
Doãn Từ cười khẽ, tiếp đất chân trần.
Y đã cởi giày, cởϊ áσ Da Quỷ, trên người chỉ có một lớp áo trong màu trắng trông như ma quỷ. Chẳng qua tóc đen lả lướt tôn khuôn mặt như tranh, có là quỷ cũng phải là diễm quỷ. Không khí âm u trong huyệt mộ nơi này lại càng tô điểm dăm ba nét mông lung mơ hồ như mây mỏng họa trăng, ngọc dịu tản khói.
Năm người đối diện chìm vào yên lặng- chắc chắn kẻ mới đến đã giấu thân phận. Nếu không không thể có người không nhận ra khuôn mặt này nếu từng gặp một lần.
Thấy đối phương tay không tấc sắt, Lục Phùng Hỉ thoáng thả lỏng: "Kẻ nào?"
Doãn Từ cười đáp: "Kẻ chết."
Tiếc rằng lão không giống sư phụ gà mờ nhà y, Lục trưởng lão không buồn run lấy một lần, mà tức giận vung chùy xông lên: "Chết lại càng tốt, vừa khéo hiến ngươi đầu tiên!"
Các đệ tử Lăng giáo còn lại vẫn ngẩn ngơ: "Trưởng lão gượm đã, vị này trông như vậy chưa biết chừng là thần tiên..."
Lục Phùng Hỉ tức không xả được: "Thần quái quỷ! Nhìn ánh mắt hắn đi, gọi là lệ quỷ còn hợp lý hơn đấy!"
"Đáng tiếc." Doãn Từ tránh đòn nhẹ tênh. "Nếu ngươi giảm bớt sát ý thì biết đâu, ta lại thật sự dùng tiên thuật cứu các ngươi ra ngoài."
"Không dám báo tên họ, còn thần tiên thá gì?" Lục Phùng Hỉ lạnh lùng nói.
Doãn Từ chỉ mỉm cười. Sau đó y chợt xoay bước đến bên người hòa thượng chùa Kiến Trần. Hòa thượng chưa kịp phản xạ thì đã bị đánh một chưởng lên trán và bị điểm đồng thời vài huyệt đạo.
Hòa thượng ngã xuống, hôn mê.
Ba tên đệ tử Lăng giáo lập tức xúm lại nâng hòa thượng lên định ném xuống hố hiến tế. Doãn Từ nhếch môi, một chưởng lướt qua, ba kẻ văng vào vách đá hộc không ít máu.
Lục Phùng Hỉ cười quái dị: "Đánh giỏi lắm, lát nữa ném cùng một thể!"
Lục trưởng lão cười thì cười chứ cũng tự biết mình không phải đối thủ. Lão dần chuyển từ tấn công sang phòng thủ, chạy loạn khắp phòng. Đã gạt bớt được mấy thứ vướng víu nên Doãn Từ truy sát càng thêm đằng đằng sát khí.
Tiếc rằng Lục Phùng Hỉ chạy trốn rất hèn, cảnh tượng không khác nào trò mèo vờn chuột.
Quái lạ. Võ công của Lục Phùng Hỉ quá tầm thường, không giống giang hồ đồn thổi. Doãn Từ nhíu mày, bắt đầu ra tay cẩn thận.
Lục Phùng Hỉ từng gϊếŧ chết các cao thủ hàng đầu như Lộng Tuyết Thương chủ- Thôi Vấn và Lão Phá Núi- Phùng Nhất Thiện, chắc chắn còn giấu ám chiêu nào khác. Hiện giờ lão bị Doãn Từ đánh cho thương tích đầy mình, thảm hại nhếch nhác nhưng lại không hề có ý trả đòn.
Vũ khí của lão có nhúng độc nhưng độc tính không mạnh, chẳng qua là chất vũ khí khá lạ mà thôi. Tuy nhiên dưới ánh lửa chập chờn, Doãn Từ không thể thấy rõ chiếc chùy vốn đã phủ đẫm máu.
Lục Phùng Hỉ thở hồng hộc, như đã thật sự cùng đường. Thế nhưng Doãn Từ lại càng thêm thận trọng, chỉ đứng cách một khoảng đánh ra từng chưởng phá gió.
Y không chết được, nhưng cũng không muốn bị ném xuống hố hiến tế sau khi trúng kế. Một khi đủ sức nặng miệng hố sẽ bị đá Mạc Viêm lấp kín, giam giữ y dưới sâu thẳm mộ hoang.
Chỉ thoáng nghĩ đến chuyện này, cơn rùng mình lạnh lẽo đã ngấm sâu trong lục phủ ngũ tạng y.
Thấy đối phương không muốn áp sát, Lục Phùng Hỉ nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng đen vàng thối rữa. Đoạn lão bất thình lình tách chiếc chùy đẫm máu ra làm đôi rồi gõ vào nhau: "Ngã!"
Doãn Từ chống được độc, nhưng không phòng được âm thanh nguyền rủa tràn vào não. Lấy máu tế binh khí vốn là tà thuật. Y khựng lại khi nghe thấy tiếng vang ác ý này.
Lục trưởng lão gõ hăng say với nét mặt đắc ý: "Dù có là Đại La Kim Tiên, chỉ cần có tai là đều sẽ sụp đổ trong âm Bi Hãi của ta. Tên nhóc nhà ngươi có tránh xa cũng vô ích, chết chậm cũng chỉ là đau dài mà thôi."
Nói đến đây sắc mặt lão đã xanh đen, thất khiếu chảy máu. Rõ ràng là một chiêu hại người hại cả mình.
"Chiêu này của ta, khụ, chưa từng chừa đường sống. Mau ngã xuống cho ta-----"
__________
Tác giả có lời:
Doãn Từ: Sư phụ= đơn vị đo sức chiến đấu
Thời Kính Chi: Nghiệt đồ (;ω;)
Doãn ma đầu cũng rất đẹp.
Chẳng qua bình thường ẩn mình dưới Áo Da Quỷ, đành để Thời hồ ly lấn lướt trước.