Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, Mục Cẩm đến Viên phủ một chuyến. Thượng thư lệnh Viên Canh là đệ đệ của Hoàng hậu, hắn phải gọi là cữu cữu.
Mấy hôm trước Hoàng hậu đã làm chủ quyết định hôn sự của hắn và Viên Ngọc Chi, ngày được chọn là mùng tám tháng sau. Vì là ý của Hoàng hậu, nên Mục Cẩm không nghĩ ngợi gì nhiều đã đồng ý.
Hôm qua được Mạch Sương nhắc nhở, mới nhớ ra quả thật trong cung có một cung quy, trong vòng nửa năm sau khi Hoàng tử sắc lập chính thất không được nạp trắc phi. Chỉ e chính Hoàng hậu nương nương cũng quên mất cung quy này, cho nên mới vội vã gả chất nữ của mình cho Mục Cẩm.
Mục Cẩm mới được sắp lập làm Thái tử hơn nửa năm, sắc lập Thái tử phi chưa đầy hai tháng, nếu nạp trắc phi vào lúc này, văn võ bá quan trong triều đình sẽ lén lút nghị luận. Nếu có kẻ hữu tâm nào đó nói với Hoàng thượng rằng Thái tử điện hạ hoang dâm vô độ bất vụ chính nghiệp, nhất định sẽ có không ít phiền toái.
Vì cuộc tranh giành vị trí Thái tử đã để lại rất nhiều vết xe đổ, Mục Cẩm không thể không thận trọng, hành sự cẩn thận. Hôm qua suy nghĩ xong, quyết định tới Viên phủ một chuyến, bàn bạc với Thượng thư lệnh về chuyện hoãn hôn sự rồi mới vào cung bẩm báo Hoàng hậu nương nương.
Thượng thư lệnh Viên Canh nghe Mục Cẩm nói xong, vô cùng đồng ý: “Thái tử điện hạ nói rất phải. Trong triều đình nhiều lời ra tiếng vào, người mới lên được Thái tử vị, chuyện gì cũng phải cẩn thận. Còn về hôn sự của người và tiểu nữ, lùi lại một thời gian cũng không sao.”
“Đa tạ cữu cữu đã thông cảm.”
Viên Canh hít sâu một hơi: “Bên phía Ngọc Chi, cứ để thần nói lại. Từ nhỏ nó đã hiểu chuyện, nhất định cũng có thể thông cảm.”
Mục Cẩm nói: “Nếu bản cung đã hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Sau Trung thu là qua thời hạn nửa năm, bản cung sẽ phong quang đón Ngọc Chi vào cửa.”
Viên Canh cười nói: “Nếu Ngọc Chi nghe được những lời này của người, không biết trong lòng sẽ vui như thế nào.”
Ngồi xe ngựa trở về phủ, Mục Cẩm đi về phía chủ phòng, bất chợt nghe thấy tiếng đàn, hiếu kỳ khi trong phủ có người biết đánh đàn. Đi vòng qua một hành lang, trong chòi nghỉ mát, một nam tử áo trắng ngồi thẳng, mười ngón tay thon thả đang nhảy nhót trên những dây đàn, vẻ mặt tĩnh lặng, bên cạnh cậu là một bụi trúc xanh thanh mảnh, xanh um tươi tốt, phối hợp với bóng dáng cậu khi gảy đàn, tựa như một bức tranh.
Mục Cẩm nhìn mà thất thần, nhất thời quên cả bước tiếp, lại còn lùi về phía sau.
“Thái tử điện hạ.” Một giọng nói vang lên từ sau lưng, là nha hoàn Đông Linh của Mạch Sương. Tiếng đàn ngừng lại, Mục Cẩm chột dạ, lập tức lại lạnh mặt, nhấc chân đi về phía người trong chòi nghỉ mát.
Mạch Sương đứng dậy, chắp tay: “Thần tham kiến điện hạ.”
Mục Cẩm nói: “May có ngươi nhắc nhở, bản cung mới nhớ ra đúng là trong cung có một cung quy như vậy, thế nhưng, sau Trung thu, ngươi đừng hòng ngăn cản bản cung.” Còn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ ngăn cản.
“Không đâu.” Mạch Sương đáp.
“Vậy là tốt nhất.” Mục Cẩm nói xong, quay người nghênh ngang rời đi. Sau đó, chính hắn cũng cảm thấy mấy lời vừa rồi của mình hơi vớ vẩn, dường như đang đắc ý trước mặt cậu, lại cũng giống như muốn che giấu sự bối rối khi đó.
Mục Cẩm đi rồi, Đông Linh bưng trà đến cười vui vẻ nói: “Công tử, vừa rồi Thái tử điện hạ nghe trộm cậu đánh đàn đó, em thấy hết rồi.”
Trong mắt Mạch Sương không hề có chút gợn sóng, nhấp một hớp trà: “Vị trà quá nồng, sau này đừng cho nhiều lá trà vào.”
“Vâng.” Đông Linh thấy công tử nhà mình không muốn nhắc đến Thái tử điện hạ, cũng không nói nữa.
Sau khi Viên Ngọc Chi nghe được từ cha mình về chuyện phải hoãn hôn sự, trong lòng không thể không buồn bực, phát tiết một hồi trong phủ. Cả hai cha mẹ phải ở bên cạnh an ủi mãi, nàng mới lau sạch nước mắt trên mặt.
Đợi khi trang điểm lại xong, lại đến phủ Thái tử một chuyến, không hề che giấu vẻ không vui trong lòng. Nàng ôm cánh tay Mục Cẩm, nói: “Mục Cẩm ca ca, muội đã nghe cha nói rồi. Huynh là Thái tử, nhất định không thể để người khác có cơ hội bàn ra tán vào, điều này muội hiểu.”
Mục Cẩm đưa tay xoa đầu nàng: “Muội có thể thông cảm là tốt nhất.”
Viên Ngọc Chi được đằng chân lân đằng đầu ôm cả người hắn, ngả đầu vào vai hắn: “Muội có thể chờ, bao lâu cũng chờ được, kiếp này ngoại trừ Mục Cẩm ca ca, muội không gả cho ai hết.”
Mục Cẩm tiếp tục xoa đầu nàng, để mặc cho nàng dựa vào người.
“Phải rồi, Mục Cẩm ca ca.” Viên Ngọc Chi ngẩng đầu từ trong lòng hắn: “Có một chuyện muội không hiểu.”
“Chuyện gì?”
Viên Ngọc Chi nói: “Nếu Mục Cẩm ca ca không thích tên họ Doãn kia, tại sao không tìm một cái cớ để đuổi hắn đi? Nếu vậy, bên chỗ Hoàng thượng cũng tiện ăn nói, không phải sao?”
Mục Cẩm trầm ngâm rồi nói: “Dạo này hắn luôn an phận thủ thường, chưa làm ra chuyện gì quá giới hạn.”
Viên Ngọc Chi khinh thường: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, bề ngoài thì hắn an phận thủ thường, nhưng trong tối thì không biết hắn sẽ làm ra loại chuyện âm độc gì. Ngoài cha hắn còn có cả hai huynh trưởng của hắn, có ai mà không nham hiểm độc ác. Lúc trước thì dùng mọi thủ đoạn để huynh không lên được Thái tử vị, giờ huynh thành Thái tử rồi lại nghĩ cách gả con mình đến phủ Thái tử, sau này huynh lên hoàng vị, lão ta sẽ thuận lý thành chương trở thành Quốc trượng, đúng là đã tính toán quá hoàn hảo rồi.”
Ánh mắt Mục Cẩm thâm trầm. Viên Ngọc Chi nói rất đúng, quả thật bất kể thủ đoạn gì con cáo già Doãn Thăng kia cũng dùng hết. Chỉ cần một ngày hắn chưa lên được hoàng vị, Thái tử vị này vẫn có thể đổi chủ. Con cáo già đó gả con mình đến đây, thứ nhất là để tiện sau này làm hại hắn, còn nếu không hại hắn được thì lão ta cũng là hoàng thân quốc thích.
Một bước đi mà chỉ có thắng chứ không hề thua.
Viên Ngọc Chi nói: “Cho nên, Mục Cẩm ca ca, nhất thiết không thể để tên họ Doãn kia ở trong phủ, nếu không sẽ trúng kế của tên tặc già Doãn Thăng kia.”
Mục Cẩm nhìn Viên Ngọc Chi một cái, hít sâu một hơi: “Đợi khi hắn có một hành động nhỏ, bản cung tóm được nhược điểm của hắn rồi xử lý cũng không muộn.”
Viên Ngọc Chi dần dần nheo mắt lại: “Đến lúc đó phải để cho toàn bộ người trong thiên hạ thấy, cả nhà họ Doãn bọn chúng xấu xa đến mức nào.”
Cuối xuân đầu hạ, gió đêm vô cùng dễ chịu, trong mấy bụi hoa thi thoảng lại có đom đóm tỏa ánh sáng bay lượn. Trong thư phòng, Mạch Sương đứng trước bàn, một tay nâng tay áo, một tay cầm bút vẽ tranh.
Một bức tranh, vẽ từ sau khi ăn tối, không muốn bỏ dở giữa chừng, nên vẫn vẽ đến tận giờ.
Đông Linh mang một chiếc đèn lồng đi vào: “Công tử, cho cậu xem thứ này.”
Mạch Sương ngẩng đầu từ bức tranh: “Gì vậy?”
“Lát nữa cậu sẽ biết.” Đi thổi tắt nến, chiếc đèn lồng màu trắng trên tay lập tức sáng lên, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Đông Linh vén chiếc khăn trên đỉnh đèn lồng lên, những con đom đóm lần lượt bay ra. Chỉ trong chốc lát, những con đom đóm như những vì sao bay khắp căn phòng.
“Công tử, cậu xem, có đẹp không?” Tiểu nha đầu cười hỏi.
Trong ánh sáng yếu ớt từ trên thân mình đom đóm, Mạch Sương lộ ra một nụ cười nhẹ: “Cả buổi tối không thấy em đâu, là làm chuyện này à?”
“Công tử đang vẽ tranh, em rảnh rỗi không có gì làm, nên muốn cho công tử chút kinh hỉ.”
“Mau thắp nến lên.”
Tiểu nha đầu có chút không nỡ: “Công tử, cậu xem đom đóm rất đẹp mà, để một lát nữa được không?”
Bắt được nhiều đom đóm như vậy, nhất định không hề dễ dàng đối với tiểu nha đầu này, Mạch Sương cũng để mặc nàng. Trong thư phòng mờ mờ ảo ảo, đột nhiên tiểu nha đầu nức nở khe khẽ.
Mạch Sương nghe ra điều bất thường: “Sao vậy?”
Tiểu nha đầu sụt sịt mũi, giọng nói trong trẻo của nàng vang lên trong ánh sáng mờ ảo của đom đóm: “Công tử, nếu Thái tử điện hạ lạnh nhạt với cậu cả đời, cậu cũng phải sống thật tốt nha. Nhất định nô tỳ, sẽ luôn ở bên công tử.”
Mạch Sương hơi ngẩn ra, hành động này của tiểu nha đầu khiến cậu bất ngờ, ôn nhu hỏi: “Ta vẫn luôn sống tốt, em đừng nghĩ nhiều.”
“Ừm ừm.”
Mạch Sương cảm thấy bất thường, lại hỏi: “Trong phủ có người không tốt với em?”
Đông Linh lau nước mắt, lắc đầu nói: “Không có.”
Ngoài miệng thì nói không có, chỉ là không muốn làm công tử nhà mình phải lo lắng, từ sau lần nàng xả giận thay công tử nhà mình trước mặt Viên Ngọc Chi, đến giờ đã bị trả thù rất nhiều lần. Trong phòng nàng luôn có thể tìm thấy mấy con chuột chết, có khi quần áo vừa được giặt sạch xong lại bị ném vào hố phân, nàng vẫn luôn chịu đựng, không dám nói ra.
“Không còn sớm nữa, em đi nghỉ đi.”
“Vâng, em đi bê chậu nước cho công tử trước.” Quay người ra cửa.
Mạch Sương ở lại trong thư phòng, đom đóm vẫn đang bay khắp phòng, bay vòng quanh cậu.
Sáng sớm hôm sau, Đông Linh mang thùng gỗ ra ngoài giặt quần áo như thường lệ, có hai nha hoàn lén lút đi vào phòng nàng, trong tay còn bê một chiếc bô. Vào phòng, hai nha hoàn kia đang định đổ thứ gì đó từ trong bô lên giường.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Một giọng nói vang lên ngoài cửa.
Hai nha hoàn quay người, cái bô trên tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh lớn. Hai người sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cả người run lẩy bẩy không thể nói rõ: “Thái, Thái tử phi.”
Mạch Sương đứng ngoài cửa, liếc nhìn hai người: “Đi theo ta.”
Hai nha hoàn nhìn nhau, cùng đi theo.
Đi thẳng ra chính sảnh, Mạch Sương ngồi xuống ghế, hai nha hoàn cúi thấp đầu đứng trước mặt cậu, quản gia thì không biết đi từ đâu tới đây.
Vào cửa, lập tức cúi người nói: “Thái tử phi có gì dặn dò?”
Mạch Sương bưng chén trà, nhìn hai nha hoàn đang cúi đầu: “Các ngươi nói ngay trước mặt Trần bá, mấy hôm nay đã làm những chuyện xấu gì. Nếu có gì giấu diếm, bản cung quyết không tha thứ.”
Từ ngày đến phủ Thái tử, Mạch Sương rất hiếm khi tự xưng là bản cung, lúc này thật sự vô cùng giận dữ.
Hai nha hoàn vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai, xin Thái tử phi trách phạt.”
“Sai ở đâu?”
Hai nha hoàn run rẩy kể lại những chuyện đã làm với Đông Linh trong mấy ngày qua. Quản gia nghe xong thì cau mày, trầm giọng quát: “Sao các ngươi có thể làm ra loại chuyện bại hoại đạo đức này!”
Hai nha hoàn kia chỉ biết dập đầu nhận tội, chứ không dám nói ai đứng sau sai khiến.
Quản gia thở dài một hơi, trầm ngâm rồi nói: “Các ngươi phạm phải tội lớn như thế, phủ Thái tử không dung nạp các ngươi được, mau chóng thu dọn đồ đạc ra khỏi phủ đi!”
Một nha hoàn giữ chặt vạt áo quản gia, khóc lóc: “Lần sau nô tỳ không dám nữa. Trần bá, cầu xin ngài, đừng đuổi nô tỳ đi.”
Nha hoàn còn lại cũng nức nở: “Đúng vậy, chúng nô tỳ không còn ai để nương tựa, nếu ra khỏi phủ, cũng không biết phải đi đâu nữa.”