Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Chỉ Hề không kìm chế được nắm chặt tay: "Tại sao con lại như vậy, chẳng lẽ cha không biết sao?"
"Đúng, là cha có lỗi với mẹ con!" Mặt Tô Quốc An đỏ lên, "Nhưng mẹ con chết, con cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu cha! Cha cũng không muốn mẹ con chết! Nhưng kết quả đã như vậy, cha cũng là cha của Liên Hề, kết hôn với dì Lâm cũng là chuyện đương nhiên, vì sao con không thể bao dung một chút?"
"Bao dung?" Tô Chỉ Hề khẽ nở nụ cười, như đang nghe một câu chuyện hài, "Vì sao Ninh Dịch Thần lại ở cùng Tô Liên Hề, cha không biết sao?"
Nghe vậy, mặt Tô Quốc An hiện lên vẻ lúng túng: "Cái đó, em gái con cũng không cố tình, Dịch Thần đã hiểu lầm, bây giờ nó và Liên Hề rất yêu thương nhau, nếu ta nói trắng ra, thì sẽ khiến hai đứa tổn thương."
"Nói cho cùng, cha cảm thấy Tô Liên Hề ở cùng Ninh Dịch Thần thì có thể mang lại cho cha nhiều lợi ích hơn đúng không?" Tô Chỉ Hề nhẹ nhàng cười, "Cha à, nhiều năm như vậy, rất nhiều việc con đã có nhìn ra, con đã không còn chờ mong điều gì từ cha nữa rồi, cho nên cha cũng không cần phải nói với con những điều này."
Tô Quốc An tức giận mặt đỏ lên: "Chỉ Hề, con..."
"Nếu không còn chuyện gì, con đi đây." Tô Chỉ Hề hờ hững nói.
"Chỉ Hề!" Tô Quốc An đau lòng gọi tên cô thân mật, "Đã nhiều năm như vậy, tuy cha quan tâm Liên Hề, nhưng cũng chưa từng đối xử tệ bạc với con, đúng không? Chẳng lẽ con thật sự muốn cả đời này chúng ta không qua lại với nhau nữa sao?"
Tô Quốc An nói xong, giọng nói có hơi nghẹn ngào.
Bước chân của Tô Chỉ Hề cũng dừng lại.
Cô chợt nhớ tới lúc nhỏ, khi mẹ còn sống, Tô Quốc An ôm cô vào lòng, vừa nhấc cô lên vừa nói "Công chúa nhỏ của cha".
Lúc đó, cô hiểu được Tô Quốc An là người ấm áp khi ông ôm cô vào lòng.
Nhưng về sau, khi mẹ chết, Lâm Thục Nguyệt mang Tô Liên Hề đến cái nhà này, sự chú ý của Tô Quốc An nhanh chóng bị họ chiếm lấy, tất cả tình yêu thương và sự quan tâm của ông đều dành cho Tô Liên Hề.
Khi còn bé, cô cũng từng hâm mộ, cũng từng chờ mong, nhưng cuối cùng dần mất hết hy vọng...
Hôm nay, sự dịu dàng ít ỏi ngày xưa, cũng dần phai màu.
"Cha định bán con cho lão già sáu mươi tuổi, vì sao con không thể coi cha là kẻ thù?" Tô Chỉ Hề cắn răng nói ra.
"Ngày đó là cha quá tức giận, cha chỉ nói như vậy, chứ không bao giờ hại con." Tô Quốc An tha thiết nói, "Cha nghe Liên Hề nói, con không đi theo thiếu gia Hách, đã như vậy, con quay về nhà đi. Đúng rồi, cha vừa mới đóng học phí năm nay cho con rồi."
Tô Chỉ Hề nghi ngờ nhìn về phía ông: "Rốt cục cha muốn cái gì?"
"Chỉ Hề, cha chỉ không muốn con coi cha là kẻ thù như vậy." Vẻ mặt Tô Quốc An ảm đạm, "Ít nhất con cũng nên cho cha một cơ hội để cha bù đắp cho con."
Tô Chỉ Hề mấp máy môi, không biết mình có nên tin tưởng ông hay không.
Ngày đó, cái tát và ý đồ bán mình đi của ông khiến cô ám ảnh không ngừng, nếu không có thiếu gia Hách, bây giờ không biết cô đang ở nơi nào nữa.
"Được, theo định kỳ, con sẽ về thăm nhà và báo bình an, nhưng mà tất cả chỉ dừng lại ở đây thôi." Tô Chỉ Hề lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tô Quốc An ngập tràn sự vui mừng: "Vậy cũng tốt rồi! Đúng rồi, hôm nay cha có hẹn ở tòa nhà Kim Mãn, con đi cùng chứ?"
Theo bản năng Tô Chỉ Hề muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy sự cầu khẩn và sợ hãi mập mờ trên mặt Tô Quốc An, trong lòng mềm nhũn.
Cô tự nói với mình, sẽ tin ông thêm một lần nữa.